Dị Giới Quân Đội

chương 206 : sóng lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơn điên cuồng trôi qua, cả thân hình mềm mại của Thủy Linh Nhi rủ xuống, hai tay ôm chặt lấy lưng hắn, tựa đầu vào trong ngực hắn. Dư âm của tình cảm mãnh liệt còn chưa tan hết, bộ ngực sữa của nàng vẫn còn đang nhấp nhô, hai nhũ phong run rẩy rung động dường như đang nói rằng chủ nhân của nó đang thỏa mãn. Cái miệng ướt át nhỏ nhắn hé ra để thở, ánh mắt mê ly, khuôn mặt ửng hồng. Cho dù vừa mới thỏa mãn trong bể tình dục xong nhưng nhìn nàng vẫn thuần khiết thánh thiện như tiên tử lạc phàm trần. Có lẽ chỉ có ở trên người Thủy Linh Nhi mới có được sự phóng đãng cùng thuần khiết được phân chia rõ ràng như thế. - Linh nhi, hôm nay biểu hiện của nàng không tồi! Lưu Vân cúi đầu khẽ cười, nói bên tai Thủy Linh Nhi. Đối với nam nhân mà nói, còn có gì có thể so sánh được với việc đem một cô gái xinh đẹp thuần khiến biến thành một dâm phụ ở trên giường chứ? Lúc này Lưu Vân ngoài việc thỏa mãn trên thân thể, trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn. - Chàng chê cười ta… … Thủy Linh Nhi mở đôi mắt đẹp ngượng ngùng nhìn Lưu Vân, trong mắt đã vương chút lệ. Nàng chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ có những biểu hiện điên cuồng phóng đãng như thế. Sau khi tình cảm mãnh liệt biến mất, cao trào đi qua, nàng mới cảm thấy xấu hổ với tất cả những gì vừa phát sinh, hận không tìm được chỗ để trốn. Cũng không nghĩ tới nam nhân đáng hận này lại nhắc tới. - Hảo Linh nhi, ta rất nhớ nàng, nhớ sự hấp dẫn của nàng. Trong lòng ta nàng vĩnh viễn là một thiên sứ và ta là một ngôi sao tỏa sáng trong cuộc đời nàng. Hôm nay là một ngày hạnh phúc, nàng đừng có rơi nước mắt, như vậy là báo điềm xấu đấy. Nhìn lệ châu trong suốt của Thủy Linh Nhi, Lưu Vân nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng an ủi. “Mẹ kiếp, chiếm được tiện nghi rồi nhưng không thể làm cho trong lòng nàng có bóng ma được. Nếu không sau này toàn bộ kế hoạch của mình hỏng hết! Lưu Vân nhịn không được thầm mắng trong lòng. - Linh nhi làm như vậy có phải rất xấu không? Nhưng ta cảm giác được chàng thích nên mới làm như vậy. Thủy Linh Nhi ủy khuất nói. Lưu Vân không khỏi bị tình ý sâu đậm của Thủy Linh Nhi làm cho say đắm. - Ta thích như vậy, Linh nhi. Tiếp theo hắn bắt đầu giảng giải đạo lý cho Linh nhi, đem chuyện nam nữ hoan ái cùng nhiều thứ mới mẻ nhồi nhét vào đầu Thủy Linh Nhi. “Không nghĩ tới chính nhân quân tử như ta cũng có lúc phải dạy dỗ những chuyện như vậy!” Nhìn Thủy Linh Nhi tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe, khi thì gật đầu tỏ vẻ lúc hiểu lúc không, khi thì hai má đỏ bừng thẹn thùng. Lưu Vân cảm giác có vẻ đã phí công. Nhưng sau khi Thủy Linh Nhi nghe xong đã nói một câu làm cho hắn cảm thấy mình cực kì “thông minh”. - Nếu chàng thực sự thích như vậy, tương lai Linh nhi đều chiều chàng là được. Những lời tâm tình mập mờ như thế so với xuân dược còn lợi hại hơn. Lưu Vân nhất thời cảm thấy thú huyêt sôi trào, muốn làm lại lần thứ hai, hận không thể đè nàng xuống tiếp tục chiến đấu tiếp. Lúc này Thủy Linh Nhi cảm giác phí dưới bụng mình có cái gì đó lại vừa cứng lên, ngo ngoe muốn động cựa mới biết được chính mình lại vừa rước lấy họa. - Hiện tại chàng hãy tha cho ta đi! Thủy Linh Nhi ngẩng mặt lên, thương cảm nói. Thời gian tiếp theo hai người trò chuyện về cuộc sống sau khi li biệt. Khi Thủy Linh Nhi nghe nói tới việc Viêm Thiên bị đâm thì sợ tới nỗi mặt mày thất sắc nhưng Lưu Vân lập tức nói cho nàng biết phụ thân đã may mắn thoát hiểm. Sau khi nói cho Thủy Linh Nhi biết sơ lược những tin tức mấy tháng qua, Lưu Vân trở nên do dự. “Ta nên nói với nàng như thế nào về chuyện của Phi nhi? Chuyện của Hoa Phi Lệ đã không có cách nào giấu diếm. Nhưng Lưu Vân cũng không biết nên mở miệng nói với nàng như thế nào. - Sao không thấy chàng nhắc tới Phi Lệ tỷ tỷ. Tỷ ấy khỏe chứ? Thủy Linh Nhi đột nhiên hỏi. - Nàng… … Nàng hiện tại tốt lắm. Lưu Vân cười khổ nói. Trong bụng nghĩ thầm “Nàng ấy cùng nàng giống nhau, đều trở thành nữ nhân của ta, còn có thể không tốt sao? - Phi Lệ tỷ tỷ nỗ lực vì chàng nhiều như vậy, chàng cần phải đối xử tốt với tỷ ấy. Thủy Linh Nhi nhớ lại thời gian cùng Phi Lệ ở trong núi Đại hành. - Linh nhi, nếu như Phi Lệ cũng trở thành nữ nhân của ta thì nàng không oán trách ta chứ? Lưu Vân khẽ cắn môi, rốt cuộc cũng quyết định thẳng thắn nói cho nàng biết tất cả. - Tất nhiên là không rồi. Mặc dù trong lòng có chút ghen tuông nhưng Thủy Linh Nhi vẫn dứt khoát lắc đầu. Nàng biết rõ Hoa Phi Lệ đã trợ giúp Lưu Vân rất nhiều, nàng không thể làm được như vậy. Lại nói về địa vị của người như Lưu Vân ở trên đại lục có người nào không có tam thê tứ thiếp đây? Sau đó Lưu Vân đem chuyện tình của hắn và Hoa Phi Lệ nói với Thủy Linh Nhi, lẳng lặng đợi phản ứng của Thủy Linh Nhi. - Thật là lãng mạn! Tâm nguyện của Phi Lệ tỷ tỷ cuối cùng cũng được đền đáp! Sau khi nghe xong Thủy Linh Nhi mỉm cười nói. - Kì thật trong lòng ta vẫn sợ nàng không vui. Ta thật sự không muốn làm Linh nhi của ta đau khổ. - Thật ra ta chỉ muốn chàng vui vẻ. Chàng làm cái gì ta cũng đều ủng hộ chàng. Yêu một người là phải lo lắng cho người đó. Hai người toàn nói những lời tràn đầy sự yêu thương, trong phòng tràn ngập không khí ấm áp ngọt ngào. Mà Thủy Linh Nhi kể lại cuộc sống sau khi bị bắt cũng làm cho Lưu Vân cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn thật không ngờ Phỉ Lệ Ti lại là một người phụ nữ thiện lương như vậy. Thủy Linh Nhi ở chung cùng bà mấy tháng lại có tình mẹ con. Mà tình cảm của bà đối với Lão Tạp mặc dù đã trải qua mấy chục năm nhưng tình cảm vẫn không hề thay đổi. - Lúc rời đi Phỉ Lệ Ti a di còn nói lúc ta và chàng kết hôn nhất định phải báo cho bà biết. Thủy Linh Nhi nhớ tới lúc chia tay với Phỉ Lệ Ti, trong lòng không khỏi buồn. - Hy vọng bà ta cùng Tạp đại thúc có thể có kết quả tốt. Như vậy chờ lúc đại lục bình tĩnh trở lại nàng cũng có thể thường xuyên gặp mặt bà. Lưu Vân mỉm cười nói. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy có chút lo lắng: Vài chục năm yêu mà không có kết quả, trong lòng Phỉ Lệ Ti có oán niệm sâu đậm như thế nào? Đến lúc luồng oán niệm này bộc phát, Lão Tạp có thể chịu đựng được không? Cố chấp tu luyện đến cảnh giới kiếm thánh, có thể thấy được mấy năm nay bà ta đã điên cuồng hành hạ bản thân mình tới cỡ nào để giải tỏa sự thống khổ do tương tư mang lại. Lão Tạp cùng bà ta gặp nhau sẽ có kết cục gì? - Phỉ Lệ Ti a di là một người rất tốt, hơn nữa cũng rất ôn nhu. Chỉ là khi a di nhắc tới đại thúc thì trong mắt xuất hiện sự thống hận làm cho ta sợ hãi. Thật không biết lúc a di gặp Tạp đại thúc thì sẽ phát sinh chuyện gì. Ở chung với Phỉ Lệ Ti một thời gian, Thủy Linh Nhi ít nhiều cũng hiểu rõ ân oán giữa hai người, do đó cũng bắt đầu lo lắng cho Lão Tạp. “Thiên địa cao sâu, chuyện si tình của nam nữ thật đáng thương và thường khó giải quyết. Sự tình như vậy chỉ có thể do những người trong cuộc giải quyết với nhau ! Đại thúc ngươi cần tự mình cầu phúc đi!” Lưu Vân thở dài, thầm nói trong lòng. Hoàng hôn, bên ngoài Hải Lam thành. Lão Tạp đứng ở bờ biển một mình nhìn trời chiều. Chuyện cũ hơn mười năm trước lại hiện rõ mồn một trước mắt. Gió biển nhẹ thổi không thể xóa đi những đau thương của ngày xưa. Sóng biển vỗ nhẹ như nói lên sự hối hận trong lòng. Lúc đó là thanh niên mà giờ đây đã trở thành một lão già. Tình yêu say đắm theo năm tháng lại biến thành sự dây dưa, oán hận không rõ ràng. Người yêu cũ vì chờ đợi mòn mỏi mà tuyệt vọng, tan nát cõi lòng. Ai sai ai đúng giờ còn có ý nghĩa gì. Chỉ có tuổi xuân lặng lẽ trôi qua. “Tiểu tử thúi, hy vọng phương pháp ngươi dạy ta dùng được, bằng không ta thật sự chỉ có thể nhảy xuống biển tự vẫn mới có thể bù đắp được cho nàng.” Lão Tạp hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho trong lòng bình tĩnh trở lại, lẳng lặng chờ Phỉ Lệ Ti tới. - Ngươi tới thật sớm. Phía sau Lão Tạp truyền đến một thanh âm lạnh như băng. - Lệ Ti, không phải lần đầu tiên gặp mặt ta cũng ở chỗ này chờ nàng sao? Lão Tạp không có xoay người lại, nhẹ giọng thở dài nói. Lão thật sự quá quen thuộc thanh âm này. Mặc dù hơn năm chưa từng gặp mặt nhưng thanh âm này lại vô số lần quẩn quanh bên tai lão trong giấc mông cho nên lão chưa từng quên. - Tại sao ngươi không quay đầu lại? - Lúc đầu ta cố lấy hết dũng khí để không gặp nàng nữa. Hôm nay ta cố lấy tất cả dũng khí cũng không dám nhìn nàng. Lão Tạp bi thương nói. - Ngươi còn nhớ rõ nơi này chứ? Phỉ Lệ Ti nhìn bóng lưng cô đơn của Lão Tạp, trong lòng cảm thấy đau đớn giống như bị kim châm. - Nhớ kỹ. Mặc dù ta quên tất cả trên thế gian này nhưng ta vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên gặp nàng. Khi đó ta còn là một thiếu niên đam mê say đắm với ma pháp, suốt ngày ở trên bờ biển điên cuồng tu luyện ma pháp. Sau lại gặp gỡ đại tiểu thư của Y Đặc gia tộc một mình tới Hoàng Kim bờ biển. Tất cả hạnh phúc cùng bất hạnh đều bắt đầu từ bãi biển này! - Ngươi còn nhớ rõ những lời ngươi đã từng nói với ta ở chỗ này sao? Ngươi còn nhớ rõ ngươi từng viết lời thề xuống bờ biển này chứ? Phỉ Lệ Ti lớn tiếng trách hỏi, tâm tình rõ ràng đã rất kích động. Hơn mười năm chịu ủy khuất, sự đau khổ hóa thành vô vàn hận ý dâng lên trong lòng nàng. - Lời nói đã bị gió thổi đi. Những chữ viết xuống cũng bị sóng biển xóa đi. Phỉ Lệ Ti, ta là một người vô dụng, đã liên lụy khiến nàng phải chịu khổ! Nàng muốn trừng phạt ta như thế nào ta đều nhận hết. Lão Tạp vẫn không có xoay người lại. - Đúng vậy, ngươi đã quên hết. Ngươi gây chuyện xong thì thoải mái biến mất bỏ lại một mình ta với hơn mười năm sống trong đau khổ. Tuy nhiên người đàn bà kia đã chết. Hôm nay đứng ở trước mặt ngươi là kiếm thánh Phỉ Lệ Ti, một nữ nhân lúc nào cũng muốn lấy mạng ngươi! - Ta hy vọng sau khi ta rời đi nàng sẽ có được hạnh phúc. Lúc ấy ta vẫn cảm thấy mình thật vĩ đại. Nhưng lại không nghĩ rằng khiến cho nàng chịu đau khổ dày vò hơn mười năm. Hiện tại ta mới biết được mình đã sai! Lão Tạp lộ vẻ sầu thảm, cười nói. - Đừng tranh luận nữa. Ta và ngươi đã không còn tình cảm gì để nói nữa. Hiện tại ngươi đã đạt được cái đích ngươi hằng mong muốn, trở thành lục hệ ma đạo sư. Hôm nay chúng ta hãy chấm dứt tất cả đi! Giọng điệu Phỉ Lệ Ti lạnh lẽo. Nói xong liền rút trường kiếm ở bên hông ra, chỉ về phía Lão Tạp, đem kiếm khí tập trung vào người mình từng yêu. Cảm nhận được uy hiếp từ phía sau truyền đến, trong lòng Lão Tạp không khỏi bối rối. “Mẹ kiếp, chiêu này của tiểu tử thúi đó không dùng được! Ta đã theo lời hắn nói biểu hiện sự bi thương cùng u buồn, như thế nào lại không thành đây? Chẳng lẽ phải liều chết đánh bạc một phen? Lão Tạp nhớ lại những biện pháp đã thương nghị cùng Lưu Vân, trong lòng do dự chưa quyết, trên trán lấm tấm mồ hôi. - Tiểu Vân, nếu như nàng nhất định động thủ thì phải làm như thế nào đây? - Lão không được động thủ, đứng xem nàng có nhẫn tâm giết lão không! - Ta cảm giác thấy bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn. Sau này có thể chậm rãi nghĩ biện pháp! - Đại thúc à, lão còn có mấy chục năm nữa để chậm rãi nghĩ đây? Coi như đánh bạc lần này đi! - Nếu nàng thật sự xuống tay không phải ta xong đời à? - Nếu vậy chỉ có thể nói nàng không thương lão. Lão còn sống cũng có ý nghĩa gì nữa? - Ngươi… … - Nếu như nàng không nhẫn tâm đâm vào lão thì sẽ chờ lão đâm xuyên người nàng. Ha ha! - Được. Hôm nay chúng ta kết thúc tất cả mọi chuyện đi! Lão Tạp rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, trầm giọng đáp. Tiếp theo đó lão bắt đầu ngâm xướng, ma pháp nguyên tố bắt đầu tập hợp chung quanh. Phỉ Lệ Ti thấy Lão Tạp thật sự muốn động thủ cùng nàng, lửa giận trong lòng đột nhiên dâng lên, cắn răng xuất kiếm bổ tới phía Lão Tạp. Khi kiếm thế xuất tới ma pháp ngâm xướng của Lão Tạp đã sớm chấm dứt. “Như thế nào có ma pháp nhanh như vậy? Phỉ Lệ Ti kinh hãi trong lòng, vội vàng triệt tiêu kình khí trên tay. Lúc ma pháp sư cùng võ sĩ đối chiến. Trước sự công kích của võ sĩ, ma pháp sư thường sử dụng ma pháp thuẫn, sau đó lắc mình né tránh, tận dụng thời gian hoàn thành ngâm xướng ma pháp. Nhưng tình huống của Lão Tạp rõ ràng không hợp lý. Phỉ Lệ Ti mặc dù thu tay lại rất nhanh nhưng vẫn chậm một chút. Lão Tạp xoay người lại, bả vai liền trúng kiếm, máu bắn tóe ra. Trường kiếm đâm vào người Lão Tạp cũng đâm bị thương nội tâm của Phỉ Lệ Ti. Bùm một tiếng vang nhỏ, một tiểu hỏa cầu trong lòng bàn tay phải của lão bắn lên không trung, nhất thời phát sáng chỗ hai người đứng. - Từng có tình yêu chân thành ở trước mặt ta nhưng ta lại không biết quý trọng. Chờ tới lúc mất đi ta mới hối hận không kịp, điều đau khổ nhất trong lòng ta chính là chuyện này. Hãy dùng kiếm của nàng cắt qua cổ họng ta đi! Không cần do dự! Nếu như ông trời có thể cho ta một lần cơ hội nữa ta nhất định sẽ nói với nàng ba chữ: Ta yêu nàng! Nếu như tình yêu này cần một kì hạn thì ta hy vọng là… …một vạn năm! Hỏa quang chiếu rọi chiếu lên khuôn mặt thống khổ đang đầy đau đớn của Lão Tạp. Lão Tạp cố rặn ra một nụ cười khổ, ánh mắt chăm chú nhìn Phỉ Lệ Ti. Mặc dù lúc luyện tập những lời này Lão Tạp thiếu chút nữa thì ói ra mấy lần những Lưu Vân nói nữ nhân đều thích những lời như vậy cho nên lão vẫn kiên trì học thuộc. Hôm nay rốt cuộc cũng được dùng. Phỉ Lệ Ti nhìn thấy sự thống khổ trên khuôn mặt Lão Tạp. Căn bản không biết nàng bị những lời nói này của lão làm động tâm hay tưởng rằng thương thế của lão rất nghiêm trọng mà làm trong lòng nàng cảm động. Tay cầm kiếm cũng buông lỏng. - Lệ Ty, trong lòng nàng đã dễ chịu hơn chưa? - Đừng tưởng rằng như vậy là ta sẽ tha thứ cho ngươi! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi! Phỉ Lệ Ti đột nhiên khóc rống lên, rút trường kiếm ra, tạo thành một vòi máu phụt ra, phi thân lui lại. Lão Tạp cũng không có đuổi theo, cũng không có phóng ra trì dũ thuật trị liệu cho mình. “Như vậy vẫn chưa được, chỉ đành xuất ra tuyệt chiêu!” Lão ảm đạm thởi dài. - Tại nơi bờ biển xa xôi đột nhiên xuất hiện một người. Khuôn mặt vốn mơ hồ dần dần rõ ràng… …Muốn nói lời yêu nàng nhưng lại bị gió thổi đi. Lúc quay đầu lại nàng vẫn ở nơi đó. Nếu như biển rộng có thể khiến cho tình yêu quay lại, ta sẽ dùng cả đời chờ đợi. Nếu như nàng đã không còn lưu luyến chuyện cũ nữa, hãy để nó theo gió bay đi!... … Phỉ Lệ Ti nhìn bóng lưng Lão Tạp càng lúc càng xa, trong lòng nhất thời ngây dại, lệ rơi đầy mặt. Bước đi không xa, tiếng ca chợt dứt. Lão Tạp rốt cục ngã xuống trong nước biển, không nhúc nhích.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio