Dị Giới Dược Sư

quyển 8 chương 169: bộc quang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Dung Thiên vẫn sử dụng sở trường của mình là linh lực vũ khí, xuất ra một thanh Hỏa chùy và giáng thẳng về phía chiếc đầu rồng đang lao tới.

- Rầm!

Dưới sự va chạm của hai luồng linh lực giống như thực chất này, Hỏa chùy của Mộ Dung Thiên bị vỡ vụn, nhưng hai chiếc đầu rồng chỉ hơi khựng lại một chút rồi lại tiếp tục lao về phía trước. Chiêu này gọi là “Kinh long phách ngạn”, oai lực có thể đánh tan vàng nát đá. Cho dù linh lực vũ khí của Mộ Dung Thiên được tổ hợp bởi một loại nguyên tố có độ đặc dày nhất thiên hạ, song nó vẫn không thể chống lại nổi.

Mộ Dung Thiên sớm đã đoán được kết quả này, nên hắn lập tức nhảy lùi lại phía sau.

Mâu Cơ chỉ đánh ra một kích để lập uy, nàng đắc ý không thôi; vào lúc này, phía sau lưng nàng cũng tỏa ánh kim quang lấp lánh, đó là một chiếc đuôi rồng, nhưng nó lại không phải là một bộ phận của thân thể Mâu Cơ, mà đó là một phần thực thể do đấu khí hình thành.

Mộ Dung Thiên cứ nhắm bên trái mà tránh né, nhưng đến lúc Mâu Cơ đuổi tới thì lại nhanh chóng lách về bên phải, lợi dụng quán tính để bỏ rơi nàng. Nhưng chiếc đuôi rồng ở dưới chân Mâu Cơ cũng theo đà chạy của nàng mà đong đưa, trong lúc khẩn cấp, nó liền nhanh chóng đổi hướng và tiếp tục bám sát Mộ Dung Thiên. Khinh thân thuật của Long tộc cũng rất trứ danh, chiêu này được gọi là "Thần long bái vĩ", là một chiêu thức rất tốt khi cần phải biến hướng, khiến cho đối phương khó mà thoát được, và cũng rất dễ áp bức người ta đến mức không kịp thở. Mặc dù tính tình của Mâu Cơ thường hay nóng nảy và rất xung động, nhưng trong lúc chiến đấu thì lại là người rất thông minh, nàng biết linh lực của Mộ Dung Thiên nhất định là không bằng mình, nên đã dùng hai chiêu “Kinh long phách ngạn” và “Thần long bái vĩ” để buộc hắn phải liều mạng. Đây cũng là chiến thuật lấy mạnh hiếp yếu rất thường thấy, tương tự như Ốc Thập Lạp Cơ đã dùng vậy.

Mộ Dung Thiên luống cuống tay chân, chỉ trong chốc lát đã tựa như vừa vô tình lại như vừa cố ý lui đến sát bên sân đấu.

Mâu Cơ cũng không ngốc, nàng thoáng hơi do dự một chút. Chẳng lẽ hắn muốn dụ mình đến sát rìa sân đấu, sau đó sẽ cấp tốc nhảy tránh, rồi mới từ sau lưng mà đánh tới, khiến cho mình văng ra ngoài vòng đấu hay sao? Tuy nghĩ vậy, nhưng Mâu Cơ cũng nhanh chóng gạt bỏ điều lo lắng đó, bởi vì nàng rất có tự tin đối với khinh thân thuật và đấu khí của mình, chí ít thì cũng sẽ không bại dưới tay tên quỷ mặt đen này.

Trên hai tay của Mộ Dung Thiên cầm hai thanh Hỏa kiếm, hắn chém thẳng về phía chiếc đầu hoàng kim long trên tay Long nữ.

Mâu Cơ thấy thế thì trong lòng mừng rỡ, tên quỷ mặt đen này đúng là ngu ngốc mà, đã biết rõ là lấy trứng chọi đá mà hắn vẫn làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu như hắn nhảy tránh thì ít ra cũng sẽ còn một phần cơ hội. Thế rồi, đầu rồng trong tay nàng vẫn tiếp tục đánh tới, nàng không dám đánh vào ngực hắn, vì muốn tránh cho hắn khỏi bị trọng thương.

Trên miệng Mộ Dung Thiên hé ra một nụ cười gian xảo, trong lúc Hỏa kiếm đang liều mạng đánh tới đầu rồng thì lập tức chuyển biến và hóa thành một chiếc Hỏa tiên (roi lửa), cuốn lấy cổ tay của Mâu Cơ, dùng hết sức mà kéo thật mạnh.

Chiêu “Kinh long phách ngạn” của Mâu Cơ liền cứ thế mà bay trượt qua hai vai Mộ Dung Thiên. Nàng gặp phải quái chiêu này nên bị bất ngờ và không kịp đề phòng, khiến cho trung môn mở rộng, không thể thu thế lại được. Trong tiếng kinh hô, nàng liền bổ nhào về phía trước, tuy nhiên, phản ứng của nàng cũng rất nhanh nhạy, nàng lập tức vận khởi hoàng kim long khí hộ thể để bao bọc lấy toàn thân, đồng thời còn muốn kéo theo Mộ Dung Thiên cùng rơi ra ngoài.

Mộ Dung Thiên buông rơi chiếc roi trong tay, rồi thò trảo cách không bắt trúng lấy cánh tay phải của nàng, đồng thời cũng xoay người, đưa lưng về phía Mâu Cơ.

Việc quay lưng về phía địch nhân trong lúc giao chiến là một việc tối kỵ của binh gia. Đây chính là lần đầu tiên mà Mâu Cơ nhìn thấy một chiêu thức quái dị như thế, nhưng nàng cũng nhanh chóng phát hiện ra tác dụng của nó – mượn sức đánh sức!

- Linh phược bối kiên suất! (Vật qua vai)

Trong lúc mắt hoa đầu váng, toàn bộ lực lượng của Mâu Cơ đều bị Mộ Dung Thiên lợi dụng, hắn hất người một cái, khiến nàng đầu dưới chân trên rồi lộn nhào ra bên ngoài sân đấu, trên người còn bị cột bởi ba sợi thừng hỏa diễm mà không ai biết Mộ Dung Thiên đã chuẩn bị từ lúc nào. Mọi người đều biết tác dụng phòng hộ của đấu khí hộ thể khi chạm trán với loại kỹ năng chuyên trói buộc người ta là yếu nhất, hơn nữa dây thừng hỏa diễm của Mộ Dung Thiên được tạo ra bởi loại linh lực siêu ngưng tụ nên rất khó giãy thoát.

Mắt thấy Mâu Cơ sắp bị ngã xuống đất, Mộ Dung Thiên lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, bên dưới sân đấu có trải tấm nệm mềm mại, hơn nữa linh lực của Long nữ rất mạnh mẽ, dù có bị té thì cũng không sợ nàng sẽ bị chấn động tới não bộ.

Chỉ tiếc là hắn cao hứng quá sớm. Từ trên người Mâu Cơ đột nhiên xuất hiện mấy con kim long, há miệng thật lớn rồi cắn thẳng vào mấy sợi thừng hỏa diễm, sau đó mới quay trở về.

Mộ Dung Thiên rùng mình:

- Bổn mạng hộ thể đấu khí?

Cũng giống như hoạt tính hộ thể đấu khí, bổn mạng hộ thể đấu khí là một loại đấu khí phòng ngự cực kỳ hiếm thấy, và nó có liên quan đến huyết mạch của từng chủng tộc. Bổn mạng vật của mỗi chủng tộc đều khác nhau, nhưng bổn mạng vật của Long tộc khẳng định là rồng rồi, do đó mà Mộ Dung Thiên chỉ vừa liếc qua một cái thì đã liền nhận ra ngay.

Từ trên hai tay Mâu Cơ phóng ra một quả kim sắc khí cầu, đánh thẳng xuống mặt đất, rồi quả cầu ấy tựa như quả bóng da bật ngược trở lên. Mâu Cơ cuộn mình lại rồi nhẹ nhàng điểm một cái lên quả khí cầu, sau đó liền tung mình bay trở lại sân đấu.

Nếu như dùng loại đấu khí rất kiên cố như Băng đấu khí thì Mộ Dung Thiên đã có vài phần nắm chắc sẽ khiến cho nàng không thể quay trở lại sân đấu được, giống như lần đấu với Ốc Thập Lạp Cơ vậy, nhưng lúc này hắn không thể để lộ Băng hệ đấu khí, nên chỉ đành bỏ lỡ cơ hội thôi.

Mâu Cơ đã quá ỷ y, suýt chút nữa thì đã bị bại dưới tay Mộ Dung Thiên, nàng thẹn quá hóa giận, nên lúc này ra tay cũng không lưu tình nữa. Sau khi vừa chấm đất, song chưởng liền vỗ vào nhau một cái, lập tức có tám đạo kình khí màu xám uốn lượn ngoằn ngoèo bay sát sàn đấu và đánh thẳng về hướng của Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mâu Cơ sử dụng loại Chân Long đấu khí có màu sắc thứ hai này, nên không dám đụng thẳng với nó, mà lập tức nhảy lui lại phía sau.

Thế nhưng tốc độ của kình khí màu xám kia còn nhanh hơn Mộ Dung Thiên, trong chớp mắt đã vây kín lấy hắn. Hắn thấy vậy vội nhảy lên cao, nhưng tám con thổ long cũng vừa gào thét vừa cấp tốc bốc thẳng lên theo, đuổi sát ngay sau Mộ Dung Thiên, rồi hoặc dùng đầu hoặc dùng đuôi đánh vào thân thể hắn như là đánh bóng chày vậy, đánh cho thân thể của hắn bay trở về phía Mâu Cơ.

Toàn thân Mộ Dung Thiên bị chấn động mạnh, nhưng lại không đau đớn như trong tưởng tượng, bởi vì linh lực của tám con thổ long đó chủ yếu chỉ là dùng để truy đuổi, đồng thời ngăn cản và ép cho kẻ bỏ chạy phải quay trở lại. Chứ con đường chết chính thức mới là lúc đối diện với chủ nhân của chúng.

Nhìn thấy Mộ Dung Thiên hoa chân múa tay, bay vù vù về hướng mình mà không thể nào biến hướng được, Mâu Cơ vô cùng đắc ý. Quỷ mặt đen, lần này ngươi còn không chịu thua hay sao. Thế rồi nàng vận khởi Chân Long đấu khí sẵn, ôm cây đợi thỏ.

Mộ Dung Thiên tỏ vẻ cực kỳ bối rối, tay chân rất luống cuống. Trong lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại sáu, bảy thước, hắn bỗng nhiên dừng lại tất cả động tác. Lúc này hắn rất trấn tĩnh, không hề có một chút vẻ kinh hoảng nào. Hai tay hắn chấp ngang, ngón trỏ duỗi thẳng, còn ngón cái thì chỉ lên trời, ba ngón tay còn lại thì đan vào nhau và co vào lòng bàn tay.

- Í.

Mâu Cơ hơi bất ngờ. Nàng chưa từng gặp qua loại quái chiêu này. Vừa rồi chiêu "Linh phược bối kiên suất" mượn sức đánh sức của Mộ Dung Thiên có tính chất rất đặc dị thì nàng đã được nếm mùi rồi, cho nên cũng hơi kiêng kỵ, không biết lần này lại là cái gì nữa đây. Tuy nhiên, Chân Long đấu khí của gia tộc nàng rất kiên cố, thật khó có gì phá nổi nó, thậm chí còn có thể chống được cả Hắc Ám đấu khí. Mâu Cơ tin tưởng linh lực của mình so với người yếu hơn kia, trong lúc đôi bên chọi thẳng thì hắn nhất định sẽ không thể chiếm được tiện nghi gì.

Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra thế tay của Mộ Dung Thiên rất giống với động tác khi chuẩn bị bóp cò súng. Lúc này hắn cười đầy quỷ dị rồi thốt:

- Bùm!

Đương nhiên là Thần Phong đại lục không có súng lục, nhưng cùng với tiếng kêu của hắn thì một tia hỏa khí nhỏ như châm được bắn ra từ đầu ngón trỏ của hắn, so với đạn thật thì còn sắc bén và ác liệt hơn, bắn thẳng vào song nhũ của Mâu Cơ.

Phi hành kỹ năng Châm đấu khí? Đây là lần đầu tiên Mâu Cơ thấy được loại đấu khí có sự yêu cầu sắp xếp rất hà khắc như Châm đấu khí mà lại có thể dùng Phi hành kỹ năng mà phát ra này. Do đó nàng rất kinh hãi, tên sắc lang này dám công kích vào bộ phận yếu hại của mình. Bộ ngực của mình phải vất vả lắm mới dần dần bồi dưỡng cho chúng được nẩy nở, nếu bị đâm trúng thì không biết hậu quả sẽ ra sao. Vì quá quan tâm nên trong lòng Mâu Cơ trở nên bấn loạn, mà nàng cũng không dám chắc là Chân Long đấu khí của mình có thể hoàn toàn hóa giải được Châm đấu khí hay không nữa, do đó nàng chỉ còn cách là bỏ qua mục tiêu, nhanh chóng nhảy tránh sang một bên. Nhờ vậy mà Mộ Dung Thiên lại vượt qua được một phen tất bại.

Mâu Cơ bị mất một cơ hội tốt, vừa thẹn vừa tức, nói:

- Ngươi, ngươi là đồ hạ lưu!

"Nhân bất hạ lưu uổng thiếu niên." Mộ Dung Thiên cực kỳ đắc ý thầm nghĩ như vậy, tuy nhiên, ngoài miệng vẫn nói:

- Mâu Cơ tiểu thư, không phải vừa rồi chúng ta đã nói rõ rồi sao? Chúng ta đều có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn hoặc chiêu thức nào để công kích, và ngươi cũng đã đáp ứng rồi kia mà!

Mâu Cơ nghe vậy thì nghẹn lời. Tự mình đã trúng phải bẫy rập của hắn rồi, đúng là khổ không thể nói thành lời. Đồ gian thương đáng chết! Gian thương đáng chết!

Trong lòng Mâu Cơ thầm mắng tên sắc lang hơn mười mấy lần, sau đó hổn hển nói:

- Được, ta sẽ khiến cho ngươi tâm phục khẩu phục!

Vừa dứt lời, từ lòng bàn tay của nàng liền có một con rồng đen, ba đầu ba đuôi, lớn như cái chậu nước không ngừng gào thét phóng ra ngoài; những đôi mắt lửa của nó trợn tròn, khiến người ta vừa nhìn qua cũng biết ngay đây là chiêu mạnh, hiển nhiên lần này là đánh thật rồi.

Khuôn mặt của Mâu Cơ lạnh như sương, nàng không nói một lời, chỉ lặng lẽ điều khiển tam đầu long đánh về phía Mộ Dung Thiên. Một nữ tử tâm cao khí ngạo như nàng đã hai lần bị chọc giận, nên nàng chỉ muốn đánh bại tên gian thương đáng hận này trong một thời gian sớm nhất thì mới có thể hả giận được, nếu không thì nàng nhất định sẽ bị mất cân bằng nội tiết tố.

Mộ Dung Thiên lại dùng mánh cũ, hắn dùng châm để hóa giải thế công của nàng, thế nhưng lần này lại không thấy hiệu quả. Tốc độ và tính linh hoạt của tam đầu long có thể so với thổ long, nó chỉ gạt ngang chiếc đuôi một cái thì đã đánh bay hai mũi Châm đấu khí. Trong khi đó, uy lực của tam đầu long so với uy lực của chiêu “Kinh long phách ngạn” thì cũng mạnh như nhau. Tốc độ và cường độ của Mộ Dung Thiên vốn đã kém người ta, đã vậy lại còn không thể sử dụng Băng hệ đấu khí với đủ các loại kỹ năng biến hóa, và ngay cả hai môn tuyệt kỹ là Ma Bạo Phá và Long Quyển Tuyệt Sát cũng không thể dùng tới, vì vậy mà lúc này hắn cảm thấy bức rức khó chịu vô cùng. Nếu không phải vậy thì hắn đã có thể phân cao thấp với Mâu Cơ rồi, dù sao thì trước kia hắn cũng đã từng được xem là nhân tài kiệt xuất mới nổi, là mặt trời chính ngọ của Lam Nguyệt đế quốc kia mà, so với Mâu Cơ thì quyết chẳng kém bao nhiêu, thậm chí còn có thể mạnh hơn nàng nữa.

Nhưng lúc này thì hắn chỉ đành trơ mắt để cho nữ tử mạnh mẽ kia bức cho tới nỗi không còn sức đánh trả. Mâu Cơ thấy hắn chống đỡ không được thì lại càng không muốn buông tha, cứ ép tới như cuồng phong bạo vũ vậy. Rốt cuộc, khi nàng nhìn thấy Mộ Dung Thiên dừng lại bất động thì trong lòng thoáng hơi do dự. Người này một khi tỏ ra có tình huống dị thường thì rất có thể là hắn có gì đó cổ quái. Đương nhiên Mâu Cơ cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt này, nàng hết sức tập trung tinh thần, điều khiển tam đầu long bay về phía hắn.

Thấy chiêu thức cường mạnh trong tay mình càng lúc càng tiến đến gần Mộ Dung Thiên, còn hắn thì trông giống như không có khả năng tránh nổi, trong lòng Mâu Cơ rất mừng rỡ. Nhưng đột nhiên vào lúc này thì hắn lại lớn tiếng hô:

- Ta nhận...

Mâu Cơ nghe vậy thì dừng tay lại, tiến đến gần Mộ Dung Thiên rồi nói với vẻ đắc ý:

- Chịu thua rồi phải không?

Trên mặt Mộ Dung Thiên lộ ra một nụ cười quỷ quái, cánh tay hắn khẽ phất một cái, lập tức có một nắm bột trắng bay tới chụp lấy toàn thân Mâu Cơ.

Long nữ bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, nhắm chặt hai mắt lại rồi kinh hô:

- Đan Ni Tư, ngươi làm gì đó?

Mộ Dung Thiên cười hắc hắc nói:

- Ta còn chưa nhận thua kia mà. Ta chỉ muốn nói: "Ta nhận đánh thật đó, ngươi hãy cẩn thận."

Mâu Cơ tức đến khí huyết công tâm:

- Ngươi là đồ xấu xa!

Mộ Dung Thiên lúc này giống như kẻ trộm lẻn đi mất. Còn Mâu Cơ trong lúc nổi cơn thịnh nộ, nàng đang định vận Chân Long đấu khí thì đột nhiên cảm thấy toàn thân giống như là đang bị hàng vạn con trùng cắn khắp nơi, ngứa ngáy không chịu nổi. Tình huống của nàng lúc này thật giống với tình trạng của Mông Na Lâm ngày xưa, nhưng chẳng qua hiệu quả nhỏ hơn rất nhiều.

Mâu Cơ không biết đó là thứ gì, nàng cố chịu đựng sự tê ngứa mà đuổi theo truy kích Mộ Dung Thiên, chỉ tiếc là đấu khí của nàng lúc này đã rất rối loạn, nên công lực cũng giảm đi nhiều. Còn Mộ Dung Thiên thì ung dung nhảy trái tránh phải, đã vậy lại còn không ngừng khiêu khích:

- Mâu Cơ tiểu thư, hay là ngươi hãy nhận thua đi. Nếu chịu nhận thua thì ta sẽ cho ngươi giải dược.

Mâu Cơ sắp bị tức giận tới phọt máu, cắn răng không nói một lời mà đuổi giết gian thương này. Không bao lâu cảm giác ngứa ngáy tràn ngập toàn thân. Mâu Cơ rốt cục chịu không nổi, ngưng chiến dùng tay gãi khắp người.

Mộ Dung Thiên thấy thắng lợi đã nắm chắc trong tay, nên cũng không nhân cơ hội mà hạ thủ, hắn chỉ đứng phía xa rồi nói:

- Mâu Cơ tiểu thư, ngươi nhận thua đi, vậy thì sẽ bớt chịu khổ đấy.

Nhưng tính tình Mâu Cơ rất quật cường, nàng không phục việc mình bị bại dưới thủ đoạn vô sỉ của hắn, nên cương quyết không muốn nói ra hai chữ “chịu thua”.

Mộ Dung Thiên có hơi chút không đành lòng, hắn định lấy lại mặt mũi của nam nhân bằng cách nhường cho nàng keo này thì chợt nghe một tiếng “soạt”. Không ngờ vì nàng dùng tay để gãi ngứa nhưng do dùng sức quá mạnh nên đã kéo rách luôn y phục, kể cả lớp nội y ở bên trong. Ngay cả đôi "tiểu bạch thố" vừa có chút thành tựu của nàng cũng đều lộ ra ngoài.

Mâu Cơ sững sờ đứng đờ người ra, còn Mộ Dung Thiên thì cũng ngây cả người. Ngay cả đám người Lộ Thiến đang ngồi một bên xem giao đấu cũng ngẩn ra. Trong nhất thời, toàn trường yên lặng tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Hết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio