Điên cuồng chạy được khoảng mười phút thì cũng tới được nơi ở của hai người Tiêu Viêm và Ngô Hạo, lúc này có nhiều tân sinh ra vào khu vực này. Có vẻ như tiểu tử Tiêu Viêm thành lập một bang hội cho riêng mình làm vị trí nương tựa cho các tân sinh. Vô Tà đi thẳng tới bàn ghi danh tham gia cười nói với thiếu nữ đang ghi chép tên và đấu lực người ghi danh lên một trục quyển nhỏ.
- “Tiểu mỹ nữ, ta bán hai tên này có mua không?”-Vô Tà cười nói. Mấy người thấy một tên không biết điều chen lấn liền muốn nói gì, nhưng nhanh chóng nhận ra Vô Tà liền nuốt lời nói xuống.
- “Mua luôn người giao hàng được không?”-Tiêu Huân Nhi đã nhận ra thân phận Hạ Lãng là ai nên cũng không tỏ ra xa cách nữa.
- “Khi nào chữ tiểu thành chữ đại thì có thể mua được đó, tiểu mỹ nữ.”-Vô Tà cười đáp-“Có cần ta giúp vác lên phòng không?”
- “Hổ Gia, tiếp tục ghi danh ta mang Tiêu Viêm và Ngô Hạo về phòng nghỉ.”-Tiêu Huân Nhi quay qua nói với Hổ Gia rồi ra hiệu Vô Tà đi theo.
- “Hàn học tỷ, đợi ta mang hai tên này vào đã.”-Vô Tà quay qua nói với Hàn Nguyệt một tiếng rồi theo Tiêu Huân Nhi đi vào trong nhà.
- “ Nếu ta không đoán được chắc Tiêu Tà ca ca ngươi giấu luôn quá.”-Tiêu Huân Nhi nhỏ giọng oán trách, lúc này ngoài hai người họ thì không còn ai cả.
- “ Chắc là thế rồi.”-Vô Tà nhún vai nói, hắn không ngờ cách biệt cả mấy năm mà cô nhóc này còn nhận ra được hắn.
- “ Hừ!”-Tiêu Huân Nhi nghe mà phồng má giận dỗi-“ Ý Tiêu Tà ca ca là ngay cả muội, ca ca cũng không tin.”
- “ Tin chứ sao không? Chỉ là muội khó mà giấu được với tiểu tử Tiêu Viêm. Bình thường lạnh lùng với người khác tự nhiên thân cận với ta chẳng phải quá sai sao?”-Vô Tà cười khổ giải thích-“ Chưa kể lão giả ở cạnh tiểu tử Tiêu Viêm nữa, lộ ra chút sơ hở là lão biết ngay.”
- “ Tiêu Tà ca ca cũng nhận ra?”-Tiêu Huân Nhi ngạc nhiên.
- “ Từ lúc rời đi rồi, chuyện dễ cảm nhận mà.”-Vô Tà chém gió nói.
- “ Đúng là khó qua nổi mắt Tiêu Tà ca ca mà.”-Tiêu Huân Nhi gật gù nói.
- “ Đến nơi rồi, nếu có dịp ta bồi muội nói chuyện tiếp.”-Vô Tà thấy ra tới cửa rồi liền nói.
- “ Tiêu Tà ca ca, ngươi hứa rồi đấy, chớ có quên đi đấy.”
- “ Tất nhiên là không quên rồi.”
- “ Mà sao ca không tham dự vào bang hội luôn, như thế chẳng phải có nhiều dịp hơn sao?”
- “ Khi nào tiểu mỹ nữ phát triển thành đại mỹ nữ lúc đó đề nghị chắc ta cũng không từ chối đâu. Ahahaha.”
- “ Đồ đáng ghét!”-Tiêu Huân Nhi dậm chân nói, thấy bóng Vô Tà ra khỏi cửa liền liếc nhìn xuống dưới đất, tầm nhìn của nàng không hề bị ngăn cản chút nào cả điều này khiến Tiêu Huân Nhi thở dài thườn thượt.
...
...
- “Để học tỷ phải đợi lâu.”-Vô Tà cười cười đối diện với Hàn Nguyệt.
- “Không có gì cả, là ta làm phiền học đệ mà.”-Hàn Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn duy trì vẻ xa cách.
- “Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Hai nơi cũng gần nhau nên chỉ trong mấy phút liền có thể về đến nhà hắn rồi.
Về đến nơi thì Vô Tà thấy trước nhà hắn tụ tập một số lão sinh và họ đang có xung đột với đám người Nhược Lâm. Nhược Lâm bản tính lương thiện nên người đối đầu với nhóm lão sinh là Ninh Mộng và Yêu Lệ.
- “Có chuyện gì ở đây?”-Vô Tà vận lực hét lớn một tiếng, tiếng hét dùng công phu Sư Tử Hống cộng thêm hiệu quả của Huyết Long đan liền có hiệu quả trấn nhiếp.
- “Hạ Lãng, ngươi đã về.”-Ninh Mộng mừng rỡ nói khi thấy Vô Tà đã quay về, hắn là linh hồn của hội trong lòng các nàng không gì không thể giải quyết.
- “Có chuyện gì?”-Vô Tà lặp lại câu hỏi lần nữa, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn đám lão sinh.
- “Bọn hắn đến thu phí tân sinh và cả đòi người nữa, bắt bọn ta phải gia nhập vào hội của chúng.”-Yêu Lệ lên tiếng trả lời-“Nếu một hai nhóm thì ta vẫn giao hỏa năng, nhưng tới năm sáu nhóm tới, ức hiếp người quá đáng.”
- “Vậy hả?”-Vô Tà nheo mắt, chậm chạp bước đến chỗ mấy lão sinh lạnh lùng phun ra một câu-“Cút!”
- “Ngươi, nay ta dạy dỗ ngươi cách đối xử với học trưởng thế nào.”-Tên dẫn đầu nổi giận đánh về phía Vô Tà.
- “Dạy ta? Nực cười, một Đại Đấu Sư nho nhỏ muốn dạy dỗ ta.”-Vô Tà nhất quyền tung ra không hề nương tay chút nào, chỉ một quyền duy nhất đánh bay tên đó-“Dưới Tam Tinh Đấu Linh đừng có tới đây tìm ngược, tới một tên ta thịt một tên. Kết trận đánh chúng một trận rồi ném ra ngoài.”
- “Dạ!”-Năm người được lệnh lập tức kết trận cả không chút nương tay mà tấn công, thực lực của mấy người Nhược Lâm đã huấn luyện từ lúc săn hoả năng nên đám người chỉ mới Nhất Tinh, Nhị Tinh Đại Đấu Sư này hoàn toàn không có khả năng chống đỡ năm người họ.
- “Xử lý chút đi, ta có khách. Hàn học tỷ vào trong chúng ta nói chuyện.”-Vô Tà phất tay đi vào trong. Hàn Nguyệt danh tiếng không nhỏ nên không ít người kinh ngạc.
- “Học đệ tự lập hội rồi sao?”-Hàn Nguyệt quan sát một chút lên tiếng hỏi.
- “Không phải, là bạn gái ta thành lập, ta chỉ giúp nàng mà thôi. Là hội dành riêng cho nữ nhân ta nam nhân sao tham gia được.”-Vô Tà nhún vai nói.
- “ Ra vậy.”-Hàn Nguyệt gật nhẹ đầu, không tiếp tục hỏi nữa mà theo Vô Tà tiến vào trong phòng riêng. Nàng không sợ Vô Tà làm gì nàng vì thực lực hắn thua nàng quá xa, chưa kể đến nếu nàng xảy ra chuyện gì thì danh tiếng của hắn liền vất đi luôn.
- “ Học tỷ mời ngồi.”-Vô Tà ra hiệu mời rồi chính mình ngồi xuống phía đối diện, lấy bộ trà ra chậm rãi vừa rót trà vừa nói-“ Học tỷ có một vết bớt hình mầm cây trên người?”
- “ Sao ngươi biết?”-Hàn Nguyệt nghe mà giật mình đưa tay che đi vị trí vết bớt nhưng chợt nhận ra hành động này khác nào tự lộ ra vị trí vết bớt trên cơ thể, nàng nhanh chóng rụt tay lại thấy Vô Tà đang bưng ly trà uống không hề để ý liền thở ra một hơi trong lòng. Nhưng sao mà qua nổi mắt Vô Tà cơ cứ-(Ra ở trên ngực trái sao)
- “ Vết bớt là năm tuổi bắt đầu xuất hiện phải không?”-Vô Tà đặt chiếc tách xuống bàn.
- “ Học đệ biết gì sao?”
- “ Vết bớt và ngọn hoả diễm trong tỷ chứng minh một điều học tỷ chính là hậu nhân của Thần Nông Đế, vị Đấu Đế cách đây hàng vạn năm về trước.”-Vô Tà nghiêm túc nói.
- “ Học đệ không nói chuyện giật gân đó chứ?”-Hàn Nguyệt hiển nhiên không tin điều đó.
- “ Không hề. Nếu học tỷ có huynh đệ, hay tỷ muội gì về hỏi thử. Ta đảm bảo họ cũng sở hữu một vết bớt tương tự, tất nhiên vị trí từng người là khác nhau rồi.”-Vô Tà lắc lắc ngón tay nói.
- “ Một dòng máu có thể truyền qua hàng vạn năm sao?”-Hàn Nguyệt cảm thấy thật không thể tin nổi được đó.
- “ Nếu là dòng máu của người khác ta không chắc nhưng dòng máu của Thần Nông Đế ta chắc chắn chỉ cần không chết hết thì vĩnh viễn truyền xuống dưới.”
- “ Vậy ngọn lửa chỉ là một dấu hiệu nhận biết thôi hả? Vậy sao học đệ nói nó là tuyệt vời?”-Hàn Nguyệt không mấy quan tâm chuyện nàng là hậu nhân của Đấu Đế hàng vạn năm trước mà chỉ quan tâm đến vấn đề mà gia tộc nàng đang phải đối mặt mà thôi, thứ nàng cần là thực lực mà không phải là nguồn gốc.
- “ Nếu học tỷ đã nói thế thì ta đi thẳng vào chuyện chính luôn vậy. Học tỷ thử dùng ngọn dị hoả của tỷ thiêu đốt chiếc lá này đi.”-Vô Tà lấy ra một chiếc lá đã héo khô đưa cho Hàn Nguyệt.
- “ Đốt nó?”-Hàn Nguyệt thắc mắc nhưng không hỏi nhiều lập tức thiêu đốt, cười khổ nói-“ Thậm chí cả chiếc lá khô ngọn lửa của ta đốt cũng không cháy được.”
- “ Học tỷ quan sát kỹ đi.”-Vô Tà cười cười không giải thích quá nhiều.
- “ Quan sát kỹ?”-Hàn Nguyệt cảm thấy khó hiểu có gì mà quan sát cơ chứ, nhưng nàng chợt nhận ra chiếc lá đang dần trở nên xanh tươi.
- “ Học tỷ nghe qua dị hoả bảng bài danh thứ , Sinh Linh Chi Diễm bao giờ chưa?”-Vô Tà cười hỏi.
- “ Đã từng đọc qua, chuyện này hầu như là một kiến thức.”
- “ Tỷ biết bao nhiêu về nó?”
- “ Đó là một dị hoả không tăng phúc chiến đấu nhưng có thể khiến thảo dược nhanh chóng nảy mầm. Cho người sở hữu tuổi thọ và sinh lực dồi dào. Nó liên quan đến ngọn lửa của ta sao?”
- “ Nếu học tỷ rèn luyện ngọn hoả diễm của học tỷ lên Đấu Hoàng, Đấu Tông gì sau đó chết đi thì có lẽ mấy nghìn năm sau liền có thêm một ngọn Sinh Linh Chi Diễm. Vậy tỷ nói xem hai ngọn hoả diễm này có liên quan đến nhau không?”
- “ Thật sự là như vậy? Nhưng theo dị hoả bảng thì Sinh Linh Chi Diễm là do thiên địa dựng dục mà thành.”
- “ Thì chẳng phải ta nói qua rồi sao, chết mấy nghìn năm rồi lại nhờ hấp thụ linh khí mới có thể hình thành Sinh Linh Chi Diễm? Thế cũng có thể coi là thiên địa dựng dục rồi.”-Vô Tà nhún vai nói-“Với lại Thần Nông Đế tồn tại phải cả mười vạn năm trước mà dị hỏa bảng mới thành lập có khoảng một vạn năm trở lại mà thôi.”