Dị Giới Quân Đội

chương 113 : phản áp chế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Hán Tư hạ lệnh tiêu diệt lực lượng phản kháng ở hành tỉnh tây nam, tam sư của Tả lộ quân trở thành tiên phong. Căn cứ vào tin tức tình báo, thế lực phản kháng thường xuyên hoạt động ở Đại hành sơn, cho nên sư trưởng Khắc Lai Mạn của tam sư chỉ huy vạn người nhanh chóng tiến vào bốn trấn Lạc Duy, Ô tô, Tây Đặc, Thiên Phong ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, bao vây quanh Đại hành sơn. Khắc Lai Mạn sau khi tiến hành bao vây thế lực phản kháng ở hành tỉnh tây nam liền chủ động chờ chỉ thị từ cấp trên. Bởi vì đệ đệ hắn chính là tên sĩ quan bị cây tăm xỉa răng có độc giết chết. Chuyện này làm cho hắn vừa đau khổ vừa thấy mất thể diện. “Chỉ có máu tươi của người Hỏa Vân mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục bọn họ mang đến cho ta!” Mang ý niệm đó trong đầu, Khắc Lai Mạn tiến hành huyết tẩy bốn trấn nhỏ. Rất nhiều thanh niên trên trấn đều bị hắn gán cho tội cấu kết với giặc mà xử tử, hoặc gaim vào trong đại lao. Để trấn áp dân chúng, mỗi một lần giết người, Khắc Lai Mạn đều hạ lệnh tập trung mọi người trong trấn lại xem. Lúc này, Lạc Duy trấn ở gần Đại hành sơn đang diễn ra một màn như vậy. Tiếu Ân vốn là một gã thợ săn bình thường ở Lạc Duy trấn, lúc này bị cởi hết áo, trói lên một cây cọc gỗ ở bãi đất cao trong trấn. Dưới cây cọc gỗ là một đống củi lớn cùng cỏ khô. Chung quanh là một loạt binh lính A Tư Mạn, bên ngoài là dân chúng trên trấn bị quân đội A Tư Mạn tập trung lại. Binh lính A Tư Mạn lục soát thấy vài thanh đao cùng cung tên ở trong nhà Tiếu Ân, do đó gán cho hắn tội danh lén lút thông đồng với tổ chức phản kháng, hạ lệnh đốt sống hắn. - Ta van xin các ngươi, xin các ngươi hãy tha cho con ta, nó không có tội! Một lão phụ nhân tóc bạc xám, khóc lóc muốn xông lên, nhưng bị mấy binh lính A Tư Mạn cản lại. - Mẹ, người đừng cầu xin bọn chúng! Bọn chúng đều là lũ súc sinh! Tiếu Ân giẫy dụa, lớn tiếng kêu với lão phụ nhân. - Hãy nhìn cho ta, đây là kết quả của việc cấu kết với tổ chức phản kháng! Phần lớn La Mạn hành tỉnh đã bị đế quốc A Tư Mạn chiếm đóng, muốn sống, hãy thành thật ngoan ngoãn cho ta! Một gã sĩ quan đứng trước đám đông, lớn tiếng răn dạy. - Hành hình! Sau khi nói xong hắn cầm lấy cây đuốc đưa cho binh lính, ra lệnh., Binh lính đem cây đuốc đi ra, cỏ khô nhanh chóng bắt lửa, ngọn lửa bốc lên cao. - Đừng vậy mà! Lão phụ nhân đau đớn kêu lên, cắn một cái vào tay binh lính phía trước. Binh lính bị đau, buông lỏng tay bà ra, bà liễn tập tễnh đi về phía trước. Một binh lính A Tư Mạn khác đi lên, đá bà ngã xuống đất, rốt cuộc cũng không thể đứng dậy được. - Hài tử, mẹ đến với con đây! Khóe miệng lão phụ nhân đầy màu, giẫy dụa bò về phía trước. - Mẹ! Nhìn mẹ đang cố gắng tới gần mình, hai mắt Tiếu Ân giàn dụa nước mắt. - Tra Lý đại ca, ta thật hối hận không có nghe lời người đi tòng quân…. … Không lâu trước đó Tra Lý nhìn trúng thân thủ nhanh nhẹn cùng tài bắn cung cao siêu của hắn, muốn hắn gia nhập Tam đoàn. Nhưng Tiếu Ân hiếu thuận không đành lòng xa mẹ nên cự tuyệt đề nghị của Tra Lý. Trước khi đi, Tra Lý có nói với hắn: - Quốc gia đã không còn thì làm gì còn nhà để về nữa? Tiếu Ân đã chết, mẹ của hắn cùng bò đến đống lửa, cùng con trai ra đi. Nhưng câu nói trước khi chết của Tiếu Ân lại khắc sâu trong lòng dân chúng trong trấn. - Nếu đã làm gia súc chờ đồ đao của địch nhân giết thịt, không bằng cùng bọn họ liều mạng tìm được sống. Đối mặt với kẻ xâm lực cường đại, đối mặt với sự sợ hãi của tử vong cùng với tính mạng yêu quý của bản thân làm cho nhiều dân chúng đế quốc lựa chọn im lặng, phục tùng, thậm chí phản bội. Nhưng một khi tính mạng không còn được đảm bảo, đa số người lựa chọn dũng cảm chiến đấu, cho dù cuối cùng cũng sẽ chết ở trong tay địch nhân. Khắc Lai Mạn vẫn giơ đồ đao như cũ, nhấm nháp máu tươi của dân chúng phía tây nam La Mạn hành tỉnh, phát tiết lửa giận trong lòng. Hắn hoàn toàn không có ý thức được hành vi lỗ măng của hắn, sự trấn áp tàn bạo đã đem quân đội A Tư Mạn lên miệng núi lửa. Rất nhiều năm sau, Hán Tư tướng quân khi nhớ lại thời sống trong quân đội, cũng không khỏi thừa nhận việc sử dụng biện pháp “Đồ phu” để áp chế lực lượng phản kháng của Hỏa Vân đế quốc là sai lầm lớn nhất mà hắn mắc phải, cũng làm cho hắn gặp phải thất bại lớn nhất trong cuộc đời. Trên núi Đại hành, quan binh Tam đoàn đang tiến hành công việc chuẩn bị trước khi chiến đấu. Thủy Linh Nhi, Long Vân và Nã Luân Đa đang thương lượng phương án chống địch. - Thủy cô nương, địch nhân hiện tại đã chiếm lĩnh bốn trấn phía tây bắc Đại hành sơn, cũng sử dụng biện pháp đàn áp tanh máu đối với dân chúng, chắc hẳn chúng sẽ nhanh chóng đưa quân vào núi. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn dân chúng chịu khổ chứ? Hiện tại tinh thần của các chiến sĩ đang lên cao, đang chờ đợi mệnh lệnh chiến đấu! Long Vân nói. Những ngày gần đây, công việc chiêu mộ binh lính của Tra Lý cùng Hán Nặc trở nên vô cùng thuận lợi, ngắn ngủi có mấy ngày đã có gần tân binh gia nhập Tam đoàn. Những tân binh này phần lớn là dân chúng ở quanh bốn trấn nhỏ, vì muốn thoát khỏi đồ đao của địch mà vào núi tị nạn. - Tình thế trước mắt cùng với kỳ vọng của chúng ta giống nhau. Dân chúng đã phải trả một giá rất lớn, chúng ta không thể ngồi nhìn không để ý tới. Địch nhân tàn bạo ngoài dự liệu của chúng ta, nhưng cũng là chuyện tốt. Bởi vì như vậy dân chúng càng thêm phản kháng mạnh mẽ. Ta nghĩ hiện tại quan trọng nhất chính là chúng ta phải xuất binh đánh một trận thật ấn tượng, sau đó giương cờ, kêu gọi dân chúng chiến đấu! Không biết hai vị có cao kiến gì? Đối với những gì dân chúng gặp phải, Thủy Linh Nhi cũng rất đông tình. Bởi vì sự tàn bạo của địch nhân nằm ngoài dự kiến của nàng. Nhưng nàng vẫn nhớ rõ những lời Lưu Vân nói: - Chỉ có máu tươi mới có thể làm nội tâm đau đớn chết lặng, mới có thể gột rửa được linh hồn bọn họ. - Gần binh lính mới tuyển cũng không có hình thành lực chiến đấu. Ưu thế duy nhất của bọn họ là quen thuộc địa hình trong núi. Ta nghĩ có thể lợi dụng tốt điều này. Căn cứ tin tình báo Hách Đạt cung cấp, phía tây nam Đại hành sơn có một sơn đạo có thể thông đến Tây Đặc trấn. Nã Luân Đa chỉ vào bản đò nói. - Ý của ngươi là lấy tân binh dụ địch vào núi, chủ lực Tam đoàn sẽ chờ ở mép sơn đạo, phát động tập kích Tây Đặc trấn? Nhưng mà binh lực của địch ở Tây Đặc trấn là binh lính, chỉ sợ ăn không xong lại làm răng rớt ra. Long Vân ngưng thần nhìn bản đồ một chút rồi lắc đầu nói. - Long đại ca, ngươi đừng vội, để cho Nã Luân Đa đại ca nói xong đã. Thủy Linh Nhi cười nói. - Các ngươi xem, nơi này là Thiên Phong trấn, chỉ có hai ngàn quân đóng ở đây. Cái trấn này ở phía sau Tây Đặc, Ô tô cùng Lạc Duy trấn, địch nhân không có để trọng binh ở đây. Đồng thời trấn này gần với sông Bội Khoa Tư, chỉ cách đệ lục quân đoàn của đế quốc một con sông. Nếu trấn này thất thủ, đệ lục quân đoàn rất dễ dàng sử dụng cầu phao nhanh chóng tiến vào phía tây La Mạn hành tỉnh. - Vậy ý của ngươi là đánh trực tiếp vào trấn này? Long Vân nghe xong tựa hồ đã hiểu, vội vàng nói. - Ừ, hai ngàn người, chúng ta có thể hạ được. - Long phó đoàn trưởng, ngươi hãy để cho ta nói hết đi. Nhìn bộ dạng sốt ruột của Long Vân, Nã Luân Đa cười nói. - Nếu như trực tiếp đánh vào trấn này, đối với chúng ta không có thích hợp, địch nhân có thể nhanh chóng đoạt lại. Kế hoạch của ta là lấy một ngàn tân binh, ngụy trang thành chủ lực Tam đoàn, sau khi địch nhân phát động công kích đối với Đại hành sơn, sẽ giả bộ hoảng hốt tháo chạy, lùi sâu vào bên trong Đại hành sơn, lợi dùng ưu thế quen thuộc đường núi để đối phó với kẻ địch. Long Vân đại ca dẫn theo quan binh Tam đoàn tiến vào phía đông Thiên Phong trấn, khiến cho quân phòng thủ Thiên Phong trấn nhầm tưởng chúng ta sẽ tấn công. Thiên Phong trấn cách Tây Đặc trấn hơn dặm, quân phòng thủ Tây Đặc trấn nhất định sẽ gửi binh tiếp viện. Còn ta thì dẫn theo Hắc Ưng độc lập doanh mai phục trên đường từ Tây Đặc trấn tới Thiên Phong trấn, tiêu diệt nhóm địch nhân này. - Hắc Ưng huấn luyện thời gian không lâu, mới có mấy trăm người, có thể được không? Long Vân nghi hoặc hỏi. - Ngươi đừng quên Hoa Phi Lệ tiểu thư mang đến cho chúng ta bốn vị cao cấp ma pháp sư, đối phó với một, hai ngàn người hẳn là đủ dùng. - Mục đích trận chiến này của chúng ta là tiêu diệt viện binh của địch? Nã Luân Đa lắc đầu. - Không chỉ có tiêu diệt viện quân, sau khi tiêu diệt viện quân xong ta sẽ nhanh chóng hội họp với ngươi công kích bất ngờ Thiên Phong trấn, tiêu diệt quân phòng thủ ở trấn. - Tại sao lúc đoàn trưởng ở bên cạnh, bụng ngươi không có lắt léo nhiều như vậy chứ? Nghe xong kế hoạch biến đổi bất ngờ của Nã Luân Đa , Lưu Vân cười khổ nói. - Nhưng mà, nếu như vậy trụ sở của chúng ta ở Đại hành sơn có thể sẽ mất. - Ta đồng ý với kế hoạch của Nã Luân Đa đại ca, một ngàn tân binh do Quý Phong cùng ta phụ trách kiềm chế quân địch trong núi Đại hành. Nhị vị đại ca cần nhớ kỹ, hiện tại chúng ta đang ở trong khu vực bị chiếm đóng, lực lượng rất yếu, cần phải cân nhắc được mất, càng không thể cùng địch nhân cứng đối cứng. Chúng ta có dân chúng trợ giúp, đi tới nơi nào, dân chúng chính là trụ cột của chúng ta. Tam đoàn cần cơ động, linh hoạt, tránh chủ lực của quân địch, từng bước tiêu hao sinh lực địch, cũng từng bước làm bản thân lớn mạnh. Một trận chiến này qua đi, Tam đoàn sẽ thể hiện là một đội quân thiện chiến, trực tiếp đưa ra cờ xí của mình, trở thành tấm gương tiêu biểu thắp sắng sự tuyệt vọng, mê mang trong lòng dân chúng, thu hút nhiều lực lượng phản kháng gia nhập chúng ta!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio