Edit: Jenny
Beta: Sakura
Thịt xiên nướng ngay khi được đưa ra rất được hoan ngênh, dẫn đến việc kinh doanh rượu lúa mạch cũng rất hưng thịnh.
Số lượng tiêu thụ ở cửa hàng mỗi ngày đều tăng cao, ba bốn ngày lại tăng gấp bội. Alice lật xem sổ sách, vẫn không cảm thấy hài lòng.
Trong suy nghĩ của cô, rượu Hỏa Diễm, rượu Thanh, rượu Tam Nhật, rượu Lôi Quả có công hiệu thần kỳ, hẳn là buôn bán rất tốt mới đúng. Nhưng trên thực tế, đại đa số người dùng lại không đủ khả năng tiêu phí.
Trái lại, số lượng pháp sư ở Học viện Hoàng Gia cực nhiều, cũng mua nổi, đúng lúc lại nghỉ định kỳ, cũng không biết mọi người đã chạy đi nơi nào rồi.
“Tạm thời trước không gây sức ép, đợi đến tháng khai giảng lại tính đến.” Alice đóng sổ sách lại.
Đúng lúc này, Ryan đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt ngưng trọng, nhẹ giọng nói, “Thưa quý cô Alice, người của Thương hội Tường Vi đến.”
Thương hội Tường Vi? Nghe có chút quen tai, Alice ngẫm nghĩ nửa ngày, vẫn không nhớ ra đã nghe được từ đâu.
Nhìn thấy vẻ mặt Lệnh chủ mù mịt, Ryan chủ động giải thích, “Sau mùa thu hoạch mỗi năm, Thương hội Tường Vi sẽ thành lập một thương đôi, đến trấn Clayton thu mua lương thực.”
Nói đến như vậy, Alice tập tức nhớ ra, “Là đám người cố ý ép giá thu mua kia?”
“Đúng vậy.”
“Đến thì đến thôi, năm nay không có lương thực dư thừa có thể bán cho họn bọ, đoán chừng không làm được cái buôn bán gì.” Alice bĩu môi, đối với đám người “thừa nước đục thả câu”, bóc lột cư dân, không có chút hảo cảm nào.
“Vậy không tiếp đãi sao?” Ryan thử dò hỏi.
Những năm qua trông mong thương đội thu mua lương thực có thể đưa racái giá tốt chút, bọn họ đều là tận tâm chiêu đãi nồng hậu. Nhưng mà lôi kéo cũng chưa từng thành công, giá thu mua cũng không hề tăng thêm.
“Không cần phản ứng, cứ xem họn bọ là du khách qua đường bình thường.” Alice quả quyết nói.
Vừa nói vừa nghĩ trong lòng, thương đội ép giá ép đến tàn nhẫn, một chút cũng không nể mặt mũi, họn bọ cần gì phải cố ý lấy lòng.
“Tuân mệnh.” Ryan cúi đầu, cố gắng đè nén khóe miệng đang giương lên.
“Đây là thời tiết quỷ gì vậy? Quả thực là muốn nóng đến chết người.” Tại đại sảnh khách sạn, Charles ngồi trên ghế mắng chửi, tâm tình càng thêm buồn bực.
Qua một lúc, thị vệ trở về bẩm báo, “Đại nhân, tôi đi đến Phủ đệ Lệnh chủ, báo với bọn họ ngài đã đến, nhưng …”
Anh ta muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút chần chừ.
“Nhưng cái gì? Có lời mau nói, đừng lề mà lề mề!” Charles không kiên nhẫn nói, “Quản gia của bọn họ có phải muốn mời chúng ta đến Phủ đệ Lệnh chủ ở không?”
Không đợi thị vệ tiếp lời, Charles liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, “Nói đến cũng là Nam tước, nơi ở lại bình thường, còn không bằng nơi ở của nhân viên trong Thương hộ Tường Vi.”
Tiếp đón thở dài, như đang tự an ủi bản thân mình, “Quên đi, đi ra bên người, không cần chú trọng nhiều như vậy.”
Đứng dậy, ra hiệu cho thị vệ dẫn dường, “Đi thôi, trước hãy mang hành lý qua đây.”
Thị vệ rũ mắt xuống, buồn bực nói, “Quản gia Ryan nói, ông biết rồi.”
“Biết rồi, sau đó thế nào?” Charlie truy hỏi.
“Sau đó liền không có sau đó nữa …” Thị vệ hận không thể tự đem bản thân chôn xuống, “Không có mời chúng ta đến Phủ đệ của Lệnh chủ ở, cũng không đề cập đến việc giao dịch lương thực.”
Charlie ánh mắt đờ đẫn, thập phần hoài nghi là do thời tiết quá nóng, thế cho nên bản thân gặp ảo giác.
“Tôi nghe xong cũng cảm thấy kỳ quặc, hỏi thêm vài lần. Sau tên Quản gia đại khái ngại phiền, liền nói với tôi, người của thương đội đến thì đến thôi. Chỉ cần không gây phiền phức cho cư dân, muốn ở khách sạn thì ở, muốn ở nhà dân thì ở, bọn họ sẽ không cản trở.” Thị vệ càng nói thanh âm càng thấp.
“Biết sẽ không nâng được giá thu mua lương thực, cho nên lười tiếp đãi sao?” Charlie phát ra ý cười lạnh lẽo, “Sao ông talại không nghĩ đến, giá thu mua không thể nâng lên, nhưng có thể ép xuống thấp!”
Thị vệ rũ mắt xuống, không dám nhiều lời.
Suy tư một chút, Charlie rất nhanh quyết định, “Nếu đã không cho đến ở trong Phủ Lệnh chủ, chúng ta ở lại khách sạn này.”
Thành viên thương đội lên tiếng đáp ứng, tại lúc này đem hành lý trên xe ngựa chuyển vào.
Charlie ánh mắt léo sáng, nhẹ giọng thì thầm, “Hiện tại nhịn cơn tức này, trong lúc đàm phán đều sẽ đòi lại, chờ đó cho ta.”
Anh ta thầm hạ quyết tâm, thời điểm mua lương thực, ép giá tuyệt không nương tay.
Một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.
Ba bốn năm ngày trôi qua.
Rayan không mảy may có ý tứ đến cửa đàm phán, thật giống như đã quên mất bọn họ.
Charlie ngoài miệng không nói gì, nhưng dần dần có chút ngồi không yên.
Buổi chiều ngày thứ , vẫn y cũ không có người đến cửa thăm hỏi, anh ta nói, “Tôi ra ngoài tản bộ, các anh đợi ở khách sạn.”
Trừ bỏ tên thị vệ nhanh chân đuổi kịp, bảo vệ an toàn của anh ta thì những người còn lại đều thành thật ở trong phòng đợi.
Kỳ quái, quá kỳ quái rồi, quản gia của Phủ lệnh chủ từ trước đến nay đối với người của thương đội đều khách khí, vì sao năm nay lại thay đổi thái độ rồi? Charlie vừa suy tư vừa đi lang thang trong trấn.
Khóe mắt chợt nhìn thấy thứ gì đó, hắn bất giác dừng chân.
Dừng chân ngóng nhìn, chỉ thấy một tiểu đội khoảng người đang trải đường. Những viên đá xanh được trải trên mặt đường, không bao lâu, con đường trở nên bằng phẳng.
Đồng tử Charlie có chút co rút, anh ta hỏi thị vệ, “Lúc chúng ta vào trấn, hình như không nhìn thấy gạch đá? Trên mặt đất vẫn rất gồ ghề.”
Thị vệ nhìn quanh một lượt, đáp lời, “Phương hướng không đúng, còn chưa trải đến chỗ chúng ta đi qua lúc tiến vào trong trấn.”
Charles trầm mặt không nói. Nấu anh không nhận lầm, thứ những người này đang cầm rõ ràng là đá xanh! Loại vật liệu này rất thích hợp dùng để trải đường, sau trải xong mặt đất liền có màu thiên thanh, rất đẹp mắt, còn không dễ bị mài mòn.
Cũng bởi vậy, đá xanh giá cao không giảm, chỉ có Vương đô và lãnh địa Bá Tước mới dùng đến.
” Thế mà Clayton dùng gạch đá xanh trải đường? Gặp phải quỷ rồi!” Trong lòng Charlie rối bời, cảm giác thế cục đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Tiếp tục tiến lên, quán ven đường dần dần tăng nhiều.
“Sandwich đây, sandwich rất ngon, đồng phần.”
“Bánh mì trắng tươi mềm, khối chỉ đồng! Mua khối tặng cháo lúa mạch!”
“Cá nướng tươi mới đây! con đồng tiền, con đồng tiền. Chỉ còn con cuối cùng, muốn mua thì nhanh chân lên!”
…
Tiếng rao ồn ào không ngớt, Charlie càng vượt đi lên vẻ mặt càng kém, cuối cùng sắc mặt đều xanh méc.
“Đại nhân, ngài không có việc gì chứ?” Thị vệ cực kỳ lo lắng.
“Tính sai rồi!” Chỉ ngắn ngủi hai từ, rất giống từ trong kẽ răng sắp xếp buông ra.
“Hả? Như thế nào?” Thị vệ mặt mờ mịt.
“So với lần trước đến Clayton, cư dân trên trấn nhiều hơn.” Charles bình tình phân tích.
“Quán bên đường đa số bán thức ăn, việc buôn bán rất tốt.”
“Nói cách khác, lúa mạch thu hoạch được đủ cho nội bộ trong lãnh địa tiêu dùng, không cần bán cho thương đội vãng lai.”
“Chẳng trách tên quản gia trong Phủ Lệnh chủ không xem chúng ta ra gì, hóa ra ông ta không có ý định bàn chuyện làm ăn với chúng ta!”
Nói xong câu cuối cùng, anh ta không khỏi nghiến răng tức giận.
Lúc này có hương thơm kỳ lạ bay đến. Cùng lúc đó, tiếng nói chuyện mơ hồ không rõ lọt vào tai, “Sandwich vẫn là chọn vị thịt heo, hương vị rất tuyệt!”
Chủ quán khiêm tốn cười nói, “Nói đến món ngon, đường nhiên là gà hoàng kim của cửa hàng thực phẩm và thịt xiên nướng của quán rượu Alice. Tôi đây tính là cái gì chứ? Cách thức chế biến cũng do người cho đấy.”
“Đều ngon cả. Quan trọng nhất là, món của ông rẻ nhất.” Khách hàng cảm khái xuất phát từ trái tim, nuốt nước mắt chua xót vào trong vì túi tiền cạn kiệt của mình.
“Còn không phải nhờ vào phúc của Quý cô Alice sao?” Chủ quán giọng nói mang theo cảm kích, “ Từ khi cô ấy lên làm Lệnh chủ, sinh kế của mọi người mỗi ngày trôi qua đều tốt!”
“Xin chào, tôi muốn cái sandwich vị thịt heo.” Charlie tiến đến.
Đợi sandwich đưa đến tay, Charles cắn một ngụm, điềm nhiên như không hỏi, “Mọi người đang nói Quý cô Alice là vị nào?”
“Xem ra anh chính là người mới đến! Quý cô Alice chính là Lệnh chủ đương nhiệm của trấn Clayton, kế thừa tước vị không lâu. “ người khách hàng tựa như quen thuộc đáp lời.
Động tác Charles rõ ràng cứng đờ. Tin tức Lệnh chủ làm anh takhiếp sợ, càng khiến người ta ngoài ý muốn là, sandwich trên tay cực kỳ ngon!
Anh đã ăn khắp Vương đô, đều không tìm được món ăn có thể sánh cùng. Nghĩ như vậy, việc buôn bán phát của quầy hàng, dường như có thể lý giải được.
Khách hàng ăn xong điểm tâm, liền xoay người rời đi.
Charles lưu lại ở gần quầy hàng, vừa ăn vừa cùng người khác nói chuyện phiếm, “Lệnh chủ Alice là người như thế nào? Những gì mọi người nói tôi đều tò mò nha.”
“Vị lệnh chủ này là người tốt hiếm thấy!” Chủ quán khen không ngớt, “Khi còn chưa kế nhiệm, đã dùng phát thuật Quang minh chữa bệnh miễn phí cho cư dân.”
“Sau khi kế nhiệm, dưới sự quản lý của cô ấy, mọi người đều được ăn no, mặc ấm, còn không cần rầu rĩ tìm không được việc làm.”
“Trước đó không lâu có vài người đui mù rêu rao, nói cái gì mà trấn không đủ lương thực, cư dân mai này sẽ chết đói, tôi khinh, đều là ác ý hãm hại! Ai đến cửa hàng lương thực mua không được lương thực? Cư dân có ai không được ăn no? Rõ ràng là nói hươu nói vượn!”
“Quý cô Alice chính là Pháp sư toàn hệ, đám người này nói dối không căn cứ, cũng không sợ gặp báo ứng.”
“Lệnh chủ tân nhiệm thật là tài giỏi!” Charles tận lực cổ vũ, cùng với chủ quán tán gẫu, đem Lệnh chủ đương nhiệm khen rồi lại khen.
Trên mặt cười hì hì nhưng trong lòng đã sớm nổ tung – đến một nơi sắp cạn kiệt lương thực để mua lương thực, đây không phải là ngốc sao?
Tuy nói chủ quán khăng khăng là lời đồn, là có người đố kị Lệnh chủ tài giỏi, cố ý tung tin đồn nhảm, nhưng Charles cho rằng, không có lửa làm sao có khói. Cho dù là tin đồn, trước cũng đã có manh mối.
Thăm dò tin tức không sai biệt lắm, hắn lại mua phần sandwich, phần cầm trên tay, phần vứt sang cho thị vệ.
“Đại nhân, bây giờ làm sao đây?” Thị vệ chờ người dẫn đầu thương đội ra chủ ý.
Charles cắn một ngụm sandwich, lạnh nhạt nói, “Không nghe thấy lời tên chủ quán vừa mới nói sao? Trấn Clayton sắp không còn lương thực rồi! Còn thu mua cái gì nữa? Sáng sớm mai liền đi thôi.”
Quả thực là vậy sao? Thị vệ than nhẹ trong lòng, tập trung gặm sandwich, lại không tiếp tục mở miệng.
Chạng vạng tối, đại sảnh quán rượu ngồi đầy người. Có khách hàng muốn tiến vào quán uống ly rượu, lại phát hiện đã sớm không còn chỗ.
Thời điểm mấu chốt, Alice quyết định kịp thời, “Mang cái bàn ra ngoài cửa, sắp xếp thêm vài chỗ ngồi đi.”
“Đã rõ.”
Quán rượu đã khai trương được một thời gian, trong cửa hàng đã sớm tuyển nhân viên mới, nhân thủ rất đầy đủ. Chỉ thị vừa mới đưa ra, liền có vài người lập tức thực hiện tốt.
Không tốn chút công sức, tại cửa của quán rượu đã được xếp một dải bàn, để cho người đến ngồi nghỉ.
Có khách hàng ngại không khí trong phòng buồn bực, chủ động mang thịt xiên nướng ra bên ngoài. Theo số người tăng dần, hương thơm của thịt nướng dần tản ra trên đường phố.
Lại ngay đúng lúc này, màn nước tuyên truyền bắt đầu trình chiếu.
Bia lúa mạch màu hoàng kim đổ vào trong ly, tràn ra bọt nước trắng xóa.
Người qua đường nhìn thấy, tiếng nuốt nước bọt “ừng ực” phát ra liên tiếp – người uống qua đều biết, bia lúa mạch hương thơm xông lên, hương vị thuần khiết thơm ngon, dư vị vô tận.
Video vẫn còn tiếp tục.
Phần lớn xiên nướng được quết lên những tương sốt khác nhau, rơi vào khay không. Đón lấy, nhân vật mini nắm lấy thanh trúc trong tay.
Một ngụm thịt xiên nướng, lại uống ngụm bia, cảm giác rất tuyệt! Bia phối với đồ nướng quả thực là món ngon tuyệt đỉnh!
Có vài người qua đường từng nếm qua thịt xiên nướng, lúc này bỗng nhớ đến nỗi sợ hãi ăn thịt xiên liên tục không ngừng được.
Xiên nướng nhanh chóng giảm đi, que trúc nhanh chóng tăng lên, ly bia dần dần thấy đáy. Không bao lâu, trên bàn chỉ còn lại đống que trúc, nhân vật mini sờ bụng, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Video đến đây kết thúc, bắt đầu vòng phát mới.
Người đi đường: Tôi muốn về nhà.
Chân: Không, tôi không muốn
Sau đó tự ý thẳng hướng đến quán rượu mà bước đi.
Về đến khách sạn, Charles thông báo sáng sớm ngày mai rời khỏi trấn Clayton.
Bởi vì thành viên thương đội đã buồn bực trong khách sạn vài ngày, là đêm cuối cùng, Charles đơn giản buông bỏ giới hạn, cho phép bọ họ kết bạn dạo chơi khắp nơi.
Kết quả, vừa ra đến cửa lớn khách sạn, cả đám người đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng. Cơ hồ theo bản năng, bọn họ theo hướng mùi thơm bay tới mà đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Charles trên mặt cười hì hì, trong lòng:
Buổi tối thứ
Charles: Sáng sớm ngày mai rời đi
Sáng ngày hôm sau:
Charles: … Em gái nó, đi không được rồi ≧﹏≦