Hàn thành là cửa chính phía tây của Hỏa Vân đế quốc, cũng là nơi mà trong lịch sử nhiều lần bị ngọn lửa chiến tranh lan đến. Chiến tranh giữa Thú nhân cùng Hỏa Vân đế quốc đã nhiều lần xảy ra ở đây. Hai chủng tộc đã kết thù kết hận ở nơi này. Trong lịch sử lâu dài, tòa thành này đã từng mấy lần đổi chủ nhưng cuối cùng vẫn thuộc về Hỏa Vân đế quốc. Theo sự suy sụp của Thú nhân và Hỏa Vân hưng thịnh, nó dần dần trở thành chướng ngại mà Thú nhân không thể vượt qua, trở thành một bức thành kiên cố của Hỏa Vân đế quốc. Có người từng nói: Mỗi tấc tường thành của Hàn thành đều thấm đẫm máu tươi của Thú nhân. Mà quan binh Hỏa Vân chết ở nơi này cũng tuyệt đối không ít hơn so với số lượng đá ở trên tường thành. Mặc dù đã là tháng , bên ngoài khoác áo da chồn, nhưng khi đứng ở trên tường thành, Nạp Lan vẫn có cảm giác rất lạnh. Rốt cuộc là tòa thành này quá lạnh hay là trong lòng mình vẫn còn rét lạnh. Nạp Lan cũng không rõ điều này lắm. - Hôm nay khi nào thời tiết mới có thể sáng sủa hơn đây? Nhìn bầu trời tối tăm, Nạp Lan thở dài nói. - Tướng quân, ở Hàn thành rất hiếm khi có ngày trời nắng. Một năm bốn mùa thời tiết đều âm u lạnh lẽo như vậy. Nếu không làm sao gọi là Hàn thành được! Một thị vệ ở bên cạnh thuận miệng đáp. - Thời tiết không thay đổi được, chính vì vậy nơi này luôn là mùa đông! - Ngày mai thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị cho tướng quân một cái áo dầy hơn một chút! Thị vệ lấy lòng nói. Nạp Lan không để ý tới hắn, chỉ chìm đắm trong suy nghĩ của mình. “Khi ta rời xa quyền lực trung tâm của đế quốc đi vào tòa biên thành này, cuộc đời của ta không phải cũng lạnh lẽo âm u như mùa đông sao? Sư phụ, người nói cơ hội của ta ở nơi nào?” Sau khi Nạp Lan đến Hàn thành, chuyện mà hắn nghe được nhiều nhất chính là chuyện công chúa thủ thành và Chiến Ưng đến cứu thành. Loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân được lưu truyền rộng rãi ở Hàn thành, với lại không ngừng được một số người thần thoại hóa làm cho câu truyện càng ngày càng có màu sắc truyền kỳ. Từ các quan chức ở Hàn thành đến ăn xin đầu đường xó chợ ở trong Hàn thành đều rất si mê câu chuyện này. Mà ở chính đàn đế quốc, Hắc Ưng quân đoàn trưởng Lưu Vân nhanh chóng quật khởi lại trở thành sự kiêu hãnh của mọi người ở Hàn thành. Bởi vì anh hùng vĩ đại của đế quốc từng chiến đấu ở nơi này. Nghe đến mấy cái này, trong lòng Nạp Lan thấy rất không vui nhưng hắn lặng lẽ thừa nhận tất cả những điều này. Sau khi rời khỏi đế đô, hắn suy nghĩ đi suy nghĩ lại về những lời sư phụ đã nói, trong lòng cũng dần dần sáng lên. Thời thế tạo anh hùng. Lưu Vân chỉ là nắm bắt cơ hội tốt hơn so với hắn. Nạp Lan không cam lòng cứ yên lặng như vậy, hắn đang chờ một cơ hội. Hắn tin tưởng tòa thành này có thể tạo nên một người anh hùng thứ hai. Nhưng vùng biên giới yên lặng, Thú nhân cùng Hỏa Vân kết thành đồng minh làm cho áp lực ở Hàn thành giảm bớt rất nhiều. Bóng mây đen chiến tranh đã đi xa, Hàn thành trở thành một nơi sầm uất nhất ở biên giới, buôn bán càng ngày càng phát triển. Nạp Lan không có cách nào thay đổi được. Khi chiến tranh chấm dứt, xã hội phát triển là điều tự nhiên. Hắn chỉ có thể thỉnh thoảng ngẩn người ra nhìn đám người đông đúc nhộn nhịp trên đường phố. Trong cuộc sống như vậy, cái giúp người đàn ông này không ngã gục hính là nhớ lại thời gian khi ở bên cạnh công chúa. Một sĩ quan vội vã chạy lên tường thành, đi tới trước mặt Nạp Lan: - Khởi bẩm tướng quân, có Thú nhân sứ giả cầu kiến! - Thú nhân sứ giả? Nạp Lan nhíu mày. - Không gặp! Một tướng lĩnh thủ thành vùng biên giới có liên lạc với địch quốc là việc vi phạm lệnh cấm. Nạp Lan dứt khoát từ chối. - Tướng quân, nhưng mà….. Viên sĩ quan đang định giải thích nhưng bị Nạp Lan cắt ngang” - Ta nói không gặp! - Bọn họ có thư mời của hoàng đế bệ hạ. Viên sĩ quan kiên trì nói. - Thư mời? Thư mời gì? Ngươi thấy rõ sao? Nạp Lan hỏi. - Bệ hạ mời bọn họ đến Phổ Lí Tắc Lợi thành thuộc La Mạn hành tỉnh tham gia một hội nghị thương lượng việc đối phó với Huyết thần giáo. Ta đã kiểm tra, không có vấn đề gì. Viên sĩ quan đáp. - Theo lễ tiết bình thường tiếp đãi bọn họ, sau đó phái người hộ tống bọn họ đến thành thị kế tiếp. Ta không có thời gian gặp bọn họ! Tâm tình Nạp Lan trở nên rất xấu. Mặc dù ở biên thành nhưng hắn luôn quan tâm chú ý tới tình thế đại lục. Hắn biết không ít tin tức về chiến tranh giữa Huyết thần giáo cùng A Tư Mạn. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể đừng ở xa xa mà nhìn. Làm một khán giả quần chúng. - Vâng, tướng quân! Viên sĩ quan quay người rời đi. - Quay lại! Nạp Lan đột nhiên gọi hắn. - Dẫn ta đi gặp bọn họ. Minh Lạc thấy được người thanh niên trước mắt đang chán nản. Thanh niên này cùng quật khởi đồng thời với Lưu Vân ở Hỏa Vân đế quốc, cũng từng khiến hắn chú ý nhưng tia sáng của hắn nhanh chóng bị Lưu Vân làm lu mờ, sau đó dần dần tan biến trong mắt mọi người. Nhưng Minh Lạc không có quên hắn. Cho nên lần này lựa chọn đường vòng tới Hàn thành, chính là vì muốn gặp hắn một lần. Hắn tin tưởng người thanh niên này có chỗ hơn người. Hơn nữa hắn lại trấn giữ cửa Tây của Hỏa Vân đế quốc, nắm vai trò rất quan trọng trong kế hoạch tương lai của mình. - Mạo muội quấy rầy, hy vọng đại nhân thứ lỗi. Ta là sứ giả của Thú nhân đế quốc. Vị này là đồng bạn của ta, đại thần Ca Tư Lạp của Thú nhân đế quốc. Vừa gặp mặt, Minh Lạc thân mật nói rõ mục đích đến đây của mình với Nạp Lan. - Minh Lạc đại nhân không cần khách khí. Xin mời hai vị ngồi. Vừa thấy Minh Lạc, tâm tình Nạp Lan lập tức tốt hơn một chút. Khi Minh Lạc lần đầu tiên đi sứ Hỏa Vân đế quốc đã thu được thanh danh vang dội, Nạp Lan có ấn tượng không tồi đối với kẻ dám cùng Lưu Vân tranh cướp đàn bà. - Lần trước gặp mặt tướng quân mới dẹp yên quân phản loạn trở về. Đảo mắt mấy tháng đi qua, Minh Lạc đối với hình dáng hăm hở hăng hái của tướng quân khi đó vẫn còn như mới trong ký ức! Chỉ là không nghĩ tới tướng quân lại trải qua cuộc sống nhàn rỗi ở Hàn thành! Minh Lạc nhìn chung quanh, xúc động nói. Nạp Lan tiếp kiến Minh Lạc ở trong phủ của mình. Phòng tiếp khách bố trí rất trang nhã, đều do tự hắn thiết kế. - Bệ hạ đem tòa thành này giao cho ta, Nạp Lan nhất định phải quản lý nó thật tốt. Còn cái khác là do Nạp Lan tự mình tìm phiền não. Nạp Lan mỉm cười nói. Minh Lạc: - Đại lục đang sóng gió, tướng quân chẳng lẽ lại an phận thủ thành, chẳng lẽ ngài không cảm thấy tủi thân sao? Nạp Lan lắc đầu nói: - Đại nhân nói đùa. Gìn giữ đất đai, bảo vệ đất nước thuộc bổn phận và trách nhiệm. Nạp Lan tự nhiên tuân thủ nghiêm ngặt. - Chim chóc trong lồng luôn hy vọng có một ngày được bay lượn trên bầu trời. Tướng quân chẳng lẽ không muốn ở thời buổi loạn lạc này mà thành lập công lao sự nghiệp sao? Minh Lạc Minh Lạc không quên Nạp Lan là một công nhân. - Bay cao bay xa cuối cùng cũng phải tìm nơi để sống. Ai có thể nói Hàn thành không phải là nơi lập công chứ? Nạp Lan bắt đầu phản kích. - Có lẽ vậy! Nghe nói lần hội nghị của các quốc trên đại lục này cũng là do Lưu Vân bá tước một mình bố trí. Ở Hỏa Vân đế quốc các ngươi mà nói hắn đúng là có quyền khuynh đảo triều đình và dân gian, một tay che trời! - Lưu Vân bá tước là kỳ tài ngút trời, là trụ cột vững chắc của Hỏa Vân đế quốc chúng ta, những việc này do hắn xử lý rất là bình thường. Tuy nhiên hắn có thể làm cho Hỏa Vân đế quốc yên tâm nhưng có khả năng sẽ làm cho một số người khác lo lắng. Ca Tư Lạp nghe vậy ngáp dài một cái. Đối với việc hai người cứ ám chỉ như vậy quả thực hắn không có hứng thú. Hắn không hiểu tại sao Minh Lạc lại có hứng thú đối với một tướng lĩnh như vậy của Hỏa Vân đế quốc. - Nghe nói công chúa của quý quốc cùng Hỏa Phượng quân đoàn của nàng cũng đang ở Phổ Lí Tắc Lợi thành. Ta đối với công chúa điện hạ ngưỡng mộ đã lâu, thật sự hy vọng lần này có thể được gặp mặt nàng. Minh Lạc không có ý định cứ như vậy buông tha cho Nạp Lan, tiếp tục nói. - Nếu như gặp được, xin gửi lời Nạp Lan hỏi thăm sức khỏe nàng. Nạp Lan yên lặng nói. Nhưng trong lòng hắn, sự thiện cảm ban đầu đối với vị Thú nhân sứ giả này đã bị sự tiếp xúc ngắn ngủi này phá hỏng. Nạp Lan rất rõ ràng Minh Lạc làm như vô tình nhưng lại cố ý chọc ngoáy vào quan hệ giữa hắn cùng Lưu Vân, điều tra bí mật trong lòng hắn. Mặc dù vẻ mặt Nạp Lan không có biến hóa quá lớn nhưng Minh Lạc tin tưởng lời nói của mình đã thu được hiệu quả. Hắn không cần sốt ruột, bởi vì hắn phát hiện nhược điểm lớn nhất ở trên người Nạp Lan chính là sự đố kị. Cái mặt trái này có thể tích lũy dần dần theo thời gian, chỉ cần đột nhiên kích thích là có thể làm cho nó bùng nổ. Hai người hàn huyên vài câu, lúc Ca Tư Lạp muốn đi ngủ, Minh Lạc bèn hướng Nạp Lan cáo từ. - Minh Lạc mang đến cho tướng quân một ít lễ mọn, mong tướng quân đừng từ chối. Nói xong Minh Lạc vung tay lên, một người tùy tùng đưa lên danh mục các quà tặng. Nạp Lan nhận lấy, tiện tay đưa cho thị vệ bên cạnh: - Trên danh sách đăng ký ghi rõ là Minh Lạc đại nhân đưa. Lòng tốt của Minh Lạc đã bị Nạp Lan từ chối như vậy. - Hẹn gặp lại sau, hy vọng lần sau gặp mặt cuộc sống của Nạp Lan tướng quân sẽ tốt hơn một chút. - Hẹn gặp lại, hy vọng lần sau gặp mặt không là ở trên chiến trường giữa Thú nhân cùng Hỏa Vân. Hai người đàn ông đối đầu gay gắt không chút khoan nhượng kết thúc lần gặp mặt này như vậy. Minh Lạc đi rồi, Nạp Lan tự mình đi kiểm tra cái gọi là lễ vật: Một xe binh khí, vài xe đặc sản của Thú nhân. Nhưng chỉ một ít vật nhỏ như vậy lại làm cho Nạp Lạn cảm nhận được áp lực đến từ Thú nhân. Chất lượng binh khí cao hơn so với binh khí của quân đội Hỏa Vân đế quốc. Đặc sản phong phú vượt xa trình độ của Thú nhân. - Minh Lạc, đây là ngươi hướng ta thị uy sao? Được rồi, ta sẽ ở Hàn thành chờ ngươi! Nạp Lan cười lạnh nói. Cách làm của Minh Lạc đã khơi dậy chiến ý trong lòng Nạp Lan, cũng làm cho một vị tướng quân bước ra từ sự tuyệt vọng. Đối với một quân nhân mà nói, uy hiếp đền từ kẻ địch sẽ làm cho hắn tìm được giá trị tồn tại của mình, sẽ cho hắn động lực tiến lên. Minh Lạc đi rồi, Nạp Lan yên lặng quyết tâm một lòng một dạ dựa vào Hàn thành chuẩn bị chiến đấu và huấn luyện quân sự. Hắn rốt cuộc hiểu rõ lời của sư phụ: Đi về hướng tây, có lẽ có cơ hội.