- A! Lôi Y Mạn đứng tại chỗ, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, thú huyết sôi trào đã phát động. Hai tay hắn nắm thành quyền, cánh tay đột nhiên chấn động, quần áo bằng da thú ở nửa người phía trên nhất thời hóa thành vô số mảnh nhỏ bay múa trong không trung. Máu trong cơ thể nhanh chóng trút ra làm cho mặt của hắn nhất thời đỏ đậm, tóc cũng đột nhiên dựng thẳng đứng lên. Quang mang kim sắc đấu khí đột nhiên phóng ra, so với lúc trước còn lớn hơn gấp đôi. Lôi Y Mạn được bao phủ trong quang mang thoạt nhìn giống như thiên thần phủ xuống, uy mãnh tuyệt luân. - Ta ngất, đây là nộ phát trùng quan trong truyền thuyết? Lưu Vân nhìn kiểu tóc của Lôi Y Mạn, thiếu chút nữa không nhịn được cười. - Nhìn qua thực sự bá đạo, hơn nữa còn có phong độ nam nhân. Đáng tiếc là ta không học được! Kinh Lôi thở dài nói. Hắn luôn sùng bái lực lượng, đối với Lôi Y Mạn tràn ngập hâm mộ. - Không phải là thú huyết sôi trào chứ, rất dễ làm được! Ma Tước sẽ học được chiêu này! - Sao? Ta như thế nào chưa từng thấy hắn dùng qua? Kinh Lôi ngạc nhiên nói. - Chờ lúc hắn đứng một mình cùng Thủy mỹ nữ, ngươi lén đi rình mà coi, khẳng định sẽ phát hiện! Lưu Vân cười nói. Kinh Lôi nghe vậy bừng tỉnh: - Ta xem không phải thú huyết sôi trào đơn giản như vậy mà tuyệt đối còn có thể là quá thú tính! - Ta đồng ý với ý kiến này! Lưu Vân cười lớn nói. Hắn thậm chí còn tà ác nghĩ tới: Lúc Thú nhân ở trên giường thú huyết sôi trào, tái phát động chiêu này sẽ có tác dụng cùng hiệu quả gì đây chứ? - Ma Tước hẳn là còn bảo lưu lại vài thành lực lượng, Lôi Y Mạn cho dù có kỹ năng này cũng không làm gì được. Kinh Lôi phân tích. - Người này cao to lực lượng, cơ bản không phải loại liễu yếu đào tơ gì, cho nên cứ việc đánh thoải mái. Mẹ kiếp, lúc đầu đánh ta hắn không có hạ thủ lưu tình như vậy. Lưu Vân oán giận nói. - Nhị ca, tại sao từng chủng tộc đều có năng lực đặc thù thuộc về mình, mà nhân tộc lại không có? Kinh Lôi đột nhiên hỏi. Lưu Vân trầm ngâm một chút rồi nói: - Tất nhiên là có sự cân bằng của nó. Loài người có một cái đầu thông minh, bất luận là sinh tồn hay là phá hư thì như vậy cũng đủ rồi. Huyết thần giáo không phải là một ví dụ sao? Ngươi xem bọn chúng có thể tạo ra bao nhiêu quái vật! - Ta hiện tại tin tưởng những lời Lão đại nói. Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất mạnh nhất. Bất luận là Huyết thần giáo hay cái gọi là kiếm thánh ta cũng có thể dùng Lạc Phu Tạo trực tiếp nổ chết hắn. Hôm nào để cho Ma Tước đại ca giúp ta thí nghiệm xem đối với Long tộc có hiệu quả không. Ốc Tư Lạc Phu đột nhiên ở bên cạnh nói xen vào. Lưu Vân nghe vậy cũng không có nói cái gì. Nhưng mà những lời của Ốc Tư Lạc Phu làm cho hắn ý thức được thủ hạ của hắn bắt đầu có tư tưởng ỷ lại đối với vũ khí mới. Đây là một điều không hay mà hắn phải để ý. Vũ khí có thể thay đổi phương thức tác chiến trong chiến tranh, thậm chí còn ảnh hưởng tới kết cục cuộc chiến nhưng cuối cùng không thay đổi được việc con người mới là nhân tố quyết định của chiến tranh. Lúc ba người đang tán dóc thì trận chiến ở giữa sân đã bắt đầu. Sau khi Lôi Y Mạn phát động chiến kỹ với khí thế cường đại, thân hình lập tức lao về phía Ma Tước đánh tới. Lại là chiêu Phá Không Trảm như trước. Không có chiến phủ, Lôi Y Mạn hóa chưởng thành phủ. Trong không trung truyền tới tiếng xé gió bén nhọn, dĩ nhiên còn cường đại hơn trước rất nhiều. Từ đó có thể thấy được uy lực của Thú huyết sôi trào. Đối mặt với công kích của Lôi Y Mạn, Ma Tước lại không tránh. Khi một chưởng của Lôi Y Mạn chỉ còn cách Ma Tước chừng ba thước, Ma Tước rốt cuộc cũng động! Một bóng người phóng lên cao, giống như gió lốc nổi lên cuồn cuộn, phóng về phía chân trời. Không có một điềm báo trước, thậm chí không thấy bất cứ động tác mượn lực gì, Ma Tước giống như người chim bay lên. Hiện tượng này đã vi phạm pháp tắc tu luyện của nhân tộc, lần nữa làm cho những người đứng xem mở to hai mắt mà nhìn. - Đó là điểu nhân trong truyền thuyết! Lưu Vân đắc ý cười nói. Đột nhiên mất đi mục tiêu công kích, Lôi Y Mạn thu hồi thế công, hạ xuống mặt đất. Hai chân hắn đạp xuống mặt đất, cả người phóng thẳng lên cao như đạn pháo, hướng Ma Tước truy kích. Ma Tước bay lên tốc độ càng lúc càng nhanh, như điện quang hỏa thạch, lúc này hắn đã bay lên cao hơn thước. Cúi đầu nhìn Lôi Y Mạn ở phía dưới, trên mặt Ma Tước lộ ra nụ cười quỷ dị. - Lão tử đập chết ngươi! Ma Tước đột nhiên lộn người tại không trung, đầu chúi xuống, lao vọt xuống phía Lôi Y Mạn. Đâu còn là hai người đánh nhau, đây rõ ràng là hai khối lưu tinh va chạm vào nhau! Khi hai người không chút tiểu xảo lại lần nữa trực tiếp cứng đối cứng va chạm vào nhau, làm cho trong lòng mọi người đều cảm thấy cảm khái. Toàn thân kim sắc đấu khí quanh người Lôi Y Mạn nhất thời hóa thành nhiều điểm sao sáng, giống như những mảnh lưu tinh nhỏ. Ốc Tư Lạc Phu đột nhiên cảm giác được bản thân mình lúc đầu cho nổ thuốc nổ ở trên núi thật sự quá ít. Tiếng nổ đó còn kém xa khi nắm tay hai người va chạm. La Lạp ảm đạm lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài nặng nề. Mặc dù bụi mù còn chưa tan hết nhưng hắn dự cảm Lôi Y Mạn có thể thất bại. “Mặc dù bại nhưng cũng thật vinh quang!” Lưu Vân thầm nghĩ. Sự mạnh mẽ của Thú nhân kiếm thánh đã vượt qua sự dự đoán của hắn. Hắn bắt đầu tự hỏi nên giải quyết hậu quả như thế nào để tránh gây căng thẳng với một cường giả như vậy. Bụi mù tan hết, cảnh vật giữa sân bắt đầu trở nên rõ ràng. Chỉ có một mình Ma Tước đứng ngạo nghễ ở giữa sân, không thấy bóng dáng Lôi Y Mạn. - Lôi Y Mạn ở đâu, ngươi đã làm gì hắn? La Lạp kinh ngạc cao giọng hỏi. Mặc dù bình thường hắn cùng Lôi Y Mạn không thường xuyên gặp gỡ nhưng ít ra hôm nay bọn họ là chiến hữu. Mấy người khác cũng khẩn trương nhìn chung quanh. Lưu Vân cũng cảm thấy giật mình: “Ma Tước đang làm cái gì. Ta đã bảo hắn đừng có xuống tay quá nặng!” - Đương nhiên là bị ta đánh cho nát bấy! Ma Tước kiêu ngạo dậm chân một cái, cười ha hả. Lưu Vân nhìn thấy bộ dáng Ma Tước, nhất thời yên tâm. - Ghê tởm, nói điểm tới là dừng, không ngờ lại ngầm hạ sát thủ! Đức Khắc nổi giận mắng. -Như vậy đừng trách chúng ta đối với ngươi không khách khí! Lạc Tang căm hận nói. Thủy hệ thánh ma đạo sư Khắc Lý Tư Na, hỏa hệ thánh ma đạo sư Đức Khắc, thổ hệ thánh ma đạo sư Uy Nhĩ Khắc đồng thời xuất ra ma pháp thuẫn, bắt đầu thấp giọng ngâm xướng. Kiếm thánh La Lạp, Lạc Tang rút binh khí ra, bảo vệ ở phía trước mấy vị ma đạo sư. Đại chiến hết sức căng thẳng. Năm tên thánh giai cường giả liên thủ phóng ra, tổ hợp như thế ở trên Lam Nguyệt đại lục có ai có thể ngăn cản? - Ta thật là khổ. Thật là muốn lấy long mệnh của ta! Đừng động thủ, ta lập tức đem tên to con nọ trả lại cho các ngươi! Ma Tước thấy tình thế không ổn vội kêu lên. Khi dễ một kiếm thánh, với thực lực của hắn cũng đủ làm. Nhưng nếu muốn đồng thời liều mạng cùng người trước mặt thì cuối cùng kẻ bị chết một cách khó coi chính là hắn. Năm người lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời. Chú ngữ của thánh ma đạo sư vẫn tiếp tục như trước. - Mấy người đang ca hát kia cũng dừng lại đi! Ma Tước vẻ mặt vô lại, cười nói, hướng bên cạnh bước lui ra, sau đó lấy tay hướng phía dưới tóm lấy. - Mùa xuân, ta đem Thú nhân kiếm thánh Lôi Y Mạn trồng vào trong đất. Tới mùa thu ta có thể thu hoạch thiệt nhiều tiểu kiếm thánh. Ma Tước vừa lẩm bẩm, vừa rút từ trong đất ra một người giống như nhổ củ cải. Đám người La Lạp vừa nhìn, thấy một người mặt mày xám như tro, toàn thân đầy bùn đất. Đấy không phải là kẻ vừa mới mất tích, Lôi Y Mạn sao? - Phì …. … Phì… … Lôi Y Mạn không ngừng phun bùn đất từ trong miệng ra, một bên đưa tay chỉ vào Ma Tước, tức giận mắng: - Thằng khốn kiếp, có dũng khí dẫm lên đỉnh đầu ta! Lão tử muốn liều mạng với ngươi! Đám người La Lạp rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Thánh ma đạo sư cũng đình chỉ ngâm xướng. Ngay lúc này ở giữa sân lại xảy ra một màn kịch vui. Lôi Y Mạn nộ hỏa công tâm, hoàn toàn bỏ qua phong độ kiếm thánh, thừa dịp Ma Tước sơ sẩy (có trời mới biết có phải Ma Tước cố ý hay không), một tay nắm lấy gia hỏa dám vũ nhục mình ấn xuống mặt đất, huy động nắm tay mà đánh. - Buông lão tử ra! - Không buông! - Còn muốn đánh nữa hả? - Đánh tiếp! Vài câu nói này đã quyết định vận mệnh Lôi Y Mạn. - Mọi người thấy đó, là ta bị bắt buộc! Ma Tước vừa đỡ đòn vừa cố ý hướng đám người La Lạp cao giọng gọi. Hai người giống như hai gã lưu manh ở đầu đường, tiếp tục đánh nhau. - Lão đại rốt cuộc cũng thi triển ra bản lĩnh thật sự! - Đúng vậy, năm đó chúng ta chính là như vậy mà bị hắn hàng phục! - Lúc này mới gọi là đánh nhau, thế mới vừa rồi gọi là gì? Ba đầu long đang buồn chán ngủ gà ngủ gật rốt cuộc cũng phấn chấn tinh thần, có vẻ hứng thú bình phẩm. Nghĩ đến năm đó vị thủ lĩnh của Long tộc tứ kiệt rất am hiểu đấu pháp vô lại giống như thế này. Quả nhiên, một lúc sau Lôi Y Mạn đã bị Ma Tước cho đo đất, tẩn cho một trận. Da của kiếm thánh mặc dù dầy nhưng không bằng nắm tay cứng của cự long. Mỗi lần Ma Tước đấm vào da thịt Lôi Y Mạn, làm cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Những người đứng xem thây một màn này đều đau đầu. Ai cũng không ngờ một hồi quyết đấu oanh oanh liệt liệt cuối cùng lại biến thành như thế này. Đám người La Lạp cũng không có mặt mũi nào đi ra ngăn Ma Tước, đành phải trơ mắt đứng nhìn đồng bọn bị đánh. Điều duy nhất khiến bọn họ yên tâm chính là đấu pháp như vậy sẽ không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Nhiều nhất cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi. - Còn đánh nữa hay là thôi? Ma Tước tựa hồ đã mệt, ngừng tay hỏi. - Đánh tiếp. Ta không để ngươi yên! Lôi Y Mạn phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt. - Tiếp tục? - Đương nhiên, lão tử vẫn còn sức! - Ngươi còn chưa đánh chết ta! - Con mẹ ngươi thật là biến thái! Ma Tước rốt cuộc cũng phát hỏa, đứng dậy, nói một câu sau đó thản nhiên đi về phía đám người Lưu Vân. Trên mặt đất, Lôi Y Mạn đang hấp hối. - Khổ cực cho ngươi, Ma Tước đại ca! Lưu Vân hướng Ma Tước hô. - Gặp phải kẻ mạnh mẽ, rốt cuộc cũng làm cho người ta biết đánh người cũng là một chuyện thống khổ. Ma Tước làm ra vẻ dường như hắn mới chính là người chịu tội. Đám người La Lạp nhanh chóng bay đến mang Lôi Y Mạn trở về. Khắc Lý Tư Na bắt đầu dùng ma pháp chữa thương cho hắn. - Vẫn tiếp tục chứ? Lưu Vân cao giọng hỏi. - Đương nhiên! La Lạp đại diện mấy người trả lời. Trận đầu thất bại làm cho mấy thánh giai cường giả này mất hết mặt mũi. Bọn họ không tin bên cạnh Lưu Vân còn có người dị thường hơn cái tên vừa rồi. - Tốt lắm! Trận thứ hai do La Lạp tự mình xuất thủ. Khi Lưu Vân đang lo lắng không biết nên phái ai xuất trận thì tam đầu long đã ăn uống no say, lảo đảo đi vào giữa sân.