Quỳ lạy suốt cả nửa buổi mà vẫn không nghe được chút âm thanh nào, Mộ Dung Thiên đánh bạo mở to mắt ra nhìn. Trong màn mưa tối đen, hắn thấy thấp thoáng có một cái bóng trắng nho nhỏ. Sau khi định thần nhìn kỹ thì hắn mới thấy rõ đó là con chó nhỏ mà hắn đã gặp ở trong quán Mì Quái Vị.
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên hiểu ra, nguyên lai những tiếng động lạ vang lên từ nãy giờ là do con vật nhỏ này đây. Cũng bởi vì vóc dáng của nó quá nhỏ nên lúc nãy mình không trông thấy, mà tiếng bước chân của loài chó tất nhiên là rất nhỏ, và tốc độ thì cũng nhanh hơn con người nhiều. Nghĩ thông được điểm này rồi thì hắn đứng dậy thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới bản thân mình suýt nữa đã bị một con chó nhỏ hù cho bể lá gan, nên khuôn mặt của Mộ Dung Thiên dài thượt ra. Nhưng cũng may là không có người nào trông thấy, nếu không thì họ nhất định sẽ cười rụng hết cả răng. Mộ Dung Thiên cực kỳ tức giận, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, mắng:
- Hừ, mẹ kiếp, tên gia hỏa ngươi làm ta sợ muốn chết. Bộ mày còn chưa được ăn no à? Lão tử không có tiền để mua thêm thức ăn cho ngươi đâu. Xùy, xùy, cút đi, mau về nhà đi.
Hắn tự nói một tràng, xong rồi cũng không cần biết nó có nghe hay không, hắn chỉ khoát khoát tay và tiếp tục đi về phía trước.
"Gâu gâu." Con chó nhỏ hướng về Mộ Dung Thiên sủa nhẹ hai tiếng, rồi vẫn bám sát phía sau hắn. Mộ Dung Thiên suy nghĩ thoáng qua liền hiểu được, con chó nhỏ dơ đến thế này có lẽ do bị chủ nhân nhẫn tâm bỏ rơi, và trở thành chó hoang không có nhà để về. Nghĩ vậy rồi, Mộ Dung Thiên chợt nảy ra cảm giác đồng bệnh tương lân. Số phận của nó đúng là cũng tương tự như mình. Mới sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, sau khi cha nuôi qua đời, mình trở thành một người cô đơn lẻ loi không người thân thích, rồi bởi vì tiếng xấu lưu manh nên cũng chẳng có mấy người là bằng hữu, ài.
Càng nghĩ thì Mộ Dung Thiên càng cảm thấy buồn khổ trong lòng, hắn mơ mơ hồ hồ bước đi trong mưa gió, con chó nhỏ cũng không sủa nữa mà nhanh nhẹn bám sát phía sau. “Chó là người bạn trung thành nhất của con người”, câu nói ấy quả không sai chút nào. Chú chó nhỏ kia chỉ ăn vài miếng thịt của hắn cho mà giờ đây đã trở thành sinh vật duy nhất chịu bồi bạn với Mộ Dung Thiên để lang thang trong cơn mưa to gió lớn này.
Thế nhưng, nếu cứ đứng trong mưa mãi thế này thì đó cũng không phải là một biện pháp tốt, vì vậy nên Mộ Dung Thiên bèn bước đến gõ cửa một căn khách sạn bên đường, song bên trong lại không có chút phản ứng gì. Trong cái thời tiết tệ hại này, và lại còn bị mất điện nữa, thử hỏi ai lại không đóng cửa sớm để nghỉ ngơi chứ? Hơn nữa, cho dù họ có mở cửa thì mình lấy cái gì mà thanh toán? Cơn mưa này cũng không biết đến khi nào mới dứt, mà bây giờ cuồng phong đã nổi lên ầm ầm, nghe lão Hoàng nói cơn giông này cao nhất là có thể đạt đến cấp sáu, nó có thể thổi bay cả con người, vì vậy nên trước tiên vẫn phải tìm một chổ trú thân là tốt nhất. Mộ Dung Thiên đột nhiên nhớ tới cây cầu bắt chéo ở một ngã tư đường, mà gầm cầu chính là một nơi trú ẩn tuyệt vời, nghĩ vậy xong, hắn liền vội cất bước đi về hướng đó.
Giữa trời mưa mù mịt, một người một chó bước đi lặng lẽ. Mãi đến khi trước mắt xuất hiện chiếc cầu thì mới đứng lại. Nhìn gầm cầu dơ dáy bẩn thỉu, Mộ Dung Thiên rất lấy làm bực tức, thật không thể tưởng tượng nổi người như mình mà lại phải qua đêm tại đây. Tuy nhiên, việc đã đến nước này thì hắn cũng không còn biện pháp nào tốt hơn nữa cả.
Trong lúc hắn vừa định chạy tới, bỗng nhiên có vài tiếng nổ "ầm ầm" vang lên. Rồi một đạo sấm sét chớp lên xé tan màn đêm và gây ra nhiều tiếng động vang dội ở dưới gầm cầu, khiến cho Mộ Dung Thiên bị chấn động và kinh sợ đến nổi run rẩy cả tay chân, mãi một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. Hôm nay hắn liên tiếp gặp phải nhiều chuyện xui xẻo tột cùng, nên sự chịu đựng của hắn cũng đạt tới cực hạn. Trong cơn giận dữ, Mộ Dung Thiên chỉ tay lên trời chửi:
- Mẹ kiếp, có ngon thì đánh chết lão tử đi!
"Uỳnh!" Một tiếng sét còn to hơn lúc nãy nổ vang ngay trên đầu hắn, khắp nơi trên mặt đất đều bị rung rinh dữ dội, rồi một đạo thiểm điện cũng chớp lên cùng với tiếng nổ và lập tức chẻ đôi một thân cây đại thụ ở bên cạnh đường, bao nhiêu cành lá đứt gãy và bọt nước văng đi tứ tung, thật là kinh người.
Đôi tai của Mộ Dung Thiên bị tiếng sét làm chấn động nên tạm thời không nghe được gì ngoài những tiếng oong oong. Hắn lập tức sợ hãi, người hơi co lại vài phần, giọng nói cũng hạ thấp xuống, run rẩy nói:
- Hê….đừng có bổ trúng ta đấy nhé. Ta….ta vẫn còn là một xử nam a, thật…thật là quá lãng phí đấy....
Rồi hắn lại nhớ tới câu nói của Tiêu Băng: "Cái tên tử sắc lang này, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ có một ngày bị thiên lôi đánh chết!"Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Thiên liền thấy thấp thỏm không yên, nên bất giác buột miệng niệm phật:
- A Di Đà Phật, A Di Đà Phật! Lời nữ nhân nói không nên tin là thật.
Hắn vừa niệm vừa soải bước chạy về hướng chiếc cầu, trận mưa lớn này thật chẳng hay ho chút nào, cứ như thể là muốn bỡn cợt với cái mạng nhỏ của mình từng phút từng giây vậy.
Bất thình lình ngân quang lấp lánh chớp lên, chiếu rõ khuôn mặt của Mộ Dung Thiên trắng bạch, thậm chí, trong một cái nháy mắt, cả khu phố cũng rực sáng như ban ngày. Mộ Dung Thiên sững người đứng lại, sau đó thì hắn thấy được một cảnh tượng mà chưa từng thấy qua bao giờ.
Chín đạo tia chớp to lớn từ bốn phương tám hướng đồng thời lóe lên, nhưng điều đó còn chưa đủ để khiến Mộ Dung Thiên kinh hoảng đến mức phải dừng chân lại, mà điều kỳ lạ ở đây chính là chín tia chớp kia lại đồng thời đánh vào cùng một điểm ngay trên đầu của hắn, không bên nào chịu nhường bên nào. Vô số tia lửa bắn ra tứ tung từ cuộc tranh đấu kịch liệt ấy, khiến cho nơi đó trông giống như một vầng thái dương nhỏ cỡ bằng nắm tay, đồng thời còn phát ra những tiếng nổ lách tách. Chỉ trong nháy mắt, một chu vi khá rộng xung quanh vầng thái dương nhỏ kia đã sáng bừng lên như ban ngày và chiếu rõ tất cả mọi thứ.
Mộ Dung Thiên trợn mắt há miệng đứng nhìn kỳ quan vạn năm khó gặp này, nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện ra đốm lửa như vầng thái dương kia chợt biến mất, trong không gian cũng khôi phục lại sự hỗn độn vốn có của nó. Thế nhưng, ngay tại trụ điểm mà lúc nãy những tia chớp va chạm vào nhau lại nãy sinh ra một điểm đen nhỏ. Điểm đen ấy rất ư quỷ dị, thậm chí, nếu so với bóng đêm thì nó còn có vẻ tối hơn vài phần, tối đến nổi khiến cho nội tâm của Mộ Dung Thiên cảm thấy phát lạnh.
Ngay khi điểm đen ấy xuất hiện, Mộ Dung Thiên mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, hắn theo bản năng muốn rời khỏi nơi này thật xa. Con chó nhỏ vốn vẫn lặng lẽ bám theo sau hắn từ nãy giờ nay bất ngờ lao lên sủa như điên. Loài động vật có một loại khứu giác đặc biệt rất nhạy cảm đối với hiểm nguy, và Mộ Dung Thiên hiểu rất rõ điều này, do đó, hắn không còn do dự gì nữa, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy trối chết.
Vừa mới nhấc chân chạy được vài bước, Mộ Dung Thiên đột nhiên hoảng sợ khi cảm thấy phía sau mình chợt xuất hiện một cỗ hấp lực rất kỳ dị. Mộ Dung Thiên cố nén lòng hiếu kỳ, cũng không dám quay đầu lại, hắn liều mạng chạy về phía trước, song cổ hấp lực kia cũng nhanh chóng gia tăng sức hút. Chẳng mấy chốc, Mộ Dung Thiên liền phát hiện ra mình chỉ có thể dậm chân tại chỗ, càng gay go hơn là ngay sau đó hắn đã bị hút lên không, tựa như bị một sợi dây vô hình nào đó treo lên cao vậy. Mộ Dung Thiên cả kinh quay đầu nhìn lại phía sau, thì ra nơi đang phát ra luồng hấp lực to lớn kia quả nhiên là điểm đen nhỏ do các tia chớp tạo thành, chính xác mà nói thì điểm đen đó không còn là một lỗ đen nhỏ nữa, bởi vì nó bây giờ đã mở rộng thành một lỗ đen to lớn có đường kính dài đến thước.
Lỗ đen!
Danh từ khoa học thần bí này chợt nảy ra ngay trong đầu Mộ Dung Thiên, điều đó khiến hắn sợ hãi gần như ngất đi. Xưa nay dường như chưa bao giờ nghe ai nói về việc tia chớp giao kích và tiếp xúc nhau mà lại có khả năng mở ra lỗ đen, có lẽ đó cũng là bởi vì trong lịch sử loài người vốn chưa từng có chuyện chín đạo tia chớp giao kích tại một chỗ, và cũng vì thế mà không ai có thể kiểm chứng được điều ấy.
Trong các cuốn sách khoa học viễn tưởng có nói đến lỗ đen có khả năng nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đời, kể cả bản chất của ánh sáng. Thế nhưng cái lỗ đen ở trước mặt đây dường như hơi có chút khác biệt, nó chỉ nuốt chửng các vật sống, bởi vì hiện nay chỉ có con chó nhỏ ở cùng với Mộ Dung Thiên là bị hút lên và cũng đang sủa inh ỏi không ngừng, còn lại những vật chết trên mặt đất như nhánh cây, lá cây, tảng đá, thậm chí ngay cả nước mưa cũng vẫn như thường và không có gì khác lạ cả.
Theo suy đoán của các nhà khoa học, các vật thể sau khi tiến vào lỗ đen thì có lẽ sẽ bị đưa đến một nơi khác trên địa cầu, hoặc là xuất hiện ở một ngõ ngách bất kỳ nào đó trong vũ trụ, hay tệ hơn nữa, thì nó có thể là thông đạo thời gian, có thể đưa người ta trở về thời cổ đại hoặc đặt chân đến tương lai.....
Tuy nhiên, tất cả chỉ đều là phỏng đoán, trong đó, dự đoán có khả năng xảy ra nhất và không thể tránh né, đó là: nếu tiến vào lỗ đen không phải là vật chết mà là một người sống, vậy thì người đó rất có khả năng sẽ mất mạng.
Nói dễ nghe một chút thì là mất mạng, còn nói cho khó nghe hơn thì là con mẹ nó, toi đời. Nghĩ đến việc mình có thể bị toi mạng, Mộ Dung Thiên không thể áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng nữa, hắn hét lên thật thảm thiết:
- Cứu mạng!
Tuy nhiên, con người ta khi gặp nạn thì sẽ sử dụng thanh âm cao nhất và lớn nhất để kêu gọi sự giúp đỡ, nhưng trong tình huống này thì hiển nhiên mọi cố gắng đều chỉ là uổng công vô ích, khoan hãy nói đến trong cơn bão lớn thế này căn bản là không có ai nghe được tiếng kêu của hắn, mà cho dù có nghe được thì cũng không có cách nào giúp đỡ. Cứu người từ lỗ đen ư? Đừng có giỡn, cái mạng nhỏ của mình có khi còn mất luôn ấy chứ.
Mộ Dung Thiên tuyệt vọng nhìn bản thân mình cách mặt đất càng lúc càng xa, từ nhỏ hắn vẫn thường hâm mộ các chú chim nhỏ vì chúng có khả năng bay lượn tự do trên bầu trời, hắn cũng từng khát khao sẽ có một ngày mình được cảm thụ cái loại cảm giác bay bổng kỳ diệu ấy. Thế nhưng bây giờ nguyện vọng đã thành hiện thực, nhưng Mộ Dung Thiên lại khóc không ra nước mắt. Hắn liều mạng giãy dụa song chẳng có chút sức lực nào. Lỗ đen nhanh chóng nuốt đôi chân của hắn vào trước. Không có đau đớn, cũng không ngứa ngáy, không có bất kỳ cảm giác nào, Mộ Dung Thiên chỉ cảm thấy bộ não của mình đã hoàn toàn mất đi sự liên hệ với các dây thần kinh nối với hai chân, tựa như chúng chẳng phải là một bộ phận ở trên thân người của mình vậy. Tiếp theo là bắp đùi, rồi thân mình, và chúng cũng từ từ mất đi cảm giác. Mộ Dung Thiên nhìn thấy con chó nhỏ ở bên cạnh thì giống như nhìn thấy ngọn cỏ cứu mạng, hắn liền vươn tay ra định kéo nó đến bên cạnh, song dù cho hắn đã duỗi tay ra hết cỡ nhưng vẫn còn thiếu chút nữa mới với tới. Cuối cùng thì Mộ Dung Thiên cũng hoàn toàn tuyệt vọng. Thế rồi, lỗ đen cũng hoàn toàn nuốt hết toàn bộ thân thể của hắn, cả con chó nhỏ cũng đồng thời biến mất không thấy nữa. Sau đó, lỗ đen dần dần thu nhỏ lại, và cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.
Mưa vẫn lớn như trút nước, cuồng phong vẫn gào thét như cũ, cứ tựa như là chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả.