…. - Phi nhi, rốt cuộc làm sao vậy, nói cho đại thúc biết đi! Nhìn Hoa Phi Lệ sắc mặt tái nhợt đang lẳng lặng đứng trước cửa sổ, Lôi Lạc không nhịn được thở dài nói. Từ Khải Đức phủ trở về, Hoa Phi Lệ đã muốn đứng như vậy hai ba canh giờ rồi, mà Lôi Lạc vẫn canh chừng bên cạnh nàng. - Đại thúc, hoàng đế tứ hôn cho hắn rồi! Hoa Phi Lệ rốt cuộc xoay người lại từ từ nói: - Cho hắn cùng với Linh Nhi. Đối với tình yêu nam nữ mà nói, là thống khổ lớn nhất thế gian này, là trông thấy hắn (or nàng) muốn thành hôn, mà tân nương (or chú rể) không phải là mình. Trơ mắt nhìn người mình âu yếm đi vào đại điện hôn nhân với người khác, ở trong tiếng nhạc của lễ thành hôn, nghe thấy tim mình vỡ giòn vang “rắc” một tiếng, nứt ra vô số mảnh nhỏ tán ở trong gió (ghê rợn quá…). Mặc dù thời đại này cũng không phải chỉ chấp nhận một vợ một chồng, đối với các quý tộc mà nói, ba bốn vợ với nàng hầu là chuyện thực bình thường. Nhưng đối với Hoa Phi Lệ cùng Lưu Vân những nam thanh nữ tú vĩ đại như vậy mà nói, lại không phải là một chuyện dễ dàng. Ít nhất, Hoa Phi Lệ không nghĩ như vậy, sau khi Lưu Vân có thê tử lại muốn gả cho hắn. - Phi nhi, không cần suy nghĩ quá nhiều làm gì. Cháu vì hắn mà đã làm quá nhiều việc rồi, những tâm huyết cháu bỏ ra, trong lòng hắn tất nhiên đều biết. - Biết thì làm sao đây hả đại thúc? Người có thể không biết nhưng cháu mơ hồ cảm giác được, hoàng đế lúc này mà tứ hôn có lẽ đang hướng về phía cháu. Nói đến thật buồn cười, cháu toàn lực giúp đỡ hắn, nhưng lại đưa hắn cho người khác ôm ấp! - Phi nhi, hiện giờ cháu tính làm thế nào? Lôi Lạc nhíu mày hỏi. - Cháu tạm thời không tính toán gì cả. La Mạn gia tộc còn thường xuyên buôn bán với hắn. Đều do thúc ra mặt xử lý đi. Có một chút việc thúc cần nhớ cho kỹ, khi hắn gặp phải khó khăn, người cần phải để ý hết sức giúp đỡ cho hắn, cháu sẽ không để cho âm mưu của bọn họ được thực hiện! Mấy ngày nay, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng lại, đại thúc người tốn nhiều tâm sức rồi! Hoa Phi Lệ nói xong, nhắm hai mắt lại. Nước mắt chậm rãi chảy xuôi. Lệ hoa mang vũ, chỉ vì thương tình “ Nếu nước mắt có thể tẩy đi những hồi ức, ta nguyện ý mỗi ngày khóc rống, hủy diệt đi cái bóng của chàng trong lòng ta, không hề tồn tại, mất đi đau khổ trong lòng.” -------------------------------------------- - Ma Tước, ngươi không sao chứ? Một cái ma pháp nho nhỏ cũng bị trọng thương hả? Trời ạ, ngươi không phải là có thể chất miễn dịch với ma pháp sao? - Kinh Lôi, cái ma pháp kia có chút cổ quái, máu ở bụng của ta không dừng lại, miệng vết thương ngày càng mở rộng. Hơn nữa, ta căn bản không phải là bị ma pháp gây thương tích, mà là trong cái ma pháp kia có độc tố nào đó đang phá hoại thân thể của ta! Ma Tước dường như đang chịu đau đớn vô cùng, lạ thường đáp lại lời nói móc của Kinh Lôi, thở hổn hển nói. - Vậy ngươi nhanh nhanh đi xuống đi, làm cái gì cho bản thân đi. Hoa Hồng ở trên không trung cảm giác được đau đớn của Ma Tước, đau lòng nói. Con sắc long này, tuy rằng bình thường mê đắm không đứng đắn, thích náo loạn, nhưng từ bé nàng đã chơi với nó lên tình cảm rất sâu. Tính tình cự long táo bạo, đối với nàng cũng phá lệ dung túng cùng cưng chiều. - Không được, tốc độ của các ngươi, sớm muộn gì cũng bị địch nhân đuổi theo, lão nhân kia còn bị ta làm hôn mê bất tỉnh, lưng hắn ngày càng chậm. - Ngươi xuống trước đã, ta xem vết thương của ngươi! Kinh Lôi rống lớn nói, đối với tuyệt đại đa số long kỵ sĩ mà nói. Bọn họ tình nguyện hi sinh chính mình cũng không muốn đồng bạn gặp phải chuyện gì. Ở trong niên kỷ thịnh hành Long kỵ sĩ, có rất nhiều kỵ sĩ. Chình là vì bảo hộ cho long tộc và đồng bạn của mình mà hi sinh. Tinh thần này, trở thành truyền thừa cao quý của long kỵ sĩ, cũng là nguyên nhân trọng yếu mà long tộc sở dĩ nguyện ý hạ mình là đồng bọn của nhân loại. Ma Tước cuối cùng nghe theo lời Kinh Lôi nói, dừng xuống một bãi đất. - Ngươi nha, chỉ thích náo loạn, lần này chịu đau khổ đi! Đau không? Hoa Hồng nhìn vết thương ở bụng Ma Tước máu chảy ròng ròng khóc lên. Phản quân thành Cát Lợi sau khi lui lại. Ma Tước cũng không buông tha bọn họ. Đầu tiên, hắn chạy tới trước doanh trại phản quân, lung tung tra tấn nửa ngày, sau đó bọn họ đưa tới mỹ tửu mỹ thực, cơm no rượu say rồi mới rời đi. Lần thứ hai, hắn không chỉ ăn mà còn xảo trá đoạt kim tệ. Phản quân xuất kim phiếu, hắn lấy lý do long tộc chỉ thích cái gì long lanh lóng lánh mà cự tuyệt làm cho Ước Sắt Phu không cách nào khác phải hạ lệnh tất cả quan binh giao kim tệ trên người ra đưa cho hắn. Lần thứ ba, khi hắn đưa ra điều kiện mỹ nữ, thì một người mặc áo bào tro chạy ra bắn hắn một cái thủy tiễn nho nhỏ vào bụng hắn, rồi xoay người rời đi. Đối mặt với khiêu chiến của tiểu ma pháp sư, Ma Tước đang muốn phát tác, liền cảm thấy bụng đau đớn kịch liệt cùng thống khổ. Thì ra thân thể kháng ma pháp chỉ bị một kích nhẹ nhàng máu tươi đã chảy xuôi. Thấy tính thế không ổn. Ma Tước quyết đoán bay trở về trong thành, bảo mọi người vội vàng rời đi. Đối với những người không chịu ly khai như Đa Lạc Lôi Tư, Ma Tước một quyền trực tiếp đánh ngất xỉu hắn. Trong thành quân dân được Kinh Lôi tổ chức rút lui khỏi Cát Lợi thành. - Hoa Hồng à, ngươi đừng khóc, đừng khóc, ngươi vừa khóc ta càng đau thêm. Ma Tước lầm bầm an ủi nàng. Sắc Vi vẫn không nói gì, chẳng qua vừa tới mặt đất đã bắt đầu dùng trì dũ thuật lên người Cự Long, nhưng mà liên tục vài cái cũng không có hiệu quả gì. - Chẳng lẽ miễn dịch ma pháp, ngay cả Trì dũ thuật cũng mất đi hiệu lực? Sắc Vi hỏi. - Không thân thể của ta, chỉ miễn dịch ma pháp công kích, thương thế của ta có vấn đề! Ma Tước nói. Kinh Lôi không nói gì, còn đang kiểm tra miệng vết thương của Ma Tước. - Loại thương thế này ta đã thấy qua. Kinh Lôi xem xong rồi vẻ mặt ngưng trọng nói. - Ma Tước, ngươi còn có thể bay không? - Có thể, trong lúc nhất thời, thương thế này không làm gì được ta. - Chúng ta nhanh chóng trở về Vân thành, có lẽ nhị ca ta cứu được ngươi! Đặc sứ của Thú Nhân Minh Lạc sau khi tới Vân thành, làm chấn động cả đế đô. Vị khách không mời mà tới này cùng với sau khi anh hùng đế quốc Lưu Vân trở về, là những tin tức đứng đầu. Bởi vì vương quốc Thú Nhân trường kì chiến tranh của Hỏa Vân đế quốc, cho nên hai nước không có chính thức kết giao cái gì, nhưng hắn lại chọn thời điểm mẫn cảm để tới, vẫn được đế quốc nhiệt liệt hoan nghênh. Đối với Hỏa Vân đế quốc mà nói, Thú nhân lần này không có phối hợp xuất quân với A Tư Mạn, đã muốn làm cho Hỏa Vân phát sinh được chút hảo cảm rồi. Mà vị đặc sứ này, có chỗ đặc thù làm cho mấy phần hảo cảm này lại tăng lên. Tất cả người từng tiếp xúc với hắn, đều thực kinh ngạc với mỹ nam tử đầy phong độ của thú nhân vương quốc này, mà cùng hắn nói chuyện, đều bị học thức uyên bác của hắn, khí chất cao quý, cách nói chuyện rất thuyết phục và khôi hài. Rất nhiều người lén cho rằng, biểu hiện của hắn hoàn toàn giống như đệ tử của hoàng thất một quốc gia. Mà Minh Lạc thường xuyên nói một câu cửa miệng, càng làm cho quan viên tiếp đãi hắn càng như nở hoa trong lòng: “ Thú nhân vương quốc nếu so sánh thì thật không có lễ vật gì có thể tặng cho mọi người, chỉ có kim điêu loại sản vật đặc biệt này, xin hãy nhận lấy.” Đối mặt với mấy vạn thậm chí mấy chục vạn mỹ kim, thực ít có người không động tâm. Ngày tháng , tin tức hoàng tử Thế Viêm tự mình triệu kiến, lại làm rung động mọi người, cũng làm cho Hỏa Vân gặp phải lựa chọn lưỡng nan.