Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán Richard.
Đối tượng bị thảo phạt sao mà cứu hắn được cơ chứ? Không thèm bỏ đá xuống giếng đã may lắm rồi!
“Đã đánh Clayton thì chớ, còn đặt đơn hàng để ta giúp đoàn kỵ sĩ số ba chế tạo trang bị, cậu cũng thật giỏi nha.” Alice rất oán giận..
Richard hô to, “Cô là đại sư rèn ở nhà đấu giá [Vera]?!”
“Đúng đấy.” Alice thừa nhận.
Richard càng nghĩ càng thấy không đúng, “Cô thường xuyên xuất hiện ở vương đô, sao có thể là lãnh chúa của Clayton được?”
Với câu này Alice chẳng có cảm xúc gì, “Đối với pháp sư không gian đẳng cấp cao thì khoảng cách không thành vấn đề.”
Vương đô là cái vườn hoa phía sau nhà cô, không có việc gì muốn đi dạo một vòng cũng được.
Mình lại đi nhờ vả đối tượng thảo phạt chế tạo trang bị? Trán Richard đổ mồ hôi lạnh, nhìn Alice không thốt nên lời.
Nói linh tinh một lúc, Noah giục, “Đi thôi, phải quay về rồi.”
Muộn rồi còn chưa được ăn cơm chiều, huống gì đêm nay còn có đồ ăn khuya.
Mới dứt lời, không gian nhòa đi, ba người đã biến mất không còn dấu vết.
Nơi cung điện quen thuộc, Michelle mặc lễ phục, cầm quyền trượng, đội vương miện ngồi trên vương tọa.
Nhìn thấy vậy, mắt Richard đỏ bừng, “Sao lại là anh? Phụ hoàng đâu rồi?”
“Đi du lịch rồi.” Michelle trả lời.
Richard đã bị đả kích cực lớn. Cậu ta căm giận bất bình, cơn hận như muốn trào ra từ con ngươi, “Nếu không phải công tước gặp chuyện không may, làm gì đến lượt nhà anh kế thừa ngôi vị chứ!”
“Cho dù không phải ta, cũng không đến lượt cậu.” Michelle vứt chồng tài liệu ra, “So với việc ở đằng sau điều khiển bù nhìn, công tước Aigues thích tự mình ra mặt hơn nhiều.”
Nghe xong Richard sững sờ. Trong lời nói có thâm ý, cậu ta không khỏi rùng mình, vô thức mà phản bác lại, “Nói bậy! Làm sao mà công tước có thể như vậy được!”
“Trước khi điều tra ta cũng không tin, có điều chứng cứ đã bày ngay trước mắt, ông ta dã tâm bừng bừng, quyền thế trước mắt không đủ.” Michelle gằn giọng.
“Người đã chết rồi, anh muốn nói thế nào chả được.” Richard cười lạnh, tuyệt đối không hề tin.
“Ngu xuẩn hơn mười năm rồi, cũng chẳng trông mong cậu tự nhiên sáng tỏ vấn đề.” Michelle thở dài.
Gân xanh trên trán Richard giật giật, định cãi lại, chợt người ta lên tiếng, “Nhân chứng vật chứng đều có đủ, bất kể cậu tin hay không, thì cũng không thoát được tội. Tìm cậu tới là vì chuyện khác – “
Michelle hơi dừng lại một chút, rồi gằn từng chữ, “Vì sao phải ám sát ta? Ta đã chủ động rời xa trung tâm quyền lực, cho đến tận bây giờ chưa hề có ý định tranh giành gì với cậu hết.”
Richard xùy một tiếng, “Ngoài miệng thì bảo thế, trong lòng anh nghĩ như thế nào ai biết được?”
Chỉ có các đối thủ cạnh tranh tiềm năng chết hết, cậu ta mới có thể yên tâm được.
Michelle nhìn chằm chằm Richard. Cho dù đã đoán được, nhưng khi thực sự nghe đối phương thừa nhận, trong lòng anh vừa sợ vừa thất vọng, lại phẫn nộ.
Noah hừ lạnh, “Không phải ta đã nói rồi sao? Có một số người nhặt được đá quý, thích đến mức bó tay bó chân, tưởng tất cả mọi người trên đế quốc đều muốn tranh cướp của mình, mà không ngờ người ta căn bản chẳng có chút hứng thú nào cả.”
“Chẳng lẽ anh không muốn ngồi lên vị trí kia chắc?” Richard hỏi lại.
Noah không chút do dự trả lời, “Không muốn, phiền toái.”
“Nói dối!”
“Cậu ta nói thật.” Michelle cắt lời Richard, “Nếu cậu ta muốn, ngôi vị hoàng đế đã sớm là của cậu ta rồi. Vì cậu ta không muốn cho nên đến bây giờ mới yên lặng ở lại học viện hoàng gia.”
“Thực tế mà nói, nếu không phải do có Noah hỗ trợ, người thắng chắc chắn là công tước Aigues.”
Richard mím chặt môi thằng một đường chỉ, không rõ đâu là lời nói thật, đâu là lời nói dối. Hay tất cả đều là giả dối?
“Cậu biết không?” Môi Michelle giật giật, trào phúng, “Nếu không có lần ám sát kia, ta chắc chắn sẽ không thành kẻ địch của cậu. Nói cho cùng thì, kết cục ngày hôm nay cũng do chính cậu tạo mà nên.”
Richard đờ người, Nếu không phải hiện tại hai tay đang bị trói chéo sau lưng, chắc chắn sẽ giận đến mức nhào tới đánh người.
“Người đâu.” Michelle cao giọng, hô một tiếng, “Tam hoàng tử phạm phải trọng tội, không thể khoan dung. Ta tuyên bố, cậu ta bị cách chức làm bình dân, trục xuất khỏi hoàng cung, trọn đời không được bước vào!”
Richard tròn mắt. Đã không có tiền tài, lại không có quyền thế địa vị, làm sao cậu ta sống được? Còn không bằng chém chết cho xong!
Không đợi cậu ta phản đối, hộ vệ đã bịt miệng kéo người ra ngoài.
Giải quyết xong mối họa lớn trong lòng, Michelle thở dài một tràng. Quay qua nhìn Noah và Alice, nhẹ nhàng hỏi, “Sắp tới định làm gì?”
“Việc này kết thúc, ta định quay lại Clayton, mở cửa hàng bánh ngọt.” Tận mắt thấy cảnh huynh đệ tương tàn, Alice cảm thấy cô cần ăn chút đồ ngọt để tự an ủi.
Noah thì nói, “Ta ở lại học viện Hoàng Gia cũng đã quen, sau này vẫn tiếp tục ở đó thôi.”
Michelle dặn, “Khi nào nhớ nhà thì trở về nhé. Ta sẽ cho người trông giữ, quét dọn tẩm điện của cậu hàng ngày.”
“Tùy anh.” Noah lạnh nhạt trả lời.
Anh chẳng có chút quyến luyến gì với hoàng cung, chỉ mong sớm quay lại học viện chừng nào hay chừng đó.
Michelle không thể làm gì, chỉ đành nhìn theo hai người đang đi khỏi.
Toà thị chính, Clayton.
Một dược tề sư khoảng tuổi ưỡn ngực, “Dược tề sư, Lv , có thể chế được sáu loại dược khác nhau, hi vọng được định cư ở thị trấn.”
Dale có chút đồng tình mà nhìn ông ta, “Xin lỗi, rất tiếc số dân ở trên thị trấn đã bão hòa rồi, hiện tại không tiếp nhận di dân nữa.”
Dược tề sư, “???”
Tấm lưng đang thẳng tắp bỗng nhiên còng hẳn xuống, giống như quả bóng bị xì hơi.
Không nhịn được ông ta phải hỏi vặn lại, “Hiện tại không được, vậy khi nào thì được?”
Dale khó xử, “Chuyện này cũng khó mà nói…Phải đợi cư dân ở trên thị trấn chủ động di cư đến lãnh địa khác mới có vị trí trống.”
Dược tề sư lập tức hóa đá.
Sau khi kế vị, Hoàng đế mới đã làm sáng tỏ lời đồn. Thích khách cũng không phải do Clayton phái đi, mà là do Tam hoàng tử sai khiến.
Sau khi tin tức được lan truyền khắp nơi, mọi người hoan hô vui vẻ – sự việc đã không liên quan đến Clayton, vậy thì chuyện thảo phạt khỏi phải nhắc tới, bọn họ lại tha hồ mà chạy tới chạy lui mua bán.
Dược tề sư cũng là biết được tin tức về cuộc chiến nên mới vội vàng chạy đến, ai ngờ vẫn chậm một bước.
“Một chỗ trống cũng không có sao?” Ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Thật sự không có.” Dale nuối tiếc lắc đầu, “Người muốn di dân quá nhiều, vừa trống được một chỗ, ngay lập tức sẽ bị tranh đoạt.”
“Trước đó mấy ngày, đoàn kỵ sĩ số ba đến đánh Clayton, nhiều người vội vàng chuyển đi để trốn khỏi thương vong. Nhưng có người chuyển đi thì lại có người chuyển đến liền, rất nhanh chỗ trống đã được bổ sung ngay.”
Nghe vậy, Dược tề sư thất vọng không thôi.
Nghĩ một chút, ông ta vẫn chưa chịu từ bỏ, liên tục dặn, “Nếu có di dân, nhớ cho tôi biết nhé.”
“Được.” Dale đồng ý.
Nói thì nói thế, chứ cả hai đều biết rõ, chỉ sợ là không có cơ hội mà liên hệ đâu.
Clayton thu thuế thấp nhất, đồ ăn ngon nhất, học viện dễ vào nhất, chỗ ở tốt nhất, vậy thì còn chuyển đi ra ngoài làm gì? Đâu có ai ngốc vậy.
Lúc đang nói chuyện, có hai người chừng hai mươi tuổi ăn mặc kiểu pháp sư đang đi tới, hỏi thăm, “Xin hỏi làm sao để vào được học viện Alice?”
Dale không hiểu, “Dân trên thị trấn là có thể báo danh để vào học.”
Hai cô gái nhìn nhau, một người không do dự, “Tôi đồng ý gia nhập Clayton.”
“Đừng có nghĩ tới, dân đã đủ số rồi.” Dược tề sư xen vào. Đến ông ta còn không thể nào vào được, huống chi hai cô gái này?
Dale gật gật đầu, phụ họa nói, “Trên thị trấn nhân khẩu đã bão hòa, tạm thời không tiếp thụ di dân.”
Một cô gái tóc dài đến eo suy sụp hỏi, “Sao có thể như vậy?”
Một cô gái tóc ngắn còn lại, giãy dụa, “Không thể thu xếp một chút được sao?”
“Rất xin lỗi, các cô tới muộn quá rồi.” Dale cười áy náy.
Cô gái tóc dài vội vàng đến suýt khóc, “Chương trình học ma pháp do đại nhân Sydney tự mình dạy, một tuần có ít nhất ba tiết đó!”
“Lúc trước ở vương đô, bất kể ai đến cũng không chịu nhận học trò. Nhưng bây giờ dạy hẳn một lớp! Còn là giáo sư dạy hết mình nữa.”
“Stephany nghe xong một tiết, nói việc di cư đến Clayton là lựa chọn sáng suốt nhất cuộc đời này, đến đây đúng là chính xác.”
“Còn Peggy, do ma pháp căn bản không học tốt, lúc thi triển sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nghe nói chỉ cần đại nhân Sydney tự mình chỉ dạy, uốn nắn từng chút một, chỉ mất có ba tháng đã bỏ được các tật rồi!”
Cô gái tóc ngắn miễn cưỡng lắm mới giữ được tỉnh táo, “Khóc cũng vô dụng, nghĩ cách khác thôi.”
Ai bảo tại các cô nghe được tin tức quá muộn nên đến trễ chứ?
Nói đi cũng phải nói lại, cái học viện này cũng quá kỳ cục! Lực lượng giáo viên hùng hậu không thèm đi tuyên truyền? Hết lần này đến lần khác đều là biết được tin từ miệng của bạn bè, mà một tiếng gió cũng nghe không thấy.
Hai cô cô pháp sư đến vội vàng, đi cũng vội vàng. Chỉ một lúc sau đã rời khỏi tòa thị chính, dường như đi kiếm cách khác.
Dược tề sư đứng đấy ngẩn người, trong thoáng chốc không biết nên làm gì.
Trước khi bị từ chối, ông ta cho rằng với thực lực của mình, việc di dân quá dễ dàng, ai ngờ hiện thực tát cho một phát.
Trong thời gian ngây người, một cô gái đi vào, “Chào Dale, tôi tới thăm cô nè.”
“Laila, sao cô lại tới đây?” Dale vui mừng ra mặt.
“Hôm nay được nghỉ, nên đến thăm cô một chút, tiện thể đưa cô một chút quà tạ ơn nè.” Laila vừa nói vừa đưa giỏ trúc trong tay.
“Làm gì thế?” Dale định từ chối.
“Cầm đi.” Laila kiên quyết, “Lúc trước nếu không phải cô khuyên tôi đến chỗ Alice làm dược tề sư, tôi cũng khó mà hạ được quyết tâm lắm.
“Hiện tại công việc nhẹ nhàng, lại được đãi ngộ hậu hĩnh, vốn dĩ nên cám ơn cô.”
Dale nói không lại, đành bất đắc dĩ nhận lấy, cuối cùng không quên dặn, “Trước khi tuyển dụng trên màn nước đã viết rõ, sau khi được nhận vào, sẽ tiến hành huấn luyện định kỳ, cô nhất định phải để tâm.”
Laila ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi hiểu mà.”
“Hiện tại học sao rồi?Vượt qua được không?” Dale ân cần hỏi thăm.
Laila hơi cúi đầu xuống, “Thuốc hồi phục xác suất chế tạo thành công %. Thuốc ma lực thấp hơn một chút, chỉ được % thôi.”
Không đợi Dale nói, cô cô vội nói ngay, “Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng!”
“Như vậy là được rồi.” Dale cực kỳ vui mừng.
Dược tề sư lv lúc trước nghe thấy đoạn nói chuyện, chân mềm nhũn, thiếu điều ngã lăn ra đất.
Ông ta vừa vịn tường, vừa che ngực, thầm nghĩ, đến tột cùng Clayton là cái vùng đất như thế nào vậy?! Vì sao tùy tiện một cô gái tới thôi, mà xác suất chế dược thành công cực cao đến được % mà vẻ mặt còn khó chịu như thế!
Alice bôn ba cả ngày ở ngoài, không rảnh xử lý chính sự. Cũng may, quản gia phủ lãnh chúa là Ryan cực kỳ tài giỏi.
Dưới bàn tay sắp xếp của ông ta, tất cả mọi thứ vận hành bình thường, vui vẻ mà hưởng thụ sự phồn vinh.
“…Nhân khẩu ở lại hiện đạt đến mức độ cao nhất, không còn dư gì cả, chỉ còn có gian phòng, các cửa hàng chủ yếu là cho bên ngoài thuê, chỉ có mấy gian phòng ở cạnh cửa hàng thực phẩm Alice là chưa dùng.” Ryan báo cáo từ từ.
“Thuế tháng trước là xxx vàng, tiền thuê xxx, thu nhập tương đối khả quan.”
“Trừ các lãnh địa tiếp giáp, các lãnh địa ở xa hơn cũng vồn vã chạy tới Clayton, hi vọng có thể giao thương chút ít.”
…
Năm đó cô đưa tất cả chính sự giao cho Ryan quả là đúng đắn.
Alice không hề áy náy trong lòng, mà còn tỏ vẻ chính đáng mà nói, “Những việc nhỏ nhặt này ông tự xử lý là được, ta tin tưởng ông!”
Ryan: so về độ tín nhiệm, tôi càng muốn được nghỉ giải lao.