Khi thấy cùng Thế Viêm nói chuyện không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa nhưng Ước Sắt Phu cũng không có lập tức hạ lệnh tấn công. - Hoàng huynh à, ngươi có biết là ta cũng chưa từng nghĩ tới việc thông qua phương thức này mưu đoạt ngôi vị hoàng đế hay không? Một trận chiến này nếu như ta thành công, có lẽ ta còn có thể thay đổi vận mệnh của mình. Nhưng nếu ta thất bại, ta sẽ trở thành kẻ thứ nhất ngang nhiên dấy binh phản loạn hoàng tộc. Ước Sắt Phu nhìn lên Vân thành, trong lòng không khỏi buồn bã. Hắn nhiều năm khổ tâm sắp đặt, cẩn thận de dặt từng li từng tí để huynh trưởng mình sau tuổi chết đi, hắn sẽ thuận lợi tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, trở thành một người kế thừa hợp pháp. Nhưng mà đế quốc đã không cho hắn cơ hội làm như vậy. Sau khi hoàng tử bị ám sát, một cái bẫy thật lớn được bày ra nhắm vào hắn. Hắn không còn cách nào khác mới phải làm như vậy. Vân thành là trung tâm quyền lợi của đế đô, là chỗ ở của hoàng thất. Trong lịch sử mấy trăm năm qua từng phát sinh vô số lần đấu tranh hoàng quyền, nhưng chính thức đưa binh tới dưới thành, dùng vũ lực đoạt quyền thì Ước Sắt Phu hắn là người đầu tiên. - Chuẩn bị tiến công đi! Ước Sắt Phu thu hồi ánh mắt, giơ tay lên, trầm giọng nói với một gã sĩ quan ở bên cạnh mình. Lúc này trên đầu tường thành đế đô truyền đến sự rối loạn, một đại đội binh lính áp giải một đám dân chúng xuất hiện trên đầu tường thành. - Quan binh phản quân dưới thành nghe cho rõ đây! Một thanh âm truyền đến từ trên đầu tường thành đế đô. Lưu Vân, anh hùng đế quốc trong truyền thuyết đi tới đầu tường thành. - Các ngươi từng là một quân nhân đầy vinh quang của đế quốc. Hôm nay, lại trở mặt đối đầu với đế quốc, trở thành những thành viên đáng xấu hổ trong phản quân. Một chi quân đội, từ lúc bắt đầu thành lập là để phục vụ lợi ích của đế quốc, là bộ máy bạo lực của đế quốc. Nhưng quân nhân tuyệt đối không trở thành công cụ của một cá nhân, trở thành vật hi sinh trong đấu tranh quyền lực. Hôm nay, tất cả những điều các ngươi làm không phải là sự kiêu ngạo của quân nhân. Đó là sự hổ thẹn! Lưu Vân nhẹ nhàng vung tay lên, một đội binh lính áp giải mười mấy tên tử tù đi tới đầu tường thành. - Mở to hai mắt nhìn hậu quả của những kẻ u mê không chịu tỉnh! Binh lính trên tường thành đi đến bên các tử tù, vung đại đao lên chém. Hơn mười cái đầu người từ trên tường thành rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe, để lại một vết máu hồng trên tường thành. Tiếp theo, những thân thể không đầu bị binh lính dùng sức vứt ra ngoài thành. - Những kẻ đó đều là thân hữu phản quân mà chúng ta điều tra được! Ngón tay Lưu Vân chỉ vào một đám dân chúng quần áo rách nát, thương tích đầy người, đang khóc rống lên dưới roi da của binh lính, cao giọng la lớn với phản quân ngoài thành. - Tra Lý, ngươi không nên theo phản quân! Ngươi sẽ phá hủy cả nhà ngươi! - Kiệt Khắc, ngươi không lo lắng cho ta thì cũng phải nghĩ tới đệ đệ cùng muội muội của ngươi! - Ước Hàn, theo phản quân là tìm chết đó! -………… - Ta cam đoan đối với những kẻ cố chấp không tỉnh ngộ, người nhà của hắn không thoát khỏi đồ đao của ta! Lưu Vân vừa nói vừa đi tới tường thành phía trước, lấy một thanh đại đao trong tay một gã binh lính, kình khí trong cơ thể vận chuyển, hai tay dụng lực vứt thanh đao ra ngoài thành. Đại đao nhanh như sấm giật, cắm ở trước trận địa phản quân. Uy hiếp trắng trợn. Đối mặt với sự uy hiếp này, trong lòng phản quân đều dâng lên sự bi thương. Tiếng kêu gọi thất thanh từ trên đầu tường thành truyền đến làm cho quan binh phản quân cảm giác được những người đang chịu khổ trên đó là người nhà của mình. Trong lòng rất nhiều binh lính phản quân đều sinh ra sự sợ hãi. Bọn họ bắt đầu lo lắng cho vận mệnh của mình, lo lắng sau khi trận chiến này thất bại, người nhà mình sẽ bị liên lụy. Đến lúc này phản quân bắt đầu phát động công kích. Kế hoạch lúc đầu chỉ là công kích mang tính chất thăm dò, dưới sự nổi giận của Ước Sắt Phu đã biến thành trận chiến công thành thực sự. Hắn cảm thấy bị mất mặt, cho nên muốn đánh một trận ra oai, để cho thủ hạ của mình lấy lại ý chí. Nhưng khi bộ đội công thành mới tới gần tường thành, cửa thành đế đô liền mở ra. - Thề bảo vệ đế quốc! Tiếng rống rung trời, Mạc Qua dẫn cảm tử đội chạy ra khỏi thành, bắt đầu triển khai công kích mãnh liệt đối với bộ đội công thành của phản quân. Một bên đấu chí dâng cao, thấy chết không sờn, bên còn lại không ham chiến, tinh thần sa sút. Bộ đội công thành đột nhiên bị tập kích, thương vong thảm trọng. Mặc dù quân lực không ngừng được gia tăng, cuối cùng đánh lui cảm tử đội nhưng biểu hiện cường hãn không sợ chết của những quân nhân đế quốc này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng binh lính phản quân. - Lão đại, xem ra hiệu quả không tồi! Á Lịch Sơn Đại nhìn tình hình chiến đấu trước mắt, mỉm cười nói. Hắn đã nghĩ ra đủ loại biện pháp để hành hạ Ước Sắt Phu cùng phản quân, mà Lưu Vân lại tạo ra hình tượng anh dũng, kiên cường của quân nhân đế quốc, hai hình tượng đối lập tạp thành áp lực tâm lý cực lớn đối với phản quân. Hai mươi vạn phản quân của Ước Sắt Phu đã trở thành một kẻ mất đi linh hồn, cần gỉ phải sợ. Mấy ngày nay, Lưu Vân càng tăng thêm sự tin tưởng đối với trận đánh này. Hắn vững tin một chi quân đội nếu như không có mục tiêu vĩ đại của bản thân, chỉ có sự tham lam cùng dục vọng điều khiển, sẽ không thể kiên trì đối với tín niệm cùng đấu chí của mình. Không người nào cam tâm làm công cụ trong tay người khác. Ước Sắt Phu mặc dù cấp cho đám quan binh phản quân không ít lợi lộc nhưng đối mặt với sự thật tàn khốc, những ngưoiừ này một lần nữa lo lắng cho sự lựa chọn của mình. - Không biết tình huống bên phía phụ thân cùng An Đông Ny như thế nào? Nếu như có tin tức tốt truyền đến, đối với phản quân của Ước Sắt Phu mà nói sẽ là một lần đã kích trí mạng nữa. Khi đó cũng là lúc Hắc Ưng phát động lôi đình nhất kích! Lưu Vân đứng ở trên đầu tường thành, nhìn về phía phương bắc xa xa, trong mắt toát lên chiến ý cường đại. Cùng lúc đó, thú nhân vương quốc cũng động. Thú nhân hoàng đế để thân vương A Nhĩ Khắc suất lĩnh vạn đại quân vượt qua Hàn thành, tiến tới bình nguyên, triển khai công kích phía sau phản quân của Ước Sắt Phu. Căn cứ theo ước định, binh lính của thú nhân vương quốc không được gây bất kì thương tổn nào đối với dân chúng. Đơn vị quân đội thú nhân ở bên trong lãnh thổ đế quốc đã dựng cờ “Dẹp yên quân phản loạn”, vứt bỏ tác phong cướp của giết người, không tơ hào cái kim sợi chỉ của dân chúng. Nhưng lại tiến hành thanh tẩy máu tanh đối với thủ bị bộ đội của phản quân. Đơn vị quân đội này công kích rất dễ dàng, thuận tiện, trong mấy ngày đã quét sạch thế lực phản quân tại các hành tỉnh, thẳng tiến tới Á Na hành tỉnh, cắt đứt đường lui của Ước Sắt Phu. Thú hoàng vốn chuẩn bị lợi dụng cơ hội xuất binh tới Hỏa Vân đế quốc để kiếm chác một phên nhưng Minh Lạc dường như đã sớm đoán được hắn sẽ có ý nghĩ như vậy, cho nên phái tùy tùng khi quay lại thú nhân đế quốc tìm tới nhắc nhở hắn. - Bệ hạ, lần kết minh này với Hỏa Vân phải thành công. Đây là bước đầu tiên để dung hợp giữa thú nhân vương quốc cùng đế quốc nhân loại. Nếu như bệ hạ hy vọng thú nhân vương quốc nhận được nhiều trợ giúp từ Hỏa Vân đế quốc, nhất định phải tuân thủ quy tắc trò chơi của loài người, lợi dụng cơ hội xuất binh này thể hiện lý trí của thú nhân trước mặt loài người, thủ tín với bọn họ. Đại quân ở trong lãnh thổ Hỏa Vân đế quốc phải làm được… Thú hoàng sau khi xem hết tín thư, sáng suốt nghe theo ý kiến của Minh Lạc, mạnh mẽ cưỡng chế, ước thúc đối với đại quân thú nhân. Hắn một mực làm theo cách này. Quả nhiên sau khi chiến đấu, quan hệ của thú nhân vương quốc cùng Hỏa Vân đế quốc tiến thêm một bước, chiếm được nhiều viện trợ của Hỏa Vân. - Hắn tại sao phải giết người nhà những binh lính phản quân này chứ? Ta cảm giác được bọn họ thân bất do kỷ, tất cả tội lỗi đều do Ước Sắt Phu. Hắn là một tướng quân, có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của người quân nhân! Khi Hoa Phi Lệ nhìn Lưu Vân đem đại đao nhiễm máu ném ra ngoài thành, không khỏi khẽ thở dài. Trước khi trận công thành bắt đầu, Minh Lạc lại đi gặp Hoa Phi Lệ. Lúc này hắn đưa ra yêu cầu cùng Hoa Phi Lệ đi xem cuộc chiến, quả nhiên thuận lợi gặp được nàng. Mà Minh Lạc thông qua sự trợ giúp một số người ở đế đô, thành công tìm được một chỗ cách tường thành rất gần, là địa điểm có thể quan sát thật tốt tình huống trên tường thành đế đô. - Lập uy trước khi chiến, chấn nhiếp quân địch. Chiêu thức ấy của hắn thật là hay. Minh Lạc thầm than thở. - Ngươi, ngươi không rõ, trong mắt của ta hắn không nên làm như vậy. Hoa Phi Lệ nói. - Những người này đã bị bắt làm tù binh, không nên cứ như vậy mà giết chết họ. Mà những thân hữu của binh lính phản quân lại càng vô tội, cần gì phải hành hạ bọn họ chứ? - Tiểu thư, chiến tranh luôn tàn nhẫn như vậy. Một người thiện lương, sống lâu trong máu tươi, tâm tính cũng trở nên sắt đá. Đây cũng là lý do tại sao ta không muốn tham dự chiến tranh. Lúc này ta ở đế đô, không quay về thú nhân vương quốc, thật ra là sợ sau khi trở về thú hoàng sẽ để cho ta dẫn binh xuất chinh! Minh Lạc nói với Hoa Phi Lệ, nhưng người nghe lại có vẻ đầy tâm sự. - Hoa Hồng, ngươi nhìn thấy không. Tên tiểu tử kia tìm được địa điểm thật tốt! Vừa xem cuộc chiến vừa tán gái, bên cạnh lại còn không ít điểm tâm, thật sự là biết hưởng thụ! Nữ nhân kia trông thật đầy đặn, thật là cực phẩm! Ma Tước nằm ở trên nóc phòng, Hoa Hồng thì đứng ở trên thân cây, cùng nhau nhìn về phía Minh Lạc và Hoa Phi Lệ, hâm mộ nói. - Oa, hắn thật đẹp trai. Tỷ tỷ kia cũng thật xinh đẹp! - Hai chúng ta cùng qua đó xem một chút đi? Mấy món đó ăn cũng không tồi đâu! Ma Tước bắt đầu cổ động Hoa Hồng. - Được! Dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì cho chúng ta làm. Hoa Hồng cao hứng đáp. Nàng căn bản không biết trong lòng Ma Tước đang có chủ ý quỷ quái gì. - Hắc hắc, lão tử ghen ghét với tiểu tử ngươi. Cực phẩm mỹ nữ như vậy, như thế nào có thể dễ dàng đến tay ngươi! Lão tử sẽ cho ngươi thất bại! Ma Tước nghĩ một cách vô sỉ.