Một bóng người như u linh chợt hiện ra, tiến nhập vào phủ thừa tướng, đi tới phía trước, nhẹ nhàng gõ mấy cái. Thừa tướng Tư Đức Lạc mở cửa phòng ra, để cho bóng đen đi vào phòng. - Tổ chức đã quyết định vứt bỏ Ước Sắt Phu. Sau đó không lâu ta sẽ đem quân quay lại Tây Tư, chủ trì mọi việc nơi đó. Chiến cuộc đã nghịch chuyển, ngươi chuẩn bị cho tốt để tiếp thu thắng lợi, tận lực sử dụng cơ hội lần này đả kích Khải Đức gia tộc, làm suy yếu ảnh hưởng của gia tộc này đối với Hỏa Vân đế quốc! Mặt khác ngươi phải nghĩ trăm phương nghìn kế sắp đặt người của người vào trong quân đội. - Ta hiểu được. Tuy nhiên chuyện kết minh của đế quốc với Thú nhân có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với chúng ta. Ta mặc mặc dù toàn lực cản trở nhưng không có thành công. Tư Đức Lạc thấp giọng nói. - Hừ, ta chưa từng để mắt vào đám thú nhân ngu muội kia, không cần lo lắng bọn chúng. Nhưng thật ra ở trong trận chiến này Hỏa Vân đã xuất hiện không ít người tài mới. Ngươi phải hết sức chiêu nạp bọn họ. Trong chiến tranh của Hỏa Vân đế quốc đã thể hiện tiềm lực rất lớn, tương lai có thể trở thành kình địch của chúng ta. - Ta sẽ làm hết sức. Tiểu tử Lưu Vân gần đây đã khiến cho rất nhiều người ghen ghét và bất mãn, ta sẽ tìm kiếm kẻ thù của hắn để lợi dụng. Tư Đức Lạc cười nói. - Trước mắt công việc chuẩn bị của chúng đang tiến triển rất thuận lợi, lúc chúng ta dương oai đại lục sẽ không còn xa nữa. Những năm gần đây ngươi đã khổ cực tại Hỏa Vân, tương lai nếu như bảo ngươi vứt bỏ tất cả những gì ngươi đang có, ngươi làm được không? Bóng đen thản nhiên hỏi. Nghe xong bóng đen nói, ánh mắt Tư Đức Lạc trở nên cuồng nhiệt. - Được mất của cá nhân ta không thể so sánh với nghiệp lớn của bổn giáo. Những thứ đó có là gì! Ta chờ mong tới một ngày cả đại lục này bị huyết sắc kinh khủng bao phủ, để cho những ngày vinh quang khi xưa lại hiện ra! - Tốt lắm! Trước lúc rời đi, ta sẽ loại bỏ cho ngươi một ít chướng ngại. Tin tức tình báo ta muốn đã chuẩn bị tốt chưa? Bóng đen hỏi. - Đã chuẩn bị rồi. Tư Đức Lạc vừa nói, vừa lấy từ trong người ra một trang giấy, đưa tới. - Đây là thứ lấy được từ trong người bọn họ. Chắc là không có vấn đề gì. Tuy nhiên ngươi có nắm chắc chuyện này không? Nếu như không thể một kích thành công, có thể sẽ lưu lại nhiều phiền toái. Tư Đức Lạc lo lắng hỏi. - Ta cũng không có nắm chắc chuyện này. Bóng đen nhìn nội dung tờ giấy một chút, sau đó cất vào trong người. - Lưu Vân kia cũng không hề đơn giản. Ta nghiên cứu quá trình hắn quật khởi, không thể không nói hắn là thiên tài chiến tranh, thường làm việc những việc nằm ngoài dự đoán của mọi người. Ngươi phải nghĩ biện pháp để thăm dò hắn. Cho dù không thể diệt trừ hắn cũng phải toàn lực áp chế hắn. Lực lượng bên cạnh hắn càng ngày càng lớn mạnh, đây mới chính là điều chúng ta lo lắng. - Chuyện này ta đã lo lắng từ lâu. Hơn nữa đã có chút manh mối. Tư Đức Lạc gật đầu. - Ngươi lại nhìn cái này xem. Nghĩ cách cách điều tra rõ ràng về người viết những thứ này. Bóng đen lấy ra tờ truyền đơn đưa cho Tư Đức Lạc. - Biết rồi. Tư Đức Lạc sau khi nhìn nội dung tờ truyền đơn, sắc mặt cũng thay đổi. -------------------------------------- Sáng sớm, Lưu Vân đi tới tường thành đế đô, đưa mắt nhìn về phía xa, cảm thấy thật thoải mái. - Thời tiết đẹp luôn làm cho tâm tình con người tốt hơn! Chỉ mong Ước Sắt Phu cũng nghĩ như vậy. Tối hôm qua Lưu Vân thu được tin tình báo do Thủy Hàn đưa tới, biết được Bá Lợi thành thu được thắng lợi lớn, phản quân đã bị đánh tan. Tin tức này do Viêm Thiên thông qua đội viên Dạ Phong ở Bá Lợi thành truyền tới. Phụ thân cũng đồng thời nói cho hắn biết kỵ binh của An Đông Ny đã dương oai sau một trận đánh, sau đó rời khỏi chiến trường triển khai truy kích thống soái phản quân. Đại ca Mộc Phong của hắn đã trở lại đệ nhất quân đoàn, phụng mệnh dẫn vạn viện quân quay lại đế đô. Còn phụ thân hắn sau khi xử lý tốt mọi chuyện ở Bá Lợi thành cũng sẽ quay lại đế đô. Sau khi Lưu Vân đem tin tức này báo cho hoàng tử Thế Viêm, rồi tiến hành một phen thương nghị với Á Lịch Sơn Đại. Á Lịch Sơn Đại cho rằng phản quân một khi biết đại quân phía bắc thất bại, Ước Sắt Phu có thể lựa chọn lui binh. Thời cơ hướng địch nhân phát động công kích cuối cùng đã tới. - Xem ra sẽ thành công dẹp yên phản quân. Này, ngươi đang làm cái gì thế? Cách đó không xa, Ma Tước đang nhìn ánh mặt trời, ánh mắt chăm chú, dường như đang suy nghĩ điều gì. Chứng kiến tên lưu manh này lại đứng đắn nghiêm chỉnh như vậy, Lưu Vân không khỏi cảm thấy tò mò. - Long đại ca, ngươi đang làm gì vậy? - Dựa theo phân phó của tinh linh nữ thần, lúc sớm chiều ta đều phải phụng dưỡng thần, đều phải đối mặt với tự nhiên, tịnh hóa linh hồn của bản thân, tự hỏi ý nghĩa của cuộc sống. Ma Tước trịnh trọng nói. Hắn vẫn dây dưa như cũ đối với Thủy trưởng lão của tinh linh tộc. Mọi người đều biết chuyện này. Vị tinh linh mỹ nữ kia dường như cho rằng đầu sắc long này bản tính thiện lương, cho nên khi cự tuyệt hắn thường muốn uốn nắn tư tưởng của hắn. - Vậy sao? Xem ra Ma Tước phải đổi thành Phượng Hoàng rồi. Uy lực của mỹ nữ thật cường đại! Có thu hoạch gì không? Lưu Vân cười hỏi. - Ta tự nhiên phát hiện ra một bí mật: Khi một ngày trôi qua, lúc đó bóng đêm sẽ tan đi, mặt trời sẽ mọc lên! Đó là bản tính tự nhiên, hóa ra cũng dâm đãng như vậy! Ma Tước nói một cách rất nghiêm nghị. …… Lưu Vân cảm thấy đại não như muốn vỡ ra. - Bởi vậy có thể thấy được, ta sớm muộn gì cũng được tinh linh nữ thần cưng chiều! Ma Tước thở dài nói. Điều này làm cho Lưu Vân muốn phát điên, nhưng nghĩ tới còn có việc phải nhờ hắn, không thể làm gì khác hơn là hùa theo. - Long đại ca nói rất có lý. Nàng chính là đêm tối của ngươi, chờ tới khi mặt trăng đi ra, chính là lúc nàng nuông chiều ngươi. - Nghe lời ngươi nói dường như có chuyện muốn nhờ ta hỗ trợ? Phải nói là sau khi Ma Tước rất thông minh. Tính mạng hơn năm đã làm cho hắn thành tinh. - Sẽ có một lượng truyền đơn được đưa tới, hôm nay có tin tức trọng yếu phải phát hành. Có thể phải phiền phoái ngươi rải truyền đơn một chút. Sau đó liên lạc với Hắc Ưng đặc chiến đội, ra lệnh cho bọn họ dựa theo kế hoạch, chuẩn bị áp dụng lôi đình nhất kích! Trận chiến này có thể sắp kết thúc. - Kết thúc là tốt, có thể có nhiều thời gian tán gái. Được rồi, ta có việc muốn nói cho ngươi. Ma Tước thần thần bí bí nói. - Chuyện gì? - Một con dã thú đẹp trai đang theo đuổi nữ nhân của ngươi. Trưa ngày hôm qua ta thấy tiểu tử đó tìm cô nàng họ Hoa ước hẹn. Huynh đệ, ta có thể giúp ngươi điều gì nữa không! Sau khi chiến sự kết thúc, ngươi phải tự mình nghĩ lại biện pháp đó! Lưu Vân ngẩng đầu, ánh mắt quái nhìn nhìn Ma Tước, không nói lời nào xoay người bỏ đi. - Tiểu tử thúi, khó trách ngươi có thể chịu tốn nước bọt với thú nhân, không phải tiêu tốn trên bộ ngực đầy đặn của cô nàng họ Hoa sao? Làm nam nhân như ngươi không bằng đi tự sát còn tốt hơn! Nhìn thấy thân hình Lưu Vân có chút chững lại, Ma Tước cười đắc ý. Tiếng vó ngựa vang lên tạo nên bụi mù mịt trên đường, Nạp Lan suất linh kỵ binh tới địa phương cách Vân thành mấy trăm dặm, đột nhiên thay đổi phương hướng, chạy về phía tây Vân thành. - Trận đánh quyết định vận mệnh của Ước Sắt Phu, cũng là trận đánh quyết định tương lai của Nạp Lan ta! Lưu Vân, lúc này ta sẽ không để cho ngươi cưỡi ở trên đầu trên cổ của ta! Nạp Lan phóng ngựa phi như bay, tâm trạng vô cùng kích động. Tin tức tình báo đến từ đế đô làm cho hắn quyết đoán thay đổi lộ tuyến hành quân, suất lĩnh kỵ binh đế đô xuyên thẳng tới phía sau phản quân, tiến hành đánh bọc sườn phản quân của Ước Sắt Phu. Sau trận đánh ở Tây Đốn thành, hắn muốn có một trận thắng hoàn mỹ, biểu hiện tài năng quân sự của mình. Công chúa khi quay lại đế đô đã từ chức quan chỉ huy chiến trường nam tuyến. Tiếp theo việc Lưu Vân tổ kiến «Hắc Ưng » Độc lập quân đoàn, nàng cũng xây dựng Hỏa Phượng quân đoàn, làm cho hắn cảm thấy sự nguy hiểm. Hắn biết rất rỗ ân oán giữa Lưu Vân và Công chúa cùng với việc công chúa tôn sùng Chiến ưng. Những chuyện này liên tiếp xảy ra làm cho hắn hiểu được công chúa đang dây dưa với Lưu Vân, trong lòng nàng vẫn chưa quên vị hôn phu này. - Ước Sắt Phu, ngươi nghìn vạn lần đừng có bại quá nhanh! Nạp Lan thầm nghĩ. Đối với hắn mà nói, lúc này Ước Sắt Phu không còn là thống soái cường đại của phản quân, mà chỉ là một trái cây chờ người tới hái. - Điều này không có khả năng. Tuyệt đối không có khả năng… … Đây là âm mưu của đế đô! Ước Sắt Phu hung hăng vứt tờ truyền đơn trên tay xuống đất, khàn giọng quát. Trong tờ truyền đơn này nói với việc Kiếm thánh dương oai, hỏa kỵ phá địch, Bá Lợi thành đại thắng, giống như lưỡi dao sắc bén đâm thật sâu vào trong lòng Ước Sắt Phu, làm cho toàn thân hắn dâng lên hàn ý. Truyền đơn miêu tả chi tiết trận chiến ở Bá Lợi thành, khả năng bốc phét là rất nhỏ. Nhưng Ước Sắt Phu không muốn tin, cũng không dám tin. Viêm Thiên chưa bao giờ biểu hiện thực lực kiếm thánh, cũng không có nghe thấy Hỏa kỵ binh bao giờ. Thực lực song phương chênh lệch thật lớn vẫn làm cho hắn sinh ra một tia ảo tưởng cuối cùng đối với đại quân ở phía bắc. Nhưng ba ngày sau ảo tưởng của hắn đã bị đánh nát. Tin tức truyền đến đầu tiên là Thú nhân phát binh đối với các hành tỉnh, tiến hành càn quét hang ổ của hắn. Hiển nhiên đã hoàn toàn đánh bại hắn, Hỏa Vân đế quốc đã đạt được hiệp nghị với Thú nhân, đổi lại Thú nhân xuất binh tương trợ. Tiếp theo hắn nhận được tin tức đệ lục quân đoàn của đế quốc đang gấp rút tiếp viện đế đô, đang dần áp sát tới Vân Thành. Cuối cùng là tin tức tình báo từ chiến trường phía bắc nói cho hắn biết toàn bộ đại quân phía bắc đã bại vong, hơn vạn binh lính đầu hàng đế quốc, thống soái Luân Đạt suất lĩnh không tới bộ đội bị thương, hoảng sợ tháo chạy về phía tây. - Xem ra ta đã thất bại! Chỉ có thể trở về A Á Na! Trải qua vô số đả kích liên tiếp, Ước Sắt Phu trông có vẻ già nua rất nhiều, tâm tình cũng chậm rãi bình yên trở lại. Chiến sự ở Bá Lợi thành chấm dứt, Viêm Thiên sẽ nhanh chóng suất binh nam hạ, vì tránh cho đại quân bị vây dưới chân thành đế đô, Ước Sắt Phu quyết tâm rút lui khỏi đế đô. Lúc hắn đưa ra quyết định này, quan binh phản quân cũng đã hoảng sợ không thể chịu nổi dù là một ngày, không khí tuyệt vọng bao phủ đại doanh phân quân. Ngay lúc này Hắc Ưng chiến đội vẫn đang ẩn nấp ở phụ cận phản quân cũng phát động lôi đình nhất kích đối với phản quân.