Mưa vẫn điên cuồng trút xuống, sắc trời xám xịt và nặng nề, phía trước là một khoảng không mênh mang, nhưng dưới mưa to như vậy lại có bốn đạo nhân ảnh cưỡi những con thủy kỳ lân đang ngược mưa gió chạy đi một cách vội vã.
Tâm tình Mộ Dung Thiên cũng đang khích động ác liệt như thời tiết này, bởi lẽ hôm nay hắn đã là tội nhân của toàn bộ Lam Nguyệt đế quốc, thậm chí còn là công địch của tất cả các quốc gia phía Đông Nam và Trung bộ. Tội danh là: Phản quốc. Giữ trách nhiệm thủ thành Uy Nhĩ mà lại bỏ thành chạy trốn, khiến cho toàn bộ thành Uy Nhĩ đã bị thất thủ và đế quốc bị tổn thất nặng nề. Nhưng may là có viện quân đến kịp thời, họ đã anh dũng tác chiến và cũng đoạt lại được thành Uy Nhĩ.
Cái tội danh này khiến cho Mộ Dung Thiên tức muốn hộc máu nhưng lại khó có thể giải bày. Đừng nói hắn chỉ là một tiểu đoàn trưởng, mà ngay cả những nhân sĩ cao tầng của Lam Nguyệt đế quốc cũng vẫn bị định tội danh này. Mà những người này đều là những kẻ đối đầu với Cát Tư hoặc là đối đầu với những thủ hạ trọng yếu của y.
Chiến tranh đột nhiên bùng nổ, khiến cho đại quyền trong quân đội tạm thời rơi vào tay Cát Tư. Là hội trưởng Liên hiệp công hội, y đúng là một nhân tuyển tốt nhất. Với chuyện này, những kẻ đối đầu với Cát Tư cũng không thể có ý kiến gì khác được, chỉ đành để tùy ý y điều phối. Nhưng không ai ngờ được, cuộc nội chiến chính trị của đế quốc lại xảy ra đột ngột giống như việc liên quân Tây Bắc tập kích họ bất ngờ vậy. Những kẻ đối lập với Cát Tư đều không ngờ tới việc y lợi dụng cơ hội hỗn loạn của chiến tranh mà đẩy quân đoàn vào bẫy rập, rồi thừa thế mượn đao giết người, hoặc tùy ý bẻ cong sự thật, đồng thời còn lợi dụng thời gian ngắn ngủi tạm nắm quân quyền trong tay này để hạ thủ, khiến cho những kẻ đối đầu với mình trở tay không kịp, khiến cho họ hoặc là trực tiếp bị quân địch tiêu diệt, hoặc là vì trong lúc tự vệ phản kháng thượng lệnh, rồi lúc đó mới gán cho họ tội danh kháng lệnh hoặc phản quốc. Trong chiến tranh, mọi người đều bị rơi vào trạng thái cực kỳ hỗn loạn, ai nấy chỉ đều chú ý đến kết quả chiến cuộc, hoặc là tương lai ngày mai của bản thân mình sẽ ra sao mà thôi. Do đó, cùng với tin đồn thất thiệt, lại thêm những lúc bình thường, Cát Tư vẫn luôn bày ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa, nên hầu như tuyệt đại đa số bách tính đều cho rằng y không thể làm ra những chuyện vô sỉ như vậy, hầu như mọi người đều tin là thật, và họ chỉ cho rằng những kẻ kia đều không muốn nghe theo lệnh điều phối của y, thậm chí còn không tiếc gây ra chiến tranh nội bộ, vì thế mà dân tình cuồng nộ, lớn tiếng mắng nhiếc họ không nguôi. Tuy cũng có một số lời đồn Cát Tư vì tư thù mà sát hại đồng liêu, nhưng những lời ấy cũng sớm bị dập tắt đi rất nhanh.
Trong lúc nhất thời, giới cao tầng của đế quốc gặp phải đại biến, rất nhiều người thấy chuyện không hay thì đều quy thuận Cát Tư. Sau khi đấu đá bè cánh xong, quyền thế Cát Tư liền đạt tới đỉnh điểm, không thể lay chuyển được.
Mộ Dung Thiên đã đánh giá thấp Cát Tư. Ngoài “nhẫn” ra, y còn có thủ đoạn “ngoan” và “độc”, không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào. Tử thần truy sát đoàn vốn được thành lập theo ý của y, mục đích là để tiêu diệt những kẻ sâu mọt gây hại cho đế quốc, nhưng chẳng qua lần này chúng lại không tiêu diệt sâu mọt gây hại cho đế quốc, mà là những con sâu mọt đáng ghét trong mắt Cát Tư. Y được bách tính ủng hộ, những người bị y vu hại luôn bị Tử thần truy sát đoàn mai phục trong quân trực tiếp giết chết.
Cát Tư phát động một kích lôi đình này đã chọn thời cơ rất chuẩn xác, vào ngay đúng lúc viện quân của đế quốc đến nơi thì thế cuộc đã định, thỏ chết chó vào nồi, không còn ảnh hưởng gì tới an nguy của đế quốc, lại có thể tiêu trừ những kẻ đối lập. Những chuyện thế này trong lịch sử cổ đại của Địa cầu đã có không ít các vị quân chủ đã từng làm qua. Rất đơn giản, nhưng cũng lại rất có hiệu quả. Tuy rằng có thể sẽ bị ảnh hưởng chút ít đến thanh danh, nhưng một chút ảnh hưởng đó so với với những lợi ích thu hoạch được thì thật là quá nhỏ bé. Lão hồ ly này quả thật quá ngoan độc, đợi lúc tâm lý mọi người buông lỏng, nên đã phát động thời cơ, mượn đao giết người. Ngoài việc vẫn chưa đánh rơi mặt nạ ra, một chút tổn thất về nhân khí nhưng lại không liên quan đến đại cuộc như vậy, mọi thứ còn lại đều rất hoàn mỹ.
Mộ Dung Thiên lúc đầu còn cảm thấy mình oan ức, nhưng sau khi biết rõ những thay đổi lớn của đế quốc, hắn không còn có thể làm gì được nữa. So với những nhân vật cao tầng đối đầu với Cát Tư để rồi bị chết oan, Mộ Dung Thiên chỉ là một con kiến mà thôi. Nếu không phải hắn đã làm Mông Na Lâm bị thương nặng, có lẽ Cát Tư cũng chẳng thèm ngó đến một tiểu nhân vật như hắn. Đây chẳng qua chỉ là “thuận tiện” có thêm một người chôn cùng với những nhân vật cao tầng của đế quốc mà thôi. Nếu không thì lão hồ ly kia cũng đã không phái chỉ vỏn vẹn có mười thành viên của Tử thần truy sát đoàn tới đây như vậy.
Ròng rã liều mạng chạy trốn suốt bảy ngày, Mộ Dung Thiên rốt cuộc đã có hơi chút mệt mỏi, hắn đã như vậy thì đương nhiên Lộ Thiến, Lệ Toa và Lạc Na thì càng khỏi phải nói. Cũng may nhờ có Thủy kỳ lân, một loại Nguyên tố khôi lỗi của Lộ Thiến, trong mưa lớn không ngừng được bổ xung năng lượng, nên chúng vẫn có thể chở bọn họ cao bay xa chạy. Nếu không thì dù hai nàng thị nữ tuy có được linh lực biến dị tăng mạnh, lại thêm thành thạo bí pháp "Linh lực chu thiên vận chuyển" thì chỉ sợ cũng khó tài nào chịu đựng nổi.
Trong lúc đang chạy trốn, đột nhiên trước mắt mọi người trở nên sáng lòa, lúc này bọn họ mới phát hiện ra là mình đã rời khỏi khu rừng rậm và hiện đang đứng trên đỉnh một vách núi, mà bên dưới là biển rộng mênh mông. Ở xa xa ven biển, một tòa thành trì loáng thoáng hiện ra trong màn mưa.
Sau một ngày một đêm chạy trối chết không nghỉ ngơi, thể xác và tinh thần đều bị mệt mỏi là một việc không thể tránh. Nhìn vẻ mặt bơ phờ của hai thị nữ, rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng nói:
- Lộ Thiến, Lệ Toa, Lạc Na, chúng ta hãy nghỉ ngơi và kiếm gì ăn một chút, rồi mới tính sau.
Lộ Thiến khẽ gật đầu, rồi nàng dùng ý niệm khống chế Thủy kỳ lân cho chúng dần dần giảm tốc độ, và cuối cùng thì dừng hẳn lại.
Mộ Dung Thiên lấy ra vài món thức ăn chín từ trong Không Gian châu đưa cho tam nữ, rồi hắn cũng ăn vài miếng, nhưng lại không tài nào nuốt trôi. Nhớ tới nhà mình, tình nhân của mình, địa vị mà mình vất vả mới có được, tất cả mọi thứ giờ đây đều không còn nữa. Bảy ngày trước, cuộc sống thật tràn trề hy vọng, không ngờ hôm nay lại chạy trốn như chó nhà tang. Tội phản quốc là một tội cực nặng, người người phỉ nhổ. Mộ Dung Thiên tuyệt không ngờ tới có một ngày mình lại lâm vào tình cảnh này. Những thế lực đối đầu với Cát Tư mạnh như vậy mà cũng đều bị lật thuyền trong mương. Quân đoàn chỉ có hơn hai vạn người thì có thể thanh minh được gì? Rất có thể vĩnh viễn hắn sẽ không còn cách nào để dung thân tại Lam Nguyệt đế quốc được nữa. Nó chính là quê hương của hắn ở trên Thần Phong đại lục, vậy mà giờ đây bị buộc phải rời khỏi mảnh đất thân thương này, nghĩ tới đây Mộ Dung Thiên cảm thấy thật đau lòng!
- A! Con bà nó! Lão tử không trở về được! Vĩnh viễn không thể trở về được nữa rồi!
Mộ Dung Thiên cảm thấy trong lòng bực tức không nhịn nổi, hắn đấm một quyền vào thân cây Lam Tinh mộc ở bên cạnh. Cây đại thụ lập tức bị gãy rời, nó chỉ kêu "rầm" một tiếng rồi ngã xuống đất, bao nhiêu cành gẫy lá rụng đập mạnh xuống nước bùn làm bắn hết lên mặt lên cổ Mộ Dung Thiên.
Tam nữ thấy thế đều ngẩn cả người. Từ trước tới nay các nàng chưa từng trông thấy một người tâm tính cởi mở như hắn lại có biểu hiện nóng nảy như vậy. Một lúc lâu sau Lộ Thiến mới cúi đầu bước đến gần, rồi nói:
- Xin lỗi La Địch ca ca, nếu không phải tại muội thì huynh cũng không kết thù với Cát Tư.
Sau khi đấm gãy cây đại thụ, lửa giận của Mộ Dung Thiên đã phát tiết được hơn phân nửa, giờ nghe thấy Lộ Thiến xin lỗi, hắn liền nắm lấy đôi bờ vai của nàng rồi nghiêm mặt nói:
- Tiểu Lộ, việc này không liên quan tới muội.
Nhìn thấy vẻ rụt rè của tiểu Tinh Linh, trong lòng Mộ Dung Thiên lại dậy lên nỗi chua xót. Tuy không còn vinh quang, thậm chí còn bị quốc gia ruồng bỏ, nhưng chí ít vẫn còn có Lộ Thiến, một nữ hài luôn cho hắn cảm giác ấm cúng của tình thân và gia đình. Đừng nói chỉ là Cát Tư hay Lam Nguyệt đế quốc, thậm chí cho dù là cả Thần Phong đại lục thì Mộ Dung Thiên cũng dám đối địch.
Lệ Toa và Lạc Na cũng đều đồng thanh nói:
- La Địch tiên sinh, chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên người!
Từ lúc Mộ Dung Thiên dạy các nàng phương pháp tu luyện, họ đã tự xem mình là nữ nhân của hắn rồi vậy. Trong hoàn cảnh sinh tử lâm đầu này mà họ vẫn không nghe lời khuyên nhủ, kiên quyết ở lại bên hắn. Phẩm hạnh tri ân tất báo của yêu tộc, một tầng lớp thấp nhất trên Thần Phong đại lục lúc này lại được biểu lộ hoàn toàn. Có gặp hoạn nạn thì mới thấy chân tình, Mộ Dung Thiên quả thật cảm kích đến nỗi không thốt nên lời.
Chính mình không có lỗi với Lam Nguyệt đế quốc. Cứu mấy vạn dân, mình không thẹn với bất cứ ai. Những người bình dân được cứu sống tại Uy Nhĩ thành vì để giữ tính mạng tất nhiên không dám chống đối dâm uy của Cát Tư, nhưng trong lòng họ khẳng định là rất cảm kích vị đoàn trưởng của quân đoàn này. Nghĩ đến đây, tâm tình bi đát của Mộ Dung Thiên lập tức bay biến, tinh thần phấn chấn trở lại. Hắn lấy ra tấm bản đồ ma pháp mà Bích Dạ đã đưa cho, rồi nói:
- Nhiều lắm thì chỉ còn nửa ngày là chúng ta sẽ đến được phạm vi nội hải do Đạt Lạp quản hạt, sau đó đi thuyền tới đảo quốc Tát La, và đó cũng là đích cuối cùng của chúng ta.
oooOooo
Ngoài hai bờ đại dương An Tác Tố Á bị cuốn vào chiến tranh, và ngoài những quốc gia có lập trường rõ rệt thì trên đại lục còn có một số thế lực đặc thù khác nữa. Bọn họ không xung đột lợi ích với bất kỳ phe nào, nếu có thì cũng chỉ là xung đột rất nhỏ, do đó mà rốt cuộc đã lựa chọn đứng giữa. Sau khi liên quân Tây Bắc và liên quân Đông Nam Trung bộ lôi kéo họ không có kết quả thì cũng không miễn cưỡng xâm phạm họ, để tránh tình trạng bức họ gia nhập vào phe địch. Do đó mà bộ phận trung lập này lại trở thành miền đất an lạc không bị ảnh hưởng bởi chiến hỏa, họ vẫn có thể tiếp tục phát triển sinh ý. Đế quốc Tát La là một trong số đó và cũng là một trong những địa phương mà Mộ Dung Thiên có thể đến được. “Phản bội” Lam Nguyệt đế quốc thì cũng sẽ phải chịu sự đãi ngộ tương tự ở các nước đồng minh của Lam Nguyệt, tất nhiên hắn sẽ bị người ở những nơi đó phỉ nhổ, nếu đến chỗ họ thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Hải cảng của Đạt Lạp nội hải là một trong những trung tâm mậu dịch trọng yếu của những thế lực trung lập, vị trí rất đặc thù. Ngay cả liên quân Tây Bắc và phe của Lam Nguyệt đế quốc cũng không dám ở nơi này mà công nhiên động võ, nhiều lắm cũng chỉ phái một số lượng nhân thủ rất ít đến đây để ám sát đào phạm. Nếu Mộ Dung Thiên đến được nơi đó thì sự an toàn tăng lên rất nhiều. Tử thần truy sát đoàn rất giỏi thuật truy tung, chúng theo sát mục tiêu giống như những con giòi trong xương vậy, cực kỳ phiền phức. Cũng may là có nhóm người Khẳng Đặc ngăn cản một lúc, hơn nữa lúc ấy lại xảy ra một chuyện rất kỳ lạ. Không hiểu sao đám người của Tử thần truy sát đoàn lại trông thấy một “La Địch” khác một mình chạy theo hướng ngược lại, thu hút sự chú ý của chúng, tạo thời gian quý báu cho Mộ Dung Thiên may mắn thoát đi. Chẳng qua chỉ không biết người kia là ai? Sao lại có thể bất chấp nguy hiểm tính mạng để trợ giúp mình, hơn nữa lại còn có năng lực qua mắt Tử thần truy sát đoàn nữa chứ? Mộ Dung Thiên nghĩ nát óc cũng không ra.
Trận mưa liên miên không dứt, khiến dấu vết bị xóa nhòa không ít. Người của Tử thần truy sát đoàn dù có giỏi truy tung thì cũng gặp rất nhiều khó khăn. Theo sự báo cáo lại của vài con ong khôi lỗi do Lộ Thiến thả ra để trinh sát, chúng vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của đám sát thủ kia. Loại ong khôi lỗi này có tầm trinh sát lớn nhất là trong phạm vi một trăm dặm. Như vậy ít nhất thì đám người của Mộ Dung Thiên đã bỏ xa đối phương cũng được hơn trăm dặm. Hải cảng nội hải Lạp Đạt cơ hồ lúc nào cũng có thuyền ra vào, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn thì Tử thần truy sát đoàn cũng không thể đuổi kịp. Đến lúc này thì Mộ Dung Thiên mới thở phào nhẹ nhõm. Liên quân Tây Bắc và Lam Nguyệt đang rơi vào thế giằng co. Lam Nguyệt căn cứ vào tình hình chiến tranh mà phải điều chỉnh lại một số chế độ, cả những cuộc đấu tranh chính trị ngấm ngầm cũng phải hòa hoãn lại. Còn liên quân Tây Bắc thì chỉ lo việc củng cố thành trì, phòng ngừa sự phản công của đối phương. Do đôi bên đều có sự e dè, nên tạm thời quân đội của cả hai phe đều rất yên tĩnh, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Được rồi, chúng ta đi thôi, cũng sắp tới được hải cảng rồi.
Mộ Dung Thiên đứng dậy, nhưng bỗng nhiên cảnh giác, đồng thời hắn theo tiềm thức mà lách người tránh sang một bên.
Một tia niêm dịch màu đen bay xẹt qua người hắn và rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh xèo xèo. Vùng cỏ bị tia niêm dịch kia dính phải liền trở nên héo úa, giống như sinh mệnh lực bị rút sạch vậy. Đấu khí quen thuộc này khiến Mộ Dung Thiên lập tức nhớ đến một người, nhưng gã không thể nào lại xuất hiện ở đây được!
Hết