Nghe giọng khiêu chiến và không xem ai ra gì của Mộ Dung Thiên, ba người bọn Á Luân đều không nén được lửa giận. Nói thế nào thì họ cũng từng có nhiều kinh nghiệm chống cự ma thú công thành, ai nấy cũng đều là những nhân vật tinh anh còn sống sót sau nhiều cuộc chiến đẫm máu, xương cốt đều cứng cáp, thử hỏi làm sao có thể chịu đựng được nỗi nhục này chứ.
Nghe đồn, gã thương nhân trước mắt đây xuất thân từ hải liệp, xếp hạng cũng khá cao, nhưng xem ra tuổi tác còn khá trẻ, vậy thì có được bao nhiêu bản lãnh chứ? Đúng là không biết trời cao đất rộng là gì mà! Vì vậy mà cả ba người đều có ý nghĩ làm giảm bớt nhuệ khí của đối phương, nhưng nếu đích thân mình ra tay thì sợ sẽ hạ thủ quá nặng, nếu đả thương hắn thì rất là phiền phức, đến chừng đó không khéo sẽ mang tội phạm thượng, không biết phân tôn ty thì khốn. Vì vậy mà trong lúc nhất thời, ai nấy đều cảm thấy khó xử, ngay cả Giải nhân Á Luân cũng biết nghĩ tới điểm đó và không hề hành động thiếu suy nghĩ. Bề ngoài của gã tuy có vẻ ngốc nghếch, nhưng một khi đã làm đến chức phó thành thủ thì nhất định không phải hạng người ngu xuẩn chút nào.
- Đan Ni Tư đại nhân có thân phận tôn quý, thuộc hạ không dám mạo phạm. Hay là như vầy đi, cứ rút ra ba binh sĩ để bồi luyện với đại nhân vậy.
Người vừa lên tiếng là Luận Đạo Phu, y là ma pháp sư nên suy nghĩ cũng linh hoạt hơn, lập tức nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn. Trong quân cũng có rất nhiều cường giả với thực lực không tầm thường, nếu đưa họ ra thì có thể mượn tay họ để giáo huấn Mộ Dung Thiên một phen, mà mình cũng không bị đắc tội với hắn. Nếu không may thì cũng đã có ba người đó ra gánh tội thay rồi.
Á Luân và Ngả Lược Đặc cũng liên thanh phụ họa:
- Đúng, đúng, ta tán thành lời đề nghị đó.
Thường ngày ba người này rất hiếm khi có đồng quan điểm với nhau, vậy mà hôm nay ở trước mặt Mộ Dung Thiên thì họ đã hai lần nhất trí ý kiến, quả thật là hiếm thấy.
Mộ Dung Thiên biết rõ điều lo lắng của họ nên cũng không miễn cưỡng, hắn chỉ cười nói:
- Như vậy cũng được, mỗi người cứ tùy ý chọn ra một người đi, chức nghiệp nào cũng được.
Bởi vì đặc tính bất đồng nên có một số chức nghiệp tương khắc lẫn nhau, tỷ như giữa các võ giả ngang tài ngang sức với nhau, một bên là Dã Man nhân có thịt xương rắn chắc, có thể chịu đòn giỏi, nhưng trái lại, kháng lực của họ đối với ma pháp thì lại rất kém. Trong khi đó, ma pháp sư tuy có sức tấn công rất mạnh nhưng lại rất kiêng kỵ những chức nghiệp có thân thủ nhanh nhẹn và chiêu số độc ác như thích khách; dù tuyệt kỹ ma pháp của họ có lợi hại tới đâu nhưng nếu không kích trúng đối thủ thì thật là uổng phí. Còn các môn tuyệt kỹ của thích khách tuy có sức phá hoại không cao lắm, nhưng đối với thể chất gầy yếu của các ma pháp sư thì vẫn dư dả để đối phó rồi.
Lúc nãy Mộ Dung Thiên huênh hoang nói cứng, nhưng rốt cuộc bây giờ giọng điệu của hắn cũng mềm lại, bởi vì hắn biết rõ lúc nào nên thốt lời cuồng vọng và lúc nào nên dừng lại.
"Cho ngươi biết chết là thế nào!" Đám ba người của Luân Đạo Phu đều thầm cười nhạt, nhưng ngoài miệng thì vẫn khen lấy lòng tên sắc lang:
- Thực lực của đại nhân cao cường, chúng thuộc hạ rất bội phục.
Sau đó Ngả Lược Đặc liền lớn tiếng quát:
- Lôi Khắc Tư!
Thanh âm của gã sắc bén vô cùng, khiến cho người ở xa cũng nghe được. Sau tiếng gọi của gã, một tên tuần thú sư từ cánh rừng phía sau liền nhanh chóng chạy tới trước mặt ba người. Trước tiên hắn hành lễ chào thượng cấp rồi mới lên tiếng:
- Đại nhân, ngài tìm thuộc hạ?
- Không, đó là tân thành thủ của chúng ta, Đan Ni Tư đại nhân. Bây giờ ngươi hãy đưa đại nhân đến đấu trường, và nhớ phải chiêu đãi đại nhân thật tốt đấy, ngàn vạn lần không được chậm trễ.
Ngả Lược Đặc căn dặn Lôi Khắc Tư thêm vài câu, sau đó nói với Mộ Dung Thiên:
- Đại nhân, xin hãy đến đấu trường trước, bọn ta đi tìm vài người nữa rồi sẽ đến sau.
- Tốt! Ta sẽ đến đó trước chờ các ngươi. Lôi Khắc Tư, đi thôi!
Mộ Dung Thiên biết bọn họ nhất định là đi tuyển thêm vài binh sĩ ưu tú để đến đối phó với mình, nhưng hắn chẳng màng quan tâm đến việc đó, chỉ quay người đi theo Lôi Khắc Tư đến địa điểm đã hẹn.
Đấu trường nằm trong một cánh rừng rất lớn. Bởi vì Mễ Kỳ Tư là một nguy thành (thành thị có tính an toàn thấp) nên người đến đây định cư rất ít. Các tiểu thành thị dưới quyền cai quản của Mễ Kỳ Tư thành là nơi có nhiều đất đai nhất tại Tát La, đại đa số đều là đất trống, do đó mà chính quyền đã dùng nó làm nơi huấn luyện binh sĩ. Từ trong rừng, những tiếng hò hét của binh sĩ, những tiếng va chạm của binh khí, những tiếng ầm ầm do người thi triển tuyệt kỹ để phá hủy vật dụng, vv....tất cả đều vang lên không ngớt.
Phàm những nơi nào mà Lôi Khắc Tư điều khiển sủng thú đi ngang qua, thì người ở những nơi đó đều chú mục nhìn về phía gã và Mộ Dung Thiên, bởi vì bộ quan phục của tân thành thủ ở trên người Mộ Dung Thiên quá nổi bật nên ai cũng nhận ra được. Việc tân thành thủ đến nhậm chức chính là tiêu đề nóng trong mấy ngày gần đây của mọi người. Binh sĩ và dân chúng đều quan tâm tới việc này, ai nấy cũng đều thắc mắc không biết vị trưởng quan mới đến có phải là một vị quan anh minh tài giỏi, sẽ thống lãnh mọi người qua cơn hiểm nguy trước mắt hay không nữa.
Đấu trường là dải đất nằm ở trung tâm cánh rừng, so với đấu trường của hai học viện Tát Á Da Lộ và An Cách La Hy ở Lam Nguyệt thì không khác là bao. Quân đội của Mễ Kỳ Tư cũng có truyền thống tốt đẹp đó nhằm mục đích khích lệ binh sĩ. Điều khác biệt là ở đây ngày nào cũng có tỷ võ và quy mô cũng không lớn bằng, tất cả đều là do binh sĩ tình nguyện thi đấu hữu nghị với nhau, hoặc là các tướng lãnh cấp cao chỉ định khiêu chiến các nhân tài trong đội ngũ của mình. Thông thường mỗi ngày chỉ đấu chừng mười trận thôi.
Tuy nhiên, trận tỷ võ hôm nay có khác với ngày thường một chút, bởi vì mới sáng sớm mà người ngựa đã ùn ùn kéo đến chật kín cả đấu trường, nghe nói tân thành thủ đích thân khiêu chiến thuộc hạ, một chọi ba, đúng là một sự kiện cực kỳ náo nhiệt đây mà. Xưa nay trưởng quan thắng thuộc hạ đều là lẽ thường tình, nhưng nếu lỡ bị thua cho thuộc hạ thì đúng là rất ngu xuẩn. Hiện tại cũng có không ít người bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của vị tân thành thủ này rồi.
Đám binh sĩ cứ phải thao luyện hết ngày này tới ngày khác, sinh hoạt cực kỳ buồn chán, hằng ngày không có gì mới mẻ, vì vậy mà hôm nay ai nấy cũng đều vui mừng hớn hở, tích cực như gà trống động dục vậy. Đấu trường ít khi nào lại được náo nhiệt như vậy, xung quanh đó đều chật ních người, những ai có khinh thân thuật khá một chút thì phóng tuốt lên cây để chờ đợi trò hay. Chỉ khổ cho những binh sĩ Dã Man nhân, chen chúc vào đấu trường không được, mà thân thể của họ thì lại to lớn đồ sộ nên cũng không thể leo lên cây được, nên chỉ đành đi loanh quanh bên ngoài tìm chỗ xem, gấp đến độ vừa đi vừa chửi đổng lên nữa.
Đương nhiên, các binh sĩ này không phải đã tự ý hủy bỏ thời gian huấn luyện của mình, mà họ đã được ba vị phó thành thủ đặc cách cho nghỉ ngơi một lát. Nếu muốn triệt hạ uy phong của Mộ Dung Thiên thì tất nhiên phải có càng nhiều khán giả càng tốt.
Đưa mắt nhìn khắp một lượt, xung quanh đấu trường đông nghịt người, tiếng nhốn nháo ầm ĩ vang vọng khắp không gian, còn trên những thân cây ở bên ngoài cũng lộ ra không ít thân ảnh.
Đối diện với hàng ngàn cặp mắt đang chờ đợi, kẻ đóng vai chính như Mộ Dung Thiên cũng không mấy quan tâm. Hắn xem đám đông trước mắt như không có vậy, lúc này đang ngồi tại một chiếc bàn nhỏ và hai chân gác chéo lên bàn, chậm rãi thưởng thức tách trà Bách Hoa Hương nổi tiếng của Mễ Kỳ Tư, hoàn toàn không có một chút áp lực nào. Dáng vẻ của hắn lúc này phảng phất như không phải mình sắp sửa tỷ võ, mà chỉ là tham gia một buổi hóa trang vũ hội thôi vậy.
- Tới rồi, tới rồi...
Khi Mộ Dung Thiên gần uống xong tách trà thì chợt nghe được tiếng nhốn nháo vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đám đông đứng gần cửa bên hông của đấu trường đang dạt ra hai bên, để lộ một lối đi nhỏ, tựa như là đang muốn nhường đường cho ai vậy. Nhìn thấy cảnh đó, Mộ Dung Thiên liền hiểu ngay rằng, đối thủ của mình đã đến rồi.
Ba người Á Luân, Ngả Lược Đặc, và Luân Đạo Phu mỗi người đều dẫn theo một binh sĩ ở phía sau, không cần nói cũng biết đó là binh sĩ trong quân do họ đích thân chọn ra để giao đấu với Mộ Dung Thiên.
Sáu người đi thẳng đến trước mặt Mộ Dung Thiên, ba người phó thành thủ cung kính thi lễ với hắn rồi nói:
- Đại nhân, chúng ta đã tìm được ba người họ.
Sau đó họ lại quay sang ba kẻ đứng phía sau và bảo:
- Các người hãy mau tham kiếm thành thủ và tự giới thiệu mình đi.
- Dạ!
Ba người lập tức ứng lời rồi bước lên dàn thành một hàng ngang.
Người ở bên trái là một Dã Man nhân cao lớn, trên người đầy lông đen, trông chẳng khác nào một con tinh tinh vậy. Gã không cầm binh khí, cũng không ôm quyền bái lễ, chỉ đỉnh đạc xoải bước đi về phía trước hai bước, đất dưới chân cũng run lên không ngớt. Khi còn cách Mộ Dung Thiên chừng một thước thì mới dừng lại, đây chính là lễ tiết chính thức khi thuộc hạ đối diện với cấp trên.
Sau đó, gã quỳ một chân xuống đất. Đây chính là một nghi lễ khác ở trong quân đội, phàm là kẻ bộ hạ thấp hơn thượng ty từ ba cấp trở đi thì đều phải sử dụng loại lễ tiết này để tỏ lòng tôn kính. Dã Man nhân cất giọng vang rền như tiếng hồng chung, nói:
- Thành thủ đại nhân, ta là Phất Nông của sư đoàn , chức nghiệp là lực sĩ!
Dã Man nhân tuy không cố tình nói lớn tiếng, nhưng thanh âm vẫn vang dội như thường, sau khi tự giới thiệu tên và chức nghiệp xong thì liền lui xuống. Vừa rồi gã đi theo Á Luân đến đây, xem ra vị phó thành thủ này rất thích dùng thuộc hạ có sức mạnh.
Người tiếp theo là một trung niên nam tử toàn thân mặc hắc y, với đôi lông mày màu xanh. Từ nhãn cầu và nước da, người ta có thể dễ dàng phán đoán ra được chủng tộc của y - chúa tể rừng xanh, một loại chủng tộc thiện dụng nguyên tố Mộc hệ.
- Đỗ Lan Đặc của sư đoàn , thích khách!
Tính cách của người này không khác biệt gì với đại đa số các thích khách khác, cũng rất tiết kiệm lời nói như vậy. Y tự giới thiệu còn ngắn gọn hơn cả gã Dã Man nhân Phất Nông nữa.
Người cuối cùng là một nữ ma pháp sư. Nữ nhân dù sao cũng vẫn yêu thích cái đẹp hơn nam nhân nhiều lắm, cho dù có là ma pháp sư thì cũng vậy thôi. Viền mắt của nàng được vẽ một đường thâm, đôi mi cong vút, móng tay cũng để rất dài, trên các móng tay cũng đều được sơn đỏ, trông có vẻ rất tân thời. Nếu nói về tư sắc trời sinh thì nàng đúng là một mỹ nữ, tuy còn xa lắm mới đạt tới hạng cực phẩm mỹ nữ, nhưng nhờ biết cách trang điểm nên nàng ta có một khí chất yêu diễm đặc biệt. Lúc này tay nàng đang cầm một cây trượng ngắn màu bạc, trên đầu trượng có đính một viên băng hoa tinh thạch màu trắng tinh rất mỹ lệ.
Phương thức hành lễ của nữ thuộc hạ có phần khác với nam thuộc hạ, nàng nữ ma pháp sư kia chỉ hơi khom mình một chút, tựa như cung cách triều bái của Thanh triều vậy, rồi cất giọng đầy quyến rũ, nói:
- Thành thủ đại nhân mạnh khỏe! Thuộc hạ là ma pháp sư An Ny, doanh trưởng của doanh , sư đoàn , và cũng là đội trưởng của ma pháp đoàn, một doanh hoàn toàn độc lập.
Nàng nữ ma pháp sư này đúng là khéo léo hơn hai người trước, hiển nhiên là rất biết lấy lòng thượng cấp, cả việc giới thiệu cũng tường tận hơn đồng đội nhiều. Trong lúc nàng vừa cúi đầu giới thiệu, lại vừa khẽ liếc mắt đá lông nheo với Mộ Dung Thiên, quả là phong tình vạn trượng.
- Mời đứng lên, mời đứng lên!
Mộ Dung Thiên bị cái liếc mắt của nàng làm cho toàn thân tê dại, thiếu chút nữa là mê mẩn thần hồn luôn rồi. Hắn vội quên hết tất cả mà đưa tay ra đỡ nàng đứng dậy, nhưng khi cánh tay đưa ra được nửa đường thì chợt nhớ ra đây là chốn công cộng, lại đang ở trước mặt rất nhiều binh sĩ nên không thể làm mất uy tín được, vì vậy nên hắn khẽ ho khan hai tiếng, rồi làm mặt nghiêm túc, nói:
- An Ny tiểu thư, không cần đa lễ!
- Tạ ơn đại nhân!
An Ny đứng thẳng người lại, sau đó còn làm như vô ý ném về phía Mộ Dung Thiên một nụ cười đầy quyến rũ nữa, khiến cho ánh mắt của tên sắc lang cứ dán lên người nàng suốt. Đối với nam nhân, câu nói: "hoa nhà không bằng hoa dại" quả thật là chân lý bất biến mà.
Ba người bọn Ngả Lược Đặc đứng gần đó nên thấy rõ hết quá trình tự giới thiệu của thuộc hạ, ai nấy cũng đều thầm nghĩ tên thượng cấp này của mình nếu không phải ngông cuồng tự đại thì cũng là một tên sắc quỷ, ngay cả thuộc hạ cũng không bỏ qua, vì vậy mà trong lòng lại tăng thêm mấy phần coi thường hắn.
Lúc này tiếng trống, tiếng kèn vang lên nhộn nhịp cùng với tiếng nhạc du dương, báo hiệu trận đấu sắp sửa khai diễn.
Không khí tại đấu trường lập tức vỡ òa, các binh sĩ đều lớn tiếng hò hét, cùng chờ đợi thời khắc kích động nhân tâm. Vào ngay lúc này đây, bao nhiêu kỷ luật quân đội đều bị vất bỏ sang một bên, những người có mặt tại đấu trường chỉ còn lại đấu khí nguyên thủy đang sôi trào mà thôi.
Mộ Dung Thiên cùng với Phất Nông, Đỗ Lan Đặc và An Ny phân ra đứng ở hai đầu đông tây. Ba người lại một lần nữa ôm quyền hành lễ hạ cấp đối với thượng cấp, rồi nói:
- Đan Ni Tư đại nhân, xin thứ cho chúng thuộc hạ mạo phạm.
Mộ Dung Thiên mỉm cười đáp:
- Không hề chi, tất cả cùng lên đi, các ngươi cứ dùng hết bản lãnh mà tấn công ta, không cần phải ngại.
Thân là thượng cấp, chiếu theo lệ cũ, hắn không thể xuất thủ trước để tránh mang tiếng lấy lớn hiếp nhỏ.
Lúc này tiếng trống, tiếng kèn lập tức đình chỉ. Trong nháy mắt, không khí toàn trường đều im phăng phắc. Đó chính là tiêu chí của việc trận chiến sắp sửa bắt đầu.
Kẻ ra tay trước chính là Dã Man nhân, gã điên cuồng thét lớn một tiếng, giữa không trung tựa như có một tiếng nổ vang rền vậy, tiếp theo đó thì Phất Nông soải bước chạy tới trước. Trước đó khi gã chỉ mới bước đi mà đã khiến cho mặt đất rung động lên rồi, bây giờ còn chạy nhanh tới trước, nên mặt đất càng bị rung chuyển nhiều hơn. Mộ Dung Thiên đang đứng ở giữa đấu trường nên có cảm giác như đang cưỡi thuyền lênh đênh trên đại dương có sóng to gió lớn vậy, cứ bị nhồi lên nhồi xuống mà không thể nào bình ổn thân mình được.
Nếu chỉ lấy trọng lượng cơ thể mà tạo thành hiện tượng này thì tuyệt đối không thể nào, mà đây chính là một tuyệt kỹ của Dã Man nhân, có tên gọi là "Sơn băng địa liệt". Người thi triển sẽ dùng Thổ hệ đấu khí rót xuống chân, rồi phối hợp với quy luật di chuyển mạnh mà tạo ra lực sóng, đạt tới mục đích biến cho mặt đất dưới chân đối thủ không thể lặng yên được. Lực lượng của Dã Man nhân quả là đáng sợ, nhưng tốc độ cũng tương đối chậm. Nếu muốn đánh trúng một đối thủ linh hoạt, vậy thì phương pháp tốt nhất chính là dùng tuyệt kỹ để gây ảnh hưởng đến hành động của đối phương. Tuy nhiên, thông thường thì trí tuệ của Dã Man nhân không được mấy sáng suốt, chẳng những vậy mà trí tuệ còn là rất nhỏ bé nữa. Môn tuyệt kỹ "Sơn băng địa liệt" này có độ khó rất cao, không phải ai cũng dễ dàng luyện được. Xem ra nhân tài do Á Luân chọn ra quả nhiên là hạng người không tầm thường chút nào.
Theo tốc độ chạy của Phất Nông, gã càng chạy nhanh thì sự rung động của mặt đất cũng càng lúc càng kịch liệt hơn. Bên ngoài thân của Phất Nông cũng dần dần lộ rõ một lớp ánh sáng màu vàng, quả nhiên là võ giả tu luyện Thổ hệ. Đấu khí của gã không như của người bình thường, chỉ xuất hiện một tầng mỏng khi tấn công người ta, mà là tăng vọt trong nháy mắt, nhất là độ dày ở phía trước người lại tăng rất nhanh. Không lâu sau, toàn thân Phất Nông được đấu khí bao phủ gấp đôi, đó chính là tuyệt kỹ "Dã Man trùng chàng". Lúc này Phất Nông chẳng khác nào một chiếc xe lửa tốc hành, nếu có bất cứ ai đứng chắn ở trước mặt cũng đều sẽ bị gã húc cho một cú mạnh, đến nỗi xương gãy thịt nát, bay đi xa tới mấy dặm đó chứ. Lực lượng cường đại của lực sĩ chức nghiệp tuyệt đối không phải là danh bất hư truyền.
Người của chủng tộc Dã Man nhân có thể cùng lúc thi triển hai môn tuyệt kỹ này quả thật là rất hiếm. Uy lực của nó to lớn đến nỗi đám binh sĩ đứng quan chiến bên ngoài cũng không hẹn mà cùng hô to kinh hãi, lúc này họ chợt phát hiện ra Phất Nông không phải là đang xông thẳng tới hướng chính diện của Mộ Dung Thiên, mà là gã đang xông về phía bên phải của hắn. Khi mọi người còn không ngừng thắc mắc thì Đỗ Lan Đặc cũng bắt đầu xuất thủ. So với Phất Nông chỉ biết tấn công bừa bãi, chạy bổ nháo bổ nhào lung tung thì thích khách rõ ràng là mẫn tiệp hơn nhiều lắm. Hai chân của y phảng phất như không chạm đất, cứ vọt thẳng về phía trước. Nếu dùng hai chữ "chớp nhoáng" để hình dung tốc độ của y là thích hợp nhất, tuy nhiên, chủy thủ của y vẫn chưa thấy xuất hiện. Mọi người ai nấy cũng đều biết, tập quán của thích khách là ở vào sát na cuối cùng trước khi va chạm với đối phương, khi đó mới phát động một kích như sấm sét, ngay vào lúc mà người ta không nhìn thấy dấu hiệu xuất thủ nào. Điều đó hoàn toàn tương phản với lực sĩ, có như vậy thì mới là xuất kỳ bất ý và đạt được hiệu quả ám sát tốt nhất. Tuy rằng nhìn không ra y có phát động chiêu số gì, nhưng với tốc độ nhanh như thiểm điện và không có cách nào áp chế kia, cùng với Mộc đấu khí màu xanh ẩn hiện ở bên ngoài thân thể của Đỗ Lan Đặc, nhất định đó cũng là một mãnh chiêu chứ chẳng chơi. Thế nhưng, tình trạng của y cũng kỳ quái chẳng khác nào Phất Nông, mục tiêu của Đỗ Lan Đặc cũng không phải là hướng chính diện của Mộ Dung Thiên mà là phía bên trái của hắn.
Mộ Dung Thiên cũng ngạc nhiên không kém gì đám binh sĩ đang quan chiến ở bên ngoài, hắn không rõ trong hồ lô của Phất Nông và Đỗ Lan Đặc đang bán thuốc gì, nhưng hắn có thể khẳng định hành động quái dị này chắc là một loại chiến lược nào đó. Nếu là lúc bình thường, Mộ Dung Thiên nhất định trước tiên sẽ né tránh hai đối thủ tấn công đầu tiên khi khí thế còn đang hừng hực, hoặc giả cũng có thể ra chiêu thử xem bọn họ muốn làm trò quỷ gì, nhưng hiện tại thì hắn không thể làm vậy, vì thân là thượng cấp, nếu như mới ở chiêu đầu mà đã bị bức lui hoặc là bị bức phải ra tay trước, vậy thì sẽ khiến cho đám binh sĩ cười đến rụng răng mà thôi, sau này làm sao mà phục chúng?
Phất Nông và Đỗ Lan Đặc càng lúc càng tiến lại gần, người có nhãn lực cao minh một chút thì rốt cuộc cũng nhìn ra, không biết là do hữu ý hay vô tình, hai người họ hướng theo hai phía trái phải của Mộ Dung Thiên mà chạy, quỹ tích đều đặn và luôn giữ một khoảng cách nhất định. Hai hướng chạy đó kéo dài hai bên, vô hình trung đã vây Mộ Dung Thiên vào giữa, hoàn toàn phong kín hai bên trái phải của hắn.
Ngay khi mọi người còn không hiểu tại sao hai người kia lại chừa ra một lỗ hổng ở hướng chính diện cho Mộ Dung Thiên thì đột nhiên bạch quang hiện ra sáng rực, tới lúc này thì mọi người mới nhớ ra ở trong đấu trường còn một người nữa tồn tại, và người đó cũng có lực tấn công cực mạnh - ma pháp sư!