- Lão đại, ngươi cuối cùng cũng tới! Khi Lưu Vân cùng lão Tạp xuất hiện tại phòng làm việc của viện trưởng, Á Lịch Sơn Đại không khỏi mừng rỡ. - Á Lịch Sơn Đại, tiểu tử ngươi dạo này giảm béo sao? Lưu Vân nhìn vẻ mặt tiều tụy gầy như que củi của Á Lịch Sơn Đại, không khỏi tò mò hỏi thăm. - Giảm béo? Lão đại, ta bị cái gọi là chức viện trưởng học viện của ngươi làm liên lụy đến nỗi thư thế này mà ngươi còn nói lời châm chọc ta. Nếu như ngươi trong hai tháng trời mỗi ngày chỉ có thể ngủ từ hai đến ba canh giờ, ngươi sẽ hiểu được nỗi thống khổ của ta. Á Lịch Sơn Đại vừa nói vừa đứng lên. Trước bàn hắn ngồi văn kiện chất đống như núi, hiển nhiên hai ngày nay hắn chỉ ở trong này. - Hai tháng không phải là trụ cột để huấn luyện thể năng sao? Bị liên lụy? Xem ra cái chức viện trưởng này quả thật không tốt lành chút nào. May mắn là ta đã sáng suốt đem vị trí này dâng tặng cho ngươi. Ha ha. Lưu Vân nhìn hắn, có chút hả hê nói. - Đảm nhiệm chức viện trưởng trong khi ta lại không có bất cứ kinh nghiệm gì, lại phải tự mình lo lắng tất cả mọi chuyện. Ngoại trừ lão đại ta còn phải mời giáo viên, chuẩn bị giáo án, đưa ra các loại quy định chế độ cho học viện. Ta hiện tại hận mình không có thuật phân thân! Á Lịch Sơn Đại cười khổ nói. - Làm gì đến nỗi khó khăn như vậy. Ngươi chỉ cần đem toàn bộ mọi thứ của Sồ Ưng học viện rồi chỉnh sửa một chút là được thôi mà? Lưu Vân khó hiểu hỏi. - Sồ Ưng học viện? Lão đại, hình như ngươi không có nói với ta! Á Lịch Sơn Đại nghe xong Lưu Vân nói cảm giác có chút ngoài ý muốn. Mặc dù hắn cũng nghe qua tên Sồ Ưng học viện nhưng không biết học viện nọ là do Lưu Vân sáng lập. - Hình như là ta quên nói cho ngươi biết. Lưu Vân gãi gãi đầu. - Tại Sồ Ưng học viện, tất cả các quy định chế độ đều rất hoàn thiện, chỉ cần sửa lại tên rồi phát hành lại là được. - Lão đại, ngươi thật tàn nhẫn. Ngươi có chủ kiến như vậy nhưng không nói làm cho ta mất công hai tháng. Á Lịch Sơn Đại bi phẫn nói. - Hắc hắc. Chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn. Để bồi thường cho ngươi, hiện tại ta sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề giáo án. Lưu Vân vừa nói vừa đưa vài quyển sách trong tay cho Á Lịch Sơn Đại. - Mấy cuốn sách này là tinh hoa của của nền văn minh đại lục năm trước. Ta nghĩ nó có thể mang tới một bộ mặt hoàn toàn mới cho học viện. Ngươi cho người sửa sang lại toàn bộ nội dung trong đó là có thể làm giáo án cho các đệ tử sử dụng. Á Lịch Sơn Đại nhận mấy cuốn sách, tiện tay cầm một quyển coi qua. Hắn liền cảm thấy khiếp sợ, lập tức cầm vài quyển khác lên coi. Một lúc lâu sau, Á Lịch Sơn Đại thở dài nói. - Lão đại, ngươi tìm được bảo bối này từ nơi nào vậy? - Thế nào, có thể làm giáo án chứ? Lưu Vân hỏi. - Đương nhiên. Rất tốt là đằng khác! Ta nghĩ khi những đệ tử này tốt nghiệp, bọn họ sẽ tạo thành một chi quân đội vô địch! Á Lịch Sơn Đại kích động nói. - Không những thế ta sẽ tự mình mở một ban ma pháp cấp tốc trong học viện. Thời đại sản sinh ma pháp sư với số lượng lớn đã tới. Lão Tạp đứng ở một bên đắc ý nói. Đế quốc lịch tháng năm , lịch sử đã ghi lại: Học viện chỉ huy quân sự đế quốc bắt đầu một phương thức hoàn toàn mới để bồi dưỡng đệ tử. Sau đó cung cấp một số lượng lớn sĩ quan trong chiến tranh, thay đổi hướng đi của đại lục. Đồng thời ban ma pháp cấp tốc được thành lập, trong thời kì ngắn đã bồi dưỡng ra rất nhiều ma pháp sư cho đại lục. Lần đầu tiên trong lịch sử Hỏa Vân đế quốc có được lực lượng công kích viễn trình cường đại. Sau đó chiến tranh nổ ra, rất nhiều đệ tử đã trải qua chiến tranh tẩy lễ, nhanh chóng phát triển thành lực lượng trung kiên của quân đội, viết lên một khúc nhạc huy hoàng. Hỏa Vân đế quốc cũng bởi vậy mà trở thành quốc gia cường đại nhất trên đại lục, trong thời khắc sinh tử tồn vong sắm vai một nhân vật cực kì trọng yếu. Sau khi chiến tranh kết thúc, nền chính trị của đại lục cũng vì vậy mà xảy ra biến đổi lớn, tiến vào một thời đại hoàn toàn mới, kế thừa di sản văn mình năm trước. Lưu Vân bá tước cũng bởi vậy mà trở thành anh hùng cứu vớt cả đại lục. Từ ý nào đó mà nói nếu như không có chuyện Lưu Vân xuất hiện ngoài ý muốn, các đế quốc trên đại lục cho dù có đoàn kết lại, may mắn tiêu diệt được Huyết thần giáo thì cũng bị một trường biến cố khác công kích tan vỡ hoàn toàn, chờ đợi dân chúng đại lục sẽ là vận mệnh cực kì bi thảm. - Phỉ nhi, sinh ý của chúng ta hiện tại như thế nào? Sau khi an bài xong mọi chuyện của học viện, trở về nha, Lưu Vân lập tức quan tâm tới vấn đề tài chính. - Việc tiêu thụ pháo hoa cùng rượu nho rất tốt, đã thông qua gia tộc của ta mà có mạng lưới tiêu thụ bao trùm trên các đế quốc lớn trên đại lục. Hiện tại vấn đề của chúng ta là sản lượng không đủ cung cấp. Hoa Phi Lệ đáp. - Ta là nữ nhân của ngươi. Chàng lại là tổng đốc La Mạn hành tỉnh. Cho nên gia tộc của ta hiện tại toàn tâm toàn lực trợ giúp chàng. Chàng còn chưa có lấy ta mà ta đã đem cả gia tộc tặng cho chàng, có phải có chút ngu không? - Phỉ nhi, chờ chiến tranh kết thúc ta sẽ cho ngươi một hôn lễ ấn tượng nhất đại lục. Nàng sẽ trở thành tân nương được các nữ nhân hâm mộ nhất trên đại lục. Ta đã nói sẽ đem lại huy hoàng cho La Mạn gia tộc. Đây là lời hứa của ta với nàng. Ta nhất định làm được. Lưu Vân thấy nàng lộ ra dáng vẻ ai oán, không khỏi kéo nàng vào lòng, ôn nhu nói. - Thật ra hiện tại ta không cần hư danh này. Ta chỉ hy vọng chàng có thể bình an. Ta có thể bình yên sống ở bên cạnh chàng. Sau này chúng ta già đi, bên cạnh có con của chúng ta, như vậy là đủ rồi. Hoa Phi Lệ khẽ nói. - Nàng lo lắng chuyện Huyết thần giáo sao? Hiện tại ta đã bắt tay vào tiến hành chuẩn bị. Trước mắt ở trong tay ta có ba lực lượng. Một là Hắc Ưng quân đoàn của bản thân. Thứ hai là Hắc Ưng đặc chiến đại đội, và còn có một quân bài trọng yếu nhất trong tay ta. Lưu Vân khẽ nói vào bên tai nàng. - Tài liệu chế tạo pháo hao còn có thể sử dụng một cách bá đạo như vậy? Hoa Phi Lệ khiếp sợ hỏi. - Đúng vậy. Thật ra nó mục đích sử dụng chủ yếu của nó là ở trong chiến tranh. Ta vẫn lo lắng nói xuất hiện sẽ tác động tới các đế quốc trên đại lục khiến cho chiến loạn thường xuyên xảy ra. Cho nên vẫn do dự xem có nên sử dụng hay không. Tuy nhiên tới lúc này rồi ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Nếu bọn họ muốn đem tất cả các chủng tộc trên đại lục vào chỗ chết, ta cũng phải cho bọn họ nhấm nháp uy lực mang tính hủy diệt. Lưu Vân đắc ý cười nói. - Nhưng mà sau khi lực lượng này bại lộ, một khi chiến tranh chấm dứt, ngươi nắm trong tay loại lực lượng này, không phải thành công địch của cả đại lục sao? Hoa Phi Lệ lo lắng hỏi. - Hắc hắc, công địch thì sao? Thế giới này nắm tay người nào lớn, giọng nói ai to thì người đó làm lão đại. Ta muốn nhìn xem đến lúc đó còn ai dám trêu vào ta. Một khi đã quyết định sử dụng hỏa dược, Lưu Vân đã vứt bỏ mọi băn khoăn. Hắn cảm giác được muốn chơi đùa một cách đặc sắc. - Ngoại trừ thứ này trong tay ngươi còn có vũ khí bí mật gì để đối phó với Huyết thần giáo? - Tạp đại thúc đã thành lập một ban ma pháp cấp tộc tại học viện quân sự đế quốc. Ta sẽ xây dựng một chi ma pháp sư bộ đội. Ma pháp công kích xa, cũng là thủ đoạn hữu hiệu nhất của ta để đối phó với Huyết thần giáo trong tương lai. - Thần của ta, ngươi đem ma pháp sư cao quý trở thành binh lính bình thường? Ngươi dùng biện pháp gì bỗi dưỡng nên một số lượng lớn ma pháp sư? Hoa Phi Lệ kinh ngạc kêu lên. - Ta ngẫu nhiên tìm được phương pháp sử dụng ma tinh thạch cung cấp ma pháp cường đại trong một đống sách. Ngươi biết vì sao năm trước ma pháp sư lại hưng thinh đến thế chứ? Chính là bởi vì người bình thường cũng có thể thông qua phương pháp này thành công đem ma tinh thạch chuyển hóa thành ma pháp lực trong cơ thể, cũng có thể sử dụng chú ngữ phóng ra ma pháp cường đại. Khi đó mà tinh thạch là đồ vật tùy thân của ma pháp sư. Lưu Vân giải thích. - Ngươi đã phá vỡ mọi sự thừa nhận của mọi người về sự vật mới. Xem ra những di sản ngươi lấy được thật sự là phong phú! - Đúng vậy, liên quan tới nhiều phương diện, ta còn không nghiên cứu để hiểu hết được. Có những thứ này, hơn nữa còn có sự trợ giúp từ tinh linh tộc, long tộc, ải nhân, ta nghĩ hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Lưu Vân cũng không biết lúc này hắn đã đánh giá thấp thực lực của Huyết thần giáo sau gần năm phát triển. Sai lầm này này làm cho hắn gặp thất bại nghiêm trọng trong chiến tranh, cũng vì đó mà phải trả một cái giá quá đắt. -Chàng tận lực một chút, chuẩn bị thật đầy đủ, đừng để cho đến lúc đó thủ hạ cùng binh lính của mình bị thương vong quá nặng. Tính mạng bọn họ đều giao cho chàng. Mỗi một người đều là tâm huyết của chàng. Hoa Phi Lệ lại dặn dò. - Ừ. Lần này mở rộng quy mô, vấn đề tiền nong không có chuyện gì chứ? - Ta sẽ toàn lực trợ giúp chàng. Về phương diện tiền nong thì chàng không cần phải lo lắng. Phi nhi có thể đem hết tất cả gia sản cho chàng, chỉ cần chàng bình an. Hoa Phi Lệ nói làm Lưu Vân cảm động không thôi. - Phi nhi, kiếp này gặp được ngươi, trở thành người yêu của ngươi là hạnh phúc lớn nhất trong đời ta. Hai người lẳng lặng ôm nhau, không khí ấm áp lan tỏa khắp phòng. - Được rồi. La Mạn học viện của nàng sắp sửa mở cửa chưa? Lưu Vân hỏi. - Nhìn chung đã được xây dựng tốt, việc chiêu sinh cũng đã thực hiện, sẽ nhanh chóng khai giảng thôi. Ta chuẩn bị làm lễ khai giảng. Ta trân trọng mời tổng đốc đại nhân tới dự. - Đương nhiên phải đi. Chuyện của lão bà, ta đương nhiên phải trợ giúp rồi. - Vậy đống sách đó có phải là chàng cũng nên chia cho ta một ít chứ? - Đương nhiên, chỉ có tố chất của dân chúng được nâng cao, xã hội mới có thể tiến bộ, quốc gia mới có thể cường đại. Những cuốn sách này vốn là tinh hoa của văn minh đại lục, bắt đầu từ La Mạn học viện, hãy để cho chúng tái hiện lên trên đại lục đi.