Nạp Lan nhìn binh lính đang khẩn trương huấn luyện trên giáo trường, khuôn mặt lộ ra sự mỉm cười. Sau khi đến đóng ở Hàn thành, một nơi gần biên giới, cuộc sống mỗi ngày của hắn đều dành cho việc huấn luyện quân đội. Mỗi một ngày đều bận rộn. Bị sự tương tư hành hạ, cũng chỉ có cuộc sống bận rộn mới có thể tạm thời đem tình cảm chôn chặt trong lòng. Nạp Lan chỉ có thể lựa chọn phương thức này để tạm thời quên Na Á công chúa. Chỉ là mối tương tư chôn kín ở trong trái tim của hắn có kìm nén lại được không hay càng ngày càng sâu đậm hơn thì cũng chỉ có hắn mới biết được. Tuy nhiên làm như vậy hiệu quả tương đối rõ ràng. Trong ngắn ngủi mấy tháng hắn đã đem binh lính trong thành trở thành một chi tinh binh, một chi quân đội làm cho Hàn thành được phòng thủ kiên cố vững chắc hơn. Hắn tin tưởng bất cứ địch nhân nào muốn phá tòa thành này đều phải trả một cái giá rất đắt. - Truyền lệnh xuống nghỉ ngơi tại chỗ mười phút! Phó tướng A Lực Khắc sau khi thấy hắn đến bèn ra lệnh cho binh lính, sau đó bước nhanh về phía hắn. - Khổ cực cho ngươi rồi, A Lực Khắc! Nạp Lan mỉm cười gật đầu với phó tướng của mình. - Tướng quân, những người đó…? A Lực Khắc đi lên dò hỏi. - Ừ. Nạp Lan gật đầu. - Bọn họ nhìn qua như là quân nhân. - Đúng vậy. Hơn nữa đây đều là những quân nhân ưu tú. Thú nhân đế quốc cũng có những quân nhân như vậy, xem ra chúng ta có việc làm rồi. Nạp Lan cười nói. Hắn không khỏi nhớ tới buổi trưa hôm nay thanh niên tên là A La Ước kia đến chơi. Khí thế ngẫu nhiên toát ra trên người người thanh niên này làm cho hắn cảm thấy áp lực cực lớn. - Tướng quân đánh giá rất cao đối với bọn họ. Đây là vinh hạnh của bọn họ. A Lực Khắc cười nói. - Không. Ngươi không biết thanh niên tên gọi là A La Ước kia có khí độ bất phàm. Ít nhất muốn từ quân đội Hỏa Vân đế quốc chọn ra được một người như vậy cũng là chuyện rất khó. Nạp Lan thở dài nói. Mặc dù hắn dựa theo sự phân phó của sư phụ lựa chọn đến Hàn thành nhưng hắn vẫn không rõ sư phụ mình tại sao lại bảo hắn đến đây. Sau khi Minh Lạc đi ngang qua Hàn thành và gặp mặt hắn. Hắn mơ hồ hiểu được vài phần. A La Ước xuất hiện làm cho hắn chính thức hiểu được tương lai Hàn thành nhất định không còn bình yên nữa. Hỏa Vân cùng Thú nhân đế quốc trong tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều sự tình phát sinh. Hắn không khỏi cảm thán, ánh mắt sư phụ mình quả thật rất độc đáo. - Xem ra Hàn thành đã trở thành khối thịt béo. Thú nhân rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? - Có lẽ chỉ muốn trao đổi tình cảm hoặc là ra vẻ huyền bí trước mắt chúng ta? Nạp Lan cảm thấy không yên trong lòng. - Nạp Lan tướng quân. Ta biết ngươi không được thành công ở Hỏa Vân đế quốc. Quang mang của Lưu Vân bá tước với Hắc Ưng quân đoàn đã làm các chi quân đội khác đều ảm đạm thất sắc. Mà ngươi cũng rất khó xuất đầu lộ diện. Nhưng ngươi phải tin tưởng ở thế gian này còn có lực lượng cường hãn hơn Hắc Ưng quân đoàn. Ngươi là một quân nhân tài hoa, vì sao không tự lo lắng cho bản thân mình chứ? Nhớ tới lời A La Ước nói với mình lúc trước, trong lòng Nạp Lan không khỏi tức giận. Thậm chí hắn nhớ kỹ lúc đầu khi Minh Lạc gặp hắn cũng nói đến chuyện của Lưu Vân để kích thích hắn. Nhưng mà Minh Lạc cùng A La Ước xuất hiện lại làm cho Nạp Lan đang ở trong bóng đêm thấy được một con đường sáng. Hắn biết có lẽ kỳ ngộ đã sắp đến. Thú nhân sẽ một lần nữa cho hắn cơ hội. Cùng Lưu Vân so đấu, hắn thừa nhận bản thân bị thua rất bi thảm. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ tiếp tục thua tiếp. Chỉ cần đối thủ coi thường, hắn sẽ trở thành tảng đá loát đường cho hắn quật khởi. A Lực Khắc nói: - Thú nhân có biến hóa rất lớn. Thậm chí vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta. Ngươi xem bọn họ mang đến những binh khí này, cho dù là đặt ở Hỏa Vân đế quốc cũng là loại tốt nhất. Nạp Lan gật đầu. - Ta cảm giác được Thú nhân đế quốc đang nổi lên một hồi gió lốc. Mà một khi trận gió lốc này thổi tới, Hàn thành sẽ trở thành trung tâm của cơn gió lốc. Chúng ta chắc chắn đứng mũi chịu sào. A Lự Khắc tướng quân, vận may của ngươi đã tới! - Các quốc gia trên đại lục không phải kết thành một liên minh thống nhất sao? Chẳng lẽ Thú nhân lại đâm sau lưng Hỏa Vân một đao? Nếu như thật sự như vậy thì chúng ta cùng nhau làm cho Hàn thành trở thành nơi Thú nhân mang hận đi. A Lực Khắc thoải mái cười nói. A Lực Khắc rất tin vào Nạp Lan. Sau khi cùng hắn tiếp xúc mấy tháng hắn rốt cuộc mới hiểu được tại sao lúc đầu Nạp Lan lại giống như ngôi sao lóe lên trên bầu trời quân giới đế quốc. Mặc dù Lưu Vân xuất hiện làm che bớt đi hào quang của người trẻ tuổi này. Làm cho Nạp Lan buồn bực vì thất bại nhưng A Lực Khắc tin tưởng một khi thời cơ chín muồi, người trẻ tuổi này nhất định một lần nữa trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người. - Không thể khinh địch. Chúng ta phải luyện binh cho tốt. Nếu không cho dù kỳ ngộ đến chúng ta cũng không nắm lấy được. Khó khăn trở ngại làm cho Nạp Lan chín chắn hơn rất nhiều. Hắn biết con người khi còn sống cũng không thể gặp được nhiều lần kỳ ngộ. Hắn đã lãng phí một lần, nếu như bỏ qua lần này nữa có thể phải chờ tới khi bạc đầu. A Lực Khắc tràn đầy tự tin nói. - Trước mắt ta thấy đơn vị quân đội này là đơn vị quân đội ưu tú nhất đế quốc mà ta nhìn thấy. - Đó là bởi vì ngươi chưa từng gặp qua Hắc Ưng quân đoàn của Lưu Vân bá tước. Nạp Lan từ từ nói. - Nạp Lan tướng quân, ngươi cảm thấy với năng lực của ngươi không thể tạo ra một chi bộ điêu siêu việt như Hắc Ưng quân đoàn sao? - Ta phải thừa nhận Hắc Ưng quân đoàn là quân đội ưu tú nhất Hỏa Vân đế quốc. Nhưng nếu điều kiện cho phép ta sẽ cho ngươi biết ngoài Hắc Ưng quân đoàn kia Hỏa Vân đế quốc còn có chi quân đội khác. Hỏa Vân đế quốc chúng ta cũng không phải chỉ có một Lưu Vân bá tước! Nhớ tới lúc mình cùng A La Ước nói chuyện với nhau, trong lòng Nạp Lan không khỏi dâng lên một trận khoái ý. - Na Á, nàng có khỏe không? Sau khi rời xa khỏi nàng ta luôn một mực cố gắng, chỉ mong có một ngày ánh mắt của nàng một lần nữa nhìn tới ta. Lúc A La Ước trở lại phủ Minh Lạc, Minh Lạc đang ngồi xem tin tức tình báo ở chiến trường Tây Tư. - Có gặp Nạp Lan không? Nghe được tiếng bước chân của A La Ước, Minh Lạc bèn hỏi. - Có gặp! A La Ước đáp. - Tình huống như thế nào ? A La Ước lắc đầu nói. - Một thanh niên tâm khí cao ngạo. Cho dù bản thân bị lưu đày cũng không có lạc mất phương hướng của một quân nhân ưu tú. Cho dù đang ở Hàn thành, giấc mộng của hắn vẫn là trở lại quyền lực trung tâm của Hỏa Vân! Minh Lạc buông tin tức tình báo trong tay xuống, nở nụ cười. - Ta đã từng dụng tâm nghiên cứu qua người này. So với Lưu Vân mà nói thì hắn là một quân nhân thực thụ hơn. Vì đạt thành mục đích mà không tiếc bất cứ giá nào. Tại Hỏa Vân đế quốc, ngoại trừ Lưu Vân, hắn là tướng lãnh tài hoa nhất. Đây cũng là nguyên nhân ta muốn mượn sức hắn. Có hắn ở đây, Hàn thành sẽ trở thành một khối đinh! A La Ước không cho là đúng, bèn nói. - Đại ca, không bằng ta sớm giải quyết hắn? - Còn chưa tới lúc! Lưu hắn lại đi. Hắn rất hận Lưu Vân, có lẽ tương lai có thể giúp đỡ chúng ta. Minh Lạc cự tuyệt đề nghị của A La Ước. - Người của ngươi an bài thế nào rồi? - Các nhân viên tình báo cơ bản đều đã đến bên trong lãnh thổ mỗi nước. Sau đó không lâu sẽ truyền lại tin tức. Độc Hạt cũng bắt tay vào chuẩn bị các hạng mục công việc. - Tốt lắm. Đến đây, ta cho ngươi xem một thứ rất thú vị. Minh Lạc cầm tin tức tình báo trên tay đưa tới tay A La Ước. Đợi A La Ước xem hết tin tình báo, Minh Lạc hỏi. - Xem xong có cảm giác gì? - Huyết thần giáo dường như muốn làm cuộc phản kích cuối cùng? A La Ước ngẩng đầu hỏi. Tin tức tình báo cho thấy Huyết thần giáo không chỉ phát động tấn công đối với A Tư Mạn đế quốc mà còn công kích Thú nhân viễn chinh quân ở bên trong lãnh thổ Tây Tư. Mấy ngày gần đây quân đội Huyết thần giáo điên cuồng chống cự lại. Hắc Ưng kỵ binh của Hỏa Vân đế quốc dường như cũng gặp tình huống giống như vậy. Minh Lạc không có trả lời vấn đề của A La Ước. - Có thể nói Huyết thần giáo là điều ngoài ý muốn mà ta gặp phải. Mục đích phát động chiến tranh của nó không phải vì chinh phục hoặc khuyếch trương mà là vì hủy diệt. Cũng vì nó khiến cho ta cùng Lưu Vân không thể tạm thời đứng chung chiến hào để chiến đấu. Bản tính của loài người vốn nhu nhược yếu đuối nhưng cái này cũng có sự giới hạn của nó. Nếu như có thể khuất nhục mà còn sống, bọn họ có lẽ sẽ không phản kháng. Nhưng một khi phải đối mặt với vận mệnh nhất định diệt vong thì những kẻ nhu nhược này cũng sẽ dũng cảm giơ đao trong tay lên, lao bổ về phía địch nhân. Từ điểm này mà xem thì Huyết thần giáo ngay từ đầu đã đứng ở thế đối lập với cả đại lục. Phương thức tác chiến máu tanh tàn bạo của bọn họ sẽ chỉ đối mặt với vận mệnh diệt vong. - Nhưng mà ta cho rằng nếu như không có đại ca cùng Lưu Vân xuất hiện, có lẽ Huyết thần giáo sẽ thật sự thành công! A La Ước tin tưởng lực lượng tuyệt đối có thể đạt thành bất cứ mục đích tác chiến nào. - A La Ước, ngươi sai lầm rồi. Cho dù không có ta cùng Lưu Vân thì đại lục này sẽ có những người khác đứng ra. Minh Lạc mỉm cười lắc đầu. - Mỗi một người ảo tưởng lấy lực lượng cường mạnh trong tay chinh phục thế giới cuối cùng đề bị thế giới thôn phệ. - Đại ca làm như vậy là vì cái gì? A La Ước khó hiểu hỏi. - Ta chỉ đang hưởng thụ quá trình chinh phục. Ngươi thấy ta trầm mê trong quyền lực? A La Ước tự hỏi trong chốc lát rồi tán thành, gật gật đầu. - Vậy có phải Huyết thần giáo đang bước lên con đường cùng đồ mạt lộ? A La Ước hỏi tiếp. Minh Lạc không nói gì, đi tới bản đồ bên cạnh tường. - A La Ước, ngươi tới xem đi. Minh Lạc cầm một cây gậy gỗ chỉ vào bản đồ trên mặt đất rồi nói. - Từ lúc chiến tranh bộc phát cho đến nay, trước sau Huyết thần giáo đều công kích A Tư Mạn đế quốc từ phía đông, phía bắc thì phát động công kích Thú nhân đế quốc nhưng vẫn không có ra tay với Hỏa Vân đế quốc ở phía đông bắc? Đây là tại sao? A La Ước nói. - Chẳng lẽ lực lượng bọn họ không đủ để đánh ở ba chiến tuyến? Minh Đạo lắc đầu nói. - Ngươi xem nơi này! Cây gỗ chỉ vào bản đồ trên mặt đất nhẹ nhàng hoạt động, cuối cùng chỉ xuống Phổ Lí Tắc Lợi thành.