Ngày thứ hai, Lưu Vân lại gặp phải chuyện đau đầu. Minh Lạc, đại biểu của Thú nhân đã tới. Nữ nhân phiền toái sẽ làm phiền nam nhân nhưng còn có thể cảm giác được một chút dương dương tự đắc. Mà nam nhân mang đến phiền toái mới thật sự là rất phiền. Nếu như một nam nhân nói với ngươi: - Huynh đệ, cúc hoa cho ta. Ngươi khẳng định sẽ cho hắn một cái bạt tai sau đó đá cho hắn một cước vào hạ thể của hắn. Hiện tại Lưu Vân cảm giác được Minh Lạc đang hướng về hắn để “cúc hoa cho ta”. Nhưng hắn là chủ nhân cho nên không thể thiếu khuôn mặt tươi cười, hướng Minh Lạc rồi nói: - Hoan nghênh, hoan nghênh! Theo lời của Á Lịch Sơn Đại thì lúc bọn họ gặp mặt làm cho người ta cảm giác chính là: Sau khi hai người bọn họ gặp mặt nhau, ở trên đại lục này rất khó có thể tìm được người nào dối trá và mặt dày hơn bọn họ ---- cứ việc hai người đều nắm đao thương côn bổng thiết chùy đinh sắt toàn nhằm chỗ yếu hại trên người đối phương mà đâm nhưng hết lần này tới lần khác khuôn mặt vẫn luôn tươi cười hớn hở. Vì chứng minh điểm này, Á Lịch Sơn Đại có ý để ý ghi chép lại những gì hai người này nói chuyện với nhau. - Một ngày không gặp như cách ba thu, Minh Lạc đại nhân! - Từ lúc từ biệt ở Vân thành, ta lúc nào cũng muốn gặp ngươi, Lưu Vân bá tước! - Mấy ngày này uy danh của đại nhân lan xa, Thú nhân đế quốc càng ngày càng phát triển! - Mới mấy tháng không gặp mà đại nhân cũng uy trấn La Mạn, thực lực cũng là nước lên thuyền lên! - Đại nhân hết lòng hết sức lo lắng cho việc chấn hưng Thú nhân, độc chiếm đại lục. Ha ha, là việc hùng bá đại lục sắp nằm trong tầm tay! Huyết thần giáo không biết tốt xấu suốt ngày lăn qua lăn lại không làm ảnh hưởng tới kế hoạch của ngài chứ? Ngài nên sớm giết chết bọn chúng! - Bá tước tốn công tốn sức, lo nghĩ, phiền muộn vì nước vì dân, công cao chấn chủ. Không phải, phải nói là không thể bỏ qua công lao! Huyết thần giáo đối với bá tước mà nói thì không là cái gì. Minh Lạc tới nơi này, tất cả đều nghe theo sự an bài của bá tước, hoàn toàn là chỉ giúp vui thôi! Sau đó hai người lại nói về chuyện Nạp Lan, nói tới chuyện Thú nhân đánh lui trận tập kích của Huyết thần giáo như thế nào, việc xây dựng các công trình kiến trúc quân sự ở La Mạn hành tỉnh cùng việc phát triển kinh tế của Thú nhân, tập trung thảo luận vào các vấn đề trọng điểm. Lần đầu tiên gặp mặt đã nhiệt liệt thảo luận với nhau. Trước khi rời đi hai người vẫn hướng đối phương biểu đạt sự hài lòng của mình đối với tương lai tốt đẹp. Lưu Vân nói: - Nghe nói trong tay đại nhân có loại đại pháo tốt lắm. Hy vọng trong tương lai có thể nhìn thấy nó hiển lộ thần uy trong chiến tranh! Minh Lạc nói: - Nghe nói Tây Tư có đơn vị quân đội được đại nhân võ trang cho. Hy vọng có thể phát huy cường đại lực chiến, khiến cho tà giáo suy sụp! Kết quả là hai người đều buồn bực đi về nơi ở của mình, đóng cửa ngẫm nghĩ. Phải nói là lần này gặp mặt đều làm hai người cảm thấy bất ngờ, không chuẩn bị kịp. Minh Lạc thật không ngờ chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi Lưu Vân lại biểu hiện cường đại như thế. Cho nên hắn bắt đầu hoài nghi cái Lưu Vân để cho hắn xem cũng không phải là lực lượng chính thức trong tay hắn. Hắn rất có thể còn có quân bài tẩy còn cất giấu. Điều ấy làm cho Minh Lạc cảm thấy hứng thú. Mà Lưu Vân thì không ngờ tới dưới áp lực cường đại của mình, Minh Lạc lại không chút sợ hãi. Hắn cực kì tự tin, người như vậy nếu không có bối cảnh cường đại thì chính là quá kiêu ngạo. Hiển nhiên Minh Lạc không thuộc loại người sau, điều này làm cho hắn thêm lo lắng. Một việc phát sinh sau đó làm cho mâu thuẫn của hai người dần dần bộc lộ ra ngoài, bắt đầu trở nên gay gắt, đối đầu không khoan nhượng. Ở Vân thành có kẻ luôn khó chịu với Minh Lạc, đó là Ma Tước. Lần này chứng kiến Thú nhân sứ giả kiêu ngạo, khi trở lại phòng hắn bắt đầu bực bội xả ra. - Người này thật là kiêu ngạo, hung hăng càn quấy. Tất cả thường là do nắm tay mình lớn hơn so với người khác. Nhưng mà còn có ai có nắm tay lớn hơn so với Long tộc chứ? Tham Tiền đang chơi đùa với kim tệ nghe xong Ma Tước nói, không nhanh không chậm hỏi thăm. - Đúng vậy, tại địa bàn của người ta mà còn dám kiêu ngạo như vậy, ta xem hẳn là hắn say rượu rồi. Tửu Quỷ tiếp lời. Ném một miếng thực vật vào trong miệng, Mã Thí nói một câu tổng kết ý tứ của ba người: - Đánh gãy răng hắn! Lão đại không ra tay thì sẽ không còn là một con rồng đực nữa! Không phải là đệ đệ bị ngâm nước thì lá gan cũng sẽ nhỏ đi chứ? Bị chạm vào vết thương của mình, Ma Tước thẹn quá hóa giận, mang theo ba người che mặt, chặn xe ngựa của Minh Lạc trong một ngõ nhỏ. Khi bọn hắn phát hiện Minh Lạc không có ở trong xe thì quân vụ đại thần bên cạnh Minh Lạc tức khắc gặp xui xẻo lớn. Ba người bịt mặt cùng một tiểu hài tử che mặt đánh cho vị đại thần này cùng một đám thị vệ nằm cả đám. Để cho Thú nhân quân vụ đại thần tức giận hơn nữa chính là trước lúc đi tiểu hài tử kia còn đi tới trước người hắn, giâm vào ngực hắn một cái rồi nói: - Béo như vậy sao? Ngươi về nói cho cái tên Minh Lạc kia đừng quá kiêu ngạo, cái này gọi là giết heo cho chó nhìn! Bởi vì đã sớm bực tức đối với việc Minh Lạc theo đuổi Hoa Phi Lệ, hơn nữa Ma Tước đã sớm tiến hành chuẩn bị. Hắn đã sớm đút lót cho những Hắc Ưng đặc chiến đại đội mặc thường phục giám sát gần đó. Do đó sau khi hắn tập kích xong, nghênh ngang rời đi thì mấy người này mới chạy tới. Sau khi Minh Lạc biết chuyện này liền đưa ra kháng nghị ngoại giao đối với hoàng tử Thế Viêm. - Tiểu hài tử, tiểu hài tử! Ma Tước như thế nào lại có thể xằng bậy như vậy? Ngươi nói hiện tại xử lý chuyện này như thế nào mới tốt? Hắn uy hiếp ta, nếu không xử lý tốt việc này sẽ trực tiếp rời đi không tham gia hội nghị! Lúc ấy tiếng xấu phá hư hội nghị đại lục không phải là do Hỏa Vân sao. Thế Viêm vội vàng triệu kiến Lưu Vân, nói ra lo lắng trong lòng mình. Lưu Vân vừa nghe xong bèn cười. Hắn thật sự hiểu rõ uy lực của loại kháng nghị ngoại giao này, cũng như việc xử lý những sự tình như thế này. - Ngươi chỉ cần yên tâm để ý tới Hiểu Hiểu của ngươi là được! Như vậy đi, ngươi hạ lệnh khiển trách La Mạn bá tước bảo vệ đại biểu tham dự hội nghị không chu toàn, yêu cầu hắn xử lý nghiêm khắc là được. Tiểu tử Minh Lạc đó có tầm nhìn rất rộng, khó có khả năng vì chuyện này mà quay về. - Ta rất kì quái tại sao lúc tập kích Minh Lạc lại không có ở đấy chứ? Thế Viêm hỏi. - Hắn còn chưa thăm dò được ta, làm sao có thể rảnh rỗi được? Đương nhiên là đi chung quanh một chút! Lưu Vân hừ lạnh nói. - Cần phải chú ý người này. Thế Viêm cau mày nói. - Thú nhân ý nghĩ đơn giản, là chủng tộc dã man hiếu chiến. Một khi người này muốn kiếm tìm sự nghiệp sẽ không lựa chọn Thú nhân làm bạn. Mà chủng tộc như vậy lại rất thích hợp cho những người có dã tâm. Vì sợ nghèo đói, chủng tộc này rất dễ bị lợi ích trước mắt mê hoặc. - Không hổ là người có địa vị cao. Một lời nói đã chỉ trúng chỗ yếu hại! Lưu Vân cười khổ nói. - Hiện tại ta sợ nhất chính là dụng tâm của Minh Lạc bị ngươi nói đúng! Mặc kệ hắn có động cơ gì, hắn quả thật làm cho Thú nhân đế quốc phát triển rất nhanh. Mà sự trợ giúp này chưa có quốc gia loài người nào từng nguyện ý cấp cho Thú nhân. Cho nên Thú nhân không cách nào cự tuyệt hắn, cho dù là bị hắn lợi dụng! Đại biểu tham dự hội nghị của Thú nhân bị tập kích làm hoàng tử Hỏa Vân cực kì tức giận. Hắn không chỉ có chỉ trích tổng đốc La Mạn mà còn hạ lệnh cho hắn phải phá án trong mười ngày, đem toàn bộ những kẻ tập kích đưa ra công lý. Đồng thời hắn hạ lệnh tăng cường việc bảo vệ an toàn cho đại biểu tham dự, phái ra rất nhiều bộ đội tạm thời bảo vệ chung quanh hành quán. Ma Lưu Vân, tổng đốc La Mạn cũng rất coi trọng chuyện này, thậm chí còn mời hai vị kiếm thánh tự mình tham gia việc bảo vệ. Từ đường cái cho tới hẻm nhỏ ở Phổ Lí Tắc Lợi thành đều có binh lính tuần tra, mà Hắc Ưng đặc chiến đại đội phụ trách xử lý án tập kích lần này cũng bắt đầu khua chiêng gióng trống đi khắp cả phố, lục soát tìm kiếm kẻ tập kích. Thế Viêm tùy tiện phái người báo cáo tình hình cho Minh Lạc biết, cũng hướng hắn xin lỗi về việc phát sinh đã làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước. - Xem ra lần này ngươi bị đánh oan rồi! Minh Lạc sau khi nhận được thư của Thế Viêm đưa tới, nhìn quân vụ đại thần Ca Tư Lạp mặt mũi đang bầm dập, cười khổ nói. - Đây là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời ta. Ta tuyệt đối không nuốt trôi cục tức này ! Ca Tư Lạp vỗ bàn nói. - Thời gian mười ngày đã hết rồi! Cái này đúng là trêu người! - Vậy ngươi muốn như thế nào? Hiện tại cầm chiến phủ của ngươi chạy vào phủ của Lưu Vân, gặp một người chém một người? Minh Lạc vẫn rất khách khí đối với quan viên Thú nhân, nhưng hiện tại bị Lưu Vân chơi cho một vố như vậy, không nhìn được bèn phát tác. - Chúng ta quay về. Thú nhân có sự trợ giúp của ngươi còn phải sợ loài người sao? Để cho bọn họ cùng Huyết thần giáo sống mái đi! Ca Tư Lạp cả giận nói. - Ngươi xác định sau khi quốc gia loài người diệt vong, chúng ta có thể ngăn cản được Huyết thần giáo? Ngươi đừng quên vạn người của chúng ta bị đánh cho tàn phế như thế nào! Ngữ khí Minh Lạc có chút xoa dịu. Ca Tư Lạp yên lặng trong chốc lát rồi oán hận nói: - Cứ như vậy mà quên đi? - Lấy thực lực thị vệ của chúng ta còn bị đánh thành như vậy, những người này không đơn giản. Rất hiển nhiên Lưu Vân bá tước hiện tại còn đang tranh thủ vụng trộm gì đó! Trước mắt phải nhẫn nại! Tiếp theo Minh Lạc nói nhỏ bên tai Ca Tư Lạp, chỉ trong chốc lát sắc mặt hắn rốt cuộc tốt hơn một chút. - Được. Ta tin tưởng ngươi. Món nợ này chậm rãi tính toán sau với bọn họ vậy. Đối mặt với sự tra hỏi của Lưu Vân, Ma Tước có vẻ rất bình tĩnh, lạnh lùng, khuôn mặt lộ ra vẻ vô tội. - Ngươi nói cái gì, ta không biết! - Được rồi. Nhưng ngươi nói cho ta biết ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, ngoại trừ ngươi ra còn có thể tìm thấy một đám quái thai như vậy ở đâu? Lưu Vân bất đắc dĩ nói. - Tương lai ngươi sinh con trai hay con gái cũng có thể là quái thai như vậy! Ma Tước bực tức nói. Lưu Vân cố kìm xúc động muốn nhấc cái bàn lên đập cho đầu long này một cái. - Mấy người đi theo ngươi là ai? Lưu Vân không thể làm gì khác hơn là đem một bụng oán khí này phát tác lên người khác. Bởi vì mặc dù là xả giận nhưng quả thực sự việc này tạo ra rất nhiều phiền toái, thậm chí có thể ảnh hưởng tới kế hoạch kéo Thú nhân xuống nước của hắn. - Ta biết mấy người kia. Đến từ trong sơn cốc với Hoa Hồng. Bọn họ là hậu nhân của Long kỵ sĩ nghìn năm trước. “Tốt lắm. Vừa tới đã gây rối.” Lưu Vân thở dài trong lòng. Lúc này Lưu Vân dường như nghe được một tiếng chuông trên lôi đài. “Hiệp thứ nhất kết thúc, hiệp sau Minh Lạc sẽ làm gì?”