Sắc Vi đứng ngay ở đầu tường, ánh mắt mơ màng nhìn về phương xa. “ Bây giờ huynh có khỏe không? Vì sao lại như vậy, tới lúc này ta sẽ như:..” Mấy ngày nay nàng luôn nhớ lại thời gian vui vẻ bên Kinh Lôi. Mà khoảng thời gian quen biết cùng hắn, ký ức dường như vẫn còn mới mẻ, lúc nào cũng tra tấn nàng, làm cho nàng hối hận vì lúc trước bạc tình. Khi đó, nàng mới tiến tới đế đô Ma Khí học viện. Sau giờ ngọ dưới ánh nắng mặt trời nàng một mình chạy tới vườn hoa nhỏ sau học viện để ngắm hoa, nàng cùng với hoa liền đưa tới vài đám ong bướm. Một vài thanh niên quý tộc chạy tới gần, thấy nàng là một học viên mới, thừa dịp bốn bề vắng lặng mà ra tay động thủ với nàng. Bên trong sự nổi giận là nỗi hoang mang lo sợ, bởi vì phụ thân đã nói với nàng, trong học viện có rất nhiều con cái quý tộc giàu có, ngàn vạn lần không được đắc tội với người. Sau đó, một nam tử uy vũ, đi tới cùng ánh mặt trời, một tay kéo nàng ra sau mình, một nắm tay làm cho đám thanh niên ong bướm kia ngã lăn ra đất. Thiếu nữ hoài tình thật như thơ. Trong mùa hoa nở bọn họ mến nhau, đứng ở bên cạnh hắn nàng cảm thấy thật là an toàn, mà lồng ngực ấp áp rộng rãi của hắn, cũng là nơi nàng không muốn rời xa nhất. Khi đó, hắn là một nam nhân có phong quang nhất trong học viện, cũng là một anh hùng trong lòng các thiếu nữ, thiếu nữ trong lòng lãng mạn đã gửi gắm mình trên người hắn. Sau đó, hắn cáo biệt nàng, nói muốn làm một binh lính dưới tay sư huynh mình, tìm kiếm con đường trở thành cường giả. Từ đó về sau, cùng với thời gian, năm tháng biến thành tương tư, vì giấc mộng của hắn, nàng một mình gặm nhấm tịch mịch. Trong đế quốc Ma Khí đại tái, chúng tinh lóng láng, nhưng hắn không có tới. Nàng trong thất vọng, lại dưới vũ hội muôn màu muôn vẻ, trong những lời ngon tiếng ngọt khen tặng, bị lạc mất phương hướng, cũng quên mất ước định ban đầu, lựa chọn rời đi. “ Thân Vương phản bội đế quốc, mà ta phản bội huynh. Thật không ngờ vào lúc này ta mới hiểu được, mình đã tàn nhẫn với huynh thế nào.” Nhìn doanh trướng phản quân liên miên ngoài thành, Sắc Vi cười khổ thở dài. Mất đi tình cảm, thường cảm thấy bị bỏ rơi trước nhu tình của người khác. Nhưng là sinh mệnh ở trong mùa đông giá rét này, mọi người thường thường trở về nơi chốn cũ tìm lại cảm giác ấm áp, cũng vì đó mà đau buồn. Sắc Vi cảm thấy, đối với phản quân, Hưu Tư tay cầm mấy vạn đại quân thế nhưng lại không làm cho nàng cảm thấy an toàn bằng khi đứng bên người Kinh Lôi. Đối mặt với tai họa, đối mặt với tử vong, ký ức trong lòng mọi người đều hiện lên, thường thường là người yêu nhất trong lòng mình. Giờ phút này, nàng mới phát hiện thì ra Kinh Lôi vẫn không có mất đi trong lòng nàng. “ Chung quy vẫn nhớ tới người anh hùng như huynh, nhưng là mấy ngày nay gặp phải vô số tử vong cùng máu tanh, mới biết được cuộc sống bình lặng ấm áp cỡ nào. Kinh Lôi, Sắc Vi lúc này chỉ hi vọng huynh có thể còn sống bình an.” Sắc Vi thu hồi ánh mắt, xoay người đi xuống tường thành, đi tới trướng bồng của mình. - Tốt hơn chưa? ~ Sau khi ánh sáng của Trì Dũ Thuật biến mất, Sắc Vi ngồi xổm cạnh một binh lính người đầy máu huyết, ôn nhu hỏi. Binh lính gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích. Vết thương trên người hắn vốn đã không chảy máu nữa rồi, dưới tác dụng của Trì Dũ thuật, chậm rãi khép miệng lại. - Tốt, tốt nghỉ ngơi chút đi! Sắc Vi mỉm cười với hắn, đi tới bên một người bệnh khác. Phản quân của thân vương đã liên tục vây hãm Cát Lợi thành ba ngày rồi. Quan binh thủ thành thương vong không ngừng gia tăng. Là con gái của tướng thủ thành, tuy rằng không có thân chinh chiến trường, Sắc Vi mỗi ngày đều dùng Trì Dũ Thuật cứu chữa người bị thương, góp một phần lực lượng của mình. - Sắc Vi, bá phụ đang tìm nàng! Hưu Tư ở xa xa hô gọi Sắc Vi đang bận rộn. Trốn đi giữa phản quân, hắn một đêm trở thành anh hùng, xóa đi sỉ nhục trần truồng lúc trước, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí xuất hiện trước mặt Sắc Vi một lần nữa. Sau lại đi theo chiến trường nam tuyến, đi tới Cát Lợi thành. Vì hắn theo đuổi Sắc Vi mãi cuối cùng cũng có cơ hội, rốt cuộc chiếm được tán thành của phụ thân Sắc Vi, đồng ý sau khi chiến tranh kết thúc sẽ gả Sắc Vi cho hắn. - Biết rồi!~ Sắc Vi không ngẩng đầu, tiếp tục cứu trị người bị thương. - Hai ngày nay nàng làm sao vậy? đừng làm cho mình quá mệt mỏi. Hưu Tư tới bên cạnh Sắc Vi ôn nhu nói. - Đi thôi!~ Sắc Vi đứng lên thản nhiên nói. - Sắc Vi, nàng không cần cả ngày phải trị thương cho thương binh, bọn họ có ma pháp sư trong quân xử lý. Dưới tay ta tất cả đều là tân binh, lúc này mới chỉ ba ngày đã chết mất gần vạn người, nàng cứu hết được sao? Phản quân này, chúng ta sao ngăn cản được! Trên đường đi tới thành phủ, Hưu Tư nén giận nói. - Phụ thân đồng ý kế hoạch rút lui của ngươi sao? Sắc Vi không để ý tới oán hận của hắn, thản nhiên hỏi. - Bá phụ muốn chết, nàng phải khuyên nhủ người. Chúng ta cứ tử thủ như vậy, không phải là biện pháp tốt! Binh lực đế quốc tổn thất nghiêm trọng, đám tân binh này cũng không trải qua huấn luyện làm quân trường, ta chịu trách nhiệm với binh linh của ta, chịu trách nhiệm với đế quốc! Thực lực của phản quân quá mạnh mẽ, ta không thể để cho mấy vạn người toàn bộ chết ở trong này. Thối lui tới Tư Thản thành, cùng quân đội của nguyên soái hợp cùng một chỗ, mới có hi vọng! Hưu Tư cảm thấy mình thực không may mắn, mới thoát khỏi vận xui ở nam tuyến không bao lâu lại đột nhiên bị tập kích ở Cát Lợi thành này. Nhưng hắn trong lòng nhớ kĩ lời của phụ thân, thấy tình thế không ổn liền đi ngay. - Ngươi không sợ nguyên soái sẽ xử tội ngươi tội bỏ thành chạy trốn sao? Sắc Vi đột nhiên dừng bước lạnh lùng nhìn Hưu Tư. - Bỏ thành? Vậy nhị quân của quân đoàn một chúng ta sẽ đi nơi nào? Địch nhân sẽ không đi từ Cách Lan thành mà trực tiếp đánh về chúng ta sao? Trong Cách Lan thành. Ước Sát Phu cùng thành chủ Cách Lan thành Tái Đức đang khoái trí nói chuyện. - Mấy năm nay, ta vẫn không có chiếu cố tới ngươi. Ngươi có thể làm tướng quân thủ thành, thực không dễ dàng gì. Hôm nay, ngươi muốn đi theo ta, sẽ có một kết cục rất khó đoán, thật làm khó ngươi! - Điện Hạ, Tái Đức không phải là người vong ân phụ nghĩa. Nếu lúc trước không phải điện hạ cứu ta, ta sớm đã chết, chứ đừng nói gì tới chức tướng quân này. Hiện giờ hai tuyến của đế quốc tác chiến, người muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế ở đế đô chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tái Đức cười nói. - Nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ nhớ công lao này của ngươi. Ước Sắt Phu cười nói. “ Con cờ đã mai phục nhiều năm như vậy, rốt cục đã phát huy tác dụng!” Ngày tháng , tin tức đế quốc đại thắng nam tuyến. Quân đoàn một nhất quân đóng quân ở Y Bỉ Lợi Á đột nhiên phát động tập kích, Mộc Phong dẫn quân ở Y Bỉ Lợi Á triển khai chiến đấu kịch liệt với quân trấn thủ Tây Bộ Địch Nạp. Dưới ma pháp cường đại công kích của sáu ma đạo sư trong phản quân. Quân đoàn một nhất quân chiến đấu thương vong mất hơn ba vạn người, Quân đoàn một nhị quân, tam quân, phụng mệnh tới tiếp viện. Lúc quân đoàn một khổ chiến với phản quân là lúc Ước Sắt Phu tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân từ phía đông nam tiến vào ha hành tỉnh Hoắc Lạp Mã ở Bắc Bộ, hướng tới Cách Lan thành, thành chủ Cách Lan thành Tái Đức dẫn theo ba vạn quân trấn thủ làm phản theo địch. Sau đó Cát Lợi thành bị phản quân bao vây chặt, nguy cơ đã ở trước mắt. Mà lúc này, một hồi tranh luận về vận mệnh của Cát Lợi thành, đang tiến hành ở bên trong phủ thành chủ. - Bá phụ, phản quân thế lực quá lớn, không phải đám tân binh của ta có thể đối phó. Mà quân trấn thành của người cũng không còn quá hai vạn người. Người hay là nghe lời ta đi, cùng nhau lui lại! Hưu Tư nhìn phụ thân Sắc Vi kích động nói. - Hưu Tư, ngươi mang Sắc Vi đi thôi. Ta thủ thành, nhận trách nhiệm giữ gìn đất đai này, dưới bất kỳ tình huống gì, ta cũng không vứt bỏ Cát Lợi thành mà chạy trốn một mình! Ta đã già rồi, có thể oanh liệt mà chết trận, cũng là một cái kết cục tốt nhất của một tướng quân! Đa Lạc Lôi Tư lắc đầu, bình tĩnh nói. Cát Lợi thành ở vào trung tâm của đế quốc, từ trước tới nay rất ít khi phát sinh chiến sự, cho nên tường thành không cao, thành thị phòng thủ cực kỳ bạc nhược. Tuy rằng trước khi chiến tranh cũng đã chuẩn bị một chút ít, nhưng vẫn là rất khó ngăn cản công kích mãnh liệt của phản quân. Hưu Tư dẫn theo chín vạn người tới hiệp trợ phòng thủ, từng làm cho trong lòng Đa Lạc Lôi Tư ít nhiều bình tĩnh. Nhưng không ngờ đó chỉ là đám tân binh chẳng qua mới mặc vào chiến giáp, cầm lấy vũ khí, sức chiến đấu vô cùng yếu. Hơn nữa phản quân đẩy mạnh tốc độ, cũng vượt xa dự đoán của hắn. Đối với ý tưởng lui lại của Hưu Tư, hắn có thể lý giải, cũng ủng hộ, nhưng hắn không thể bỏ qua trách nhiệm trên vai mình. - Điều không yên lòng duy nhất của ta, chính là đứa nhỏ Sắc Vi này, hy vọng ngươi có thể chiếu cố tốt cho nó! - Phụ thân, lời nói của Hưu Tư đúng là rất có lý, trước mắt Cát Lợi thành không có viện quân, thành thị cũng không có phòng thủ mạnh mẽ, chỉ sợ rất khó cố thủ. Sắc Vi vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói. - Nữ nhi, con đừng khuyên ta. Đa Lạc Lôi Tư nhìn con gái mình, tuyệt nhiên nói. - Bá phụ, Sắc Vi cũng khuyên người, người còn lo lắng gì nữa! Nghe lời Sắc Vi nói, sắc mặt Hưu Tư lộ vẻ vui mừng, nói tiếp. - Phụ thân, người là một quân nhân, con không thể yêu cầu người buông bỏ trách nhiệm của mình? Con chỉ muốn nói, trong cơ thể nữ nhi có huyết mạch quân nhân đang chảy! Người quyết định ở lại, nữ nhi sẽ ở lại cùng người. Cho dù chết, Sắc Vi cũng sẽ không vứt bỏ chính phụ thân của mình! Sắc Vi nói xong, xoay người nhìn Hưu Tư: - Tướng quân Hưu Tư thực xin lỗi, ta muốn ở lại cùng phụ thân, ngươi dẫn người lùi lại đi! - Ha ha, Sắc Vi, con không hổ là nữ nhi của một tướng quân! Ta quên mất, con vẫn là một ma pháp sư không tồi, vậy thì lưu lại cạnh phụ thân đi! Đa Lạc Lôi Tư nghe lời Sắc Vi nói xong, phát ra tiếng cười khoái trá. Nữ nhi mình đối mặt với tử vong còn biểu hiện ra hào hùng, thực làm cho hắn tự hào cùng vui mừng. Hưu Tư nhìn đôi phụ nữ( cha – con gái) nhất thời cực kỳ xấu hổ. Hưu Tư rốt cuộc vẫn dẫn quân lùi lại. - Nếu đổi lại là Kinh Lôi huynh ấy nhất định sẽ ở lại giúp ta. Hoàng hôn, đứng ở đầu tường, nhìn quân đội đế quốc ngày càng xa, nhớ tới Kinh Lôi, Sắc Vi lộ ra vẻ thoải mái, giải thoát cùng mỉm cười sung sướng. Trải qua biết bao mê mang, sau lễ rửa tội cùng chiến tranh, đóa hoa Sắc Vi diễm lệ đã nghênh đón một lần sinh mệnh nở rộ đẹp nhất.