Mười sư thứu mang theo bóng đen thật lớn xẹt qua học viện. Hổ Kiền phất phất tay về phía sư thứu trên bầu trời. Chợt, các bóng đen cùng hạ xuống, cuối cùng trong lúc cuồng phong quét qua, mười đầu sư thứu dừng lại trên mặt đất trống cách đó không xa. Ánh mắt mọi người đảo qua, lại phát hiện ở trên lưng sư thứu, tương ứng có hai người điều khiển chúng nó.
-“Tốt rồi! Đã đến giờ, các vị đồng học lên đi, năm người một tổ.”
Nghe Hổ Kiền nói, các học viên trên khu đất trống này nhất thời xoay người, chợt như ong vỡ tổ lướt đến khu đất trống, sau đó giống như loài bọ chét nhảy, chỉ nghe tiếng vang toa toa, những gia hỏa này khó dằn nổi sự vội vàng liền leo lên phía sau lưng to lớn của sư thứu. Nhưng mà đợi hai chân bọn họ vừa đặt lên lưng thì vũ mao của sư thứu hơi có chút trơn nhẵn, nhất thời làm cho bọn họ ăn phải đau khổ, một ít người chân đứng không vững, chân vừa trợt liền trực tiếp lăn xuống. Thân thể rơi vào trên phiến đá vang lên thình thịch, liên tiếp không ngừng mà vang lên.
-“Ha ha, các tiểu tử đừng cậy mạnh, trên sư thứu có trang bị tọa y, không cần vọng tưởng đứng ở trên lưng nó.”-Hổ Kiền cười to một tiếng, rồi quay đầu về phía Nhược Lâm-“ Nhược Lâm đo sư nếu đã quyết định thì thân phận đạo sư liền thu hồi.”
-“ Ta đã quyết định rồi.”-Nhược Lâm chắc chắn nói.
-“ Vậy được. Ngươi chung tổ với hắn ra luôn đi.”-Hổ Kiền chỉ qua nhóm lúc loạn đấu của Vô Tà.
-“ Đa tạ phó viện trưởng.”-Nhược Lâm cảm tạ nói.
-“ Các ngươi chung một nhóm.”-Hổ Kiền quay qua chỉ năm người có thứ hạng ngay sau Vô Tà thành một nhóm.
Nghe vậy, năm người thoáng chần chờ một chút cũng gật gật đầu đồng thời lướt lên. Năm người đều không hề mượn ngoại vật gì khác mà có thể đứng thẳng tắp ở trên lưng sư thứu.
Tất cả nhìn qua Vô Tà xem đệ nhất sẽ thế nào thì thập phần thất vọng khi hắn giống người khã mà leo lên vị trí được sắp xếp sẵn. HổHổ Kiền cùng với mấy vị lão giả ánh mắt nhìn chung quanh một vòng trên đất trống, khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đi lên sau sư thứu, mới liếc mắt nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu, rồi vung tay lên, Hổ Kiền cùng ba gã lão giả thân hình khẽ động, liền lóe lên chợt hiện giữa không trung, bả vai chấn động, bốn đôi cánh đấu khí hoa mỹ, bắt đầu từ sau lưng kéo dài ra, hai cánh hơi hơi chấn động, thân hình trôi nỗi bất động dưới ánh mắt hâm mộ của đông đảo học viên trên mặt đất.
-“Đoạn đường này, chúng ta sẽ đích thân hộ tống các ngươi.”-Trên cao nhìn xuống phía dưới khu đất trống, Hổ Kiền cười cười, vung tay lên, phía dưới người điều khiển sư thứu liền thổi một tiếng tiêu sắc nhọn, nhất thời, hai cánh sư thứu đột nhiên chấn động, thân hình thật lớn liền lưu lại trên mặt đất cái bóng, chậm rãi bay lên.
Theo sự chấn động của hai cánh sư thứu, bóng người phía dưới càng ngày càng nhỏ, tới cuối cùng, cơ hồ giống như con kiến, mà ở trên trời cao như vậy nhìn xuống toàn bộ Già Nam học viện, dường như là có thể đem tất cả vị trí thu được vào trong mắt. Phía trên bầu trời xanh lam, mười đầu sư thứu to lớn vỗ cánh hướng phía hậu sơn kéo dài như vô chừng của học viện mà bay vút qua. Ở phía ngoài sư thứu, Hổ Kiền cùng với ba lão giả, hình thành một tứ giác, vây toàn bộ đội hình sư thứu vào trong đó. Đấu khí mạnh mẽ hiện lên ở bên ngoài cơ thể bọn họ, mặc cho cuồng phong hay bất kì cái gì trút giận tàn phá, cũng không làm thân hình bọn họ động đậy nữa điểm.
-“ Sao nàng cũng đi theo vậy?”-Vô Tà lên tiếng hỏi Nhược Lâm.
-“ Trở thành đạo sư ngoại viện nếu đủ cống hiến và trước tuổi đều có cơ hội tiến vào nội viện.”-Nhược Lâm nhẹ nhàng giải thích.
-“ Ta cũng có nghe qua, mà ta nghĩ Nhược Lâm đo sư vào chủ yếu là vì hắn ta đúng không?”-Yêu Lệ che miệng cười nói.
-“ Ta hết là đạo sư rồi, cứ gọi ta là Nhược Lâm là được.”
-“ Vậy gọi Nhược Lâm tỷ đi, dù sao yỷ cũng lớn nhất ở đây.”-Ninh Mộng lên tiếng.
-“ Vậy cũng được.”-Tất cả đều không có phản đối chuyện đó.
-“Mà bỏ qua chuyện đó đi đã. Ta có cảm giác muốn tiến vào nội viện liền không cứ như thế này đơn giản.”-Vô Tà lấy ra mấy ngọc giản đưa cho các cô gái.
-“Ý ngươi là sao?”-Nhược Lâm nhận lấy ngọc giản lên tiếng hỏi.
-“Tất cả đều là thiên tài, đều có kiêu ngạo của mình nên ta đoán chín phần sẽ có một phần tiết mục để mài đi cái kiêu ngạo đấy.”-Vô Tà nói không to không nhỏ, nhưng người khác thì không biết có nghe hay không như Hổ Kiền và ba vị lão giả kia nghe rõ mồn một mà thầm gật đầu trước suy đoán của hắn.
-“Vậy ngọc giản này là?”-Song Nhi lên tiếng hỏi.
-“Một loại đấu kỹ hợp kích.”-Vô Tà nói tới đây liếc nhìn mấy lão giả đang bay xung quanh-“Chỉ cần mấy lão già xung quanh nghe được giữ trong lòng chúng ta liền đổi vai trong cái tiết mục này.”
-“Nhưng chỉ một thời gian ngắn sao có thể luyện thành được?”-Ninh Mộng cười khổ nói.
-“Yên tâm, thực chiến nhiều sẽ tiến bộ nhanh thôi, có ta lược trận mà.”-Vô Tà cười nói-“Nếu ta đoán đúng thì đội nội viện sẽ xuất hiện thì yếu đến mạnh. Với lại chuyện gì chứ, chuyện úp sọt ta rành nhất.”
-“Úp sọt?”-Song Nhi không hiểu nghiêng đầu thắc mắc.
-“Giải thích dễ hiểu là mai phục dụ con mồi vào bẫy rồi sồ ra. Khặc, khặc...”-Vô Tà cười nham hiểm nói.
-“Ngươi cười thật ghê.”
-“E.hèm, các ngươi bắt đầu nghiên cứu đấu kỹ đi, thời gian không nhiều đâu.”-Vô Tà ho một tiếng, nghĩ đến cảnh úp sọt người khác hắn không kìm được.
Hổ Kiền và ba lão giả kia nghe mà thầm thấy tội nghiệp cho học viên nội viện tham gia cuộc săn hỏa năng năm nay.
...
...
Rừng rậm mịt mờ trải rộng với đủ loại ma thú. Cứ cách một đoạn thời gian là lại có khí tức hung hãn của ma thú tràn ngập từ bên trong cánh rừng bạo xuất rồi hướng về phía đội hình được tạo bởi những con Sư Thứu trên bầu trời này mà phát ra những tiếng rống đầy giận dữ. Ngẫu nhiên còn có thể có một ít ma thú phi hành theo dấu mà đến, nhưng khi tiếp cận đội hình khoảng cách trăm mét liền bị khí thế đáng sợ từ cơ thể bốn người Hổ Kiền mạnh mẽ trào ra làm cho sợ hãi mà bỏ chạy.
Bất quá điều này cũng không phải là hoàn toàn, bên trong đại sơn mờ mịt, vô tận này; ma thú trải rộng dày đặc, tự nhiên sẽ không thiếu một ít ma thú thực lực khủng bố. Bởi vậy, sau nửa giờ phi hành bắt đầu có không ít ma thú thực lực cường hoành không để ý đến khí thế áp bách của bốn người Hổ Kiền mà mạnh mẽ đánh sâu vào đội hình. Mà lúc này, từ Hổ Kiền cho đến ba lão giả, bốn người phía sau bắt đầu biểu hiện ra thực lực làm người ta rung động không thôi. Chỉ một lần phất tay, năng lượng hùng hồn như lôi đình xẹt qua phía chân trời rồi bọn người Tiêu Viêm chỉ nghe thấy một âm thanh trầm muộn và thế là bên kia đã có vài ma thú khổng lồ bị nổ tung, máu tươi bay đầy trời.
Một đường phi hành với đủ loại ma thú hung lệ xông tới nhưng vẫn tuyệt nhiên không có một đầu ma thú nào có thể xuyên qua vòng phong tỏa của bọn Hổ Kiền bốn người. Tại khoảng cách ước chừng trăm bước lại một lần nữa huyết vụ nổ tung.
Loại va chạm mãnh liệt như vậy kéo dài hơn một giờ sau, tốc độ phi hành của đội hình Sư Thứu rốt cục dần chậm lại. Cảm nhận được tốc độ chậm lại, tất cả học viên nhìn xuống dưới ngoại trừ có khe núi sâu không thấy đáy, địa phương khác vẫn là rừng cây vô tận, đừng nói cái gì Nội Viện, một bóng người cũng không thấy.
-“Hạ Lãng hắn đoán không sai chút nào rồi.”-Ninh Mộng nhìn qua thanh niên đang cặm cụi làm gì mà thầm nói, khả năng suy đoán của hắn thật đáng ngạc nhiên.
Ánh mắt sắc bén dần biến mất, mà khí thế mạnh mẽ trong cơ thể Hổ Kiền dâng lên lúc trước cũng lặng yên lùi về trong cơ thể. Hắn tủm tỉm cười phất phất tay, mười đầu Sư Thứu liền động cánh, chậm rãi hạ xuống khe núi phía đối diện ở dưới mà đi. Sư Thứu như một bóng mờ mang theo cuồng phong yên ổn dừng trên mặt đất.
-“Đây là đâu? Chẳng lẽ Nội Viện là ở chỗ này?”-Hổ Gia rơi xuống sau, không nhịn được trước hết hướng Hổ Kiền hỏi, mà những người khác nghe được cũng đem ánh mắt toàn bộ hướng về phía Hổ Kiền, đương nhiên bọn họ cũng muốn biết được đáp án.
-“Nội Viện không phải là cứ như vậy tiến vào.”-Hổ Kiền nhàn nhạt cười cười, chậm rãi tiến về phía trước mười bước, sau đó cước bộ dừng lại, bàn tay vung lên, một đạo năng lượng từ đó bạo xuất, cuối cùng vọt tới không gian trước mặt, chỉ thấy tại thời điểm năng lượng kia bắn qua một chỗ không gian trống rỗng mang theo từng đợt nước gợn sóng, từng đợt này cấp tốc dao động, cuối cùng một cái đại môn đạm màu cao lớn chừng trượng hiện lên. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, đại môn màu bạc mang theo tiếng vang thanh thúy, từ từ mở ra, sau đại môn cũng là một sâm lâm rậm rạp. Nhìn cảnh vật trước mắt tựa hồ không có gì khác nhau mà đều là rừng rậm.
-“Đi theo ta!”-Phất phất tay, Hổ Kiền liền dẫn đầu bước vào bên trong đại môn. Sau đó, mấy chục học viên tò mò theo sát mà đi. Lúc sau, mọi người kể cả mười đầu Sư Thứu đều đã đi vào đại môn màu bạc, lúc này đại môn mới chậm rãi đóng lại, cuối cùng một vòng năng lượng gợn sóng khuếch tán ra, đại môn dần dần tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Bây giờ, khu vực này lại biến thành một sâm lâm cực kỳ bình thường.