Dị Giới Quân Đội

chương 218 : văn minh di tích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ta thật sự hy vọng tất cả những điều này đều là chuyện xưa! Nhưng tất cả trước mắt đều là sự thật. Nhưng một ngàn năm trước, đại lục rốt cuộc đã xảy ra chuyện đáng sợ gì lại có thể gây nguy hiểm tới sự sinh tồn của tất cả các chủng tộc. Cuối cùng làm một lịch sử bị đứt đoạn. Hải Luân xem hết tờ giấy Ca Tư Đặc lưu lại từ tay Lưu Vân, rồi nhẹ giọng thở dài nói. - Chân tướng lịch sử thường ngoài dự liệu của chúng ta. Lam Nguyệt đại lục đã từng phát triển tới trạng thái đỉnh cao như vậy, ngoại trừ tự bản thân loài người, đã không có thứ gì có thể hủy diệt bọn họ. Lưu Vân nhận lại lá thư, thở dài một tiếng. Sau đó khom người lấy từ trong rương ra một quyển bút ký đưa cho Hải Luân. - Đây là bút ký của thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ, ngươi xem sẽ hiểu rõ. Lưu Vân vừa đưa vừa nói, còn bản thân cũng cầm lấy một quyển sách để xem. - Lam Nguyệt lịch ngày tháng năm đối với Lam Nguyệt đại lục cùng dân chúng các đế quốc mà nói vốn là một ngày đáng hoan nghênh vào chào mừng. Bởi vì trong ngày này chúng nghị viện đã đồng ý thông qua nghị quyết hạng nhất với số phiếu cao ---- mở ra kế hoạch thám hiểm hải dương. Điều này cũng có ý nghĩa là từ nay về sau ánh mắt của đại lục sẽ hướng về đại dương, tìm kiếm nhiều tài phú, đất đai cùng cơ hội. Địa tinh tộc dưới sự xếp đặt của sư môn đã chuẩn bị thật tốt các bản vẽ hải thuyền bằng giấy, công tượng của Ải nhân tộc cũng bắt đầu chế tạo hải thuyền. Nhưng trong ngày này lịch sử cũng không chú ý tới một điểm. Hơn mười thành thị của đại lục đồng thời xuất hiện vô số ác ma. Bọn họ không có tính mạng, không có trí tuệ, chỉ biết máu tanh, giết chóc điên cuồng cùng phá hoại. Mà những ác ma này đều là những dân chúng bình thường. Đáng sợ hơn là người bị bọn họ làm bị thương sẽ nhanh chóng trở nên giống như bọn họ. Sau đó một tổ chức tên là Huyết thần giáo công bố chịu trách nhiệm chuyện này, cũng tuyên bố khai chiến với tất cả các quốc gia trên đại lục --- từ bỏ chống cự có thể sống sót, quốc gia nào chống cự đều biến thành một hải dương máu. Đại lục liên minh lại mở hội nghị khẩn cấp, mọi người quyết định đoàn kết lại cùng nhau tiêu diệt Huyết thần giáo. Chiến tranh bắt đầu rồi… … Hải Luân hoàn toàn bị nội dung trong đoạn bút ký hấp dẫn. Cũng theo nội dung trong đó, trận chiến ở năm trước đã diễn ra. Nàng lẳng lặng xem, ánh mắt lúc thì bi thương, khi thì kích động, thậm chí có lúc nhịn không được lệ nóng tuôn ra. Có thể thấy được cuộc chiến đó bi tráng, thê thảm, rung động lòng người đến như thế nào. Một lúc lâu sau, Hải Luân rốt cuộc khép cuốn bút ký lại, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa. - Ngươi là người bọn họ chờ đợi, người có thể chất lục hệ ma pháp? Một lát sau nàng mở to đôi mắt đẹp nhìn Lưu Vân, khẽ hỏi. - Ta không muốn mình là người đó. Lưu Vân cười khổ nói. - Tinh linh tộc trưởng lão từng nói cho ta biết rằng bọn họ đã đợi ta năm, khi đó ta cảm thấy thật buồn cười. - Thật không ngờ năm trước văn minh của Lam Nguyệt đại lục đã huy hoàng như vậy. Mà nên văn minh đó lại hoàn toàn bị diệt vong. Có thể thấy được Huyết thần giáo này đáng sợ như thế nào. Đối với các chủng tộc sinh hoạt tại đại lục lúc đó mà nói thì đó là một cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại! Hải Luân nói. “Huyết thần giáo xuất hiện làm thay đổi vận mệnh Lam Nguyệt đại lục. Nếu như không có bọn họ liên minh của Lam Nguyệt đại lục đã thành công khám phá trên biển, không biết lúc đó thế giới này sẽ thế nào?” Hải Luân nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi ngẩn ra. - Căn cứ bút ký của ma pháp sư Tạp Ba Tư Cơ, ngàn năm trước Lam Nguyệt đại lục đã trải qua năm phát triển, đã hình thành chế độ hội nghị liên minh của đại lục. Các quốc gia mặc dù có va chạm, xích mích nhưng chiến tranh với quy mô lớn cơ bản đã biến mất. Hòa bình trong thời gian dài làm các con người phát triển trên mọi phương diện, cũng thu được thành tựu cao. Loài người thực hiện cơ chế liên minh đối với tất cả các đế quốc, tạm thời không có chiến tranh; Ải nhân cung cấp trang bị vũ khí cùng công cụ hoàn mỹ dùng trong cuộc sống cho đại lục; Địa tinh tạo ra khí cầu ngao du bầu trời, thực hiện giấc mộng bay lượn của loài người; Long tộc cùng loài người hợp thành tổ hợp Long kỵ sĩ, cùng thủ hộ hòa bình đại lục. Tất cả nhìn qua rất tốt đẹp. Vào lúc đó đại lục đã phát triển tới đỉnh điểm, mà bản tính loài người luôn thích sôi động, không chịu nổi sự yên lặng. Thời gian kéo dài có thể có chiến tranh nổ ra. Hiện tại các tộc tạm thời chung sống hòa bình với nhau nhưng mâu thuẫn vẫn tồn tại như cũ. Lúc này một sự kiến lớn đã thu hút sự chú ý của mọi người, đem mâu thuẫn về địa bàn chuyển ra ngoài. Liên minh cầm quyền sáng suốt đem ánh mắt nhìn về biển rộng. Bởi vì biển rộng có thể thỏa mãn và cung cấp nhiều cơ hội cho các chủng tộc. Chỉ là không nghĩ tới một đám chính khác không vừa ý hài lòng, một ít tà ác pháp sư dưới tham vọng cùng dã tâm của ban thân đã tạo ra Huyết thần giáo, cuối cùng phá hủy chính cuộc sống của thế giới mình. Bi thảm nhất chính là dân chúng, tất cả đều trở thành vật hi sinh cho chiến tranh. Trong sơn cốc, các bộ bạch cốt lóe lên ánh sáng âm u, dường như đáp lại lời của Lưu Vân, dường như đang trầm mặc tố các tội ác chiến tranh. Hải Luân thấy Lưu Vân bi thương, đi tới bên cạnh an ủi hắn: - Cũng may tất cả đã trở thành quá khứ. Loài người trên Lam Nguyệt đại lục dù sao cũng một lần nữa bắt đầu khôi phục. - Thật sự sao? Ta lo lắng cơn ác mộng này vẫn chưa chấm dứt! Lưu Vân lắc đầu nói. Hắn thậm chí đã chứng kiến Lam Nguyệt đại lục một lần nữa trở thành biển máu, mà từ biển máu đó đi ra những hành thi đáng sợ. - Có câu người tốt khó sống lâu, tai họa thì tồn tại ngàn năm. Loài người cùng các chủng tộc khác có thể sớm làm ra sự chuẩn bị, chẳng lẽ Huyết thần giáo lại không ư? - Điều này cũng đúng. Giống như ngươi vậy, không dễ dàng chết được. Hải Luân nghe vậy không khỏi trêu hắn. - Ngươi không phải từng hỏi ta về lai lịch của những kẻ tập kích ta ở bờ biển sao? Bọn họ có thể chính là thế lực còn sót lại của Huyết thần giáo. Lưu Vân không để ý tới sự đùa cợt của nàng, trầm giọng nói. - A! Hải Luân nghe xong những lời này của hắn, sắc mặt không khỏi thay đổi, kinh ngạc kêu lên. - Đáng sợ nhất chính là ta hoài nghi Huyết thần giáo đã khống chế Tây Tư vương quốc. Lưu Vân nói tiếp - Ngươi nói gần đây Tây Tư phát sinh nội chiến là có liên quan với Huyết thần giáo? Lưu Vân gật đầu. - Nhưng mà tại sao bọn họ lại có ý định giết ngươi? - Bởi vì ta là người có thân thể lục hệ thể chất. Bên cạnh ta đã có tinh linh, long tộc, ải nhân xuất hiện. Có thể bọn họ ý thức được những lực lượng này đang lấy ta làm trung tâm, sẽ cấu thành uy hiếp đối với bọn họ, có lẽ sẽ làm loạn kế hoạch của bọn họ trong tương lai. - Đúng vậy. Thánh ma đạo sư Tạp Ba Tư Cơ nói sau khi lục hệ ma pháp dung hợp có thể trở thành khắc tinh đối với độc huyết của Huyết thần giáo, có tác dụng giống nguyệt quang nước suối. Bởi vì hắn là lục hệ thánh ma đạo sư cho nên mới có thể phát động một kích cuối cùng nọ. Hải Luân đăm chiêu gật gật đầu nói. - Cái gì phải tới cuối cùng sẽ tới, trốn cũng không thoát được. Dù sao ta cũng không sợ, tùy tiện cho bọn họ lăn qua lăn lại đi! Huyết thần giáo này thật là bọn rác rưởi, đem người đang sống biến thành ác ma. Cách làm nghịch thiên này chưa chắc đã làm lão tử sợ! Xin lỗi tiểu thư xinh đẹp nhé, tha thứ cho ta bởi vì kích động mà nói năng thô lỗ. Lưu Vân lắc đầu, cười to nói. Đôi mắt đẹp của Hải Luân khẽ chớp, thản nhiên cười rồi nhìn hắn: - Ngươi chính là người thô lỗ. Ta hoài nghi cho dù trời sập xuống ngươi cũng không lo lắng, sốt ruột. Biểu hiện của Lưu Vân làm cho lòng của nàng yên tĩnh lại. Nam nhân trước mắt dường như có một tinh thần, dũng khí nghịch thiên hơn cả Huyết thần giáo. Nàng thấy có lẽ Lưu Vân không có thực lực cường đại, thậm chí còn không bằng nàng nhưng trên người hắn lại có sự lạc quan tin tưởng, cho dù tới tinh trạng bi thảm nhất vẫn quyết không đánh mất tác phong làm việc. - Cần gi phải lo lắng. Cho dù trời có sập xuống thì cũng phải đè những thứ cao trước rồi mới tới ta. Ngươi biết không, tinh linh tộc nói cho ta biết ta chính là người bọn họ chờ đợi năm nay, trên người mang theo sứ mạng truyền thuyết. Khi đoa cảm giác đầu tiên của ta chính là bọn họ muốn bắt ta làm một cây đậu đi chống trời. Lưu Vân cười nói. - Tuy nhiên ta lại cảm giác thật ra cây đậu này đã phát sinh một số biến dị kì quái, có lẽ thật sự có khả năng chống trời không chừng! Chỉ là cây đậu này dường như vẫn chưa cảm nhận được áp lực. Hải Luân nhất thời bị cách nói của Lưu Vân chọc cười. - Xe đến trước núi mà không có đường thì ta đi đường vòng. Thuyền muốn ra ngoài mà không đi thẳng được chúng ta sẽ tìm đường khác cho nó ra. Ta không tin sau một ngàn năm loài người vẫn không có cách đối phó với những kẻ đó. Ít nhất ta cam đoan ta sẽ không đi vào vết xe đổ của lịch sử! Lưu Vân cười hắc hắc nói. - Xem xét tình hình đại lục hiện nay, ta thật sự không biết sự tư tin của ngươi từ đâu tới. Hải Luân nhìn Lưu Vân, khẽ thở dài nói. Nàng không biết Lưu Vân có biện pháp gì đối phó với sự kinh khủng của Huyết thần giáo nhưng Lưu Vân nói làm cho nàng cảm giác rất an tâm. - Bởi vì ta có lão bà cùng người thân và bạn bè. Ta phải bảo vệ bọn họ. Đấy là nguồn suối cung cấp niềm tin của ta. “Giống như ta mất đi gia đình, thân nhân khiến cho ta có động lực kiên cường sống sót sao?” Hải Luân nghĩ tới chuyện cũ, nhất thời trầm tư. - Cái gì đến sẽ phải đến. Trước tiên coi xem trong rương có thứ gì tốt không. Sau đó chúng ta phân chia. Lưu Vân vỗ vỗ vào cái rương bên cạnh. - Ngươi chưa mở ra xem? Hải Luân ngạc nhiên nói. - Ta mới chỉ nhìn tờ giấy ghi chép của kiếm thánh cùng bút ký của thánh ma đạo sư. Ta sợ ngươi chờ sốt ruột, cũng sợ ngươi bảo ta độc chiếm. Hy vọng có thể tìm được thứ gì đó có ích cho ngươi. Lưu Vân cười cười, mở cái rương ra. Hải Luân không có xem trong rương có gì, chỉ yên lặng nhìn Lưu Vân nói: - Ban đầu ta là địch nhân của ngươi, lần này chỉ là lần thứ hai gặp mặt ngươi. Tại sao ngươi lại tin tưởng ta như vậy? - Tin một người cần phải có lý do sao? - Đúng vậy. - Thật sự phải có lý do? ….. - Bởi vì khi ta từ trong bụng cá tỉnh dậy thấy được thiên sứ. Sau ta lại lấy đi cái khăn che mặt của thiên sứ, nắm lấy tay nàng. Từ ý nghĩa nào đó thì ta đã khinh nhờn sự thánh khiết của thiên sứ, sợ bị thần trừng phạt nên ta không thể làm gì khác hơn là mua chuộc nàng! ….. “Hắc hắc, ngươi cùng nữ nhân Lâm Mị nó có tình cảm tốt như vậy, ta đương nhiên muốn các ngươi trở thành chiến hữu. Lão tử cũng không muốn một mình đối phó với Huyết thần giáo!” Lưu Vân thầm nghĩ trong lòng. Chỉ là nghĩ tới cái từ “chiến hữu”, người nào đó không khỏi nghĩ ngợi lung tung, trên người không khỏi bốc lên một luồng dâm ý. Hai người ngồi xổm trên mặt đất xem xét cái rương. Sau khi mở hết ra thì phát hiện bên trong toàn là sách. - Khó trách hắn nói đây là hy vọng cuối cùng của loài người. Một một quyển sách đều là tâm huyết! - Đúng vậy, nếu bộ sách này một lần nữa xuất hiện trên đại lục. Mặc kệ là quốc gia nào có được nó đều đạt được sự phát triển chưa từng có, trở thành quốc gia cường đại nhất trên đại lục, xưng bá đại lục cũng không phải là một giấc mộng xa vời. Ngươi mang theo những thứ này về, Hỏa Vân hoàng đế có lẽ cũng không biết dùng cái gì để thưởng cho ngươi! Sau khi mất một chút thời gian đem bộ sách sắp xếp lại, trong tay hai người đều cầm một quyển sách. Trên mặt đất có vô số các loại sách, “Lam Nguyệt truyện kí”, “kiến trúc thuật của loài ngươi”, “thể chế liên minh quốc gia”, “thú huyết phi đằng – huy hoàng của cuồng chiến sĩ”, “tinh linh ma pháp toàn tập”, “ải nhân dã kim thuật”, “địa tinh cơ giới thuật”. Mỗi một loại đều có tinh hoa khoa học kỹ thuật của nền văn minh năm trước. - Ngươi lại có hứng thú với việc chế tạo thuyền? Chẳng lẽ ngươi định hỗ trợ nữ nhân A Tư Mạn kia kiến thiết một chi Hải quân xưng bá đại lục? Lưu Vân nhìn quyển sách trên tay Hải Luân, tò mò hỏi. - Hả? Ngươi nói là hải quân? Hải Luân bỗng dưng ngẩng đầu nhìn chăm chăm Lưu Vân rồi hỏi, trong mắt lóe lên thần thái động lòng. - Ta chỉ đang nghĩ có thuyền sẽ đem quân đội đi lên, lúc đó không phải thành đội quân trên biển sao? hẳn có thể gọi là hải quân? Lưu Vân vội vàng nói. Nghe xong Lưu Vân nói, ánh mắt Hải Luân có chút ảm đạm. - Ta không có dã tâm như vậy. Mặc dù nàng đối với ta rất tốt nhưng ta chỉ là một người khách qua đường mà thôi, không muốn quản nhiều chuyện của nàng. Ta chỉ muốn tạo hai chiến thuyền lớn để ra biển ngắm phong cảnh! - Như vậy ngươi chỉ cần một bản sao là được. Lúc ngươi ra biển chỉ cần nhớ ta đang buồn bực ở trên đất liền là được. - Quyển sách trong tay ngươi chính là ma pháp bút ký của lục thệ thánh ma đạo sư? Lục hệ thể chất thích hợp cho ngươi dùng, khó trách ngươi cao hứng như vậy! - Ta lười nhác chẳng muốn luyện. Ta còn cảm giác nam nhân động dao động kiếm có điểm không hay. Lưu Vân mỉm cười vỗ bôn nguyệt đao ở chỗ thắt lưng. - Để cho nam nhân trước khi đánh nhau nói vài câu, ta cảm giác như mình đang diễn trò. - Trời ạ, chỉ sợ cũng chỉ có ngươi mới dám đem bút ký của ma pháp sư được tôn sùng trên đại lục trở thành trò cười! Hải luân che miệng cười duyên nói. Thanh âm giống như bản nhạc vui khiến cho Lưu Vân không khỏi ngẩn người ra. - Nếu như ngươi hát, cho dù ta nghe cả đời cũng không chán. - Ngươi nhìn ta ngây ngốc như vậy làm gì? Ngươi không học, tại sao ngươi lại cao hứng như vậy? Hải Luân hỏi. - Rất may mắn là bên cạnh ta còn một lão già là lục hệ ma đạo sư. Quyển sách này có tác dụng rất lớn đối với lão, ta cao hứng thay cho lão. Chỉ là lão bất tử kia gần đây chỉ tập trung tán gái nên có chút ảnh hưởng. - Xem xem ngươi còn cần thứ gì. Lưu Vân đem một ít sách tạm thời không cần dùng đến vứt vào trong rương, rồi hỏi Hải Luân. - Nếu như ngươi không ngại, ta còn muốn mượn quyển này xem một chút. Hải Luân vừa nói vừa chỉ vào cuốn sách “Địa tinh cơ giới thuật”. “Ánh mắt nữ nhân này thật độc đáo! Quyển sách này có thể khíến con người bước sang một thời đại mới!” Ánh mắt Lưu Vân thầm khen trong lòng, nhưng cũng không do dự chút nào, đưa quyển sách cho nàng. - Vẫn quy củ như cũ, ta muốn một bản sao. - Cảm tạ ngươi đã tín nhiệm ta. Có quyển sách này, ta nghĩ tương lai khi Huyết thần giáo xuất hiện ta có lẽ sẽ giúp đỡ được ngươi. Hải Luân trịnh trọng nói. “Quyển sách khoa học kỹ thuật này nếu như ngươi có thể xem và hiểu được thì đúng là thiên tài.” Trong lòng Lưu Vân có chút hoang mang. - Làm sao thế? Ngươi xem không hiểu không có nghĩa là ta xem cũng không hiểu? Hải Luân phát hiện vẻ mặt Lưu Vân có chút quái dị liền hỏi. - Ta cũng chỉ hiểu chút bề ngoài mà thôi! Lưu Vân cuống quít nói. - Thật sao? Hải Luân nhìn hắn, khẽ cười hỏi. “Mẹ kiếp, ta xem rồi hiểu được bởi vì ta là người của thế giới khác tới. Nếu như ngươi tự mình xem mà hiểu thì đúng là quái thai!” Trong lòng Lưu Vân thầm nói. - Ta cũng chỉ có thể xem và hiểu chút bề ngoài. Nhưng chút bên ngoài đó có lẽ sẽ cho ngươi ngạc nhiên ngoài ý muốn! Hải Luân ngẩng đầu tự tin nói. “Cố gắng là tốt!” Thật đúng là ngực to óc như trái nho.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio