Dị Giới Khâm Liệm Sư

chương 1: 1: mở đầu

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Truyện kể khi xưa Ma Tổ Xi Vưu mưu hại thế gian, khiến vô số sinh linh gặp cảnh lầm than.

Lúc đó trong thiên địa các vị đại năng vì thương xót sinh linh thiên hạ nên cùng nhau liên thủ trấn áp Ma Tổ đem hắn phân thây thành năm phần, phong trấn ở những giới diện khác nhau.

Từ đó vô số đời Ma Đế nổi lên muốn nối tiếp chân Xi Vưu biến thế gian thành thiên hạ của Ma Tộc mà khiêu chiến tiên thần.

Nhưng dù trải qua vô số đời Ma Đế, Ma Tộc vẫn không thể công phá được Thiên Đình.

Sóng gió cuồn cuộn, đại địa gầm rú.

Một thân ảnh mặc một bộ giáp tàn tạ đang điên cuồng chém giết đám yêu ma liên miên không ngừng nhào tới hắn.

"Đã năm rồi, ta đã ở đây trấn thủ Tử Hải suốt năm."

Hắn nhìn về phía xa, nhìn tòa cung điện làm bằng Thâm Hải Thủy Tinh mà mình vốn tự hào giờ đây chỉ còn là một mảnh phế tích.

Hắn lại quan sát xung quanh.

Tử Hải vốn có vô số sinh linh giờ đây chỉ còn lại một mình hắn.

Tinh binh, mãnh tướng của hắn đã chết hết.

Bằng hữu, anh em đồng tộc cũng đã tử vong.

Vợ và các con ...!cũng đã không còn nữa.

Giờ đây, nơi này chỉ còn một mình hắn.

Hắn cầm thanh Tử Kim Chiến Thương mà hắn tự hào nhất liên tục nghiền nát bất cứ ma vật nào dám cả gan đặt chân đến Tử Hải của hắn.

Cô độc, kiêu ngạo, cường đại.

Dù Ma Tộc có cử bao nhiêu Ma Tướng tới cũng bị hắn dùng một thương chém giết.

Suốt năm mươi năm hắn chưa từng nghỉ ngơi, suốt năm mươi năm hắn chưa từng nằm xuống.

Bóng lưng hắn thẳng tắp như thanh thương của hắn đang cầm trong tay, dù chiến bào có sứt mẻ có vỡ nát, nhưng ý chí của hắn vẫn vững trải và bao la như biển rộng chưa vào giờ e sợ hay chùn bước.

Bỗng cả thiên địa như nứt ra, từ trên bầu trời mở ra một lỗ hổng cực lớn từ trong đó lại tuôn trào ra vô số yêu ma quỷ quái.

Nhưng sau lưng số yêu ma chậm rãi xuất hiện bốn thân ảnh cường đại.

Hắn thấy bốn thân ảnh liền cười to ngạo nghễ:

"Nghe nói Ma Tộc chỉ có mười hai vị Ma Vương mà ở đây đã xuất hiện bốn vị.

Các ngươi quả thật coi trọng bổn vương."

Một thân ảnh liền chỉ hướng hắn mà quát:

"Tử Tinh Long Vương ngươi đã ở đây trấn thủ suốt năm mươi năm.

Đám Thiên tộc ngu ngốc kia đáng để ngươi làm vậy sao ?"

Hắn nghe vậy liền bật cười ha hả, như vừa mới nghe một truyện khôi hài nhất từ xưa giờ:

"Ta với Thiên tộc không có nửa điểm quan hệ nào.

Ta chỉ biết các ngươi dám đặt chân lên Tử Hải của ta, thì các ngươi liền phải chết."

Thân ảnh liền lắc đầu:

"Chấp mê bất ngộ.

Nhưng ta kính trọng ngươi là cái cường giả.

Gia nhập Ma Tộc của chúng ta, hãy trở thành một phần tử của Ma Tộc.

Chỉ cần ngươi chịu quỳ gối trước Ma Đế, mở đường cho Ma Tộc đại quân từ Tử Hải tiến thẳng tới Thiên Tộc.

Ta cam đoan vị trí Ma Vương thứ mười ba sẽ là của ngươi."

Hắn nghe vậy liền gõ thanh thương mạnh xuống đất, tiếng thương ngân bén nhọn như thể hiện chiến ý cuồn cuộn của hắn.

"Ta nhổ vào.

Ta từ khi xuất sinh tới nay chưa bao giờ cúi đầu, cũng chưa bao giờ chiến bại.

Hôm nay một là ta giết sạch các ngươi, hai là các ngươi giẫm qua xác của ta mà vào Tử Hải !"

Sau đó hắn cầm thanh trường thương xông lên chiến đấu với đại quân Ma Tộc.

Còn về kết quả ra sao thì hắn không nhớ lắm, hắn chỉ nhớ hắn đã giết được hai tên Ma Vương rồi chiến tử.

Dù hắn đã chết nhưng thi thể của hắn vẫn hiên ngang đứng vững trấn thủ trước Tử Hải.

Mỗi tên Ma Tộc đi qua Tử Hải nhìn thấy thi thể của hắn trong nội tâm liền dâng lên nỗi kính sợ không tên.

....

Lại năm trăm năm trôi qua.

Một cỗ xe làm từ Bạch Ngọc đang bay ngang qua Tử Hải.

Kéo xe là hai con Ngũ Trảo Kim Long.

Phía sau xe ngựa đi theo là vô số tiên thần.

Ngồi trong xe là một thanh niên mặt mũi thanh tú đầu đội mũ miện.

Hắn nhìn xuống Tử Hải dường như cảm nhận được gì đó.

"Thật là một ý chí cường đại, các khanh biết đây là cường giả phương nào ?"

Các tiên thần liền lắc đầu không rõ.

Người thanh niên liền khẽ bấm tay tính toán.

"Mệnh cách của người này bị ai đó che khuất, không rõ hắn thân thế ra sao, nhưng ta tính được là nhờ hắn trấn giữ Tử Hải mà Ma Tộc chậm tấn công Thiên Đình năm mươi năm."

Nghe vậy một lão giả râu tóc bạc trắng liền hướng thanh niên nói rằng:

"Bẩm Ngọc Đế, nếu như vậy thì đây ắt là một vị công thần.

Vừa hay sau Đại Chiến Tiên Ma lần này chúng ta tổn thất rất nhiều tiên thần nên bây giờ Thiên Đình dư rất nhiều thần vị.

Bây giờ chi bằng cho hắn lại nhập Luân Hồi chuyển thế, lại ban cho hắn một cái thần chức, đợi đến khi hắn tích đủ công đức lại đến Thiên Đình nhận thần vị."

Người thanh niên liền gật đầu:

Event

"Cứ như vậy mà làm."

Sau đó đoàn xe tiên thần lại tiếp tục đi.

Để lại lão giả thu lấy tàn hồn ở dưới Tử Hải kia đem đến Địa Phủ.

Năm mươi năm sau, ở một nơi nào đó của Nhân Giới.

"Mau chạy đi ! Có hai tu sĩ Nguyên Anh đang đánh nhau !"

"Ể ? Sao lại phải chạy ? Mấy khi có tu sĩ đánh nhau, chúng ta đứng ở khoảng cách xa xem là được không phải sao ?"

"Ngu ngốc ! Hai tên tu sĩ một tên tu độc công có thể độc chết mi, một tên tu xú khí công có thể xông ngạt chết mi.

Giờ không chạy thì chờ đến bao giờ ?"

"Lợi hại vậy sao ...?"

"Ngươi cứ ngây ngốc ở đó đi.

Lão tử chạy trước, nếu có chết thì đừng có trách ta không báo trước !"

"Khoan đã, cho ta theo với !"

Lúc này có một thanh niên đi ngược lại về phía đoàn người đang bỏ chạy thục mạng.

Hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc dài búi lên, đặc biệt đôi mắt của hắn có đồng tử màu tím.

Nếu không phải hắn đang đeo sau lưng một cổ quan tài lớn đầy âm khí, thì tính ra hắn cũng thuộc dạng anh tuấn tiêu sái.

Hắn nhìn về phía xa xa, cảm nhận từng trận cuồng phong xú khí, độc khí đang dần dần lan tới chỗ hắn đứng.

Hắn khẽ lắc đầu rồi niệm thầm:

"A di đà phật, Phật Tổ từ bi.

Thế gian chúng sinh quá nhiều tham, sân, si, từ đó lại sinh ra tranh đấu tàn sát lẫn nhau.

Để gìn giữ tôn nghiêm của người đã khuất cũng như để bảo vệ môi trường sạch sẽ, ta một cái Khâm Liệm Sư ưu tú lại một lần nữa chuẩn bị làm nhiệm vụ.

Kính xin Phật Tổ trên cao, Diêm Vương dưới đất chứng giám cho đệ tử."

Hắn sau đó chấp hai tay lại thành khẩn xá ba cái rồi hiên ngang bước đến chỗ chướng khí đầy trời kia.

Ở lơ lửng trên bầu trời, có hai thân ảnh đang đứng, một gầy một béo.

Người gầy thì độc khí đen kịt quấn người, trên tay và mặt nổi từng bướu mủ nhìn rất ghê sợ.

Người béo thì toàn thân là mỡ, cái bụng to phệ ra ngoài áo nhìn trông rất ù lì, toàn thân hắn còn được bao quanh từng đám xú khí màu vàng khiến người khác buồn nôn.

Người gầy nhìn nhìn tên béo rồi cười khặc khặc quái dị:

"Sự đệ à ! Đệ đã quyết định chưa ? Một khi ta ra tay sẽ không nể tình sư môn đâu !"

Người béo vỗ vỗ cái bụng phệ của mình rồi khinh khỉnh nói:

"Sư huynh, nể tình chúng ta gia nhập sư môn từ khi còn là tiểu hài tử.

Ta khuyên huynh sớm đầu hàng, nhường lại di vật của sư phụ cho ta, nếu vậy thì huynh sẽ không phải chết một cách oan uổng."

Người gầy nghe vậy liền giận dữ chỉ tay hướng người béo mà mắng:

"Nghiệt súc, ta vốn nể tình huynh đệ vào sinh ra tử khi xưa nên chưa đem ngươi chặt thành từng khúc cho độc vật ăn.

Nay đã muốn chết thì ta liền thành toàn cho ngươi."

Sau đó là độc khí, xú khí hòa vào nhau, thiên địa biến sắc, đất đá ăn mòn, những con giun, trùng nằm sâu dưới đất ba thước còn bị dư ba của cuộc chiến ảnh hưởng mà ngạt thở chết, huống chi những sinh linh còn ở trên mặt đất.

Trận chiến khiến cho quỷ tru thần mếu kia sau hai ngày cũng đã chấm dứt.

Nhìn xung quanh, nơi từng là một mảnh rừng tươi tốt giờ đây thành khu đất trống, mặt đất thì khô cằn nứt nẻ, không hề tìm thấy bất cứ dấu hiệu sống nào.

Tuy vậy vẫn có một thân ảnh hiên ngang bước vô vùng đất chết này, hắn lưng đeo một cổ quan tài âm u, mặt lại được bịt bởi một cái mặt nạ mỏ chim.

"Chậc chậc, không hổ là Độc Xú song hùng.

Sức phá hoại thật khủng khiếp.

Ngũ Độc Lão Nhân nếu còn sống chắc sẽ tự hào về các ngươi lắm."

Hai thân thể tàn tạ đang nằm bẹp dí trên mặt đất cố gắng quay đầu hướng thân ảnh mà quát:

"Tiểu bối, ngươi là ai ?"

"Khà khà, ta chỉ là một cái ưu tú Khâm Liệm Sư qua đường mà thôi !"

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio