Hễ là cư dân của tiểu trấn Clayton đều có thể đến phủ đệ của Lệnh chủ học làm sandwich. Miễn phí, không thu tiền.
Rất nhiều quán nhỏ ven đường rao bán sandwich, đồng một phần, hương vị giống hệt cửa hàng thực phẩm.
Cửa hàng thực phẩm Alice chính thức tuyên bố, không còn bán sandwich.
…
Tin tức lũ lượt truyền đi, rất nhanh quét đến khắp trấn.
Bên trong cửa hàng tạp hóa, Wilson hung phấn không thôi. Vốn dĩ đồng chỉ có thể mua được một cái sandwich, bây giờ có thể mua một cái sandwich cộng thêm một ly CocaCola, đây rõ ràng là sự nhảy vọt về chất.
Từ hôm nay trở đi, không bao giờ lại tốn sức lo lắng sức ăn quá lớn, để bản thân ăn cực khổ.
Anh ta vui sướng hân hoan, vội vã ra ngoài.
Trước tiên là đến quảng trường gần đó mua một cái sandwich, bẻ một miếng nhỏ nếm thử, quả nhiên là hương vị quen thuộc.
Tiếp đó cự kỳ cao hứng chạy đến cửa hàng thực phẩm, dự định mua một ly Coca
Lên kế hoạch tốt lắm, ai ngờ khi đến cửa hàng thực phẩm lại nhìn thấy hàng dài xếp ngay ngắn ở trước quầy hàng.
Wilson vạn phần không hiểu, “Không phải đã nói cửa hàng thực phẩm không bán sandwich sao? Tại sao lại xếp hàng? Chẳng lẽ đều là tới mua Cocacola và bánh mì có nhân?”
Một ông anh xếp hàng ở trước mặt cậu ta biểu tình tang thương, “Nghe cậu nói vậy là biết, gần đây không có đến dùng cơm đúng không?”
“Không có.” Wilson thành thật lắc đầu. Vì lo nghĩ cho túi tiền, anh đi đường đều cố tránh cửa hàng thực phẩm. Rất sợ lúc đi ngang qua không khống chế đươc mà quẹo vào trong, thỏa thích mua mua mua.
“Đợi khi anh nếm thử món mới sẽ hiểu thôi.” Ông anh ở phía trước săc mặt càng thêm đau thương.
Wilson kinh ngạc, vô thức hỏi, “Trong cửa hàng có món mới sao?”
“Sữa bò làm thành món lạnh, ăn vào vừa thơm vừa ngọt vừa giải khát. Thịt gà lôi vàng làm thành gà viên, bên ngoài cháy xém bên trong non mềm, xốp giòn ngon miệng, hỏi cậu như vậy có nhịn được không chứ?
Wilson, “...”
Vậy nhất định là không nhịn được! Nếu anh có định lực tốt, bình thường đã không chọn đường vòng mà đi!
Trên thực tế, chỉ vừa nghe đối phương miêu tả xong, nước bọt trong miệng nước bọt liền bắt đầu tràn ra.
Trước khi vào cửa, anh rõ ràng chỉ là muốn mua một ly Cocacola. Wilson thống khổ nhắm mắt lại, linh cảm được túi tiền sắp chảy máu.
Hết lần này đến lần khác ý chí của anh đều yếu kém, chống dỡ không được mê hoặc. Lúc chọn món ăn, động tác so với bất kỳ người nào đều nhanh hơn. Khi lấy lại tinh thần, đã mang theo sandwich, Coca, kem, gà viên hoàng kim đi đến đại sảnh.
Ngồi vào chỗ, Wilson nghiêm mặt nghĩ, cửa hàng thực phẩm không còn bán sandwich, nhưng lại bán món ăn khác nha.
Mình sao lại kiềm chế không được? Đã nói chỉ dùng đồng tiền, kết quả là mua đầy một bàn thức ăn, lập tức đã dùng hết đồng!
Cứ nghĩ không có sandwich, anh sẽ không để mình ăn cực khổ, vẫn là quá khờ dại rồi.
Như thường lệ, sau khi tiều hết tiền, anh tự mình kiểm điểm, sau đó vui vẻ hưởng dùng mỹ thực.
Wilson phát hiện, cái gọi là kem là dạng rắn màu trắng, tản ra từng hồi hương thơm. Dùng muỗng múc một ngụm đưa vào miệng, chỉ chốc lát, khoang miệng tràn đầy mùi sữa.
Gà viên hoàng kim bên ngoài thơm giòn vàng ruộm, chất thịt bên trong non mềm. Phối hợp với chút ngọt mang theo vị cay bên trong của tương ớt ngọt, cái cảm giác này, quả thực rất tuyệt!
Wilson nói thầm, trước đó, cậu có ăn qua rất nhiều thịt gà được nấu trong nước sôi. Thịt gà lần nào cũng vừa cứng vừa khó ăn, không có lần nào ngoại lệ. Vạn vạn không ngờ đến, hóa ra thịt gà lại là món ăn ngon như vậy.
Lại nói, cửa hàng thực phẩm Alice luôn sẽ tạo ra kỳ tích.
Ăn rồi lại ăn, Wilson cuối cùng cũng không còn công phu đau lòng, lòng tràn đầy ý niệm đều là, ngon! Ngon quá! Làm sao có thể ngon như vậy? Về sau vẫn muốn ăn nữa.
Bên ngoài dãy núi U Minh, Hổ răng kiếm trưởng thành bị bắn chết. Các mạo hiểm gia phân tán ngồi xuống, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Hensen từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nhỏ giọng oán giận, “Mấy tên này là có chuyện gì xảy ra? Không biết đây là ở bên ngoài sao? Ma thú trung cấp làm sao lại chạy đến đây?”
“Ai biết được?” Tên đồng nghiệp Osborn nhún nhún vai, “Mặc dù bên ngoài luôn an toàn, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có ma thú trung cấp chạy ra. Một khi đụng phải, ngoại trừ tự nhận bản thân xui xẻo, còn có thể làm được gì?”
“Mẹ nó! May là gặp được mạo hiểm gia khác, bằng không hôm nay cái mạng nhỏ này liền phó thác tại chỗ này.” Hansen trong miệng ai oán mắng chửi, mượn cớ phát tiết sợ hãi trong lòng.
Cứu hai người họ là một nhóm có bốn mạo hiểm gia, lúc này đang ngồi dựa vào gốc gây, không nói lời.
Osborn kéo kéo ống tay áo của đồng nghiệp, nhẹ giọng nói, “Bất kể như thế nào đi nữa, được người cứu mạng, dù sao cũng phải bày tỏ cảm tạ đi.”
“Cậu là nói …” Hansen lộ ra thần sắc đau lòng.
“Lấy chút đồ tốt ra chiêu đãi đối phương, đây là lễ nghi tối thiểu.” Osborn cắn rang nói.
Hai người liếc nhìn nhau, đạt thành nhất trí.
Osborn tiến lên, cao giọng nói, ” Cảm tạ các anh đã đánh chết con hổ răng kiếm này, cứu chúng tôi. Đây là một chút tâm ý, mong nhận lấy.”
Nói xong, hắn từ trong ba lô lấy ra một hộp bằng giấy.
“Không cần, chúng tôi có mang theo lương khô.” Một chàng trai cao lớn dẫn đầu lạnh nhạt từ chối.
“Nếm thử đi, bên trong là gà viên hoàng kim thực sự ngon vô cùng! Chỉ có cửa hàng thực phẩm Alice trên trấn Clayton bán.” Osborn nhiệt tình chào mời, “Bên trên là sốt thịt nướng, quả thực là mỹ vị nhân gian.”
Còn một câu hắn ngại ngùng nói ra, nếu không phải có ơn cứu mạng, anh mới luyến tiếc đem gà viên lấy ra tặng người khác.
“Chỗ này của tôi có hai túi đồ uống, đặc biệt thích hợp dùng sau khi vận động kịch liệt.” Hansen từ trong ba lô của mình lấy ra hai túi nước, “Uống vào còn nó công hiệu hồi phục thể lực.”
Trong lòng biết đồng đội am hiểu dược lý, đã kiểm tra, xác định đồ uống không có vấn đề, những người khác lúc này mới tiếp nhận túi nước.
“A?”
“Ha.”
“A…!”
Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên.
Chàng trai cao lớn dẫn đầu trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên rất nhỏ. Hắn ngước mắt hỏi, “Đồ uống lấy từ đâu?”
Sau khi không bán sandwich, cửa hàng buôn bán giảm sút, lợi nhuận giảm xuống một nửa,
Dựa vào sản phẩm mới, từng ngày trôi qua, lợi nhuận dần dần tăng trở lại, rất nhanh đã khôi phục lại tình trạng như trước kia, lại từng bước có hướng tăng lên.
Vì thế, Alice vui vẻ hớn hở cả ngày, trong lòng thì lại nghĩ –
Ta có biện pháp đào rỗng túi tiền của bọn họ
Sở dĩ không thường ra cái mới, hoàn toàn là vì thủ hạ lưu tình
Một khi nghiêm túc vùng lên, túi tiền của khách hàng liền nhận đả kích trí mạng
“Xin chào, tôi muốn phần gà viên hoàng kim, thùng CocaCola.”
Một tiếng nói cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Alice thuận thế nhìn lại, thấy là Hunter, không khỏi nhiều lời hỏi một câu, “Đi buôn bán như thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Hunter tươi cười vô cùng sáng lạn, có vẻ đã kiếm được không ít.
“Sau này cửa hàng thực phẩm không bán sandwich nữa, tình hình kinh doanh không không bị ảnh hưởng chứ?”
“Trong cửa hàng không bán, quán ở ven đường không phải còn bán hay sao? Không có gì đáng ngại.” Dừng một chút, Hunter lại nói, “Hiện tại có nhiều người đi buôn bán, cạnh tranh rất khốc liệt. Lợi nhuận của sandwich ít ỏi, không tiếp tục bán cũng vậy thôi. Trái lại việc buôn bán CocaCola rất phát triển.”
Học sinh luyện võ khi mệt mỏi muốn uống coca để hồi phục thể lực, toàn than khô nóng muốn uống Coca để hạ nhiệt, người nhàn rỗi không việc gì đi dạo phố xá, trong tay có thể cầm ly Coca vừa đi vừa uống …
Học viện Hoàng Gia uống Coca, nghiễm nhiên trở thành phong trào thời thượng, người người đều muốn mua một ly.
Cố tình giá cả của món này lại không cao, ai cũng uống được. Có người một ngày ly, ly uống vào bụng, tưởng chừng muốn lấy nó làm nước uống.
Hunter tìm được một pháp sư hệ Băng, cho vào CocaCola vài khối đá. Từ nay về sau, mỗi ngày có thể mặc sức bán! Một ngày không chênh lệch lắm có thể kiếm được đồng vàng!
Dần dà, hắn dần chướng mắt việc bán sandwich để kiếm chút tiền cực nhọc này.
“Đáng tiếc không có cách bảo quản kem, nếu như có thể vận chuyển đến Học viện Hoàng gia bán thì tốt rồi.” Hunter cảm thấy tiếc hận, “Nơi đó người không thiếu tiền có rất nhiều, ngày hè chắc chắn sẽ nguyện ý mua một ly nếm thử.”
Alice không nghĩ ngợi liền đáp lời, “Nơi khác không có, chỉ ở Clayton có bán. Để bọn họ sau khi tốt nghiệp thì đến trấn Clayton định cư, thuận tiện ăn cơm.”
Hunter bị chọc phá cười. Học sinh của Học viện Hoàng gia sau khi tốt nghiệp thì tiền đồ vô lượng, có ai ngốc nghếch đi đến trấn nhỏ như Clayton định cư? Đây chỉ là một Nam tước lĩnh thôi!
Anh cứ nghĩ cô chủ đang cùng mình nói đùa, liền nói đùa đáp lời, “Vậy tôi giúp cô tuyên truyền thật tốt. Nói không chừng ăn ra cảm tình, sau khi tốt nghiệm sẽ có học viên nguyện ý đến đây.”
“Uhm, tuyên truyền cho tốt. Nếu mong muốn đến đây định cư, làm việc, có thể đưa đến gặp tôi.” Alice căn dặn nhiều lần.
Hunter bật cười. Đang nói chuyện đùa giỡn, sao có thể xem như thật được?
Anh ta vừa muốn mở miệng thì có bốn người kết bạn đi vào cửa hàng.
Đồng tử Hunter co rút nhanh. Cả bốn người này toát lên nồng nặc mùi máu, xem xét cũng không phải là dễ trêu đấy.
Đúng lúc này Alice vẫy vẫy tay, “Thùng gỗ đặt ở phòng bếp, đi theo ta.”
Hunter thu tầm mắt, đi theo vào trong.
Anna một bên đẩy cửa, một bên thầm cân nhắc.
Cocacola cùng gà viên là tuyệt phối. Ăn một miếng gà, uống một ngụm đồ uống, tâm tình không thể càng vui vẻ hơn.
Bánh mì có nhân phối với kem ly cũng rất tốt. Cho dù là ăn riêng lẻ, hay là đem kem quết lên lớp bánh mì bên ngoài, hương vị đều rất tuyệt.
Đáng tiếc mỗi loại ăn phần đã no, bằng không cô sẽ gọi tất cả. Tối nay … nên “sủng hạnh” dạng phối hợp nào đây?
Giữa lúc phiền muộn, cô nhìn lướt sang bên cạnh, cả người lập tức hóa đá.
Nhóm nhỏ người mạo hiểm giả ở giữa đại sảnh dùng cơm, người đàn ông cao lớn dẫn đầu trong lúc vô tình thoáng thấy thân ảnh quen thuộc, không khỏi nâng cao giọng, lạnh lùng nói, “Qua đây.”
Anna lề mà lề mề cọ chân bước chân đi tới, ngồi xuống ở đối diện, cố gắng mở ra khuôn mặt tươi cười, “Anh trai, gặp được anh thật là vui.”
Anh của Anna – Anderson cười nhạo, “Cái người trốn ra khỏi nhà khi nhìn thấy anh sẽ cảm thấy vui mừng sao?”
Anna liên tục phủ nhận,” Em không có, em không có, đừng có nói bừa.”
“Đã nói ra ngoài du ngoạn, nhiều nhất là ngày sẽ trở về, tại sao khi đến thời gian giao ước vẫn không trở về?” Anderson hết sức bất mãn, “Đã bao nhiều tuổi rồi? Còn học người ta trốn khỏi nhà? Có biết người nhà sẽ lo lắng không?
“Thật không có.” Anna bác bỏ nói, “Do thức ăn ở cửa hàng thực phẩm ngon quá, nhịn không được mới ở lại trong trấn ngây người thêm vài ngày.”
Khí áp quanh thân Anderson càng thấp, “Việc đã giao ước rồi, cho dù có gặp trở ngại gì, cũng phải toàn lực làm cho được.”
Anna cúi đầu nhận sai.
Cô kỳ thật không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là hi vọng ở trên trấn thêm vài ngày, ăn thêm vài bữa ngon.
Chỉ trách thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt liền đến ngày hôm nay... Người nhà đoán chừng rất lo lắng cho cô, cho nên mới để anh cô đi tìm người.
Trước đó chỉ nói đi đến Học viện Hoàng Gia dạo chơi, cũng không nói qua sẽ đến trấn nhờ Clayton này.
Anderson, “...”
Anh không biết. Chỉ nghe nói thức ăn trong cửa hàng này rất ngon, mới đến ăn bữa cơm.
Trên mặt không chút biểu tình, khẽ hừ nói, “Em cho là em chạy trốn được sao?”
“Chạy không được, cũng không muốn chạy.” Anna đứng lên, tâm tình giảm sa sút.
“Ngày mai sẽ đi rồi, hôm nay em muốn để cái bụng phóng túng, ăn một bữa thật lớn.”
“Đúng rồi anh, cửa hàng của nhà này có gà viên hoàng kim không tệ, chắc hợp khẩu vị của anh.”
Anderson ra vẻ thờ ơ, “Bình thường.”
Chỉ ăn bốn hộp mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Wilson (vô lòng đau lòng): quản không được tay, quản không được miệng, lại mua vượt mức rồi -_-||
Bệnh nhân mắc chứng rối loạn lựa chọn, Anna: mỗi ngày ăn cơm đều rất khổ sở, khó có thể lựa chọn.
Anderson (bình tĩnh): các người hộ tống em ấy về đi, tôi ở lại thêm vài ngày.
người hộ vệ: …
Anna: Lần sau nên đến lượt cô đem người đi tìm anh trai cô.