- Báo! Quân tình khẩn cấp từ Hải Lam thành! Từ phía chân trời, hơn mười kỵ binh phóng tới nhanh như điện chớp. - Truyền lệnh đại quân nghỉ ngơi tại chỗ và hồi phục! Bố Lỗ Khắc vội vàng ra lệnh cho phó quan ở bênh cạnh, sau đó giục ngựa chạy tới đón các kỵ binh. - Tình huống Hải Lam thành như thế nào? Bố Lỗ Khắc cao giọng hỏi. Một gã kỵ binh phi thân xuống ngựa: - Bẩm tướng quân, Hải Lam thành lọt vào phục kích của hơn một vạn quân đội Huyết thần giáo, quân dân thương vong thảm trọng. Nhưng hoàng hậu bệ hạ đã an toàn rút khỏi Hải Lam thành, đi về hướng bắc. Tâm tình đang khẩn trương của Bố Lỗ Khắc rốt cục được thả lỏng. Hắn không biết quân đội Huyết thần giáo làm như thế nào mà vượt qua được phòng tuyến của hắn, suốt đêm phát động kì tập Hải Lam thành. Hắn vừa nhận được tin tức từ Hải Lam thành lập tức suất lĩnh Lang quân tới tiếp viện. - La Đặc tướng quân dẫn theo vạn thành vệ quân che chở bệ hạ lui lại, tướng quân cùng vạn quan binh toàn bộ đã hy sinh vì đế quốc. Thừa tướng A Đạo Phu ở lại Hải Lam thành cự địch, hiện không rõ ở nơi nào. Hải Lam thành đã lọt vào tay địch. Trinh sát báo cáo tới tin cuối cùng, thanh âm đã có vài phần nức nở. Bố Lỗ Khắc nghe xong yên lặng không nói gì, trong lòng đau như dao cắt. - Hải Lam thành lọt vào tay địch…. Một lúc lâu sau, Bố Lỗ Khắc mới thì thầm nói, dường như hỏi, lại dường như tự nói với mình. Đối với quân nhân mà nói, thủ đô bị rơi vào tay giặc là sự đau nhức không cách nào thừa nhận nổi. Bố Lỗ Khắc thậm chí hy vọng người bảo vệ Hải Lam thành chính là mình, có thể tráng liệt hy sinh trong khi bảo vệ đế đô. - Đế đô bị luân hãm là bi ai của đế quốc, là sự sỉ nhục của Y Đặc gia tộc, cũng là sỉ nhục khó có thể rửa sạch trong cuộc đời này của ta! Ở trên lưng ngựa nhìn về phương hướng Hải Lam thành ở phía xa xa, Bố Lỗ Khắc ngửa mặt lên trời thở dài, trong lúc nhất thời trở nên già nua đi rất nhiều. Không lâu trước đó vị tướng lãnh trẻ tuổi tâm khí cao ngạo này có được vô số vinh quang, là người thừa kế Y Đặc gia tộc, có giấc mộng làm cho gia tộc ở trong tay mình phát dương quang đại, giấc mộng suất lĩnh đại quân tung hoành khắp Lam Nguyệt đại lục, mang lại sự nghiệp vinh quang mà từ trước tới nay chưa người A Tư Mạn nào có thể làm được. Hoàng hậu xinh đẹp kia không chút keo kiệt, đã cung cấp cho hắn một sân khấu để thi triển tài hoa của mình, khiến cho hắn trở thành tướng lãnh nổi danh nhất Lam Nguyệt đại lục. Nhưng mà khi hắn đang thuận buồm xuôi gió tiến tới mục tiêu của mình thì Lưu Vân ngang trời xuất thế đánh nát giấc mộng của hắn. Trở ngại không làm cho hắn sa sút mà ngược lại làm cho hắn một lần nữa có động lục đứng lên. Một năm thời gian ôn luyện tâm tính, khi hắn muốn trọng chấn hùng phong thì lại gặp phải hạo kiếp Huyết thần giáo. Ở trước mặt chi quân đội kinh khủng do tông giáo tà ác này chế tạo, Bố Lỗ Khắc mặc dù phát huy ra toàn bộ tài hoa quân sự cũng chỉ có thể đánh ngang tay. Trong chiến tranh, trước mặt lực lượng tuyệt đối, ngay cả thiên tài chỉ huy mưu lược cũng không có tác dụng quá lớn. - Tướng quân, bộ đội có thể tiếp tục đi tới hay không? Phó quan đi tới trước người Bố Lỗ Khắc đang thất thần, thấp giọng hỏi. - Đi tới! Hướng Hải Lam thành xuất phát! Bố Lỗ Khắc vung tay lên, khàn khàn quát. Đối đầu với kẻ địch mạnh chỉ có chết mà thôi. Nhưng danh tướng nổi danh cần có sự tôn nghiêm của mình, quân nhân cần có khí tiết của người quân nhân. Mấy vạn Lang quân mang theo quyết tâm hy sinh vì tổ quốc, đi trong mưa gió, giống như mọt con thuyền cô độc đang chạy tới miền mơ ước. Nhưng mà vận mệnh cũng không có thành toàn cho hành động vĩ đại hy sinh vì nước của Bố Lỗ Khắc. Lang quân còn chưa tới Hải Lam thành, tiền tuyến lại truyền đến tin tức quân đội Huyết thần giáo công kích Hải Lam thành đã thần bí mất tích. Bố Lỗ Khắc thuận lợi dẫn quân thu phục Hải Lam thành. Dưới ngọn lửa chiến tranh cùng quái vật tà ác, đế đô đã mất đi sinh cơ vốn có của nó. Trên đường phố phồn hoa ngày xưa không nhìn thấy một bóng người, nhà nhà đều đóng chặt cửa sổ. Ngẫu nhiên xuất hiện những hành thi trên phố, trong mắt chúng nó lóe lên hồng quang dữ tợn, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc nặng nề, tìm kiếm con mồi ở chung quanh. Từ tướng quân tới binh lính nhìn về phía thành thị đổ nát, đối mặt với những dân chúng đã biến thành quái vật, cũng không cầm được nước mắt. Bố Lỗ Khắc phái bộ đội tiêu diệt hết những hành thi bên trong thành và phái trinh sát cưỡi ngựa tản ra bốn phía tìm kiếm quân đội Huyết thần giáo đã biến mất. Sau nửa tháng thời gian, Bố Lỗ Khắc vẫn không tìm được bất cứ đầu mối gì về đơn vị quân địch đã mất tích này. Lúc này Huyết thần giáo nhằm vào A Tư Mạn đế quốc phát động cuộc công kích mới. Lúc này Bố Lỗ Khắc dẫn Lang quân quay lại Ni Tư thành. Lúc này Thiếu soái quân tuân theo chỉ thị của Lưu Vân, giảm bớt hoạt động ở hậu phương của Huyết thần giáo để tránh mũi nhọn của Huyết thần giáo, bảo tồn lực lượng. Chủ lực lui về hoạt động tại khu vực Cáp Đạt nhĩ hành tỉnh cùng Bác Mạt Nhĩ hành tỉnh. Bác Mạt Nhĩ hành tỉnh ở gần La Mạn hành tỉnh cho nên cùng Hắc Ưng quân đoàn phối hợp chặt chẽ với nhau. Sau khi Lâm Mị hoàng hậu lui về phía bắc, Ni Tư thành đã trở thành cô thành trên chiến trường A Tư Mạn. Bố Lỗ Khắc sau khi tỉnh táo lại mới quyết định quay về Ni Tư thành. Khi hắn ý thức được A Tư Mạn muốn thắng được cuộc chiến này là rất khó khăn, hắn chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người Hải Luân, lấy việc thủ vững Ni Tư thành để tranh thủ thời gian cho nàng. Lang quân được trang bị Nanh Sói, từng phát huy lực sát thương kinh người trong chiến đấu với Huyết thần giáo. Hắn tin tưởng Hải Luân còn có thể sáng tạo kì tích. Lúc phản hồi Ni Tư thành, Bố Lỗ Khắc phái người đưa một phong thư cho Lâm Mị hoàng hậu. Đây là phong thư đã đem Lưu Vân tới chiến trường A Tư Mạn. Đế quốc lịch ngày tháng năm , Ni Tư thành lần thứ hai bị Huyết thần giáo bao vây. Chiến tranh hết sức căng thẳng. Lúc chiến cuộc tại A Tư Mạn càng ngày càng khẩn trương, bên trong Thú nhân đế quốc, một hồi phong ba bão táp cũng bí mất phủ xuống. Đầu tháng , đế quốc quân vụ đại thần Ca Tư Đặc tiến vào hoàng cung, hướng Thú hoàng bí mật yêu cầu gia tăng quân bị, kiến thiết chi quân đội Thú nhân cường đại. Hắn chỉ ra: Thú nhân bộ tộc ngàn năm nay suy yếu đã lâu, đã trở thành một dân tộc thấp kém trên đại lục. Dưới năm tháng dài đằng đẵng, vô số Thú nhân đồng bào vì quyền được sinh tồn đã đổ biết bao máu tươi xuống đất đai trên đại lục, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhận được một mảnh đất cằn cỗi nhất trên đại lục để kéo dài chút hơi tàn. Nhưng Thú nhân chiến sĩ vẫn có được lực lượng làm cho người ta sợ hãi. Cho dù Thú nhân muốn cuộc sống bình yên, nhưng nhân tộc tiến hành phong tỏa ở nhiều phương diện đối với Thú nhân như văn hóa, khoa học kỹ thuật. Loại phong tỏa này khiến cho Thú nhân vì thiếu lương thực trong thời gian dài mà không thể hy sinh vô số binh lính tiến hành chiến tranh với nhân tộc, khiến cho thực lực càng ngày càng yếu đi, sớm muộn gì cũng đưa tới họa diệt tộc. Hiện giờ đế quốc đã thực hiện tân chính, quốc lực đã có sự phát triển. Vừa lúc đại lục rơi vào chiến loạn, thực lực của các cường quốc trước đây đang suy giảm, thực lực của đế quốc lại chỉ bị ảnh hưởng một ít, đây là cơ hội tốt để phục hưng. Phải tranh thủ trước khi chiến tranh giữa nhân tộc và Huyết thần giáo chấm dứt phải chế tạo một chi quân đội cường đại, sau khi chiến tranh kết thúc có thể uy hiếp tới các lực lượng trên đại lục, từ đó nâng cao địa vị của Thú nhân đế quốc. “Cả triều thần, trừ Minh Lạc ra cũng chỉ có ngươi mới có thể nhìn thấy tương lai xa như thế. Nguyên lai người này thâm tàng bất lộ!” Thú hoàng sau khi nghe Ca Tư Đặc nói xong liền chấp nhận. Hắn vẫn cảm giác Ca Tư Đặc là một người tầm thường, nếu như không phải dựa vào mặt mũi của gia tộc hắn thì đã sớm cho hắn nhập ngũ, bãi đi chức quân vụ đại thần. - Vì đế quốc cường đại, thần nguyện cạn kiệt hết tâm lực. Ca Tư Đặc hưng phấn nói. Lần này tham dự hội nghị các quốc gia trên đại lục tại Hỏa Vân đế quốc, hắn không hiểu làm sao lại bị người ta đánh cho một trận, sau khi tin tức này truyền tới Thú nhân đế quốc, thái độ của Thú hoàng đối với hắn càng ngày càng lạnh nhạt. Hắn gấp đến độ như kiến bò trên trảo nóng, vì vậy hướng Minh Lạc thỉnh giáo. Thái độ của Minh Lạc đối với hắn rất tốt. Không chỉ có bảo hắn to gan lớn mật đề nghị với Thú hoàng, thậm chí còn đem những lời cần nói chuẩn bị sẵn cho hắn. “Người này không đơn giản, ngay cả trong lòng bệ hạ muốn cái gì cũng rõ ràng như vậy. Khó trách hắn có thể trở thành hồng nhân trong mắt bệ hạ, sau này nhất định phải nghĩ biện pháp thân cận với hắn một chút.” Ca Tư Đặc thầm nghĩ trong lòng. - Chuyện này nói thì dễ nhưng làm lại rất khó. Quân đội đế quốc khuyết thiếu sự huấn luyện chính quy trong thời gian dài, rất nhiều lúc đều dựa vào lực lượng đơn độc của binh lính. Thú hoàng cau mày nói. - Thần nghĩ rằng phương pháp huấn luyện mà Minh Lạc đại nhân phổ biến trong quân đội hết sức hữu hiệu. Có thể phát triển ra toàn quân. Có qua có loại mới toại lòng nhau, Ca Tư Đặc lập tức nghĩ tới Minh Lạc. - Được. Chỉ là ta vẫn không rõ ràng lắm về lai lịch Minh Lạc, quả thực làm cho người ta đau đầu. - Bệ hạ, Minh Lạc đại nhân sau khi tới đế quốc, mỗi một chuyện hắn làm đều vì Thú nhân mà suy nghĩ. Mỗi người đều có một ít bí mật không muốn người khác biết tới. Nhưng chúng ta có thể nhìn thấy hiện tại hắn đang làm cái gì. Ta cảm giác hắn đối với ngài rất trung thành, hơn nữa chưa bao giờ thay đổi. Ca Tư Đặc tiếp tục khuyên nhủ. - Đúng vậy. Nếu như không có hắn, đế quốc khó có khả năng phát triển như bây giờ. Được rồi, chuyện huấn luyện quân đội thì ngươi cùng hắn làm đi. Hãy thay ta coi chừng hắn. Thú hoàng gật đầu. Sau khi rời khỏi hoàng cung, Ca Tư Đặc lập tức tới phủ Minh Lạc. Nhìn Ca Tư Đặc khuôn mặt xuân phong phơi phới đi vào bên trong phòng, khóe miệng Minh Lạc khẽ hiện lên ý cười khó ai thấy được. - Ca Tư Đặc đại nhân cùng bệ hạ trò chuyện sảng khoái chứ? Minh Lạc cười nói. - Cảm tạ đại nhân chỉ điểm! Bệ hạ đem chuyện này giao cho chúng ta. Không, là cho ngươi chủ sự. Ta phụ trách trợ giúp ngươi. Ca Tư Đặc thần thái bay bổng nói. - Đại nhân khách khí. Công lao này là của ngươi. Ta chỉ giúp ngươi đưa ra chủ ý. Ngươi xem, ta phải phụ trách việc liên quân đại lục, thật sự là không việc bận rộn. Được rồi, ngươi có tính toán gì không? Minh Lạc hỏi. Ca Tư Đặc nghe vậy ngẩn người, sau đó bắt đầu gãi đầu, buồn rầu nói: - Đề nghị này là đại nhân nghĩ cho ta. Chuyện kế tiếp còn phải có ngươi mới được. Ta không có tính toán gì! - Ha ha, ngươi yên tâm đi. Cho dù ta bận rộn thế nào cũng giúp ngươi. Minh Lạc vui vẻ cười nói. Tiếp theo quân đội Thú nhân đế quốc bắt đầu điều chỉnh đại quy mô. Rất nhiều quan quân không có năng lực được cho giải ngũ về quê. Một nhóm quan quân trẻ tuổi ưu tú được phá cách đề bạt. Đồng thời phương pháp huấn luyện mới của Minh Lạc bắt đầu được triển khai toàn diện trong quân đội. Ca Tư Đặc đang cảm thấy đau đầu vì chưa có ai tổ chức huấn luyện kiểu mới thì Minh Lạc trong lúc vô tình nói cho hắn biết mình từng dạy mấy thị vệ ở bên cạnh phương pháp huấn luyện mới này. Vì vậy dưới sự trợ giúp của Ca Tư Đặc, mấy thị vệ bên người Minh Lạc được tiến vào trong Thú nhân quân đội nhậm chức. Vô hình, uy vọng của Minh Lạc ở trong quân đội lại đề cao một bước. Nếu như hắn làm cho kinh tế thú nhân phát triển hơn nữa, địa vị của hắn tại Thú nhân đế quốc đã chỉ còn thấp hơn Thú hoàng. Nhưng tác phong của Minh Lạc vẫn khiêm tốn, nhún nhường, thậm chí ngay cả Thú hoàng cũng không khỏi cảm thán bản thân mình đã may mắn gặp được một người không tham danh lợi, một lòng vì Thú nhân đế quốc. Thú nhân đế quốc biến hóa rốt cuộc cũng khiến cho “Dạ Phong” chú ý. Lâm Thi Đình cùng Thủy Hàn tới Thú nhấn đế quốc cũng vì một chuyện ngoài ý muốn mà vạch trần một âm mưu thật lớn.