Dị Giới Dược Sư

quyển 16 chương 390: loạn thế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Mộ Dung Thiên tỉnh lại thì phát hiện ra mình đang nằm giữa Tân Địch Á và Mâu Cơ.

Tân Địch Á thì hơi nghiêng người, một tay ôm lấy cổ hắn mà ngủ ngon lành, trên mặt lộ rõ thần tình mệt mỏi nhưng đầy thỏa mãn sau khi trải qua cơn giông tố tơi bời. Đồi ngực căng tròn của nàng thì đang ép sát vào vai của Mộ Dung Thiên, khiến cho chúng bị méo mó đến đáng thương.

Còn dáng ngủ của Mâu Cơ thì hơi có phần bất nhã, thậm chí nàng còn gác một chân lên người Mộ Dung Thiên nữa, mà tay của tên sắc lang thì lại đang đặt lên đùi trong của nàng, hoàn toàn cảm nhận được sự đàn hồi đầy gợi cảm, và cả địa phương sâu thẳm vừa mềm mại vừa thần bí.

Trái ôm phải ấp, đồng thời còn lắng nghe tiếng hô hấp của thê tử, đây đúng là một quang cảnh hạnh phúc nhất, bất luận một nam nhân nào cũng đều hy vọng thời khắc này sẽ kéo dài vĩnh viễn.

Nhưng Mộ Dung Thiên lại không thể, bởi vì thú ôn nhu cũng chính là cái bẫy của anh hùng. Hắn sợ một khi mình chìm đắm vào đó rồi thì vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại được nữa.

Thế rồi hắn nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ấm áp của Long nữ và Băng sơn mỹ nữ, hai nàng chỉ hơi cựa mình một chút nhưng vẫn không mở mắt ra. Họ thật sự đã quá mệt mỏi bởi sự phóng túng của đêm qua. Cho mãi tới lúc này, họ vẫn không ngờ rằng, giữa hai người khác phái lại có thể phong cuồng đến như vậy.

Thậm chí giữa đồng tính với nhau cũng rất kích thích nữa, bởi lẽ lúc đó Mộ Dung Thiên đã yêu cầu Tân Địch Á và Mâu Cơ phối hợp với nhau, cùng kích thích những bộ vị mẫn cảm của nhau, do đó mà hai nàng thiên chi kiều nữ đều không cảm thấy mình bị bỏ rơi, mà giữa đôi bên lại còn thân thiết hơn nữa.

Mộ Dung Thiên để toàn thân trần như nhộng và rời khỏi giường. Hắn quay lại nhìn qua hai nữ nhân, cả hai đều đang chìm trong giấc ngủ say, chỉ vì Mộ Dung Thiên vừa rời khỏi giường nên họ có vẻ không quen, sau đó lại ôm lấy nhau mà ngủ vùi.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người họ vài phút, lưu luyến không rời, sau đó mới quay người bước ra cửa.

oooOooo

Phương đông vừa hừng sáng, trong nhà rất yên tĩnh. Đêm qua đám hạ nhân bận rộn suốt, nên đã được đặc ân, sáng nay có thể ngủ thêm vài tiếng nữa, do đó mà họ mới tận tình hưởng thụ thời gian được lười biếng rất hiếm có này.

Đêm qua trăng sáng vằng vặc, muôn vì sao lấp lánh đầy trời, khí hậu cực tốt, vậy mà sáng sớm hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, gió thổi mạnh và mây vần vũ, tại chân trời ở phía xa xa đã có mây đen ùn ùn kéo đến, trông có vẻ như sắp có mưa to.

Mộ Dung Thiên đứng tựa người vào lan can, để mặc cho gió mạnh thổi vào mặt.

Từ sau chiến dịch ở Phật Lạc Lý Tư, Tật Phong bỏ mình vì bảo vệ chủ nhân, ý niệm hướng về Tây Bắc ở trong đầu Mộ Dung Thiên chưa hề đứt đoạn, nhưng bây giờ hắn lại hơi có chút do dự.

Làm vậy có đúng hay không?

Có lẽ sẽ có một ngày, hai mỹ nhân ở trong phòng kia sẽ không hiểu được hắn mà rời bỏ hắn.

Nhưng nếu không thể dứt khoát, vậy thì trận nội chiến của nhân loại sẽ tiếp tục kéo dài, cũng có thể Cát Tư và đại quân của Đông Nam sẽ đánh bại được hải quốc, với thù oán giữa mình và lão, đến lúc đó thì những người bên cạnh mình sẽ không thể may mắn thoát khỏi kiếp số được.

Không ai có thể cho hắn một câu trả lời, nên hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Đột nhiên ở phía sau hắn có tiếng bước chân truyền đến, Mộ Dung Thiên không quay đầu lại, nhưng hắn cũng biết người đang đến là ai. Đó là một người mà hắn có thể tin tưởng được.

Nữ thư ký mỹ lệ Đình Đình nhẹ nhàng đến sau lưng hắn rồi cất tiếng:

- Đại nhân, đêm xuân quý giá, hình như lúc này không phải là lúc nên suy tư mới phải.

Trong khoảng thời gian Mộ Dung Thiên thất tung, nàng đã cùng nghĩa phụ lo liệu tất cả trong ngoài, bao gồm thương nghiệp, giao tế, vv....bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, cho đến tối qua mới vừa trở lại Tư Ba Đạt Khắc Lộ.

Mộ Dung Thiên đưa tay ra sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rồi nói:

- Đình Đình tiểu thư, lúc này hình như cũng không phải lúc rời khỏi giường thì phải, chẳng lẽ nàng không ngủ được sao?

Không đợi Đình Đình trả lời, Mộ Dung Thiên lại nói tiếp:

- Còn vì sao ngủ không được à, để ta nói ra nguyên nhân nhé. Ừm, nhất định là vì Đình Đình tiểu thư đã động lòng xuân, có lẽ đã đến mùa giao phối rồi cũng nên. Hay là chúng ta đi làm cái chuyện có ý nghĩa đi nhỉ.

Tất nhiên Đình Đình hiểu rõ "chuyện có ý nghĩa" ở trong lời hắn là chuyện gì. Đối với lòng tham không đáy của hắn, nàng cũng chịu thua luôn. Đêm qua hắn đã có được hai nàng song kiêu của Tát La, vậy mà vẫn chưa thấy đủ, giờ đây lại còn có ý đồ xấu với mình nữa.

Đình Đình đẩy bàn tay tác quái ở nơi eo của mình ra, rồi nói:

- Đan Ni Tư đại nhân, xin đừng có suy đoán bừa bãi. Ta chỉ lo sẽ có người lại trước lúc động phòng mà thất tung một cách vô thanh vô tức, vậy thì rất phiền phức.

Trong lời nói của nàng Vu nữ có một chút oán hận, bởi vì đối tác của nàng luôn luôn hành động tùy hứng, thật khiến người ta phải đứng tim, nhưng cũng may là lúc nào Mộ Dung Thiên cũng sáng tạo ra kỳ tích kinh thiên động địa, thậm chí còn có thể xoay chuyển càn khôn nữa. Ban đầu nàng lựa chọn hắn, tuy biết hắn không tầm thường, nhưng cũng không ngờ hắn lại đạt tới trình độ xuất quỷ nhập thần như thế.

Con người này tựa hồ khi sinh ra đã là ái tử của thần rồi vậy.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Ha ha, thế à? Thật thất vọng nha, ta còn tưởng rằng Đình Đình tiểu thư vì quá nhớ ta mà không thể ngủ được chứ. Xem ra ta đã tự đa tình rồi.

- Được rồi, đại nhân, hãy trở lại chuyện chính đi. Chẳng lẽ trong lúc thất tung, ngài không hề nghĩ gì về những chuyện khác hết sao? Ta nghĩ có một số việc đã đến lúc phải thay đổi rồi.

Mộ Dung Thiên hiểu rõ ý tứ của Đình Đình, lối suy nghĩ của nàng Vu nữ cũng giống mình vậy. Nàng bắt đầu ý thức được, nếu cứ ở lại Tát La thì vĩnh viễn chỉ có thể sinh tồn ở giữa đường ranh mà thôi, chứ không thể hoàn thành đại nghiệp được.

Nhìn áng mây đen ở phía chân trời, Mộ Dung Thiên khẽ nheo đôi mắt, cuối cùng hắn cũng đưa ra một quyết định:

- Đương nhiên, hơn nữa, ta còn mang về một tin tốt nữa. Cơ hội của chúng ta đã đến rồi.

Đình Đình nghe vậy thì tinh thần đại chấn, nàng nghe ra được trong lời của Mộ Dung Thiên có điều gì đó không tầm thường, và nó rất có khả năng sẽ mang đến cơn giông tố thật lớn cho Thần Phong đại lục.

Nhưng nàng Vu nữ không quan tâm đó là chuyện gì, kể cả việc nó có thể cuốn luôn cả Tát La vào vùng nước xoáy, bởi lẽ nàng vốn không phải là người của Tát La, hơn nữa lại chỉ toàn tâm toàn ý muốn báo thù mà thôi.

Vị Vu nữ ân sư đời trước đã truyền lại ký ức chủng tử cho nàng, đồng thời cũng truyền luôn ý niệm báo thù cực mạnh mà không thể nào áp chế được, vì vậy mà hầu như nàng chỉ sống là để báo thù mà thôi.

Nhiệm vụ gian khổ này rốt cuộc cũng đã có tiến triển rồi. Ngày hôm nay đối với Đình Đình mà nói, nó là một bước ngoặt mới trong đời nàng.

Mộ Dung Thiên buông vòng eo của nàng Vu nữ ra, cả bộ dáng của tên sắc lang cũng không còn nữa, lúc này trên mặt hắn hiện ra thần tình rất nghiêm túc, rồi nói:

- Lập tức đi mời nghĩa phụ của nàng vào mật nghị thất, ta có việc quan trọng muốn thương lượng!

- Dạ, đại nhân!

Đình Đình ứng tiếng xong thì quay người đi luôn.

Bóng dáng của nàng Vu nữ vừa khuất sau cầu thang, thì từ phía sau lưng của Mộ Dung Thiên lại có tiếng bước chân truyền đến, sau đó là thanh âm của Lăng Đế Tư vang lên:

- La Địch, chàng thật muốn làm vậy à?

Mộ Dung Thiên gật đầu:

- Không sai, dù có trở thành tội nhân của toàn bộ thế giới này, dù có bị mọi người thống hận và ghét bỏ, ta quyết không hối hận.

Lăng Đế Tư tiến lên vài bước rồi vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Mộ Dung Thiên, nàng hiểu rõ sự mâu thuẫn của hắn, nhưng lại không thể nói ra được nguyên nhân.

Có lẽ nàng có thể nói ra được một nguyên nhân, bởi vì hắn là một người kiêu ngạo, so với mình còn kiêu ngạo hơn nhiều, vì thế mà hắn tuyệt đối không cho phép bản thân hắn bị thất bại.

Cũng giống như khi rời khỏi quê hương Lam Nguyệt, ruồng bỏ gia tộc và quốc dân, quyết định đó cần phải có rất nhiều dũng khí. Giờ đây nàng đã là thê tử của hắn, nên chỉ có thể một lòng ủng hộ trượng phu mà thôi.

Mộ Dung Thiên nở nụ cười mãn nguyện. Vô luận sau này sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều chắc chắn là nữ nhân này sẽ luôn ở bên cạnh hắn, và hắn sẽ không bao giờ bị cô độc nữa.

Áng mây đen ở chân trời vẫn lặng lẽ trôi, chậm rãi bao phủ toàn bộ bầu trời của Tát La, phảng phất như muốn báo trước là thời kỳ loạn thế làm rung chuyển toàn bộ đại lục cũng sắp sửa ập đến rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio