Bên trong doanh trại ngoài Á Đinh thành, Kiều Y Tư đang ngồi ở trước bàn xem xét các tin tức tình báo từ các nơi gửi tới đế quốc. - Xem ra lần này cái chức quân vụ đại thần tạm thời của ta sắp tiêu rồi! Ném một phần báo cáo tình báo ở trên tay xuống mặt bàn, Kiều Y Tư cảm thán nói. Cuộc chiến tranh kéo dài với Huyết thần giáo làm cho A Tư Mạn đế quốc trả giá cực kỳ thảm trọng. Có quân đoàn bị tiêu diệt hoàn toàn, có quân đoàn bị đánh tan tác. Thành vệ quân đoàn của Kiều Y Từ vì yểm hộ cho Lâm Mị hoàng hậu rút lui ma từ thống soái đến binh lính không có một người còn sống rời khỏi Hải Lam thành. Càng buồn cười hơn chính là quý tộc vốn đảm nhiệm chức vụ quân vụ đại thần đế quốc lại mang theo kim ngân tài bảo cùng người nhà của mình lặng lẽ chuồn mất. Kiều Y Tư nhận được lệnh, từ quân đoàn phó Thành vệ quân trực tiếp trở thành quân vụ đại thần đế quốc. Chỉ là sau khi nhìn các công văn được gửi tới hắn mới hiểu được vì sao đế quốc quân vụ đại thần lại đào ngũ. Quân vụ đại thần mà dưới tay lại không có binh lính thì lấy cái gì mà đi ngăn cản sự công kích điên cuồng của Huyết thần giáo? Kiều Y Tư cảm thấy mình cứ tiếp tục xem tiếp khẳng định sẽ nổi điên, thế là đứng dậy đi ra khỏi doanh trướng. Bên ngoài trung quân đại trướng là quân doanh liên miên không dứt. Nơi này đóng gần vạn quân đội đế quốc từ các nơi tụ tập về, hiện tại do hắn trực tiếp chỉ huy. - Phòng tuyến do mười vạn người này tạo thành thật sự có thể ngăn cản công kích của Huyết thần giáo? Kiều Y Tư tự thuyết phục mình tin tưởng vào điều này. Hắn thây đại quân Huyết thần giáo giống như nước lũ mà ở dưới A Đinh thành này chỉ là vài bao cát và đất đá mà thôi. Chỉ cần một con sóng đánh lại là tất cả sẽ bị sụp đổ. Nhưng mà đối với những người chạy trối chết như bọn hắn mà nói có một đạo phòng tuyến như vậy còn tốt hơn là không có gì. Ít nhất trong lúc này nhiều doanh trướng như vậy làm cho trong lòng Kiều Y Tư có cảm giác an toàn. Mặc dù điều này chỉ có tác dụng tâm lý nhưng đối với những kẻ chạy trối chết mà nói thì cũng là sự an ủi lớn lao nhất. - Bố Lỗ Khắc tướng quân à, ngươi nhất định phải để Lang quân bình yên trở về. Bọn hắn là hy vọng cuối cùng của đế quốc A Tư Mạn! Kiều Y Tư ngẩng đầu nhìn về phía Uy Ni thành, trong lòng âm thầm cầu khẩn. - Hoàng hậu bệ hạ nói sẽ nhanh chóng có viện quân tới. Rốt cuộc là đang an ủi mọi người hay thật sự có viện quân tới? Đến lúc này rồi liệu ai có thể cứu được đế quốc đây? Kiều Y Tư nói tới đây, trong lòng đột nhiên nhớ tới sự kiện phát sinh hôm qua. tên quân nhân áp giải hơn mười xe vật tư đi tới Á Đinh thành. Dẫn đầu là một gã sĩ quan tự công bố mình là kẻ do Thiếu Soái quân phái tới, muốn tự mình cầu khiến Lâm Mị hoàng hậu. Khi hắn vừa báo cáo chuyện này với Lâm Mị hoàng hậu, Lâm Mị hoàng hậu quả nhiên tiếp nhận tiếp kiến viên sĩ quan này, sau đó lâp tức ra lệnh cho binh lính này vận chuyển toàn bộ vật tư vào bên trong thành. - Đó là Thiếu Soái quân? Bọn họ mặc dù có quan hệ tương đối gần với Lưu Vân bá tước nhưng chung quy cũng chỉ là một đám ô hợp. Làm sao có thể có năng lực đó? Kiều Y Tư nghĩ tới đây không khỏi cười khổ. Hắn đột nhiên cảm thấy một việc gì mà liên quan tới Chiến Thần Hỏa Vân cũng sẽ trở nên rất thần kỳ. Mà chính hắn cùng Hải Luân tự mình viết tiếp một chương trong truyền kỳ của Lưu Vân. - Báo cáo tướng quân, phát hiện một chi kỵ binh cách phía tây bắc Á Đinh thành chừng năm dặm! Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, một gã thám báo đi tới trước quân trướng rồi mới xoay người xuống ngựa nói. - Báo cáo tướng quân, phát hiện đại đội kỵ binh ở phía tây bắc Á Đinh thành. Thần sắc Kiều Y Tư ngưng trọng. - Có bao nhiêu người? Có thấy rõ hình dáng bọn họ? - Bẩm tướng quân đại nhân, khoảng chừng nghìn người. Từ quân kỳ của bọn hắn thì đó là Hắc Ưng quân đoàn của Hỏa Vân đế quốc! Thám báo trả lời. Kiều Y Tư vui mừng. Xem ra viện quân mà Lâm Mị hoàng hậu nói chính là Hắc Ưng quân đoàn đến từ Hỏa Vân đế quốc. - Chuẩn bị ngựa cho ta. Ta muốn tự mình đi nghênh đón! Đồng thời phái người đi báo cho Lâm Mị hoàng hậu biết viện quân từ Hỏa Vân đế quốc đã tới rồi! - Vâng! Nhìn về phía Á Đinh thành ở phía xa, trong lòng Lưu Vân không khỏi cảm thấy kích động, phấn chấn giục chiến mã chạy nhanh tới. Tại quân doanh bao quanh thành thị vẫn dương cao quân kỳ của A Tư Mạn đế quốc trên tường thành. Điều này cho hắn biết Lâm Mị hoàng hậu vẫn mạnh khỏe, bình yên. binh lính Hắc Ưng Đặc chiến đại đội mặc hắc giáp cưỡi chiến mã chạy sát phía sau hắn, tạo thành một đạo lưu quang màu đen, nhằm hướng Á Đinh thành chạy mau tới. Hải Luân cùng Lâm Mị hoàng hậu đi lên tường thành Á Đinh thành. Thân ảnh các kỵ sĩ ở phía xa càng lúc càng rõ. Trên khuôn mặt Hải Luân mặc dù bình tĩnh nhưng nội tâm không cách nào bình tĩnh được. Đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào kỵ sĩ phía trước, dáng vẻ lạnh lùng quyến rũ. Nàng tin tưởng rằng hình ảnh trước mắt là cảnh tượng đẹp nhất mà nàng nhìn thấy trong cuộc đời. Một khắc này nàng thậm chí cảm thấy Lâm Mị là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này. Bởi vì có một nam nhân vì nàng mà bôn ba nghìn dặm, thậm chí dưới sự uy hiếp của tử vong cũng không thèm để ý mà chạy tới đây. Thanh âm càng lúc càng cấp bách, dầy đặc, dồn dập như tiếng tim đập thình thịch. Ánh mắt mê man của Lâm Mị tập trung nhìn lên thân ảnh quen thuộc ở phía xa xa kia đang cưỡi lên lưng ngựa chạy tới, tiếng vó ngưa cũng đang đạp xuống đất cũng đang nặng nề đập vào trong lòng nàng. Đôi mắt nhòe lệ, thân hình thường gặp trong mộng bỗng trở nên vô cùng cao lớn cùng anh dũng. - Ngươi thật sự tới! Lâm Mị thì thào. Trong lòng nàng đang rối loạn. Tình cảm từng bị nàng chôn sâu trong đáy lòng giống như nước sông dũng mãnh phá đê mà ra. - Tỷ tỷ, ngươi thế nào? Hải Luân nhìn vẻ mặt đau xót của Lâm Mị, không khỏi quan tâm hỏi thăm. - Miệng vết thương vốn đã kết sẹo. Ta lại ngu ngốc khơi lại vết thương đó. Lâm Mị đưa tay hất mái tóc bị gió thổi loạn, cũng thuận tay lau đi lệ trên khóe mắt, tự lẩm bẩm. - Đúng là máu chảy ruột mềm. Hắn cũng phải để ý tới ta mà bởi vì hài tử của hắn nên chạy tới đây! - Đó là kết cục do hắn tự làm ra, cũng chỉ có thể tự mình thưởng thức. Hải Luân nhìn Lâm Mị đang đau khổ, không khỏi khẽ kêu lên. Nữ nhân một khi đã động chân tình thì giống như một đóa hoa, chỉ vì vẻ đẹp trong một lát rồi suy tàn thì cũng cam tâm tình nguyện. Mà hiện thực tàn khốc thường giống như cơn gió lốc vùi dập những đóa hoa chưa nở rộ này thành những bông hóa héo tàn. Bên dưới thành, một đám người đang đi tới cửa thành nghênh đón Lưu Vân. Tất nhiên Lâm Mị cũng là một trong số đó. Trên khuôn mặt của nàng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, trên người tỏa ra khí tức cao quý. Nàng cùng Hải Luân đều là những nữ nhân kỳ lạ. Tất cả mọi chuyện đều được chôn sâu trong nội tâm, tự mình chịu đựng, tìm cách giải quyết. Nàng thường dùng lý trí để kìm chế tình cảm của bản thân, khiến cho người ngoài vĩnh viễn không cách nào biết được nội tâm thực sự của nàng. Lưu Vân xuống ngựa, dưới sự dẫn dắt của Kiều Y Tư đi tới trước cửa thành. Nã Luân Đa cùng Tử Văn Thành, Uy Kiệt Khắc, Thiết Liệt dưới sự tiếp đãi của một số sĩ quan A Tư Mạn đi chuẩn bị doanh trại cho Hắc Ưng Đặc chiến đại đội. Lưu Vân bước nhanh về phía cửa thành nơi Lâm Mị hoàng hậu đang đi tới. Ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng dần dần trở nên nóng bỏng. Sau khi từ biệt tâm tình của hắn dần dần yên tĩnh lại, tưởng rằng duyên số kiếp này đã hết, đành phải để cho chuyện cũ hóa thành ký ức, không nghĩ tới cuối cùng vì nàng hắn lại bước chân lên lãnh thổ A Tư Mạn đế quốc. - Lưu Vân à, Lâm Mị thật sự rất nhớ ngươi! Ta ở trước mặt người khác cười vui nhưng ở sâu tận trong trái tim ta, ta không thể nào quên được ngươi bởi vì ngươi chính là tương lai, là hy vọng của ta! Trên khuôn mặt động lòng người của Lâm Mị thoáng hiện nụ cười, nhưng trong lòng của nàng lại đang khóc. - Người đã chịu khổ rồi, bệ hạ. Lưu Vân đi tới trước người Lâm Mị hoàng hậu, nhìn chăm chú từ trên xuống dưới khắp người nàng một lượt rồi mới khom lưng hành lễ. - Vất vả cho ngươi rồi, bá tước đại nhân! - Nhanh như vậy là vì hài tử cùng mẹ của nó, cần gì phải khách khí chứ? Lưu Vân dò xét bụng dưới của Lâm Mị, khóe miệng nở nụ cười. Từ khi biết được tin tức Lâm Mị có mang, trong lòng Lưu Vân cảm thấy rất phức tạp. Hắn suy nghĩ rất nhiều vấn đề. Giả dụ như an bài Lâm Mị như thế nào, phải giải thích với Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi như thế nào. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Mị bình an đứng ở trước mặt thì tất cả mọi suy nghĩ đều trở nên sáng sủa dễ dàng hơn. - Lão tử sắp được làm cha, thật là vui mừng quá đỗi! Vì muốn được làm cha, hắn đã chịu khó cày sâu cuốc bẫm trên người Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi nhưng bụng của hai nàng vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, thậm chí đôi lúc hắn còn hoài nghi có phải thân thể này của mình có vấn đề gì hay không. Nhưng ngẫu nhiên một lần hoang đàng ở dị quốc lại khiến hắn có hài tử. Lâm Mị đứng yên, Lưu Vân cũng ngây ngốc đứng đó, trong đầu đầy tâm sự. Các quan viên A Tư Mạn vây quanh nhìn hoàng hậu của mình cùng anh hùng Hỏa Vân, đều cảm giác không khí có chút quái lạ. Người tinh tế thì phát hiện bọn họ có quan hệ không tầm thường, thậm chí có chút ái muội. Nếu là lúc bình thường thì bọn họ sẽ nhảy ra ngăn cản, bởi vì đây là sự kiện ảnh hưởng tới mặt mũi cùng quốc thể của A Tư Mạn. Nhưng lúc này thì không ai để ý. Hắc Ưng quân đoàn đến từ Hỏa Vân đế quốc là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của bọn hắn. Thậm chí bọn hắn còn muốn hoàng hậu của mình phát huy ra mị lực lớn nhất để trói chặt sự viện trợ mạnh mẽ này. Lúc này trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bóng đen thật lớn rồi hạ xuống. - Ta bảo này Ma Tước, ngươi định là ngã chết tiểu tử này hả! - Trong lòng lão tử đang bực tức, hắn có bị ngã chết cũng đáng! Ma Tước kêu lên. - Ngươi nhìn ở phía dưới xem! Trong khi ta mệt muốn chết thì tiểu tử kia lại có tâm tình đi tán gái! Ma Tước hóa thân thành hình người, cùng Kinh Lôi hạ xuống mặt đất. Sau khi Ma Tước rơi xuống đất bèn đặt một người xuống mặt đất trước mặt Lưu Vân. Những quan viên này vội vàng bảo hộ trước người Lâm Mị, cũng không có nhìn xuống mặt đất. - Trời! Đó là tướng quân Bố Lỗ Khắc! - Nhanh đi cứu tướng quân! Rất nhiều binh lính nhanh chóng chạy về phía Bố Lỗ Khắc. - Muốn sống thì đừng có chạm vào hắn! Hắn bị dính huyết độc của Huyết thần giáo! Ma Tước lớn tiếng quát với những binh lính đó. ________________________________________