Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

chương 70: tiệm vũ khí 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bác thật may mắn, rút trúng dãy số.”

Đại thẩm vô cùng cao hứng, không biết nói gì.

Alice nhắc nhở, “Sau khi rút thăm kết thúc, có thể mang giấy đi đổi phần thưởng. Hiện tại tiếp tục rút thưởng.

Sau khi rút trúng số , quả bóng được giữ lại trên bàn. Trong không trung, quả bóng đang tự động bay nhanh.

Ba, hai, một, giơ tay bắt!

Alice mở tờ giấy ra, cất giọng hỏi, “Số ở đây không? Chúc mừng trúng giải ba, ngài lấy giấy rút thưởng đến tiệm được nhận đồng vàng.”

Khách hàng ngồi đây anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không có ai trả lời.

“Xem ra khách hàng số không có ở đây.” Alice cất kỹ quả bóng, cố ý dặn, “Mọi người chú ý, nếu trúng thưởng, nhất định phải đến lĩnh thưởng trong vòng bảy ngày. Một khi quá hạn, phần thưởng sẽ bị hủy bỏ.”

đồng vàng! Đủ để một nhà ba người tiêu một năm! Sơ ý chút, tiền liền biến mất!

Đám đông thận trọng gật đầu, bộ dạng kia như nhận được mệnh lệnh to lớn.

“Tiếp theo, rút đến người may mắn thứ ba.”

Thời gian từng giây trôi qua. Có người nhảy cẫng hoan hô, có người không được thì lắc đầu, khuôn mặt đầy cáu kỉnh.

Cuối cùng, mười người giành được giải ba.

Alice cười nói, “Chúc mừng người may mắn.”

Giải ba có mười danh ngạch, nhưng chỉ có người may mắn. Bởi vì vận khí của người mẹ trẻ tuổi đặc biệt tốt.

Con trai, con gái sắp đến tuổi đi học, vì vậy cô mua cho mỗi người một thanh kiếm. Lúc trong tay cầm tờ phiếu rút thưởng, yên tĩnh chờ đợi kết quả, trong lòng đầy mong đợi có thể trúng một phiếu.

Thật không ngờ, một tấm rút trúng lần thứ tư, một tấm rút trúng lần thứ , tổng cộng nhận được đồng vàng!

Phải biết rằng, mua thanh kiếm, cô chỉ phải thanh toán đồng vàng, đồng bạc. Chỉ cần đến đây ngồi, đã kiếm được đồng vàng và đồng bạc!

Người mẹ trẻ tính xong, nhất thời hít vào một ngụm khí, trong miệng la lên “Trời ạ!”, “Trời ạ!”.

“Tiếp theo rút giải nhì.”

Lúc này trong không trung còn lại quả bóng, bay so le nhau, liên tục đổi vị trí.

“Chúng ta hãy đoán xem, người may mắn kế tiếp sẽ là ai?” Alice kéo dài tiếng nói, bỗng nhiên giơ tay ra bắt.

Sau khi bắt được quả bóng giấy, cô hô, “Số .”

“Là em! Là em!” Một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi vẫy tay hào hứng.

“Xin chúc mừng bạn giành được giải nhì, bạn sẽ nhận được một trang bị ‘cao cấp’.”

“Ahhhhhhh!” Cậu bé hạnh phúc gào lên.

Cậu đã phải tích lũy thật lâu, vất vả lắm mới được đồng vàng, mua một trang bị ‘phổ thông’.

Vậy mà hiện giờ, cậu lại trúng giải nhì! Có thể lấy về một trang bị ‘cao cấp’!

Điều này tương đương với bỏ ra đồng vàng, mua trang bị, một ‘phổ thông’, một ‘cao cấp’.

Giá thị trường của trang bị ‘cao cấp’ từ trước đến nay rơi vào đến đồng vàng, đem đồng vàng khi nào mới mua nổi? Cậu may mắn cỡ nào a!

Thiếu niên không kìm nén được niềm vui sướng, muốn chạy ra ngoài cửa chạy vài vòng.

Không khí lại nóng lên, Alice phải lên tiếng duy trì trật tự, “Xin mọi người giữ yên lặng, rút thưởng còn chưa kết thúc!”

Hô liên tiếp ba lần, mọi người mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, không tỉnh táo không được, phần thưởng vẫn còn!

“Tiếp tục rút giải nhì.”

Mọi người vẻ mặt chăm chú. Nhất là những người chưa trúng thưởng, ngừng thở, chớp mắt cũng không chớp lấy một cái.

Chọn ra quả bóng trong số quả, tỉ lệ trúng thưởng là rất cao. Cái này nếu không may mắn, thế nào lại không được chọn?

Cho xin, ngàn vạn lần muốn được chọn ra!

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Alice nắm lấy một quả bóng. Mở ra xem, tuyên bố, “Số .”

“Rút trúng tôi!” Một người phấn khởi rống to, chỉ cảm thấy trái tim trong ngực đang nhảy phanh phanh.

Kết thúc rút giải nhì, có người vui, có người buồn. Có người cho rằng không rút trúng mình cũng là chuyện tốt, bởi vì còn có cơ hội giành lấy giải nhất. Có người nhận định, vận khí quá kém, đã hết cơ hội.

Bên trong tiếng nghị luận, Alice trầm ổn tuyên bố, “Lúc này rút ra giải nhất.”

Nói xong, quả bóng tiếp tục nhảy múa, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Đến tột cùng ai mới là người may mắn thực sự, có thể lấy đi phần thưởng duy nhất? Đám đông gắt gao nhìn chằm chằm, chờ nhìn thấy kết quả cuối cùng.

Anna nâng quai hàm, buồn bực ngán ngẩm, đã bỏ đi những suy nghĩ không thiết thực.

Lúc rút ra giải ba, cô chờ đợi từng con số. Ai biết được, một lần không phải cô, lại một lần nữa, cũng không phải cô!

Từ cầu mong đến lúc thất vọng, trải qua hơn mười lần. Tâm trạng lên xuống chập trùng, dần dần biến thành chết lặng.

Anna không còn ôm ảo tưởng, giống như người ngoài cuộc yên lặng xem kịch. Trong đầu đang nghĩ, rút thưởng sắp kết thúc rồi. Đây quả thực là tra tấn công khai mà, đây là nói cho mọi người biết, vận khí của cô kém bao nhiêu.

Đang lúc oán thầm, một giọng nói vang lên, “Người đoạt giải nhất, là số .”

…A, số ? Sao nghe có chút quen tai?

Anna cúi đầu nhìn qua phiếu rút thưởng trong tai, nhận lấy kinh hách nhảy lên, “Số là tôi!”

“Chúc mừng ngài nhận được giải nhất, đạt được một trang bị ‘hi hữu’.”

Anna lập tức bị sững người.

Giải nhất? Cô? Là thật hay giả? Có phải cô quá muốn trúng giải đến nghe nhầm rồi không? Hoặc là chủ quán báo sai số.

Sau khi liên tục xác nhận, số không sai, phiếu rút thưởng không sai, Anna che miệng lại, cả người cực kỳ vui vẻ.

Hóa ra cô không phải là quỷ xui xẻo, mà là ngôi sao may mắn siêu cấp vô địch!

Ôm phần thưởng đi về nhà, Anna cảm giác dưới chân nhẹ nhàng, người cũng thấy choáng váng, không có chút chân thực nào.

Cô tốn đồng vàng, mua được một thanh kiếm ‘Hỏa Diễm’, sau đó rút được thanh kiếm ‘Liệt Diễm’ đẳng cấp ‘hi hữu’… Nói ra ai mà tin?

Phải biết, trang bị đẳng cấp ‘hi hữu’ đều là cấp để đấu giá! Muốn mua được, ít nhất cũng phải thanh toán đồng vàng. Nếu gặp nhiều người cùng tranh đoạt, giá cả lên tới một hai trăm cũng có khả năng.

Mà cô thì sao? Thành thật mà nói, làm gì cũng không làm, liền lấy không về một cái.

Cái này giống như giữa đường nhặt được một số tiền lớn, để cho người ta phấn khởi.

Nhưng nghĩ lại, cô liền nhận ra có gì không thích hợp, “Mình vui mừng làm cái gì? Kiếm này cũng không phải cho mình dùng.”

Kiếm ‘Liệt Diễm’ để làm quà tặng cho anh của cô, người được lợi hiển nhiên là Anderson.

Nghĩ như vậy, tâm tình cô dần bình phục.

Đang lúc, anh trai Anderson đang lau kiếm.

Anna giấu quà tặng sau áo, bước tới gần, “Kiếm này đều bị hỏng thành dạng gì rồi? Ném đi thôi!”

“Em không hiểu.” Giọng Anderson nhàn nhạt, “Muốn đổi phải tìm một cái tốt. Nếu phẩm chất không ra gì, còn không bằng tiếp tục dùng, tối thiểu là dùng đã quen tay.”

Anna lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lấy ra ‘kiếm Liệt Diễm’ nhét vào trong tay anh trai, “Uầy, phẩm chất này tốt hơn, đổi đi.”

“Lấy ở đâu?” Anderson sửng sốt.

Anna cười đắc ý, “Kiếm ‘Liệt Diễm’, đẳng cấp ‘hi hữu’, tốn đồng vàng mua về. Thế nào? Quà sinh nhật không tệ chứ?”

“ đồng vàng? Đẳng cấp ‘hi hữu’? Bán cho em?” Anderson cười suy một tiếng, “Giá tiền này, để em sờ qua một cái còn tạm được.”

“Dù sao chính là em mua được.” Cái cằm của Anna nâng lên cao cao, “Hai đặc tính ‘hỏa diễm’, ‘cứng cỏi’, tiệm vũ khí Alice chế tạo, phẩm chất được đảm bảo.”

“Nói giống như thật?” Anderson nghiêm mặt, áp chế nội tâm vui sướng, “Nếu là nói đùa, cố ý đùa giỡn anh, lúc này tranh thủ thừa nhận.”

“Đưa bảo kiếm cho anh còn bị ghét bỏ.” Anna bẹp miệng, “Không muốn thì trả em, đem bán đi còn có thể có thật nhiều tiền đâu.”

Anderson gắt gao ôm lấy, “Không được, đồ trong tay anh chính là của anh!”

Hai người đùa giỡn, Anderson xác nhận với em gái: “Thực sự giá đồng vàng?”

“Tất nhiên.” Anna giận dữ nói, “Anh không nghĩ lại xem, giá cao thì sao, em mua được sao?”

Nghe vậy, Anderson nhanh chóng rút túi ra.

Giây tiếp theo, anh ta nhét một ném tiền vàng vào tay em gái, “Anh cho em đồng vàng, đi mua thêm thanh kiếm ‘Liệt Diễm’.”

Anna, “…”

“Nếu có cơ hội, vậy nên mua nhiều hơn một thanh để dự bị. Trong tương lai, thanh kiếm này không dùng được, phải mất rất nhiều tiền mới mua được một cái mới.” Anderson nói một cách đúng đắn.

A! Không cẩn thận chơi hơi lố. Anna thẹn quá hóa giận, “Muốn mua thì anh tự đi mua đi, em không đi!”

“Trưa hôm nay tiệm vũ khí Alice tổ chức hoạt động rút thưởng, tôi đã giành được giải thưởng!” Buổi tối cùng ngày, các cư dân tụ tập trò chuyện, một người phụ nữ đang thuật lại một cách sinh động vận may của mình.

“Tổng cộng có vé rút thưởng, trong đó rút ra số, các ngươi nghĩ xem, tỉ lệ đạt giải có bao nhiêu cao?”

“Một giải nhất được một trang bị ‘hi hữu’. Hai giải nhì được một trang bị ‘cao cấp’. Mười giải ba, mỗi giải được đồng vàng. Giải nào cũng đều là đồ tốt!”

“Tôi mua cho con trai hai thanh kiếm, tổng cộng mất đồng vàng đồng bạc. Kết quả, trưa nay trúng giải ba, được đồng vàng. Cuối cùng tính toán lại, mua thanh kiếm không chỉ không mất tiền, còn kiếm được đồng bạc. Cái này tương đương với nửa năm tiền lương của tôi!”

Các cư dân khác nghe xong không ngừng hâm mộ, “Trên đời lại có chuyện tốt như vậy?”

“Ngài Alice thật là một người tốt. Cửa hàng khác nào có hào phóng như vậy?”

“Nói đến, ngày ấy tiệm vũ khí mở cửa kinh doanh, tôi còn muốn đến mua hàng cổ vũ. Đáng tiếc vật phẩm trong cửa hàng quá đắt, cái rẻ nhất cũng đã đồng bạc. Tôi nghĩ trong nhà cũng không thiếu đồ gì, vô duyên vô cớ đi mua thêm đồ không cần thiết, thế mới không đến nữa. Sớm biết có thể rút thưởng, lúc ấy đã đi mua!”

Rút trúng giải ba, có thể được đồng vàng, nếu kiên trì đến mua hàng, lời đồng vàng đồng bạc không nói, trong tay còn có thêm một món vũ khí phòng thân.

Một người nghe vậy, lập tức tiếp lời, “Ai nói không phải đâu? Chúng ta đều là những công dân có trách nhiệm, bình thường chỉ trồng trọt, bán thực phẩm, không bao giờ tham gia vào việc chém chém giết giết.”

“Tiệm vũ khí của ngài Alice mở, tất cả mọi người đều muốn cổ vũ, nhưng đồ bán trong tiệm thật không có chỗ dùng!”

“Trừ nhà có đứa bé muốn đi học, sẽ mua một thanh kiếm để dự trữ sẵn, những người khác không thể cũng mua kiếm, mua rìu, mua áo giáp, mua xong mang về nhà cho nó hít bụi được a?”

Nghe vậy, người bên cạnh cười, “Chúng ta không dùng được, cho nên mới không mua. Nhưng mấy nhà mạo hiểm rõ ràng biết tiệm vũ khí Alice khai trương, lại chạy đến công xưởng Rehmann mua đồ.”

“Nói gì mà giá rẻ, chất lượng tốt, lúc này còn không nói được lời nào? Vật phẩm trong công xưởng Rehmann có rẻ hơn vật phẩm miễn phí của tiệm vũ khí được không?”

“Ai, cứ tưởng thông minh, thực tế đều là đồ đần.”

“Còn không phải?” Người phụ nữ tiếp lời, “Kỳ thật giải ba không là gì, chân chính đáng giá là giải nhất và giải nhì.”

“Nghe nói giải nhì trị giá hơn đồng vàng, giải nhất trị giá hơn đồng vàng, ta đều sợ choáng váng.”

“Gian khổ làm việc chăm chỉ cả đời, tôi sợ tôi cũng không kiếm được bằng ấy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio