Dị Giới Quân Đội

chương 127 : đánh một trận vang danh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Bá phụ, ngài thấy chiến cuộc này như thế nào? Thế Viêm đứng ở trước tấm bản đồ trong thư phòng, lo lắng hỏi. - Điện hạ, tình huống lúc này vẫn duy trì một loại vi diệu thăng bằng. Ước Sắt Phu cùng A Tư Mạn đế quốc có cấu kết với nhau, nhưng hai lực lượng này đều có dị tâm, cho nên đều có thái độ quan vọng. Nếu như hai cỗ lực lượng này đồng thời hướng đế quốc phát khởi công kích, thế cục sẽ rất nguy hiểm . Nhưng điều này căn bản không phù hợp với ích lợi của Ước Sắt Phu. Hắn khó có khả năng đem Hỏa Vân giao cho người A Tư Mạn. Người A Tư Mạn đương nhiên cũng sẽ không đánh tiên phong làm tiêu hao binh lực của mình. Viêm Thiên cười nói. - Cho nên, chúng ta trước mắt lại dễ dàng, có chút thời gian chuẩn bị. - Cục diện này một khi bị đánh vỡ thì sao? - Vô luận chỗ nào bị phá vỡ trước đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện không tốt. Phía bắc chúng ta chỉ có Đệ nhất quân đoàn cùng quân dự bị địa phương gần ba mươi lăm vạn người. Thần phỏng chừng binh lực của Ước Sắt Phu hẳn là mở rộng tới gần tám mươi vạn. Còn ở Nam tuyến, đế quốc chỉ có năm mươi vạn bộ đội, chống lại địch nhân gần chín mươi vạn đại quân. Chúng ta ở hai tuyến cùng tác chiến, binh lực cãn bản không cách nào tập trung được, nếu lúc này thãng bằng bị đánh vỡ, chúng ta tại bất cứ bên nào ứng phó đều phải cố hết sức. Viêm Thiên chỉ vào bản đồ phân tích cho Thế Viêm nói. - Đế quốc có mười ba tỉnh, đã mất năm tỉnh. Trận chiến tranh này khổ cho dân chúng trong năm tỉnh a! Ánh mắt Thế Viêm nhìn vào mấy tỉnh đã mất, trong ánh mắt toát ra bi thương thật sâu. - Điện hạ, thần đã ra lệnh cho Na Á công chúa toàn quyền chỉ huy nam tuyến chiến sự. Đồng thời phê chuẩn “Hành động chặt tay” của nàng. Sắp tới nam tuyến chiến cuộc tất nhiên sẽ phát sinh biến đổi lớn. Một khi kế hoạch của nàng thành công, tình thế phía bắc sẽ càng phát triển khẩn trương. Thần đã phái Hưu Tư suất một đám tân binh hướng Cát Lợi thành thủ phủ của Hoắc Lạp Mã Ba tỉnh tiến quân, thần cũng đem ba mươi vạn tân binh, hướng Y Bỉ Lợi Á tỉnh xuất phát, bên cạnh ở thủ phủ Lợi Đắc thành và Bá Lợi thành cũng triển khai cùng Cát Lợi thành xây dựng đệ nhị phòng tuyến. - Na Á mặc dù tài hoa hơn người, nhưng cuối cùng vẫn là một nữ hài tử, rất dễ dàng bị cảm tình chi phối, thái độ trước đó vài ngày muội ấy đối với Lưu Vân đại ca...... - Điện hạ không cần lo ngại, trong mắt của thần, nàng là tướng lãnh tốt cũng đủ rồi. Viêm Thiên bình tĩnh nói. Trong tiểu trấn Lí Tạp cách vài dặm về phía tây nam của Tây Đốn thành, tiểu trấn Lí Tạp nằm trên đường nối giữa thủ phủ Tây Đốn tới Ba Đặc thành. Từng là một địa phương phồn hoa hưng vượng, nhưng khi A Tư Mạn quân đội đến thì biến thành một đống đổ nát. Giẫm trên đống gạch ngói, Bố Lỗ Khắc cùng Lan Đốn dừng lại trên một đường phố trong tiểu trấn. - Đi trên đất của địch nhân, tâm tình của ta luôn rất khoái trá, chẳng lẽ trời sinh ta chính là một cuồng nhân chiến tranh? Bố Lỗ Khắc giống như đang lầm bầm, hoặc như là đang hỏi Lan Đốn. - Ta rất muốn hưởng thụ loại cảm giác chinh phục này. Khi nghe đại địa dưới gót sắt của chiến mã run rẩy, nhìn trong mắt dân chúng toát lên vẻ sợ hãi cùng bi thương. Ta cảm giác được máu trong toàn thân đều sôi trào . Tướng quân, có lẽ chúng ta đều là một loại người. Lan Đốn mỉm cười đáp. - Bất quá, một trận này đánh không thống khoái a! Hoàng hậu bệ hạ đang chờ đợi thời cơ, ta lại cảm giác rất khó chịu. Làm hậu nhân của Y Đặc gia tộc dẫn trăm vạn đại quân tập kích trong ba tháng chỉ lấy được chiến tích như vậy, xấu hổ a! Bố Lỗ Khắc thở dài nói. - Tướng quân, cuối cùng sẽ có một ngày, ngài có thể suất lĩnh chúng ta trên đất của địch nhân mà tung hoành rong ruổi. Ta tin tưởng ngày này sẽ không xa nữa đâu. - Lan Đốn tướng quân. Tất cả chiến tranh cũng không phải vì phục vụ chính trị. Chúng ta trước tiên phải làm, chính là bảo tồn lực lượng, giảm một một phần Hỏa Vân binh lực. Kiên nhẫn đi, Ước Sắt Phu sẽ không kiên nhẫn hơn chúng ta. Hơn nữa, Hỏa Vân hoàng đế cùng Viêm Thiên nếu muốn ra tay thì khẳng định sẽ đem hắn ra khai đao trước, đối với một quốc gia mà nói thì nội hoạn có khi còn đáng sợ hơn so với ngoại hoạn. Càng huống chi là dính dáng đến đấu tranh hoàng quyền nữa chứ? Bố Lỗ Khắc lạnh nhạt nói. - Đây cũng là nguyên nhân mà ngài đối với Tây Đốn thành bao vây mà không công? - Không, công vẫn phải công. Chỉ là ta không muốn thương vong quá lớn. Ngươi biết ta vì sao phải phá hủy tất cả các thành trấn mà không giết dân chúng chung quanh Tây Đốn thành không? Bố Lỗ Khắc hỏi. Lan Đốn lắc đầu, đối với lệnh phá hư mà không giết người của Bố Lỗ Khắc thì hắn không thể giải thích được. -Ngươi xem. Theo ngón tay Bố Lỗ Khắc chỉ mà nhìn Lan Đốn chứng kiến tại một tòa phòng ốc đổ nát có một lão nhân ngồi cách đó năm bước chân. Ánh mắt lão đang đờ đẫn nhìn ngôi nhà của mình đã biến mất. - Nhà cửa là một cái xác ngoài của họ, chúng ta đem chúng đạp đổ. Họ sẽ cảm giác tuyệt vọng, bi thương, bất lực. Các thành trấn này cũng là xác ngoài của Tây Đốn, phá nát thì Tây Đốn thành cũng sẽ lâm vào tình cảnh như vậy. Hơn nữa, ta đem các thành trấn hủy diệt rồi đuổi dân chúng về Tây Đốn thành, cũng là cấp cho lãnh đạo tương lai của Hỏa Vân một nan đề. Nếu hắn không tiếp nhận, sẽ mất lòng dân, nếu hắn tiếp nhận sẽ làm cho thành thị thêm một gánh nặng cực lớn. Đồng thời sợ hãi trong lòng dân chúng đối với chúng ta cũng sẽ lan tràn vào trong thành, một tòa thành bị vây trong tuyệt cảnh như vậy, không cần phải làm cho các huynh đệ A Tư Mạn đi tìm cái chết vô nghĩa. Thời gian sẽ làm nó hỏng mất mà thứ chúng ta có nhiều lại là thời gian. - Tướng quân anh minh, nhưng không biết Hỏa Vân quân đội ở La Mạn tỉnh có trở về cứu viện hay không? - Không có thể, mà khả năng tới cũng không nhiều lắm, bởi vì bọn họ có chuẩn bị khác, bọn họ muốn đánh nhau, chúng ta sẽ tiêu hao một ít lực lượng của bọn họ. Phía bắc chiến sự bộc phát thì đòn sát thủ chính thức của Lâm Mị bệ hạ mới có thể dùng tới. Đó là cũng mới là lúc chúng ta dương oai tại Hỏa Vân! Bên ngoài một rừng cây bên trong Đại Hành Sơn, Lưu Vân đang hăng hái bừng bừng xem tinh linh xạ thủ biểu diễn bắn cung. Nhìn tổng thể thì Lưu Vân rõ ràng cảm giác được những tiễn thủ đi theo Thủy Y Nhiên so với một nhóm bắn cung giỏi của mình còn muốn cao minh hơn. “Vù” một tiếng nhẹ vang lên, một con phi điểu trên bầu trời rơi xuống. Một gã tinh linh tiễn thủ chạy tới, nhặt con chim lên hướng Lưu Vân và Ni Đức Nhĩ đi tới. - Đưa cho đội trưởng kiểm tra. Mang theo tự tin tươi cười, Ni Đức Nhĩ hướng tinh linh tiễn thủ nói. Lưu Vân nhận lấy, chỉ thấy mũi tên xuyên từ đuôi chim tới đầu hiện ra mũi tên, đem cả thân chim xuyên qua . - Oa, Thật sao! Ngươi thật sự là bắn vào cái mông của nó! Lưu Vân không tin vào hai mắt của mình. - Ân. Nhớ kỹ việc huynh đã đáp ứng ta, ba ngày thịt nướng. Ni Đức Nhĩ cười nói. - Hảo, hảo, ta nhớ kỹ, rất nhanh sẽ thực hiện. Ngươi có kỹ thuật “Bạo cúc hoa” này, không phải là theo quan đại nhân học đi sao? Lưu Vân tà ác hỏi. - Bạo cúc hoa? là có ý gì? Ni Đức Nhĩ lúng túng hỏi. - Cái này là do quý tộc thượng lưu đế quốc đối với kiểu bắn tên này mà kêu như vậy! Lưu Vân vừa nói, vừa chỉ vào cái mông chim. - Nga, cám ơn đã khích lệ, đây là do bản thân tự luyện được. Trừ bỏ trang khốc bản lãnh thì tài bắn cung của ta không kém nhiều so với Lai Ân. Thuần khiết Ni Đức Nhĩ, cao hứng bổ sung nói. - Đúng vậy, đều bắn hay, đều là dâm tài a! Lưu Vân lầm bầm hàm hồ không rõ. Mới vừa rồi trong lúc rãnh rỗi, hắn liền cùng Ni Đức Nhĩ đánh cuộc, làm cho hắn bắn chim bay trên bầu trời trúng vào cái mông. Thì trong ba ngày Lưu Vân phải nướng thịt cho hắn ăn, rốt cuộc chính mình lại thua cuộc. Cực độ buồn bực hắn gặp người liền tuyên truyền Tinh Linh tộc có kỹ thuật bắn cung “Bạo cúc hoa” là nhất lưu. Sau này khi Lưu Vân có danh khí lớn, những lời này đã ở trên đại lục chậm rãi truyền lưu. Một Tinh Linh trong tình huống ngẫu nhiên rốt cuộc hiểu rõ hàm nghĩa của Bạo cúc hoa, trực tiếp báo cáo lại làm cho mấy vị Tinh Linh tộc trưởng lão liên thủ đuổi giết Lưu Vân. Thông qua việc quan sát tinh linh xạ thủ, Lưu Vân xác định: Những người này đều là tay bắn tỉa thiên tài. Bọn họ có thị lực tốt, tại ban đêm cũng có thể chuẩn xác bắn trúng mục tiêu mục tiêu, bọn họ có thiên phú tỉnh táo, tại bất cứ tình huống gì tài bắn cung đều phát huy chuẩn xác, lực cánh tay của bọn họ hơn người, nên sử dụng Tinh Linh tộc cường cung có tầm bắn vượt xa xạ thủ nhân loại. Rất nhanh, ải nhân chú tạo sư theo thiết kế của Lưu Vân chế tạo ra nhóm thành phẩm đầu tiên. Lưu Vân mừng rỡ tiếp nhận thành phẩm rồi kiểm tra thử thì cảm giác hiệu quả so với mình suy đoán cũng kém không xa. Trong lòng nhất thời kiên định lên rất nhiều. - Đại sư, nếu như thứ này rơi vào trong tay địch nhân, những người khác có thể bắt chước được không? Lưu Vân nhìn đại sư ải nhân mũi đỏ vì rượu, lo lắng hỏi. - Nếu như trong mấy trăm năm này công nghệ chú tạo của nhân loại không có tiến bộ cao, ta nghĩ thứ này cũng chỉ ải nhân miễn cưỡng chế tạo được! Đại sư ải nhân mũi đỏ vì rượu đứng dậy đưa chén rượu lên uống một hớp, đắc ý nói. - Như vậy là tốt rồi. Tiếp đó loại trang bị mới này rất nhanh được trang bị cho An Đông Ni kỵ binh, rồi sau đó hắn mang theo thuộc hạ bắt đầu điên cuồng huấn luyện, muốn nhanh hình thành lực chiến đấu. Khi đối mặt với Thủy Y Nhiên thì Lưu Vân cảm giác rất không thoải mái, nhưng bởi vì cần đến hai vị ma đạo sư của Tinh Linh tộc cho nên hắn không thể không đi gặp nàng, khi đi vào phòng thì gặp a Lôi đã ở đó. - A Lôi, muội ở chỗ này làm gì? - Nhị ca, muội đi theo Thủy tỷ tỷ học ma pháp chứ sao. Lão Tạp sau khi trở về, liền giật dây cho a Lôi suốt ngày cuốn lấy vị thủy hệ ma pháp trưởng lão này của Tinh Linh tộc, mà Thủy Y Nhiên tựa hồ đối với cô gái có thể chất là thiên sinh thủy thuộc tính rất có hảo cảm, đương nhiên không chút do dự dạy cho nàng. - Muội muội của ngươi có thể chất tốt như vậy, mà mới chỉ là một cao cấp ma pháp sư thật sự là quá lãng phí . Thủy Y Nhiên ở bên cạnh cười nói. “ Ta kháo, a Lôi được gọi là cô gái thiên tài ma pháp sao, Thủy đại tỷ!” Lưu Vân mắt nhìn Thủy Y Nhiên, trong lòng thống khổ rên rỉ nói. - Tinh Linh bộ tộc đều là thiên tài tu tập ma pháp, tiểu muội còn muốn phiền toái trưởng lão tốn nhiều tâm sức chỉ điểm cho! Thấy chỗ tốt mà không làm, tuyệt đối không phải tính cách của Lưu Vân, một cái vỗ mông ngựa lập tức bay ra. - A Lôi rất thông minh, ta sẽ dạy nàng cho tốt, mà ngươi tới đây tìm ta có chuyện gì không? Lưu Vân nói đơn giản về quyết định của mình cho nàng nghe, rồi sau đó liền đưa ra ý muốn hai vị ma đạo sư hỗ trợ. - Tốt lắm, xem ra ngươi hiểu được lời của ta, trận chiến này nếu thành công tất nhiên sẽ làm cho ngươi vang danh đại lục. Ta sẽ tự mình dẫn hai vị ma đạo sư đi theo trợ giúp ngươi! Thủy Y Nhiên mỉm cười gật đầu. Lưu Vân vốn định khuyên nàng lưu lại, bởi vì một nữ nhân xinh đẹp này thì hắn xem qua không có gì để trọng dụng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nàng thân là tinh linh bộ tộc trưởng lão, ít nhất cũng là một ma đạo sư, lập tức cười nói: -Như vậy khổ cực trưởng lão rồi. - Ngươi không nên mở miệng là gọi trưởng lão này nọ. Ngươi không biết nữ nhân sợ nhất là già hay sao? Theo a Lôi gọi ta là Thủy tỷ tỷ được rồi. Thủy Y Nhiên liếc mắt nhìn Lưu Vân một cái, sẵng giọng nói. - Ngài đã mấy trăm tuổi ...... Lưu Vân lời còn chưa nói hết, liền phát hiện toàn thân mình đã đông cứng … :: Ban đêm, bên ngoài Dặm Tư thành, Nạp Lan phụng mệnh xuất phát, Na Á tự mình đưa hắn ra khỏi thành. - Nạp Lan tướng quân, một trận chiến này thành bại mấu chốt đều dựa vào ngươi. Ta đem hai quân đoàn tám vạn kỵ binh, toàn bộ giao cho ngươi. Một trận chiến này phải chặt A Tư Mạn một cánh tay, ngươi chính là lưỡi dao sắc bén chặt cụt tay. Na Á trịnh trọng dặn dò. - Công chúa xin yên tâm, nhiệm vụ không hoàn thành, Nạp Lan sẽ không trở về gặp người. Nạp Lan quả quyết nói. - Hảo, bảo trọng bản thân. Chờ tin mừng của ngươi. Trong tầm nhìn của Na Á, Nạp Lan xoay người lên ngựa, suất lĩnh tám vạn người đang đêm từ trong thành rời đi. Mạc Qua này cũng đang suất ba nghìn người, vội vàng hướng Mạt Lạp Tạp Tư tỉnh chạy đi. Mà chi quân đội này chính là do La Mạn tỉnh phái hướng Tây Đốn “Viện quân”. Trước khi chiến dịch phát khởi thì công chúa quyết định phái một chi quân đội hướng Tây Đốn giả vờ tiến đến mang theo đại lượng lều vải cùng quân nhu trang bị, để khi tiến vào Mạt Lạp Tạp Tư tỉnh thì ngụy trang thành một chi quân đội mấy vạn người hấp dẫn sự chú ý của địch nhân, lấy giảm bớt áp lực cho Tây Đốn thành. Mặc dù đã quyết định buông bỏ Tây Đốn, nhưng trong lòng của nàng vẫn đang ôm một đường hy vọng cuối cùng đối với thành thị này: Hy vọng bọn họ có thể kiên trì đến khi La Mạn chiến sự chấm dứt. “Mẹ ôi. Ba nghìn người mà đi viện quân, cái này so với việc đi chịu chết có gì khác nhau? Tiểu tử thúi, nếu không phải ngươi thì sao ta lại nhận chuyện xui xẻo này, nếu quân thủ thành mà Tây Đốn phát hiện viện quân của ta đây bất quá chỉ có ba nghìn người khẳng định sẽ nhảy tập thể từ trên tường thành xuống đất tự sát hết.” Na Á không nghĩ tới, đơn vị bộ đội này khi tiến vào Mạt Lạp Tạp Tư liền cãi lệnh của nàng, lại cùng người của A Tư Mạn triển khai huyết chiến. Đầu tháng mười, đệ ngũ, đệ lục quân đoàn của Hỏa Vân đế quốc ở chiến trường nam tuyến bắt đầu đại quy mô tập kết. Cũng khẩn cấp hướng Phổ Lợi Tắc Ni thành vận động. La Lan tất yếu cũng phái ra một bộ phận binh lực, một lần nữa chiếm lĩnh Tắc Phổ trấn. Mà tam đoàn lúc này cũng bắt đầu tập hợp, chuẩn bị đi lên chiến trường mới. - Linh Nhi, xin lỗi. Ta mới vừa về, lại ra đi . Lưu Vân đem Thủy Linh Nhi ôm vào trong ngực, an ủi nói. - Huynh a, vĩnh viễn cũng không biết an phận. Chỉ cần huynh mỗi lần nhớ kỹ hảo hảo sống sót trở về, muội cũng hài lòng. Thủy Linh Nhi giãy ra khỏi ngực của hắn, tinh tế giúp đỡ hắn sửa sang lại chiến giáp từ đầu đến chân,. “Nhớ kỹ sớm về nhà.” Lưu Vân đột nhiên nhớ tới một hình ảnh sâu trong trí nhớ: Mỗi một lần trước khi xuất binh làm nhiệm vụ, nàng giúp hắn tỉ mỉ chỉnh lý quần áo, rồi sau đó đưa môi hôn một cái cùng một câu dặn dò. Khi người yêu đưa bàn tay trắng nõn sửa sang lại quần áo thì nam nhân mới có thể hiểu được cái gì là nhà, cái gì là ấm áp cùng quyến luyến. Thủy Linh Nhi trong chớp mắt Lưu Vân đang thất thần liền nhón chân hôn nhẹ trên mặt của hắn một nụ hôn. - Muội chờ huynh trở về. Khi mới vừa ra khỏi cửa, Lưu Vân liền thấy được thân ảnh của Hoa Phi Lệ. Thủy Linh Nhi ngừng lại, mà Lưu Vân thì hướng tới Hoa Phi Lệ đi đến. - Cẩn thận một chút. Ngươi nếu mất một sợi tóc, ta sẽ giết ba mươi người A Tư Mạn. Hoa Phi Lệ nhìn hắn, thấp giọng nói, trong mắt ẩn ẩn ngấn lệ chớp động. - Xem ra, có người cũng lo lắng như ta. Thủy Linh Nhi nói một câu làm cho Hoa Phi Lệ mặt đỏ lên, cũng làm cho Lưu Vân vội vã chạy xa .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio