Dị Giới Dược Sư

quyển 16 chương 385: cứu viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khôi lỗi hồn sư là một trong những chức nghiệp cực hiếm của đại lục, họ là do khôi lỗi sư và tu hồn giả hợp lại mà thành.

Khôi lỗi hồn sư giống khôi lỗi sư ở chỗ có thể thao túng nguyên tố khôi lỗi để tác chiến, nhưng ngoài những năng lực mà một khôi lỗi sư bình thường có ra, khôi lỗi hồn sư còn có thể khống chế linh hồn khôi lỗi để tác chiến, thậm chí cả một người còn sống sờ sờ ra đó cũng có thể bị khôi lỗi hồn sư khống chế nữa.

Khi những người có tinh thần lực yếu một chút bị trúng thuật của khôi lỗi hồn sư, họ sẽ mất đi năng lực suy nghĩ của một người bình thường, và sẽ trở thành một cái xác không hồn để nghe theo mệnh lệnh của các khôi lỗi hồn sư, cho dù có phải giết chết người chí thân của mình thì họ cũng sẽ không nhíu mày. Họ chỉ còn là một công cụ không có ý thức mà thôi.

Những người đã trở thành khôi lỗi bị thao túng, bản năng của họ vẫn còn tồn tại, nên họ vẫn có thể sử dụng những kỹ năng đặc biệt cùng với phương thức và kinh nghiệm chiến đấu của mình, hơn hẳn những nguyên tố khôi lỗi đơn thuần. Do đó mà loại khôi lỗi này còn lợi hại hơn một bậc nữa.

Theo đáng lẽ thì Nhận Vụ không thể trở thành một khôi lỗi dễ dàng như vậy, nhưng vì nàng đang bị thôi miên, nên điều đó đã tạo cơ hội tốt cho nữ tử kia đắc thủ. Hẳn là nữ tử nọ đã thi thuật ngay tại trong phòng của Nhận Vụ, rồi khiến cho nàng tự mình rời khỏi nơi đó.

Thậm chí, việc thi thuật cũng rất có thể đã xảy ra ngay trong lúc Chu Lợi Á còn đang đùa giỡn với tên sắc lang, vì vậy mà lần ước hội này, từ đầu tới cuối Mộ Dung Thiên vẫn tưởng rằng tất cả đều do Hấp Huyết nữ hoàng gây nên.

Chỉ là hắn không hiểu được, tại sao nữ tử xấu xí này lại muốn giao đấu với mình kia chứ, bởi vì với Chu Lợi Á thì ít ra nàng ta cũng còn có lý do, dù rằng lý do đó khá là hoang đường.

- Có thể nào nói cho ta biết, vì sao lại muốn đấu với ta không? Hoặc có thể nào bỏ qua trận đấu hồ đồ này hay không?

Nữ tử mỉm cười nói:

- Không được, nếu bỏ qua thì bao nhiêu công sức của ta bỏ ra đều bị uổng phí hết hay sao? Nếu ngươi cho rằng cuộc đấu này không có ý nghĩa, vậy ta có thể nói cho ngươi biết một chuyện, đó là ta đã đánh cuộc với một người. Chỉ có vậy thôi.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì suýt nữa ngất đi luôn:

- Chỉ đơn giản vậy thôi à?

Nữ tử lại cười đáp:

- Không, đó là một chuyện rất nghiêm túc đối với ta, bởi vì từ nhỏ tới lớn, ta không muốn bị thua. Khuôn mặt này của ta chính là hậu quả của một lần thua cuộc trước đây đấy.

Nữ tử vừa nói vừa chỉ chỉ lên những vết sẹo ở trên mặt mình. Ẩn đằng sau những vết sẹo đó, hẳn là cả một thiên cố sự không ai biết đến.

- Được rồi, lời gì cũng đã nói xong, mặc dù có hơi đáng tiếc, nhưng vì để công bằng, ta sẽ không dùng tiểu tình nhân của ngươi để làm khôi lỗi chiến đấu nữa, vậy ngươi có thể thẳng tay mà đấu rồi.

Mộ Dung Thiên cười khổ, nói:

- Ta chịu thua, vậy được chưa?

Không phải là hắn không muốn đánh, mà căn bản là không có cách nào để đánh thôi. Đương nhiên, việc hắn bị mất sức chiến đấu lại không thể dễ dàng nói cho người khác biết được.

Nữ tử cười nói:

- Đương nhiên là được, tuy nhiên, nếu đã thua thì phải trả ra một giá. Nghe đây, nếu ngươi không muốn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu tình nhân mình bị giống như ta thế này, vậy thì ngươi phải dốc hết toàn lực ra để đánh, ta tuyệt đối sẽ không nhân nhượng đâu.

Nói xong, hai mắt của nữ tử liền nhắm chặt lại, sau đó lại mở ra, đôi tròng mắt sáng của nàng ta giờ đây lại còn sáng hơn trước nữa, và còn có những tia tử quang yếu ớt không ngừng chớp lóe.

Đôi mắt đó so với Vụ đồng của Nhận Vụ cũng là những đôi mắt cực kỳ hiếm thấy.

Đôi mắt của nữ tử phát ra từng luồng từng luồng ánh sáng giống như ăng ten phóng ra những tia sóng điện vậy, lấy nàng ta làm trung tâm mà phát xạ đến những nơi xa xa trong Hồn cốc.

Tiếp theo đó là một luồng áp lực ập về phía Mộ Dung Thiên, và nó lại tấn công vào tinh thần của Mộ Dung Thiên. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc giống như là thiếu dưỡng khí, để đến nỗi muốn ngất xỉu đi, nhưng dấu hiệu đó lại nhanh chóng biến mất ngay sau đó.

- Quả nhiên tinh thần lực rất mạnh, chỉ trong chốc lát mà đã thích ứng được với "Linh hồn ba động" của ta, đúng là không khiến cho ta thất vọng. Người như vậy rất xứng làm đối thủ của ta.

Dáng vẻ tươi cười lúc nãy của nữ tử đã biến mất, so với hình dạng bây giờ đúng là khác hẳn một trời một vực. Điều đó cho biết, nàng ta đã tiến nhập vào trạng thái chiến đấu rồi.

Rồi không lâu sau, từ bốn phương tám hướng có rất nhiều bóng đen tụ tập lại, một số lượng lớn đủ loại đủ dáng u linh, có loại mặc áo bào trắng của ma pháp sư, có loại cưỡi tuấn mã như kỵ sĩ, có loại mặc hắc y của đạo tặc, có loại cầm đại đao như chiến sĩ, có loại khắp người đều mang đồ án quái dị giống như phù chú sư, vv....cứ hết nhóm này tới nhóm khác, đều ùn ùn lao tới, quả thật trông rất giống u linh quân đội vậy.

- Đối với người khác mà nói, Hồn cốc chính là địa ngục, nhưng đối với khôi lỗi hồn sư như chúng ta, nó chính là thiên đường xinh đẹp nhất, bởi vì khắp nơi đều là khôi lỗi. Phải rồi, sẵn đây ta cũng báo cho ngươi một tin xấu, khôi lỗi hồn sư chúng ta có thể trong một thời gian ngắn mà khiến cho u linh khôi phục lại năng lực của lúc sinh tiền, bởi vậy nên chúng sẽ mạnh hơn những u linh bình thường nhiều lắm. Ha ha....ngươi phải cẩn thận đấy.

- Khoan, chờ một chút….ta….

- Hừ, không cần viện lý do để thoái thác nữa, ta nhắc lại một lần, thất bại là phải trả một cái giá thật đắt. Vả lại, nếu muốn đánh ngã những con khôi lỗi này thì trước tiên phải đánh ngã ta đã, vì vậy, ngươi không cần phải hạ thủ lưu tình. Ta không phải là người quen biết với ngươi, lại càng không phải là một trang mỹ nữ, ngươi không cần phải thương hương tiếc ngọc làm chi.

Mộ Dung Thiên còn chưa kịp nói hết thì đã bị nữ tử lên tiếng cắt ngang, sau đó thì trong mắt nàng ta lại phát ra những gợn sóng màu sắc không ngừng biến ảo, mà tốc độ của chúng lại khác nhau, có nhanh có chậm, đó chính là dấu hiệu cho biết nàng đang dùng tinh thần lực để khống chế khôi lỗi.

Những con khôi lỗi u linh kia vừa nhận được mệnh lệnh thì lập tức ùa về phía Mộ Dung Thiên tựa như nước vỡ đê vậy.

Mộ Dung Thiên chỉ đành thúc thủ vô sách, vì đám u linh đó dưới sự ảnh hưởng của khôi lỗi thuật của nữ tử nọ thì đã mất đi quyền tự chủ, thậm chí ngay cả "Phệ hồn" mà chúng còn không sợ nữa.

Nữ tử không biết phân tốt xấu kia thật ép cho Mộ Dung Thiên không thể tránh né được, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám đại quân u linh đang ồ ạt tràn tới để chôn vùi mình thôi.

Mộ Dung Thiên bị rơi vào tuyệt cảnh, đằng sau một tảng đá nằm sâu ở bên trong hạp cốc hiện đang có một đôi mắt dõi theo mọi tình huống trước mắt, và đôi mắt đó lại đang tỏ ra rất vui mừng.

Chỉ tiếc là kẻ ẩn mình đó đã không thể kéo dài nỗi vui mừng của mình được bao lâu, bởi vì khi đám khôi lỗi u linh quân kia sắp băm Mộ Dung Thiên ra thành một đống thịt vụn thì chúng đều lập tức dừng hành động lại, vì chúng vừa nhận được mệnh lệnh dừng tay.

Đó không phải là vì nữ tử kia đột nhiên thay đổi chú ý mà buông tha cho Mộ Dung Thiên, mà là lúc này ở trên cổ nàng đang có một ngón tay đang án tại đó.

Ngón tay kia vừa thon dài vừa xinh xắn, móng tay cũng được sơn phết rất đẹp, trong màu sắc hoa hồng lại lộ ra những hoa văn mỹ lệ, thế nhưng ngón tay xinh đẹp đó lại cực kỳ nguy hiểm.

Chỉ cần nó khẽ động một chút thì sẽ cắt đứt yết hầu của nữ tử kia ngay.

Phải biết rằng, khôi lỗi hồn sư cũng giống như ma pháp sư vậy, thân thể họ rất yếu đuối, chính vì thế mà nữ tử nọ mới hạ lệnh cho các u linh khôi lỗi dừng tay lại.

- Vưu Đỗ Lạp muội muội, đừng nên loạn động nhé, chiếc cổ của ngươi rất xinh đẹp, ngàn vạn lần đừng để cho nó biến thành xấu xí đấy.

Lời nói tuy nhẹ nhàng như vậy, nhưng trên thực tế thì ai nấy cũng đều biết, nếu nữ tử nọ mà loạn động một chút thì sẽ không chỉ biến thành xấu xí đơn giản như vậy thôi, mà người chết rồi thì cũng sẽ không còn thiết xấu hay đẹp gì nữa.

Mộ Dung Thiên nghe được tiếng của người kia thì vừa mừng vừa sợ, quả nhiên Chu Lợi Á cũng có mặt ở đây, thật là không ngoài dự liệu của người ta. Trước đó hắn vẫn cho rằng Chu Lợi Á dùng Nhận Vụ để uy hiếp mình, nhưng hiện tại thì lại xuất hiện để cứu mình.

Lúc này sắc mặt của Vưu Đỗ Lạp đã trở nên rất khó coi, nàng ta lên tiếng:

- Chu Lợi Á nữ hoàng, đây là cuộc quyết đấu riêng tư, vốn không liên quan gì đến ngươi, xin chớ nhúng tay vào.

Chu Lợi Á cười khanh khách rồi nói:

- Ủa vậy à? Nhưng sao ta thấy là hắn bị ép uổng đấy, lại thêm một việc nữa, đó là ta không thể khoanh tay đứng ngoài chuyện này được, ai kêu hắn là tiểu tình nhân của ta làm chi chứ.

Vưu Đỗ Lạp vốn đang tức giận thì bỗng chuyển sang ngạc nhiên, nam nhân kia là tiểu tình nhân của Hấp Huyết nữ hoàng hay sao? Như vậy có nghĩa là hắn sẽ là phụ thân của kẻ thống trị đời kế tiếp của Hấp Huyết hoàng triều hay sao?

Chu Lợi Á cố ý nói thật lớn, khiến cho Mộ Dung Thiên đang ở xa xa nghe được thì cũng phải dở khóc dở cười.

Thế nhưng ở trong tình huống hiện tại, hắn tốt nhất là không nên lên tiếng phản bác, bởi vì Chu Lợi Á cũng là một người hỷ nộ vô thường.

Quả thật Chu Lợi Á không phải là người đã bắt cóc Nhận Vụ, tuy nhiên, đêm nay vừa khéo nàng ta lại ở Hồn cốc mà tu luyện, khi nhìn thấy rất nhiều u linh bỗng nhiên xuất hiện dị trạng thì mới muốn đến xem xảy ra chuyện gì, không ngờ nhờ vậy nên mới cứu kịp một mạng của Mộ Dung Thiên.

Hấp Huyết nữ hoàng vẫn lộ vẻ tươi cười mê người, nói:

- Bởi vậy mới nói, Vưu Đỗ Lạp muội muội, hãy nể mặt ta nhé, việc đêm nay đến đây là thôi đi. À không, sau này cũng không nên chọc vào tiểu tình nhân của ta nữa, bằng không ngươi sẽ là kẻ địch của toàn bộ Hấp Huyết hoàng triều, dù cho ngươi có là nữ nhi của Bái Yết La quốc sư đi chăng nữa.

Nữ nhi của Bái Yết La?

Lời nói đó tựa như tiếng sét nổ bên tai vậy, Mộ Dung Thiên hầu như ngây người cả ra. Hiện tại hắn và Bái Yết La đều có chung một kẻ thù, đáng lẽ lão không nên để nữ nhi đến giết mình mới phải? Hơn nữa, nếu lão muốn lấy mạng mình thì việc đó rất đơn giản, hà tất phải tốn nhiều công sức như vậy?

Mộ Dung Thiên nhớ tới việc Vưu Đỗ Lạp nhắc tới chuyện đánh cuộc với một người, coi bộ điều đó không phải là giả rồi. Thế là trong lòng hắn khẽ động, mơ hồ như đã đoán ra được điều gì đó.

Ánh sáng ở trong mắt của Vưu Đỗ Lạp chợt thay đổi một lần nữa, sau đó thì toàn bộ u linh đại quân đều quay trở vào trong lớp sương mù dầy đặc, rồi nhanh chóng biến mất không còn thấy tăm hơi chúng đâu nữa.

Chu Lợi Á buông ngón tay đang án tại chiếc cổ trắng ngần của Vưu Đỗ Lạp, rồi nói:

- Vưu Đỗ Lạp muội muội, đắc tội rồi!

Vưu Đỗ Lạp không nói gì, chỉ trừng mắt hung hăng liếc Chu Lợi Á một cái rồi phi thân bỏ đi, chẳng bao lâu sau thì đã khuất hẳn trong lớp sương mù.

Chu Lợi Á nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình đã mất đi sự khống chế và tựa như đang muốn ngã xuống của Nhận Vụ, sau đó mới ôm nàng vào lòng rồi bước đến trước mặt Mộ Dung Thiên và cười nói:

- Quả thật là một mỹ nhân xinh đẹp, chẳng trách nào ngươi thà bị chết mà không muốn cho nàng ta bị tổn thương gì. Ài, có một trượng phu đa tình cũng khiến người ta rất đau đầu, ta cũng cảm thấy hơi ganh tỵ đấy.

Mộ Dung Thiên ngượng ngùng nói:

- Không phải như ngươi nghĩ đâu, mà còn nữa, hình như ta không phải là trượng phu của ngươi thì phải.

- Hì, vì tình thế lúc nãy quá cấp bách, nên chỉ tạm thời gọi ngươi là tiểu tình nhân của ta vậy.

Chu Lợi Á cười khúc khích mấy tiếng rồi nói tiếp:

- Hồn cốc là một nơi nguy hiểm, tốt nhất là ngươi không nên ở lại đây quá lâu.

Nói xong, nàng ta đẩy Nhận Vụ vào lòng Mộ Dung Thiên rồi nói thêm:

- Bây giờ thì nên mau trở về đi.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hơi ngẩn người ra, hắn vốn còn tưởng Chu Lợi Á sẽ nhân cơ hội này để hoàn thành đại kế "chế tạo" truyền nhân nữa chứ, không ngờ nàng ta lại bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy, so với ban ngày thì quả thật là khác hẳn một trời một vực.

Chu Lợi Á nói:

- Ngươi cảm thấy rất kỳ quái phải không? Bởi vì ta đã thay đổi chủ ý rồi, muốn hoài thai không phải là chuyện của một sớm một chiều, mà ta cũng không thể lần nào cũng ép buộc ngươi được. Nếu là vậy thì thật là chẳng hay ho chút nào, tuy nhiên, ta tin rằng sẽ có một ngày nào đó ngươi sẽ thích ta.

Nói tới đây, Chu Lợi Á khẽ vén lọn tóc trước mặt rồi cười nói:

- Dù nói thế nào thì ta cũng là một nữ nhân có mỵ lực mà phải không? La Địch háo sắc, ngươi nói xem có đúng không?

Mộ Dung Thiên gật đầu đáp:

- Đúng vậy!

Hắn phải thừa nhận, Chu Lợi Á có rất nhiều mỵ lực, sau khi nàng ta không còn sử dụng thủ đoạn cưỡng ép nữa thì hoàn toàn có đủ mười phần hấp dẫn của một nữ nhân.

Chu Lợi Á cúi người nhặt "Phệ hồn" ở dưới đất lên, nàng tựa như nhặt được món vật chí bảo vậy, biểu tình trên mặt lộ ra vẻ rất cuồng nhiệt, bởi vì thanh liêm đao này chính là món vũ khí ngự dụng của Tử thần mà toàn tộc của nàng vẫn cực kỳ tôn kính.

Sau khi cẩn thận vuốt ve Phệ hồn mấy cái, Chu Lợi Á mới đưa trả lại cho Mộ Dung Thiên rồi nói:

- Cầm đi, Tử thần điện hạ sẽ không rời bỏ ngươi đâu.

Mộ Dung Thiên hơi lưỡng lự:

- Món vũ khí này đối với Hấp Huyết tộc các người rất quan trọng, nếu như ngươi thích thì hãy giữ nó đi.

Chu Lợi Á đáp ngay:

- Không được, thật đáng tiếc, ta không phải là nhân tuyển được điện hạ chỉ định, nên không thể làm trái ý của điện hạ được. Nó thuộc về ngươi mới đúng.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì cũng không thoái thác nữa, hắn cầm Phệ hồn bỏ vào trong Không gian giới chỉ, bởi vì thanh liêm đao này quả thật có chỗ rất hữu dụng đối với lực lượng bị cấm chế của hắn.

- Được rồi, trở về đi. Ta và các thuộc hạ sẽ ẩn thân tại nơi bí mật mà bảo vệ ngươi, cho đến khi ngươi vào tới trong thành mới thôi. Thú xa sẽ được chuẩn bị chu đáo ở một nơi gần nhất. Phải rồi, ta còn một thứ trả lại cho ngươi đây, nguyên bản ta muốn dùng nó để làm vật đính ước, nhưng bây giờ xem ra ngươi còn cần sử dụng tới nó.

Nói xong, Chu Lợi Á liền nhét vào tay Mộ Dung Thiên một vật, sau đó thì thân thể mềm mại của nàng ta chợt phát ra một luồng hồng quang rồi biến thành một con dơi, và bay mất vào màn đêm.

Mộ Dung Thiên xòe bàn tay ra, thì ra vật kia là "Thiên biến vạn hóa", tấm mặt nạ này hầu như đã trở thành một bộ phận ở trên thân thể hắn rồi.

Chu Lợi Á nói không sai, hắn quả thật rất cần tấm mặt nạ này.

Chủ nhân của đôi mắt đang ẩn ở phía sau tảng đá lớn trong hạp cốc kia chợt thở dài một tiếng não ruột, sự việc phát triển tới mức này thật khiến cho gã rất mất hứng, không ngờ Chu Lợi Á lại nhúng tay vào việc này, và đó chính là điểm tính toán sai lầm của gã.

Gã vốn mạo hiểm giở trò để trừ đi Mộ Dung Thiên, bất chấp sự nghiêm phạt nếu một khi các vị sư phụ phát giác ra sự thật, bởi vì gã mơ hồ cảm giác được người này sẽ là kình địch lớn nhất trong đời của gã, là một mối họa tâm phúc cực lớn, thậm chí còn khiến cho gã khó giữ được địa vị ở Tây Bắc nữa. Do đó, dù cho Tây Bắc nhờ có sự hợp tác của Mộ Dung Thiên mà chiếm được thượng phong ở trong chiến tranh, thậm chí cuối cùng có thể trở thành bá chủ ở trên đại lục, nhưng điều đó cũng không có nghĩa gì, bởi vì đó không phải là giang sơn của gã.

Qua đêm nay, sẽ không còn một cơ hội nào tốt như thế nữa, thế rồi bóng đen kia cũng không nán lại thêm nữa mà xoay người bỏ đi.

Lúc này cả gã cũng không biết rằng, ở nơi cao nhất của hạp cốc còn có một đôi mắt khác đang chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của gã.

Bái Yết La thở dài một hơi rồi không tránh khỏi phải lắc đầu vài cái, bởi vì Bồi Đinh Mật đã khiến cho lão quá thất vọng rồi.

Sự ích kỷ nhỏ nhen của gã có khả năng sẽ làm thay đổi cả một sự nghiệp huy hoàng của gã.

oooOooo

Mộ Dung Thiên ôm lấy Nhận Vụ rồi đi thẳng ra đường cái, nữ thích khách vẫn hôn mê giống như nàng công chúa ngủ trong rừng vậy, tựa như đã hoàn toàn rơi vào thế giới của mộng mỵ rồi.

Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nhớ tới lúc thanh chủy thủ của Nhận Vụ sắp chạm vào yết hầu của mình, khi đó dường như ánh mắt của nàng có một chút thay đổi.

Có phải đó là do tác dụng của khôi lỗi hồn sư gây nên hay không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio