Dị Giới Quân Đội

chương 286 : tuyên chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Lưu Vân cùng Minh Lạc đang “thân thiết” nói chuyện với nhau, bọn người hầu rất nhanh chóng chuẩn bị đồ uống cùng điểm tâm trong chòi nghỉ mát ở hoa viên. Lưu Vân liền khách khí “Yêu cầu” Minh Lạc cùng hưởng thụ buổi chiều tốt đẹp cùng mình. Lúc Lâm Thi Đình rời đi lưu lại sự bi thương nhàn nhạt cùng một nam nhân không được hoan nghênh tới nơi này giống như một đám mây đen che khuất ánh mặt trời làm cho Lưu Vân mất đi tâm tình hưởng thụ. Hắn chỉ có thể cùng Minh Lạc trò chuyện một vài vấn đề không đâu vào đâu để giết thời gian. - Lần này không nghĩ tới lại bị bắt ngồi vào vị trí quan chỉ huy của liên quân. Việc khổ sai này đang làm ta đau đầu! Minh Lạc tố khổ. - Minh Lạc đại nhân chấn hưng Thú nhân đế quốc, đánh lui Huyết thần giáo, đảm nhiệm vị trí này có thể nói là danh chính ngôn thuận. Đây chính là các quốc gia trên đại lục tín nhiệm ngươi! Lưu Vân không ngừng ca ngợi ngoài miệng nhưng trong lòng thì lại thầm mắng. “Người này không biết là con khỉ từ nơi nào đi ra, nếu là xui xẻo thì cũng tự ngươi gánh lấy mà thôi! Nếu không phải muốn đem ngươi kéo xuống vũng nước này thì vị trí này cũng không tới lượt ngươi!” Minh Lạc nói: - Cái khác ta không lo lắng, chỉ hy vọng là bá tước đại nhân sẽ toàn lực phối hợp với ta. Lưu Vân trả lời: - Là một thành viên của đại lục, ta cũng có trách nhiệm về chuyện Huyết thần giáo, xin đại nhân yên tâm. - Ý của ta là chúng ta đừng che dấu, xuất ra bản lĩnh thực sự để nhanh chóng chấm dứt trận chiến này. Ngươi biết trong tay ta có ma đạo đại pháo, ta cũng biết trong tay ngươi có ‘Lạc Phu tạo’ kinh khủng không kém. Thật ra sớm muộn gì mọi người cũng biết chuyện này, không cần phải dấu diếm. Hỏa Vân muốn phát triển, Thú nhân đế quốc cũng muốn, các quốc gia khác càng muốn chấm dứt chiến tranh hơn để nghỉ ngơi lấy lại sức. Minh Lạc thành khẩn nói. Lưu Vân nghe vậy không khỏi chấn động trong lòng. “Người này nhanh như vậy đã biết hành động của Hắc Ưng Kỵ binh sư?” - Đại nhân nói thật lòng, có thành ý muốn hợp tác? Lưu Vân cẩn thận như vậy cũng chỉ để có thể sống yên ổn trên đại lục này. Nếu như ngươi không có làm cho ta thất vọng, ta cũng sẽ tuyệt đối không làm cho ngươi thất vọng. Lưu Vân ngẩng đầu nhìn Minh Lạc, ngữ khí thành khẩn, ngay cả hắn cũng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của mình. - Nếu như ta không có thành ý, hôm nay ta cũng không tới thăm viếng bái phỏng! Minh Lạc hiển nhiên rất hài lòng với Lưu Vân. Nghe xong cười ha hả nói: - Một khi chiến tranh chấm dứt, lúc đó Hỏa Vân cũng không thẹn là cường quốc đệ nhất đại lục. Với thực lực trong tay ngươi, còn ai có thể làm lung lay địa vị của ngươi được! Đến lúc đó ngươi hẳn phải là anh hùng của Hỏa Vân đế quốc! Ta thì chỉ thực hiện nguyện vọng trong lòng ta, tiếp tục trợ giúp Thú nhân phát triển, cuốicùng để cho bọn họ có được quyền lợi sinh tồn cùng cuộc sống ngang bằng với dân chúng đại lục. Mặc dù Thú nhân đã có được lực chiến đấu cường đại nhưng với chỉ số IQ của bọn họ thì cũng không tạo thành uy hiếp đối với các quốc gia khác, điểm này ngươi hẳn là rõ ràng. “Nếu như đầu óc của ngươi cùng Thú nhân cũng giống nhau thì ta quả thật không lo lắng gì.” Lưu Vân Thầm nghĩ. Hắn chưa bao giờ tin tưởng sự tồn tại của thánh nhân, nhưng trên người Minh Lạc rõ ràng có bóng dáng “Thánh nhân”. Cái gọi là “Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi mà tới, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi mà ra”. Đem tiền làm từ thiện chỉ để lấy danh. Nếu không có lợi ích thì có kẻ ngốc nào lại chịu làm chứ?. Minh Lạc một lòng vì Thú nhân, nếu như không phải vì lợi ích vậy chỉ có hai giải thích. Một là đầu của hắn bị nước vào khiến cho chập mạch, làm ra việc ngoài ý muốn. Hai là hắn là sứ giả trong truyền thuyết được thần phái ra, chuyên chăm sóc mọi chuyện trên trần thế. Còn nếu như việc làm của hắn có mục đích vì lợi ích thì lợi ích kia nhất định rất kinh người. - Những chuyện của Lưu Vân ta, ta nghĩ đại nhân nhiều ít gì cũng biết một chút. Từ trước tới nay, ta luôn đi trên lớp băng mong, luôn nơm nớp lo sợ, cũng không có dũng khí đem mình trở thành một đại nhân vật! Nếu thắng lợi trong chiến tranh, ta cũng chỉ muốn tìm một nơi để cùng người nhà sống yên tĩnh, an ổn. Lưu Vân khiêm nhường nói. - Đại nhân quá khiêm tốn rồi! Đại lục hôm nay, người xứng làm anh hùng, ta nghĩ cũng chỉ có bá tước đại nhân cùng ta! Chỉ là mục đích chúng ta theo đuổi không giống nhau mà thôi! - Khụ khụ khụ! Lưu Vân vừa uống một hớp đồ uống, đang ở trong cổ họng thì phát ra một trận ho kịch liệt, mặt cũng đỏ bừng lên. “Câu này thế nào nghe lại quen tai vậy chứ, ta ngất mất!” Lưu Vân cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ ra. “Anh hùng trong thiên hạ chỉ có ta và ngươi!” “Con mẹ ngươi chứ, ngươi có thể làm Tào Tháo nhưng ta cũng không muốn làm Lưu Bị đoản mệnh kia!” Lưu Vân ngoài mặt thì cười cười, miệng thì nói: - Không dám, không dám. Nhưng trong lòng hắn lại mắng chửi Minh Lạc thậm tệ. - Chẳng lẽ đại nhân còn có thể từ Lam Nguyệt đại lục tìm được người xứng với cách xưng hô này? Cho dù là thánh giai cường giả, ta nghĩ cũng không dám nhận cách xưng hô này! Minh Lạc hỏi. Lưu Vân nhớ tới Hải Luân ở A Tư Mạn xa xôi, nhất thời tinh thần mờ ảo. “Ngươi có khỏe không? Ngươi bảo ta coi chừng hắn, nhưng cuối cũng ta vẫn không rõ hắn là loại người gì.” - Bá tước đại nhân làm sao vậy? - Không có gì, ta chỉ cảm giác người vô danh mới có thể sống lâu hơn một chút. Lưu Vân rốt cuộc cũng nói câu nói ở trong lòng ra. Hắn tự hỏi mình từ sau khi đặt trên lên Lam Nguyệt đại lục, tất cả những thứ hắn có được như ngày hôm nay đều là do hắn từng bước làm nên. Tình yêu, sự nghiệp, địa vị, danh tiếng đều thu được bằng mồ hôi và sự vất vả của một người nam nhân. Cho dù hắn đứng trên quyền lực đỉnh cao ở Hỏa Vân đế quốc, đối với sự tồn tại của lực lượng cùng cường địch còn chưa rõ ở trên đại lục, hắn vẫn cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Trong đó cũng bao gồm cả Minh Lạc. Sự sợ hãi này làm cho hắn không khỏi chuyên tâm chăm chú, tranh thủ thời gian làm tốt chuẩn bị, vì thế giúp hắn mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết. - Không phải là kiêu ngạo. Nhưng khi ngươi không tìm được đối thủ, ngươi có cảm thấy cô đơn tĩnh mịch không? Cho đến lúc này, còn sống cũng chưa chắc là chuyện đáng cao hứng. Minh Lạc thở dài nói. Buổi chiều này Lưu Vân cùng Minh Lạc lẳng lặng ngồi nói chuyện với nhau tới tận lúc hoàng hôn. Sau khi kết thúc câu chuyện chính sự nhàm chán, hai người đều là những nam nhân có những mưu đồ, ý nghĩ xấu xa không ngờ lại nói đến lý tưởng, nhân sinh cuộc sống cùng chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Lưu Vân kinh ngạc phát hiện, nếu không nói tới lập trường cùng lợi ích, Minh Lạc thực sự là một đồng bọn tốt để nói chuyện phiếm. Bởi vì bọn họ có rất nhiều tiếng nói chung. Đặc biệt khi nói về nữ nhân, hai người đều có một loại cảm giác trời hạn gặp mưa rào, cảm giác tha hương ngộ cố tri. Chỉ là thái độ đối đãi với nữ nhân của hai người có hơi chút khác nhau. Lưu Vân nói: - Nữ nhân tựa như đóa hoa nở rộ, ta thích đem nàng hái về nhà, cất vào trong bình hoa, từ nay về sau chỉ một mình ta thưởng thức cùng nhấm nháp. Minh Lạc nói: - Nữ nhân đối với ta giống như phù vân. Khi bay tới ta sẽ thưởng thức, khi rời đi ta sẽ nhớ thương. Nhưng muốn một mực ở bên cạnh ta thì ta giống như người lọt vào trong sương mù, không hề cảm thấy thoải mái chút nào. Tuy nhiên đám mây này nếu như dùng để ở trên giường thì cảm giác không tồi chút nào! Do vậy Lưu Vân xác định Minh Lạc là một vạn hoa tùng, có dục vọng chinh phục mãnh liệt nhưng là người có mới nới cũ. Còn Minh Lạc thì lại đánh giá Lưu Vân là loại sắc lang. Qua buổi chiều này, Lưu Vân lại càng không biết Minh Lạc là loại người gì. Hắn chỉ biết là người này nhìn qua có thể làm bằng hữu, một khi trở thành địch nhân sẽ thành kẻ rất khó ứng phó. Hắn vĩnh viễn có phong độ, ưu nhã, thong dong. Từ một góc độ khác mà nói là kẻ hoàn toàn vô tình. -------------------------------- “Nha đầu, ngươi cần gì phải đến nơi này chịu khổ chứ?” Nhìn pháo đài Tây Đặc sừng sững ở phía xa xa, Thế Viêm cùng Hiểu Hiểu- cô gái tinh linh tộc cùng nhau phóng ngựa chạy như bay, kéo cương ngựa, Thế Viêm khẽ thở dài. - Làm sao vậy, chàng muốn đến gặp muội muội, sao lại khẩn trương vậy? Hiểu Hiểu nhìn Thế Viêm đang nhíu mày nhăn mặt, bèn hỏi. - Ta đâu có khẩn trương, có lẽ người khẩn trương phải là nàng đó, chị dâu tương lai à! Ánh mắt rơi xuống người Hiểu Hiểu, tâm tình Thế Viêm thấy tốt hơn rất nhiều. Hiểu Hiểu nói: - Ai nói muốn gả cho ngươi? - Nàng mà không gả cho ta, ta sẽ phái quân đội tới tinh linh sâm lâm trực tiếp cướp nàng về. Thế Viêm cười, tiếp theo lại thở dài một tiếng. - Nàng có thể về bên cạnh ta, nhưng không biết lúc nào Na Á mới có thể tới bên cạnh hắn! - Nàng là công chúa nhưng lại ở chỗ này là vì hắn? Hiểu Hiểu tò mò hỏi thăm. - Đúng vậy. Giữa bọn họ có nhiều hiểu lầm. Sau đó hiểu lầm càng ngày càng lớn. Lúc trong lòng Na Á có hắn thì chuyện đã tới tình trạng khó có thể xoay xở. Thế Viêm nói. - Vậy ngươi hạ lệnh cho hắn cưới muội muội ngươi là được! Đỡ cho phải phiền toái như vậy! - Ta mặc dù là huynh trưởng của nàng nhưng ta làm sao có thể làm như vậy được? Nếu như ta làm như vậy Na Á cũng sẽ hận ta cả đời! Hai người vừa đi vừa trò chuyện, một đám thị vệ theo sát phía sau bọn họ. Tới trước cửa pháo đài, Thế Viêm nhanh chóng được quan quân Hỏa Phượng quân đoàn đón vào. Nhưng Thế Viêm rất nhanh nhận được thông báo Na Á công chúa đã dẫn bộ đội ra ngoài dò xét, còn chưa trở về. Lúc hỏi thời gian nàng trở về thì sĩ quan áy náy nói không rõ. Thế Viêm ở lại pháo đài chờ tới quá trưa, cuối cùng không đợi được Na Á xuất hiện, hắn đành cùng Hiểu Hiểu hậm hực quay về. Na Á đứng ở trên thành lâu cao cao trên pháo đài, đưa mắt nhìn huynh trưởng đi xa. Bóng lưng huynh trưởng cùng cô gái tinh linh bị ánh trời chiều chiếu xuống thành vệt bóng dài, tạo thành một bức tranh hạnh phúc. - Muội muội, sau khi hạo kiếp Huyết thần giáo qua đi, ta tin tưởng đại lục sẽ nghênh đón một thời đại hoàn toàn mới, quốc gia này cũng sẽ đi tới một tương lai tốt đẹp. Mà hắn cũng sẽ bước một bước lên trên vũ đài đại lục. Cho nên mặc kệ phát sinh chuyện gì ngươi nhất định phải kiên cường. Lúc Hiểu Hiểu rời đi ta cũng từng tuyệt vọng, nhưng ông trời dùng sự thật nói cho ta biết còn sống mới có hy vọng. Ngươi cùng hắn không phải sẽ vĩnh viễn luôn như vậy, kiên nhẫn chờ đợi đi! Ta cùng phụ thân đều nhất nhớ muội, phụ thân cố ý để ta tới thăm muội một chút nhưng đáng tiếc là không gặp muội. Muội phải tự mình bảo trọng, chúng ta ở đế đô chờ muội về, cả nhà đoàn tụ. Những chữ trên tờ giấy bị lệ rơi xuống làm ướt, chữ viết dần dần nhòe đi. - Lưu Vân đại ca, thỉnh ngươi chiếu cố cho Na Á. Lúc chia tay, Thế Viêm hướng Lưu Vân nói. Lưu Vân gật đầu. - Ta sẽ quan tâm nàng. Hỏa Phượng quân đoàn không quá quen thuộc tình huống pháo đài Tây Đặc, ta vẫn không yên tâm với việc di chuyện địa điểm đóng quân. Đợi khi hội nghị đại lục kết thúc, ta sẽ để Mạc Qua tướng quân dẫn theo Thiết tam sư tới hợp tác với Hỏa Phượng quân đoàn bảo vệ pháo đài. Thế Viêm nói: - Muội muội của ta…. - Ta từng khuyên nàng quay về đế đô nhưng nàng cho dù có chết cũng không chịu rời khỏi Phổ Lí Tắc Lợi thành. Thế Viêm: - Là nàng không nỡ…. - Không nỡ rời bỏ tòa thành thị này? Có ta ở đây, nàng còn không yên tâm sao? Nữ nhân này vẫn áy náy, trong lòng vẫn còn bóng ma không thể xua tan. Những dân chúng Phổ Lí Tắc Lợi thành đó đã hy sinh vì đế quốc, nhưng nàng vẫn cảm giác là lỗi của nàng. Lưu Vân hai lần vô tình cắt đứt lời nói của Thế Viêm, bỏ lỡ cơ hội hiểu rõ tâm tình của Na Á. Sau khi các đại biểu tham gia hội nghị các quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục về nước, tuyên ngôn của các quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục chính thức có hiệu lực. Đế quốc lịch ngày tháng năm , Hỏa Vân đế quốc tuyên bố khai chiến với Huyết thần giáo, đồng thời hướng cả nước phát hành động viên chiến tranh khẩn cấp, đồng thời bổ nhiệm tổng đốc La Mạn hành tỉnh, Hắc Ưng quân đoàn trưởng Lưu Vân bá tước tiếp tục là sĩ quan chỉ huy của Hỏa Vân trong liên quân đại lục. Đế quốc lịch ngày tháng năm , Thú nhân đế quốc tuyên bố khai chiến với Huyết thần giáo, cũng lấy Minh Lạc làm thống soái liên quân đại lục, thành lập vạn quân viễn chinh. Quân viễn chinh nghe theo sự suất lĩnh của Minh Lạc tới giải đất tiếp giáp biên giới Tây Tư, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Cùng lúc đó A Tư Mạn đế quốc tuyên bố tướng quân Bố Lỗ Khắc đảm nhiệm chức vụ sĩ quan chỉ huy của A Tư Mạn đế quốc trong liên quân đại lục, dẫn vạn Lang quân tùy thời đợi mệnh lệnh. Ngày mùng tháng năm , thành viên hoàng thất của Tây Tư vương quốc là Ngải Phật Sâm tuyên bố thành lập Tây Tư thanh niên hộ quốc quân ở Tây Tư, tự mình đảm nhiệm chức vụ thống soái hộ quốc quân, hướng Huyết thần giáo tuyên chiến, cũng gia nhập liên quân đại lục. Ngày tháng , các quốc gia trên đại lục hướng Huyết thần giáo phát động công kích. vạn quân viễn chinh của Thú nhân đế quốc xuất phát từ Lạp Mạn thành, đánh thẳng tới thủ phủ Y Lợi Á Đặc thuộc Mã Đặc Lạp hành tỉnh của Tây Tư vương quốc. vạn Hắc Ưng Kỵ binh sư tiến vào biên giới Thú nhân đế quốc cùng hợp tác với quân viễn chinh để hành động, tiến hành thay tẩy thế lực của Huyết thần giáo ở Uy Nhĩ hành tỉnh, một hành tỉnh ở gần Mã Đặc Lạp hành tỉnh. Tây Tư thanh niên hộ quốc quân triển khai bạo loạn đại quy mô ở hai hành tỉnh đông bộ của Tây Tư vương quốc, phối hợp chặt chẽ đối với hai chi quân đội trên, đồng thời đả thông biên giới giữa Tây Tư cùng A Tư Mạn, cùng Thiếu soái quân liên lạc. Mà Bố Lỗ Khắc Nhĩ thì dẫn theo Lang quân đợi lúc màn đêm buông xuống phát động tập kích quân đội Huyết thần giáo ở bên ngoài Uy Ni thành, đánh lui hơn dặm. Huyết thần giáo nhất thời lâm vào bốn bề ngộ địch, chiến tranh bùng nổ. Chiến tranh giữa đại lục cùng Huyết thần giáo tiến vào giai đoạn phản kích tác chiến

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio