Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng làm việc, Văn Quý vẫn ngẫu nhiên ăn đậu hũ Từ Lang, Từ Lang đã sớm quen, luôn mặt không đổi sắc bắt lấy móng vuốt không an phận của Văn Quý, bình tĩnh tránh sang một bên, tuy rằng hai lỗ tai muốn đỏ bừng lên hết. Văn Quý vui vẻ ôm hôn từ phía sau Từ Lang, một bên thu hoạch đậu một bên cùng Từ Lang vui đùa.
Muốn thu hoạch đậu tương thì cũng không có gì khó khăn, chỉ là trên thân cây có nhiều lông nhỏ có chút đâm tay. Sau khi thu hoạch thì đem cây đi phơi nắng, tiếp đó thì lấy gậy gỗ đập đập, một đám đậu tương tròn vo liền lăn ra. Từ Lang nhìn thấy chơi rất vui nên cứ cầm gậy chạy khắp nơi đánh đánh, nhiều người phân chia việc làm, không bao lâu đã hoàn thành.
Thân cây đậu tương nó nhìn như thế này.
Lưu Hùng Kiệt cầm mấy hạt đậu tương sống cho vào miệng nếm thử, tay không khỏi lấy thêm mấy hạt, nói với Văn Quý một tiếng rồi đi về nhà. Lưu Tam thúc thấy cũng xấu hổ giùm hắn, nhưng vì bản thân không muốn ăn bánh chưng nữa nên ở lại nhà Văn Quý ăn cơm, Văn Khoan cũng nán lại không về.
Hai ngày nay Từ Lang không đi săn thú, thịt trong nhà cũng không còn nhiều lắm, thời điểm mua thịt gặp được Lỗ Đạt. Trên khuôn mặt Lỗ Đạt xuất hiện thêm một vết sẹo dài không cách nào che đi được, lúc nhìn thấy Văn Quý, hắn theo bản năng sờ sờ vết sẹo trên mặt, cười cười nói rằng: “Tôi mới từ rừng ma thú trở về, lần này rất hung hiểm, may mắn là lúc trước dự trữ không ít tử quả, bởi vì cứu được mạng không ít huynh đệ! Tôi thực sự phải cảm tạ anh.” Thời điểm chiến đấu, nhiều người năng lượng đã muốn cạn, thiếu chút nữa đã mất mạng, nhờ Lỗ Đạt mua không ít tử quả, thời khắc mấu chốt mọi người ăn khôi phục được một chút thể lực, mới có thể tìm được đường thoát thân, nếu không thì lần này không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng đây.
Văn Quý cũng kinh tâm, vết sẹo trên mặt Lỗ Đạt rất lớn, dựa vào y thuật tiên tiến như ở đây vậy mà vẫn không thể trừ sẹo được, xem ra vết thương thật sự rất nghiêm trọng. Lỗ Đạo vuốt vuốt vết thương trên mặt, không được tự nhiên, “Có phải hay không thực dọa người?” Văn Quý lắc lắc đầu, nói cho hắn địa chỉ cửa tiệm mình, tặng hắn một chút mứt trái cây và trà lạnh, hy vọng những thứ này có thể giúp hắn một chút.
Lỗ Đạt đơn giản thuật lại tình huống trong rừng ma thú, “Gần đây cũng không biết những dị thú đó không hiểu sao lại nóng nảy như vậy, bình thường chúng tôi vào đó có gặp dị thú cũng không đến nỗi luống cuống tay chân như vậy, cứ bám theo chúng tôi không tha, lão đại chúng tôi bởi vì luôn cảm thấy tâm thần không yên nên ban đầu không cường ngạnh xâm nhập sâu vào hang ổ bọn chúng, may mắn nhờ lão đại khôn khéo, nếu không thì lần này thật sự là có đi không có về rồi.”
Văn Quý ánh mắt chợt lóe, cười an ủi hắn vài tiếng, Lỗ Đạt vẫn bán thịt như cũ, Văn Quý thuận tiện mua ở chỗ hắn luôn, Lỗ Đạt còn tặng thêm rất nhiều xương chân, và đuôi dị thú cho Văn Quý.
Thời điểm Văn Quý muốn thoát mạng, Lỗ Đạt đột nhiên cộc lốc cười rộ lên: “Anh có phải là á thú nhân ở Xuân Thủy thôn không?” Văn Quý kinh ngạc một chút, lại nghe hắn nói: “Lão đại của chúng tôi cũng là người Xuân Thủy thôn đây, mấy ngày nữa tôi sẽ cùng lão đại đến thôn của anh đó, anh có muốn tôi mang quà gì đến không?” ( Có ai đoán được lão đại của anh Lỗ Đạt là ai không╮(╯▽╰)╭ ?)
Văn Quý nghĩ nghĩ, hắn cũng không thiếu cái gì, có đồ gì mới mẻ ăn ngon thì hắn có thể lên mạng mua, khẩu vị của Từ Lang cũng khó chiều, vì vậy hắn chỉ lắc đầu. Lộ Đạt cười a a giúp Văn Quý chặt thịt, chặt xương ra thành từng khối nhỏ, hắn cũng mong muốn có một nơi để về, không muốn cứ mãi làm lục bình thế này nữa.
Văn Quý ở trên mạng mua thịt, Từ Lang, Lưu Tam thúc, Văn Khoan ba người ngồi tụ lại một chỗ ngồi chơi máy tính chờ ăn cơm. Văn Quý thoát mạng, Từ Lang lập tức nhìn về phía Văn Quý, Văn Quý hướng Từ Lang ngoắc ngoắc, “Mua được nửa chỉ lỗ lỗ thú ( chỉ bằng khoảng .g của mình)nhưng là thịt con non, nên mua ít một chút.” Từ Lang cũng không để ý, mang lỗ lỗ thú đi xử lý, ngẫu nhiên còn hừ hừ hát mấy câu, chẳng qua Từ Lang thật sự là ngũ âm không đầy đủ, ca hát thật sự là, khụ, khiến người nghe không muốn nghe thêm lần nào nữa a.
Văn Khoan thì cảm thấy không có việc gì, chỉ cau cau cái mũi, sau đó đi giúp Văn Quý rửa đồ ăn, Lưu Tam thúc thì đã muốn kêu rên rồi, ai có thể tưởng tượng được Từ tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, một Từ tướng quân lạnh lùng khốc ngạo cư nhiên cũng sẽ ca hát! Hơn nữa lại còn hát thành như vậy, kỳ thật hắn thật sự muốn hỏi Từ tướng quân có biết giọng ca kinh khủng của mình đã đem một ca khúc hay như vậy hát thành cửu khúc mười tám loan không a? (Chín khúc cong, mười tám khúc ngoặt)
Được rồi, tuy rằng trước kia khi nhìn thấy bộ dáng Từ Lang ăn hồng tiêu hưởng thụ, hắn đã không có cách nào đem Từ Lang trước mặt thành vị Từ đại tướng quân uy phong lừng lẫy quốc tế được, nhưng hiện tại như thế này cũng quá hủy hình tượng đi!
Từ Lang khi ở trước mặt Văn Quý, so với người mà hắn thấy trên mạng giống như hoàn toàn không phải là một người, một Từ Lang thế này lại càng đáng yêu dễ gần hơn rất nhiều. Lưu Tam thúc thật là bội phục Văn Quý, bất quá có đánh chết hắn cũng không nói ra đâu, nếu không cái tên Văn Quý đó lại vểnh đuôi lên đến tận trời.
Văn Quý nhịn cười, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Từ Lang hát, thật đúng là, ân, đáng yêu. Cùng Từ Lang tiếp xúc càng lâu, Văn Quý càng cảm thấy như linh hồn mình được gột rửa vậy, ngày thêm trong suốt sạch sẽ, chỉ cần nhìn thấy Từ Lang vui vẻ, hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Lưu Tam thúc trở mình xem thường: “Người đừng có trưng ra cái mặt cười buồn nôn thế, hắn hát thành ra thế mà ngươi còn vui vẻ như vậy, thật là không thể chịu nổi hai ngươi!” Văn Quý xuy một tiếng, mặc kệ Lưu Tam thúc, “Thúc sao cũng không tìm một người đi? Mỗi ngày thấy con đều nói, thật sự là mùi chua đầy trời a, gia đình người ta hạnh phúc, thúc khó chịu cái gì chứ.”
Lưu Tam thúc giận, “Lão tử xinh đẹp thế này sợ gì không có người theo! Cái gì mà mùi chua đầy trời, nói bậy nói bạ!”
Văn Quý nhẹ nhàng liếc hắn một cái, Lưu Tam thúc nóng nảy dậm dậm chân, Văn Quý phất phất tay nói hắn đi rửa chén, nhóm lửa.
Lưu Tam thúc ghét bỏ nhìn mấy cái bát đen tuyền, một bên cẩn thận rửa sạch. Văn Khoan đem những phần rễ cứng cắt bỏ, ngẩng đầu nhìn thấy Từ Lang vừa lột da lỗ lỗ thú, vừa nhỏ giọng hừ hừ hát, có thể nhìn ra được Từ Lang sống rất tốt, hắn không khỏi nghĩ đến bản thân, sau khi Triệu Báo cùng hắn kết hôn đã từng vui vẻ thế sao?
Hắn hình như chưa bao giờ quan tâm xem Triệu Báo có vui vẻ hay không, mà Triệu Báo lại luôn lấy hắn làm trung tâm…
Lắc đầu, Văn Khoan cười cười cùng Văn Quý nói chuyện, “Mấy ngày nữa chủ nhà tôi sẽ về, hai người có thời gian thì sang nhà tôi ăn cơm đi, đã quen biết nhau lâu như thế mà anh vẫn chưa qua nhà tôi chơi lần nào đâu!”
Đừng nói tới chuyện Văn Quý chưa đến nhà Văn Khoan lần nào, thậm chí mỗi lần có đồ tặng Văn Khoan, đều là Hạ Hoa thuận tay mang đi giúp, còn phần lớn thời gian đều là Văn Khoan đến nhà hắn. Từ nhỏ đến lớn Văn Quý không có thói quen tùy tiện sang nhà người khác, khi còn bé là bởi vì tính tình không tốt, hay cãi nhau với người lớn nên nhà người khác không ai chào đón, đến nhà họ hàng thân thích thì vừa bực trong mình lại bị người ta mắng, trong tâm hắn sinh mâu thuẫn, sau đó đã quen nếp sinh hoạt ở thành phố lâu, những quan hệ được xem là thân thiết của hắn ngày càng thu hẹp, mấy chuyện đến nhà chơi gì đó cũng càng không có.
Văn Quý gãi đầu, “Đi chứ, còn chưa được nếm thử thức ăn do anh nấu lần nào đâu.” Nhìn Văn Khoan nhắc đến chủ nhà mà không tỏ ra phản cảm gì, Văn Quý cũng thuận miệng hỏi một chút, “Chủ nhà anh sao đi ra ngoài lâu vậy mà chưa trở về? Nghe nói gần đây dị thú rất nóng nảy, vào rừng ma thú lúc này đều khó trở về.”
Văn Khoan bĩu môi, Triệu Báo tự nhiên không đầu không đuôi tức giận hắn, sau đó thì chạy ra ngoài, hắn bây giờ cũng không rõ vì cái gì Triệu Báo lại sinh khí, “Bán thú nhân không phải đều thích ra ngoài lưu lạc, lập nghiệp hay sao? Hắn ở nhà cũng không có việc gì thì chạy ra ngoài thôi.” Nói đến chuyện gần đây biểu hiện của dị thú rất bất thường, Văn Khoan cũng nhíu mày, “Hắn mới từ rừng ma thú về, nói với tôi là bị thương rồi, nhưng mà cũng thăng cấp, lần này trở về còn mang theo một vị huynh đệ.”
Nói dẫn theo huynh đệ, cũng không biết có phải là cái loại quan hệ kia không, Văn Khoan cũng không biết cảm giác lúc này của mình là gì, nếu như tên đó thật sự có người khác…
Hình như trong lòng cũng không phải hoàn toàn không quan tâm. Triệu Báo làm như thế cũng phải, Văn Khoan hắn luôn thờ ơ, luôn lạnh lùng, cưới hắn về chẳng khác nào cưới khúc gỗ. Mấy ngày nay hắn cũng đã làm tốt công tác để chuẩn bị ly hôn rồi, mỗi ngày nhìn thấy Hạ Hoa tự xây dựng sự nghiệp của mình, Văn Khoan cảm thấy hắn cũng có thể học tập Hạ Hoa.
Văn Quý còn chưa kịp hiểu vì sao Văn Khoan lúc nói đến đề tài huynh đệ của Triệu Báo cảm xúc lại suy sụp như vậy, Lưu Tam thúc đã hùng hùng hổ hổ, “Triệu Báo lại dám làm như vậy? Mẹ nó, tên này còn không bằng cả tên Văn Đạt kia, bây giờ có tiền đồ tươi sáng rồi thì lại như thế, nếu thực sự có cái vị huynh đệ gì đó thì ngươi đừng có nhận, đừng có giống như mẹ Đông tử đấy, mỗi ngày phải ăn đủ thứ khổ mà còn phải chịu đựng cười nói với người ta, ta nhìn đã muốn phát hỏa rồi.”
A, sao lại nói đến chuyện của mẹ Đông tử rồi? Văn Quý còn không biết mẹ Đông tử gặp chuyện gì, Lưu Tam thúc nhìn Văn Quý vẻ mặt mờ mịt, cầm gáo nước trong tay mà muốn hất hết nước lên mặt Văn Quý.
Lại quay sang tiếp tục nói với Văn Khoan: “Văn Khoan, ngươi nghe ta nói không, chuyện gì cũng có thể nhịn, nhưng chỉ có chuyện này là không được, trước kia ta còn tưởng Triệu Báo là một người có tình có nghĩa, còn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của nhà ngươi nữa, bây giờ lại dám nháo thành ra thế này đây.”
“Toàn bộ đế quốc này, có bao nhiêu cái bán thú nhân xuất quỹ chứ?! Nếu như hắn dám làm như thế thì ngươi phải đạp chết hắn, để ta coi tên đó sống ở Xuân Thủy thôn thế nào, còn dám mang người tình bé nhỏ về đây, đây là loại người thối nát thế nào chứ!”
( Xuất quỹ tức là come out, từ này thường được dùng cho trường hợp các cặp đồng tính công khai với người nhà, trong trường hợp này mang nghĩa công khai vợ bé)
Văn Quý rốt cục nghe hiểu, bất quá nhìn bộ dáng Văn Khoan thế này thì một chút cũng không giống nam nhân xuất quỹ? Còn về phần Triệu Báo, nghe người trong thôn nói, người này có bản lĩnh lại trọng tình nghĩa, hẳn là không thể nào đi?
Từ Lang đột nhiên nói một tiếng: “Triệu Báo đó tên là Triệu Tề?” Văn Khoan sửng sốt một chút rồi gật đầu, Từ Lang khẳng định nói: “Vậy thì hắn không có ngoại tâm.”
Lưu Tam thúc tức giận nhìn Từ Lang, cao giọng, thanh âm có vài phần sắc nhọn: “Làm sao ngươi biết? Bán thú nhân nào có bản lĩnh lại không đa tình, còn không phải đều muốn trái ôm phải ấp hết hay sao!”
Từ Lang bất mãn nhìn hắn một cái, “Triệu Tề là một chiến sĩ tốt, không có ngoại tâm.”
Triệu Tề đã từng ở trong quân ngũ, bất quá không bao lâu bị người ta tính kế đem hắn giáng cấp. Từ Lang lúc ấy còn nghe nhị ca mình cảm thán tiếc người tài, Từ Lang cũng từng gặp qua Triệu Tề vài lần, cảm giác như người này tính tình có chút giống với nhị ca hắn, là một chiến sĩ tốt khiến người người tán thưởng, Từ Lang không tin người như Triệu Tề lại có thể làm ra chuyện xuất quỹ này.
Lưu Tam thúc cực kì kích động, hơn nữa lại tỏ ra vô cùng phản cảm với chuyện này, giống như hắn đã trải qua chuyện tương tự. Văn Quý vội vàng ngắt lời: “Chờ Triệu Báo quay về thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi, hiện tại còn không biết có thật hay không mà. Văn Khoan anh cũng đừng nghĩ nhiều, sắp đến Trung thu rồi, mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau chơi đùa, vui vẻ lên đi.”
Lưu Tam thúc sắc mặt vẫn rất khó coi, Văn Quý thúc giục, “Đừng nghĩ những cái đó nữa, thúc đi rửa bát đi, con đi ngâm đậu tương đây, cơm nước xong làm sữa đậu nành cho mọi người uống.”
Một bữa cơm này mọi người đều không thoải mái, Văn Khoan thì phân tâm, Lưu Tam thúc thì cứ nghĩ đến chuyện không tốt. Từ Lang mặt cũng đen thui, hắn vừa nghe đến Lưu Tam thúc nói cái gì mà bán thú nhân sẽ có ngoại tâm, thì rất sợ Văn Quý sẽ cho rằng hắn cũng có tâm tư như vậy, cho nên hắn không cảm thấy vui vẻ gì nữa, lúc ăn cơm dựa vào người Văn Quý ăn, lần đầu tiên thấy đồ ăn trong miệng nhạt như nước ốc.
Văn Khoan bình tĩnh gắp một viên hồng tiêu vào chén của Từ Lang, Từ Lang vô thức đem toàn bộ bỏ vào miệng, hết nhai rồi lại nhai. Đột nhiên nước mắt như vòi nước rầm rầm tuôn, hai mắt đẫm lệ nhìn Văn Quý, nhu tình mật ý tràn đầy.
Văn Quý nhịn cười lấy khăn lông ướt lau mặt cho Từ Lang, lấy trà lạnh cho Từ Lang súc miệng, quan tâm hỏi: “Còn cay không? Uống thêm trà đi.” Chờ Từ Lang cảm giác bớt lạt rồi, Văn Quý mới ân cần gắp đồ ăn vào chén Từ Lang.
Từ Lang trước sự ôn nhu của Văn Quý, đã sớm đem suy nghĩ buồn bã trong đầu vứt đến chân trời rồi, sau ăn cơm đã khôi phục được khẩu vị như trước, vui vẻ ăn, còn thường xuyên gắp đồ ăn cho ăn Quý, muốn Văn Quý ăn cùng một miếng với hắn.
Lưu Tam thúc cùng Văn Khoan ở một bên nhìn một màn này mà trợn mắt há mồm, cư nhiên còn có kiểu huấn phu thế này đây! Bọn họ xem như là mở mang kiến thức rồi được không! (Huấn phu: dạy chồng (¬‿¬) )
Sau bữa cơm chiều, đậu tương Văn Quý ngâm cũng đã kha khá rồi. Cây đậu Văn Quý trồng, hạt nào hạt nấy đều lớn, lại rất béo tròn, sau khi ngâm linh tuyền nhìn lại càng no đủ, dùng hòn đá nhỏ chà xát nhuyễn hạt đậu, ra được nước đậu xanh hơi sền sệt, sau lại vớt xác đậu, cuối cùng đem nấu lên thành sữa đậu nành.
Văn Quý nhìn thấy còn không ít bã đậu, linh khí trên đó cũng không ít, đem vứt thì tiếc quá, cho nên liền làm bánh bã đậu, hương thơm ngào ngạt. Sữa đậu nành còn đang nấu, bọn họ đều ăn bánh bã đậu, hương vị hoàn toàn khác hẳn bánh bột ngô bọn họ trước kia ăn.
( Ở mình thì gọi món này là bã đậu chiên giòn. Trộn bã đậu nành với nấm, hành tây thái hạt lựu, nêm muối, đường, tiêu xong thêm bột mì nhồi cho dẻo quyện, vo lại thành từng viên dẹp, đem chiên vàng giòn. Ăn khi còn nóng. Có thể chấm với tương ớt hay các loại nước chấm tùy ý thích – Nguồn: GG)
Lưu Tam thúc thẳng thắn khen ngon, “Tên Hùng Kiệt em trai ta còn làm không được đâu, ta xem hắn về sau dám lên mặt nữa không, một lát cho ta mấy cái đem về cho hắn xem cho biết thân!”
Văn Khoan ăn được mỹ thực, tâm tình cũng tốt hẳn lên, xuy xuy cười nhạo: “Thúc chắc là đem về ăn cho hắn xem thì có!” Quay đầu nhìn Văn Quý cười hì hì nói cũng muốn, “Đừng quên tôi cũng một phần! Vừa rồi xát đậu tôi cũng xuất chút lực đó. Nhắc tới mới nói, đá này làm rất tinh xảo, vừa nãy không cần dùng bao nhiêu sức đã được một nồi nước đậu đầy rồi.”
Từ Lang mặt mày hớn hở (Nguyên văn là mi phi sắc vũ 眉飛色舞), cao hứng không thôi, đá mài này là hắn làm! Ngay cả chọn đá nào để làm cũng là hắn, giương lông mày chờ Văn Quý khen mình, Văn Quý cũng vuốt vuốt lông hắn, “Đây là do Từ Lang nhà tôi làm ra, làm rất tốt đúng không? Tôi rất thích đá mài này. Lần lửa trại tới tôi sẽ dùng đá mài này làm đậu hũ, đến lúc đó mọi người nhất định phải đến.”
Hai người dĩ nhiên đáp ứng, nhà Văn Quý có bao nhiêu thứ tốt, cái này đã trở thành nhận thức chung của cả thôn, tất nhiên phải đến rồi!
Sữa đậu nành không bao lâu đã nấu xong, hơi nóng mang theo hương vị đậu nành nồng đậm, Từ Lang còn có thể cảm giác được năng lượng trong cơ thể đang rục rịch, hắn có một loại dự cảm, uống xong sữa đậu nành này nhất định sẽ hỗ trợ rất lớn cho việc đột phá cấp tiếp theo của hắn, ánh mắt nhìn Văn Quý vui sướng chớp chớp.
Lưu Tam thúc thật hận không thể đem nguyên một nồi sữa đậu nành đều uống hết vào bụng, chỉ có Văn Quý là không nhanh không chậm, chưa vội tắt lửa, chỉ dùng một chiếc đũa chấm vào một chút nếm nếm, “Chưa đủ ngọt, còn phải thêm đường.” Thêm đường xong thì khuấy một hồi mới tắt lửa, múc mấy bát đặt lên bàn, “Còn rất nóng, mọi người kiềm chế chút, hai ngày nữa lửa trại mang cái miệng bị phỏng thì đừng có trách tôi chưa nhắc nhở!” Mọi người thì đâu quản nóng hay không nóng, chỉ mới nghe hương thơm quanh quất là bao tử vừa ăn no lại thì thầm kêu lên, cồn cào cả ruột. Sữa đậu nành mới nấu lên còn rất nóng, Văn Quý cũng không trộn thêm linh thủy làm loãng, vì thế hương thơm nồng đậm bay ra, chưa uống đã biết chắc chắc là uống ngon.
Văn Quý nấu một tô lớn, bản thân chỉ uống một chén nhỏ, so với sữa đậu nành ở chỗ hắn uống ngon hơn nhiều lắm, sữa đậu nành mua trên đường thường trộn thêm nước vào, uống vào lạt lẽo không có chút mùi sữa đậu nành nào hết, nếu như ở nhà tự làm, thì mùi đậu nành lại quá đặc, không có được hương vị như bây giờ, dù sao cây đậu ở nơi hắn cũng không cách nào so sánh được với loại mà hắn trồng được ở đây.
Đậu tương Văn Quý trồng được nuôi lớn bằng linh tuyền, hắn có thể cảm giác được sức mạnh trong cơ thể chậm rãi tăng, linh tuyền dạo này phẩm chất cũng tăng lên đột biến, tất cả những cây hắn trồng gần đây so với tiểu hồng quả lúc trước, linh khí tràn đầy hơn rất nhiều.
Bọn họ đều thích uống, đây cũng là tất nhiên thôi, Văn Quý uống xong một chén cũng cảm thấy không đủ.
Vốn đang muốn nấu thêm một chén, nhưng nhìn thấy Từ Lang uống đến bụng tròn xoem ợ liền mấy cái vẫn còn giãy dụa muốn uống chén cuối cùng, Văn Quý lập tức vứt suy tính này ra sau đầu. Ngăn cản Từ Lang lại, nếu không đêm nay hắn lại phải chạy vào WC suốt đêm không thể ngủ.
Từ Lang muốn cướp, Văn Quý đã nhanh chóng ôm hắn hôn một hơi, cười nói: “Tôi mới uống một chén, vẫn còn muốn, bát này em cho tôi được không?” Từ Lang đang không vui nhất thời biến thành đau lòng, giục Văn Quý uống nhanh, cũng âm thầm ghi nhớ lần sau mời nhiều người đến ăn phải giúp Văn Quý đoạt đồ ăn, nghĩ đến đây lại cảm thấy ảo não, hắn như thế nào có thể chỉ lo cho bản thân mà quên mất Văn Quý! Về sau kiên quyết không được như vậy nữa!
Chờ mọi người ăn uống no nê rồi, Lưu Tam thúc cùng Văn Khoan đều mang được thứ tốt, tâm tình vui vẻ trở về nhà. Văn Quý cùng Từ Lang bắt đầu ra sau nhà thu hoạch thức ăn, hái được không ít hoàng qua, hoàng qua gần đây bán rất được, rất nhiều á thú nhân thích hoàng qua, Văn Quý cùng Từ Lang cũng thường gặm vài trái, cảm thấy khô nóng trong người đều tiêu tan, cảm giác thanh thuần sảng khoái.
Còn phải pha trà, làm mứt trái cây, mang hũ mang bình xếp lên kệ bán, hai người cùng nhau bận rộn, giống như một đôi ong mật siêng năng, cần cù.
Xong việc Văn Quý thở một hơi, ôm Từ Lang đang cười vui vẻ nằm trên mái nhà nhìn vầng trăng cong cong, ngắm sao trời.
Khó có được thời gian Từ Lang không suy nghĩ đến đồ ăn thế này, nằm trong ngực Văn Quý cười đến nhu hòa, thường thường cọ cọ cằm Văn Quý, lại nhẹ nhàng hôn lên, ôm Văn Quý gắt gao.
Tinh tế cảm thụ được năng lượng trong kinh mạch đang tuần hoàn chậm rãi lớn mạnh, Từ Lang đang nằm trong lòng Văn Quý, híp mắt hưởng thụ, cảm giác như thế rất thư tahi. Lại không chú ý đến nguồn năng lượng sau khi rẽ đi vốn nên trở về đan điền lại không biết bị cái gì hấp thu, một bữa tối nồng đậm năng lượng tinh thuần cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất!
Rất nhanh sẽ đến mười lăm tháng tám rồi, ánh trăng sáng ngời, ngẫu nhiên trôi đến vài đám mây cũng không thể che lấp được ánh sáng của trăng. Chung quanh sao trời nhiều vô kể, muốn đếm cũng không xuể. Văn Quý đột nhiên thực hoài niệm, hắn đã bao lâu rồi không có tĩnh tâm nằm xuống ngắm trăng ngắm sao thế này? Hắn trước kia từng nghĩ qua, về sau chỉ cần có thời gian rảnh, sẽ ôm người yêu mình cùng nhau thảnh thơi ngắm trăng, hưởng thụ màn đêm yên tĩnh, an bình.
Văn Quý nằm đến thực thoải mái, ôm Từ Lang, chỉ vào sao trên trời, cảm thấy như vậy có chút ngốc nghếch, cười cười nói: “Khi còn bé tôi rất thích ngắm sao, có người nói người thân chúng ta khi chết đi sẽ hóa thành những vì sao trên trời quan sát cuộc sống của chúng ta.” Bản thân hắn thật sự tin tưởng vào lời này, có lẽ là hy vọng vẫn có người nhìn lên trời và nhớ đến mình, hắn cũng chờ đợi sẽ có người yêu hắn hơn hết thảy.
Hắn thật sự rất mong có người yêu thương hắn, mà hắn cũng rất muốn yêu một người, may mắn là hắn đã gặp được Từ Lang.
Từ Lang trầm mặc, sau nhẹ nhàng nói: “Thật sự sao?” Phụ thân, mẹ hắn, còn có các anh trai đều sẽ biến thành ngôi sao nhìn theo hắn? Một nhà bọn họ thời gian ở chung quá ít, khi hắn còn bé, phụ thân luôn ở trong quân doanh, hắn phải lâu lắm mới nhìn thấy phụ thân một lần, mà phụ thân luôn là một bộ dáng uy nghiêm.
Mẹ cũng rất bận, chăm sóc cho các anh, còn chiếu cố hắn, thời điểm phụ thân về nhà cũng chỉ thấy bóng dáng của phụ thân, cho dù thế, nhưng người một nhà đều hòa thuận vui vui vẻ vẻ. Khi đó hắn thực hâm mộ phụ thân, hắn cứ nghĩ, hắn cả đời sẽ cùng gia đình mình trải qua cuộc sống yên vui như thế, cho dù phải rất lâu mới được gặp phụ thân một lần, hắn cũng chấp nhận.
Đáng tiếc ông trời không bao giờ theo ý người…
Từ Lang kinh ngạc nhìn bầu trời đầy sao sáng, đột nhiên cười rộ lên, “Họ cũng sẽ biết em với anh ở cùng nhau phải không? Họ sẽ chúc phúc chúng ta, giống như thần thú và Sáng Thế thần vậy, tặng chúng ta lời chúc phúc cao nhất.” Năm ngón tay đan vào tay Văn Quý, kéo kéo đến trước mắt, thành kính hôn lên, “Văn Quý, chúng ta sẽ sống tốt, sẽ luôn hòa thuận vui vẻ.”
Văn Quý cọ cọ trán Từ Lang, nghiêm túc đáp ứng, “Được!” Hắn ở nơi này, chỉ có Từ Lang, mà Từ Lang ở nơi này, cũng chỉ có hắn, bọn họ đều như nhau, yêu thương và sống nương tựa lẫn nhau.
Hai người ôm nhau cùng một chỗ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thật lâu sau Từ Lang hô hấp vững vàng, an tâm dựa vào Văn Quý ngủ, như một chú chim non, trong lòng Văn Quý chảy qua một dòng suối ấm áp, tùy tiện ném một hòn đá nhỏ vào, dòng chảy cứ như vậy an tĩnh nổi lên một nhành hoa nhỏ.