Dị Giới Dược Sư

quyển 6 chương 111: lo lắng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói tới kinh nghiệm thực chiến thì chỉ số của Lộ Thiến là một con số không tròn trĩnh, nhưng thỉnh thoảng Mộ Dung Thiên vẫn cùng nàng đánh chơi vài ba trận để thử nghiệm trình độ thao túng nguyên tố khôi lỗi của nàng, hơn nữa, lại còn có Bích Dạ ra sức bồi luyện cho nữa. Đương nhiên, khi Bích Dạ luyện tập với Lộ Thiến thì không quá nghiêm khắc như đối với Mộ Dung Thiên, phần lớn chỉ là hướng dẫn, chứ không phải là hành hạ một cách tàn khốc, thúc ép cho Tiểu Lộ phải thăng tiến. Dù sao thì Lộ Thiến cũng chỉ mượn sự cạnh tranh để đề cao thực lực mà thôi, hoàn toàn không giống với Mộ Dung Thiên, là phải khoác trên vai kế hoạch phục thù của Bích Dạ.

Hội trường của những trận tổng chung kết không còn là nhiệt náo đơn giản như trước nữa, chúng so với thế vận hội Olympic ở địa cầu còn hào hứng hơn. Có thể nói là bầu không khí ở đây cực kỳ sôi động, tiếng ồn ào giống như núi gầm biển thét, số lượng người đến xem cũng hàng hà sa số, khiến cho các đấu sĩ khẩn trương tới mức không thể bình tĩnh được, đặc biệt là những đấu sĩ “mầm non” lần đầu tiên tham gia các trận tổng chung kết và chưa từng thấy qua các sự kiện lớn bao giờ. Ngoài ra, lại còn có cường giả các phương, các nhân vật quan trọng ở trên khán đài dành cho khách quý cũng mang lại áp lực vô hình về mặt tâm lý, và còn cả các nhân vật trung bình với đôi chút danh khí tại đế quốc thì nhìn đâu cũng thấy, nhiều không đếm được.

Loại thịnh hội thế này chắc chắc là dịp khảo nghiệm người tham dự rất nghiêm khắc, tuy vậy, nếu là nhân tài thực thụ thì sẽ trải qua được áp lực mà người thường không thể chịu nổi. Trong lúc ma thú công thành, những tình huống không thể lường trước thì lúc nào cũng có thể xảy ra, khi mà tử vong và tuyệt vọng dồn dập quấn lấy một cá nhân, vậy thì người đó có thể ngoan cường chống chọi lại với sự xâm nhập của áp lực cực lớn hay không, đó mới là vấn đề trọng yếu liên quan đến sinh tử tồn vong của họ.

Lộ Thiến không may rút phải lá thăm số một của đợt tổng chung kết, hiển nhiên là rất khẩn trương, bàn tay nàng nắm lấy Mộ Dung Thiên không khỏi run lên. Tình cảnh ngày trước khi nàng còn là một người không có chức nghiệp bị đám người vô tình đó khi dễ đã dần mờ nhạt, nhưng vẫn còn một chút ám ảnh chôn sâu trong lòng không thể hoàn toàn xóa đi. Đó chính là nguyên nhân mà nàng quyết một lòng đi theo Mộ Dung Thiên, vì hắn đã giải thoát cho nàng khỏi cơn ác mộng, xóa đi vết thương của nàng, và đã cho nàng một nhân cách mới và lòng tự tôn mới.

Mộ Dung Thiên vỗ vỗ vai Lộ Thiến, mỉm cười nói:

- Tiểu Lộ, đừng lo lắng, hãy tin vào bản thân, muội nhất định sẽ làm được!

Từ lâu Lộ Thiến đã xem Mộ Dung Thiên là chỗ dựa tinh thần của mình, giờ đây nàng nhìn nụ cười tuy bình đạm nhưng hoàn toàn có thể tín nhiệm của hắn, nó thật chẳng khác nào ánh nắng mặt trời xua tan đi những sự lo lắng ở trong lòng nàng. Lộ Thiến cảm thấy dũng khí tăng lên rất nhiều, nàng mỉm cười và nói:

- Dạ, La Địch ca ca, muội biết rồi!

- Đừng sợ! Tới lúc đó, ngoài Tạp Hy ca ca và Khoa Tư Mạc ca ca ra, thì Bích Dạ tỷ tỷ và Khải Sắt Lâm tỷ tỷ của muội cũng sẽ đến để ủng hộ cho muội. Có nhiều người cổ vũ như vậy, muội còn sợ gì chứ?

Lộ Thiến vui mừng hỏi:

- Thật hả? Khải Sắt Lâm tỷ tỷ cũng sẽ đến sao?

Nàng biết Bích Dạ chắc chắn sẽ tới, còn Khải Sắt Lâm là nhân vật đình đám, nên rất bận rộn, khó mà dứt ra khỏi công việc được. Mà giao tình giữa hai người vẫn rất tốt, phải nói Khải Sắt Lâm là một nghệ thuật gia của Thần Phong đại lục, trời sinh đã luôn khát khao hướng tới “cái đẹp”. Nàng cho rằng nam nhân là loài động vật mà bất luận tư tưởng hay nhục thể đều rất xấu xa, nên trong lòng sinh ra sự chán ghét không thể nào kháng cự được, vì thế nên nàng mới lựa chọn trở thành nữ nhân đồng tính. Do đó, Khải Sắt Lâm rất thích Lộ Thiến vốn trong sáng như mây trắng trên trời cao, thậm chí có thể nói rằng trong ý niệm của nàng ta đối với Lộ Thiến thì còn có một chút “ái ý” nữa.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Đúng vậy, ủa, muội không biết sao? Hầu như trong kỳ luận võ đại hội nào của hai học viện, họ cũng đều đặc biệt mời nàng ta đến hát khai mạc cho các trận tổng chung kết đấy.

- Đúng vậy!

Hai người nghe tiếng thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bích Dạ đang từ phía sau chậm rãi đi tới. Với sự có mặt của nhiều đại nhân vật tại hội trường, bao nhiêu khán giả thuộc giới bình dân quả thật chiêm ngưỡng không xuể. Mà Bích Dạ cũng chẳng buồn mặc bộ trang phục ẩn sĩ nữa, tuy vậy, hôm nay cách ăn mặc của nàng cũng rất nghiêm chỉnh, trang điểm không gợi cảm như ngày thường, trông rất giống một thục nữ hiền lành. Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, nữ nhân này cũng thật là biết biến thân, lúc thì phong tao lúc thì đứng đắn.

- Bích Dạ tỷ tỷ, tỷ tới rồi.

- Tỷ tỷ ta làm sao có thể vắng mặt trong trận đấu của Tiểu Lộ được.

Nghe hai nàng vui vẻ chào hỏi nhau, Mộ Dung Thiên thầm bất bình kiểu đãi ngộ khác nhau một trời một vực như thế này. Nhớ năm đó, à, là trận chiến đầu tiên của mình cách đây mười mấy hôm, đã gặp phải một đối thủ rất mạnh, thế mà cũng chẳng thấy Bích Dạ quan tâm mình như vậy. Thật là đãi ngộ bất công mà!

Nếu Bích Dạ đã tới hội trường, vậy thì Khải Sắt Lâm chắc cũng đã có mặt tại đây rồi, chỉ là không biết hiện giờ nàng ta đang ở đâu thôi. Lúc này toàn thể hội trường đột nhiên tối sầm lại, thì ra là tầng kết giới trong suốt ở ngoài cùng đã chuyển thành thực thể hóa, ngăn cản tất cả ánh sáng ở bên ngoài không cho lọt vào trong. Các màu hỏa diễm từ khắp bốn phía của hội trường đồng loạt phóng lên cao và cháy hừng hực, khiến cho bầu không khí của vòng đấu tổng chung kết tăng thêm vài phần thần bí. Người của Thần Phong đại lục cũng không kể là quá lạc hậu, vì họ vẫn còn hiểu được làm cách nào để tạo hình tượng. Hội trường tỷ võ này quả là có điểm giống với hội trường trình diễn của các ngôi sao ca nhạc ở địa cầu.

Khi nàng mỹ nữ điều khiển chương trình thướt tha trong bộ trang phục lộng lẫy bước lên đài, thì đám đông đang ồn ào nhốn nháo cũng đồng loạt trở nên rất yên tĩnh.

Mỹ nhân ấy đối với việc có thể điều khiển chương trình đại hội lần này hiển nhiên là cảm thấy rất hưng phấn, thanh âm trong vút của nàng thông qua dụng cụ khuếch tán âm thanh mà truyền tới tai của mọi người rất rõ ràng:

- Hôm nay là một ngày đặc biệt khích động lòng người, là một thịnh hội của Phật Lạc Lý Tư, và cũng là thịnh hội lớn cách nửa năm một lần của toàn thể đế quốc — Luận võ đại hội do hai ma võ học viện nổi tiếng và có lịch sử lâu đời liên hợp tổ chức, sắp sửa chính thức khai mạc. Bản nhân rất vinh hạnh đại biểu cho toàn thể giảng sư và học viên của hai học viện hoan nghênh và chân thành chúc phúc các vị khách quý từ xa đến tham gia! Khách quý của hôm nay gồm có thánh cấp cung tiễn thủ Luân Đạo Phu tiên sinh, Phó hội trưởng Ma pháp sư công hội Ước Hàn Ni tiên sinh, Nhân sự bộ trưởng của Chiến sĩ công hội Mã Tu tiên sinh, Hội trưởng Thần quan công hội An Cát Lỵ Na nữ sĩ, Phật Lạc Lý Tư thành chủ Lôi Âu tiên sinh, Đại tế tự Ái Đức Hoa tiên sinh…

Nàng mỹ nữ điều khiển chương trình liên tục thốt ra hàng loạt cái tên, mà những người này đều là những đại nhân vật danh chấn một phương. Có thể nói rằng, khi nêu toàn bộ những cái tên này, mỗi lần nêu một tên đồng thời cũng dậm chân một cái, phỏng chừng cả Lam Nguyệt đế quốc cũng phải lắc lư vài cái ấy chứ. Người chỉ có một chút danh khí tuyệt đối không thể xuất hiện trong danh sách. Ngay cả thân là chủ nhà như Thành chủ Lôi Âu, Đại tế tự Ái Đức Hoa đại diện cho thần thánh tín ngưỡng, cũng chỉ có thể xếp thứ năm, sáu mới được giới thiệu; chẳng những vậy, lại còn có thánh cấp cường giả đến dự, do đó có thể thấy được ý nghĩa của thịnh hội này.

- ….Thành thủ thành anh hùng Duy Đa Lợi Á, Quang minh chi phối giả Phất Thụy Đức tiên sinh, Đô Linh thành chủ và Gia chủ Thụy Mạn gia tộc Gia Phỉ Nhĩ Đức - Thụy Mạn…..

Khi nghe tới cái danh tự này, Mộ Dung Thiên liền nói với mọi người:

- Hắc hắc, ta nhớ y chính là phụ thân của cô nàng ma pháp sư thiên tài kiêm siêu quậy phá Khiết Tây Tạp, cho tới giờ vẫn không rõ tăm hơi. Chậc chậc, cô nàng Khiết Tây Tạp này cũng thật là cực phẩm, đang làm tiểu thư tốt đẹp thì không chịu, lại chơi trò bỏ nhà đi bụi. Nói trở lại chứ, gia giáo của Gia Phỉ Nhĩ Đức thành chủ cũng thật là kém nha, ta mà là hắn, khì tìm được nữ nhi về thì nhất định sẽ đánh nát mông ả, bảo đảm lần sau sẽ không dám chạy lung tung nữa!

Khiết Tây Tạp nghe thấy vậy thì hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiên một cái, thầm nghĩ dù ta có cực phẩm hơn nữa thì vẫn không theo kịp với ngươi. Bình thường ở gia tộc có ai là không yêu quý bổn tiểu thư như châu như báu, cả việc lớn tiếng trách mắng mấy câu cũng không dám, chứ đừng nói là dám đánh nát……chỗ đó.

Mấy người kia đều trố mắt nghẹn lời, loại người dám to gan đả kích Gia Phỉ Nhĩ Đức, đường đường là thành chủ của Đô Linh thành, một tòa siêu cấp đại thành thị, thủ đô của ma pháp, kiêm luôn chức Gia chủ của Thụy Mạn gia tộc, cũng thật là hiếm có. Ngay cả Bích Dạ dù biết Mộ Dung Thiên gan to bằng trời cũng hơi phục hắn, chỉ có mỗi Lộ Thiến do ngày nào cũng ở bên cạnh hắn nên đã quen với việc hắn tùy lúc tùy nơi sẽ thốt ra lời nói hoặc có hành động khác thường, vì vậy mà nàng không còn cảm thấy kỳ quái nữa.

Thấy phản ứng đầy vẻ khích động của người bạn cùng phòng, tên sắc lang Mộ Dung Thiên lập tức nhớ tới tình cảnh dị thường khi nàng nhìn thấy ảnh của Khiết Tây Tạp trong ma pháp kính tượng mà lần trước nàng tới nhà hắn làm khách, nên vội chuyển miệng:

- Hắc hắc, xin lỗi Tạp Hy, ta suýt quên cô nàng điêu man……ấy, không, tiểu thư Khiết Tây Tạp ôn nhu mỹ lệ như thiên sứ đó là tình nhân trong mộng của ngươi, xin lỗi, xin lỗi!

Khiết Tây Tạp dở khóc dở cười, nàng thích Khiết Tây Tạp? Tự luyến? Tuy nhiên, thấy lão đầu tử tới hội trường, Khiết Tay Tạp cũng thấy hơi lo sợ bất an, chỉ mong khi tới lượt mình tỷ thí thì ngàn vạn lần đừng để ông ấy nhận ra mới được. Nếu như là người khác, Khiết Tây Tạp nắm chắc sẽ không bị bại lộ thân phận, nhưng người đó không phải là ai khác, mà là phụ thân của nàng, đã chăm nàng từ nhỏ tới lớn.

Khi tên của các đại nhân vật có thể làm đất rung núi chuyển được giới thiệu xong, tiếp đó đương nhiên là tiếng vỗ tay vang lên như sấm, kéo dài gần năm phút mới dần dần lắng xuống.

Mỹ nữ điều khiển chương trình nói tiếp:

- Tiếp theo đây, chúng tôi xin mời đại biểu của ban tổ chức kỳ luận võ đại hội lần này là nhị vị viện trưởng của Tát Á Da Lộ học viện và An Cách La Hy học viện, cũng chính là hai vị thánh cấp cường giả đỉnh đỉnh đại danh Áo Tư Tạp tiên sinh và Bố Luân Đặc tiên sinh cùng lên phát biểu đôi lời.

Trong tiếng vỗ tay vang rền, hai vị viện trưởng từ hai bên hội trường từ từ bước lên. Lúc này Mộ Dung Thiên mới có may mắn được trông thấy phong thái của vị thánh cấp ma pháp sư Áo Tư Tạp, là một người khá giống với Karl Marx, một lão nhân nhìn từ bên ngoài thì tràn đầy trí tuệ, cử chỉ tao nhã. Mộ Dung Thiên không ngừng cảm thán. Cùng là viện trưởng và kiêm luôn thánh cấp cường giả, nhưng tại sao mặt mũi của Bố Luân Đặc thì lại rất khiêm khắc, giống như một tên đồ tể giết heo?

Hai vị viện trưởng cơ hồ đồng thời đi tới trung tâm của hội trường, gương mặt trông ngốc ngốc của Bố Luân Đặc cũng tràn đầy nét cười, có vẻ rất phong độ, sau đó lão “nhiệt tình” chào hỏi lão bằng hữu:

- Lão quỷ, đại hội lần này, học viện các ngươi đừng tưởng là sẽ thắng được dễ dàng đâu nhé, ha ha ha!

Câu đầu tiên lão vừa thốt đã dọa cho quá nửa đám tân sinh của cả hai học viện gần như muốn ngất tại đương trường!

Hết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio