Dị Giới Quân Đội

chương 316 : tình hình thực tế của lâm mị

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ngươi có nắm chắc trận chiến này không? Đêm tối, Lâm Mị cùng Lưu Vân đi ra khỏi Á Đinh thành, đi tới doanh khu của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội. - Mị lực lớn nhất của chiến tranh nằm ở chỗ không thể đoán trước diễn biến cùng kết quả của nó. Trước lúc đại chiến bắt đầu, tướng lĩnh song phương tiến hành bài binh bố trận, thi triển các thủ đoạn, âm mưu. Mặc dù cuối cùng có thể sinh ra ảnh hưởng nhưng bất cứ điều gì ngoài ý muốn cũng là cho kết cục cuối cùng phát sinh biến hóa. Ta đã lãnh giáo qua Huyết Ma, Huyết Y sứ giả. Nhưng Huyết Khô Lâu này là lần đầu tiên ta nghe nói đến. Trong lòng Lưu Vân có chút lo lắng. Huyết Khô Lâu xuất hiện có nghĩa Huyết thần giáo cũng chưa đi tới tình trạng cùng đường mạt lộ, trong tay bọn họ vẫn nắm giữ một ít thủ đoạn, một ít lực lượng chưa bao giờ sử dụng qua. Căn cứ miêu tả của Kinh Lôi cùng Ma Tước, loại quái vật mới xuất hiện này có lực công kích cùng lực phòng ngự vượt qua Huyết Ma cùng Huyết Y sứ giả. Mặc dù trong trận đánh ở Uy Ni thành, số lượng quái vật này cũng không nhiều nhưng lực phá hoại kinh người này để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Kinh Lôi cùng Ma Tước. - Ngươi hiện tại nên mang người rời đi! Ngươi đã tới, lại từng cứu ta, như vậy cũng đủ rồi! Đại lục này mất đi một người như ta cũng chỉ là mất đi một thống trị giả của một đế quốc đã xuống dốc thôi. Ta không muốn ngươi mạo hiểm vì ta! Lâm Mị bình tĩnh nói. Nữ nhân là một loại động vật kì quái. Nếu trong lòng của ngươi không có nàng, nàng hận không thể đem ngươi tiễn xuống địa ngục. Nhưng nếu trong lòng của ngươi có nàng thì nàng không chấp nhận người mình yêu chịu nửa điểm tổn thương, thậm chí nguyện ý đi tìm cái chết vì ngươi. Nghĩ tới đại quân Huyết thần giáo sắp tới, nghĩ tới những quái vật kinh khủng này, nghĩ tới vô số quân nhân A Tư Mạn chết trong tay quái vật, Lâm Mị không muốn Lưu Vân mạo hiểm vì nàng. - Không người nào có thể thoát khỏi. Lưu Vân cười nói. - Trong trận chiến sinh tử tồn vong này, nếu như lựa chọn trốn tránh, cuối cùng đại lục này sẽ không có chỗ dung thân cho nhân loại. Ta hiểu rõ lịch sử của Huyết thần giáo, cũng hiểu rõ trường ác chiến năm trước giữa các chủng tộc trên đại lục và Huyết thần giáo. Chỉ có một bên hoàn toàn bị diệt vong, trận chiến tranh này mới có thể chấm dứt! - Nhưng mà bọn chúng là thứ mà quân đội loài người không thể chống lại. Chắc hẳn trong lòng ngươi cũng rõ điều này. Sau khi ra khỏi thành, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn rất nhiều, Lưu Mị không khỏi đem thân thể dựa vào trong lòng Lưu Vân. - Kiếm nếu đã được rút ra, tất nhiên phải nhiễm huyết địch nhân mới có thể đút vào vỏ. Ngươi đã bao giờ thấy hùng ưng chưa đánh về phía con mồi mà đã quay lại chưa? Lưu Vân cự tuyệt thỉnh cầu của Lâm Mị. Hắn dùng lực kéo thân thể mềm mại của Lâm Mị sát vào người, một mùi thơm tự nhiên bay vào trong mũi, làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp. Trên mặt Lâm Mị hiện lên thần sắc lo lắng không chút che đậy. - Ngươi biết không? Ta từng cẩn thận nghiên cứu qua kinh nghiệm của ngươi. Ngươi là một truyền kỳ. Có thể nói ngươi đã nhiều lần cùng tử thần ước hẹn, nhưng mỗi một lần ngươi đều có thể bình an trở về. Nhưng mà vận may nay khó có thể tiếp tục! Tại sao ngươi lại thích thú trò chơi gần kề với tử vong để mưu cầu danh lợi như thế? Chẳng là những người ở phía sau ngươi không đáng giá cho ngươi suy nghĩ lại sao? Lâm Mị nói xong, trong mắt Lưu Vân đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng. Ẩn dấu thật sâu ở trong nội tâm cảu Lưu Vân bị đánh thức rất nhiều trí nhớ đã bị phong kín từ lâu. Hắn nhớ tới kiếp trước mỗi khi hắn tiếp nhận nhiệm vụ, phải đi xa thì trong ánh mặt Nguyệt Nhi là sự sợ hãi, lo lắng. Mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ trở về là khuôn mặt mừng rỡ tràn đầy nước mắt của Nguyệt Nhi. Hắn rất yêu nghề nghiệp của mình, yêu bộ quân trang của mình. Hắn cũng rất yêu nữ nhân của mình. Lúc hai người nảy sinh mâu thuẫn, hắn chỉ có thể để cho nữ nhân của mình chịu ủy khuất. May mắn hơn là Nguyệt Nhi hiểu chức trách của một người quân nhân. Nàng chôn dấu sự đau khổ ở tận đáy lòng, mang lại nụ cười cho hắn. Nhưng mà cuối cùng hắn lại không ngã xuống ở trên chiến trường mà lại ngã xuống trên bàn giải phẫu. - Hoàng hậu của ta, xin người yên tâm. Ta hứa với nàng ta nhất định bình an từ chiến trường trở về. Lưu Vân ôn nhu ôm nữ nhân ở trong lòng nói. Lời hứa hẹn này dành cho Lâm Mị, cũng dành cho Hoa Phi Lệ cùng Thủy Linh Nhi. - Nhưng mà ngươi cảm thấy ta có thể yên tâm được sao? Lâm Mị khẽ thở dài. - Từ lúc ta bắt đầu bước chân lên sân khấu đại trên đại lục này, trong mắt mọi người ta luôn là một người gặp may mắn. Nhưng tất cả những điều này không phải bởi ông trời chiếu cố tới ta mà bởi vì trong tay ta có một chi tinh binh thực sự. Trên con đường này đã có rất nhiều huynh đệ của ta đã vĩnh viễn ngã xuống trên chiến trường. Ta dẫn theo những người khác cố gắng xông lên phía trước không phải cho mình ta mà bởi vì trên lưng mỗi người còn sống đều mang theo giấc mộng cùng hy vọng của những người đã ngã xuống. Đây là một thế giới cường giả vi tôn (tôn sùng kẻ mạnh), chỉ có thực lực cường đại mới thu được sự tôn kính cùng vinh dự. Mà vinh dự mới có thể làm cho người chết nghỉ ngơi thanh thản. Cho đến hôm nay tất cả các đối thủ đều thua ở trong tay Hắc Ưng. Bọn quái vật của Huyết thần giáo cũng sẽ không ngoại lệ! Thanh âm Lưu Vân vang lên. Thanh âm vừa thê lương, bi tráng, lại vừa dũng cảm. Dư âm lởn vởn trong bóng đêm vang lên trong tai Lâm Mị, không khỏi làm nàng say đắm. Nàng từ sự tự tin của nam nhân ở bên mình mà cảm thấy cảm giác an toàn. Một loại cảm giác ấm áp, được che chở. - Có lẽ là như vậy! Lúc đầu ngươi chỉ có một ít người, trong khi ta triệu tập thiên quân vạn mã mà vẫn để ngươi thành công chạy thoát. Sớm biết ngươi là một ma tinh như vậy ta đã không trêu chọc ngươi! Lâm Mị nhớ tới chuyện cũ, không khỏi cảm khái nói. Lưu Vân kể cho Lâm Mị nghe về trận chiến của mình ở A Tư Mạn, kể về câu chuyện hy sinh của một người lính vì cố gắng truyền lại tin tình báo…. Sau khi Lâm Mị nghe xong, nước mắt rơi đầy mặt. - Xin lỗi! Lâm Mị nức nở nói. - Đó là chiến tranh, còn hắn là một chiến sĩ. Cho nên ngươi không cần cảm thấy áy náy. Mặc dù hắn đã hy sinh nhưng tin thần của hắn vĩnh viễn lưu truyền ở trong Hắc Ưng. Cho nên hắn vẫn còn sống. Lưu Vân khuyên giải. Lâm Mị thở dài nói. - Ngươi là sự kiêu ngạo của binh lính, binh lính của ngươi cũng là sự kiêu ngạo của ngươi! - Ta rất tò mò, tại sao ngươi lại có dũng khí công khai thân thiết với ta chứ. Ngươi quên mất thân phận hoàng hậu của ngươi rồi sao? Thấy không khí ấm áp lúc này, Lưu Vân bèn trêu chọc giai nhân ở trong lòng. - Dưới tình huống tính mạng không được bảo đảm, còn ai cố tình để ý đến chuyện này chứ? Đã không còn quốc gia thì sao có thể coi là hoàng hậu được? Khi ta chậm rãi dứt bỏ những thứ không thuộc về ta, ta phát hiện hoát ra mình còn có thể tìm về một Lâm Mị trước kia. Ta thích loại cảm giác này. Thân phận hoàng hậu, hãy để cho nó đi gặp quỷ đi. Ta chỉ muốn quý trọng những giây phút ngươi ở bên cạnh ta. Lâm Mị thâm tình nói. - Nếu như là ở quá khứ, có người nói với ta rằng có một ngày Lâm Mị sẽ biến thành một nữ nhân đáng yêu, hiền dịu thì cho dù hắn dùng đao gác lên cổ ta, ta cũng không tin. Lưu Vân thở dài nói. Hắn đâu biết rằng cả đời Lâm Mị đều tranh đấu ở trong cung, nàng rất hiểu tâm lý nam nhân. Nàng có thể từ một nữ tử bình thường ngẫu nhiên được hoàng đế sủng hạnh mà leo lên bảo tọa hoàng hậu thì đương nhiên so với bất cứ nữ nhân nào nàng phải hiểu rõ cách phụng dưỡng nam nhân hơn ai hết. Hơn nữa hiện tại nàng đã đem toàn bộ trái tim đặt ở trên người Lưu Vân, cho nên mỗi tiếng nói, cử động cũng có thể làm cho Lưu Vân cảm thấy tình ý thắm thiết của nàng. Kiều Y Tư từ xa xa đi tới. Khi hắn nhìn thấy bộ dáng thân mật của hai người, không khỏi đứng lại tại chỗ. Hắn vốn có việc muốn đi gặp Lâm Mị báo cáo nhưng lúc này lại thấy tiến thối lưỡng nan. - Nàng xem, nàng làm tướng quân của mình sợ đấy! Lưu Vân nhỏ giọng nói bên tai Lâm Mị. Từ tai truyền đến cảm giác tê dại làm cho trong lòng Lâm Mị không khỏi nóng lên, xoay người quyến rũ cười nói. - Ta muốn để cho ngươi ta biết Lưu Vân bá tước cùng ta có quan hệ, miễn cho hắn tương lai khỏi nhòm ngó này nọ! Lưu Vân không còn gì để nói. - Kiều Y Tư tướng quân có chuyện gì sao? Lâm Mị hướng Kiều Y Tư vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lại đây. Bước nhanh tới trước người Lâm Mị, Kiều Y Tư cúi đầu nói. - Bệ hạ, ta mở tiệc ở ngoài thành nhằm đón tiếp thuộc hạ của bá tước đại nhân nhưng bị cự tuyệt. Bọn họ nói muốn đi ngủ sớm một chút. - Sao? Lâm Mị ngạc nhiên nhìn Lưu Vân. - Tướng quân đại nhân không cần lo lắng. Ta nghĩ hiện tại cái bọn họ muốn nhất không phải mĩ thực mà là một giấc ngủ say! Lưu Vân mỉm cười nói với Kiều Y Tư. - Ngủ mà không cần ăn cơm? - Bọn họ có lương khô cùng nước uống, như vậy là đủ rồi. Yến hội này hãy đợi chiến tranh chấm dứt đi! - Vậy ngươi mang ta đi gặp bọn họ được không? Lâm Mị gật đầu nói. - Được. Còn chưa đi tới doanh trại của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội, ba người liền bị một tiếng hét lớn bắt dừng lại. - Đứng lại. Khẩu lệnh! - Hỏa Vân. Lưu Vân cao giọng nói tiếp. - Khẩu lệnh trả lời! - Gió lốc! Lúc đi qua cổng doanh trại, Lâm Mị cảm thấy rất buồn bực. Nàng phát hiện lúc ba người đi qua, tiểu binh lính canh gác kia vẫn đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt cũng hờ hững, lạnh lùng nhìn về phía xa, hoàn toàn không có bởi vì bọn họ đến mà có chút biến hóa nào cả. - Chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp? Từ trước tới nay cho dù nàng đi tới nơi nào, ánh mắt các nam nhân đều gắt gao nhìn nàng. Đột nhiên lúc này gặp phải chuyện như vậy làm cho lòng tự tin của nàng không khỏi bị đả kích. - Binh lính của ngươi nhìn qua giống như một bức tượng điêu khắc! Lâm Mị nhẹ giọng nói bên tai Lưu Vân. Lưu Vân nghe vậy không khỏi cười. Hắn nhớ tới một chuyện rất thú vị. Lúc hắn còn là tân binh phải canh gác, một lần có một cô gái với vóc người cực đẹp đi qua cửa doanh trại, hắn không nhịn được mà đưa mắt nhìn nàng. Chỉ vì một cái liếc mắt mà mấy ngày tiếp theo hắn bị lớp trưởng chỉnh cho chết đi sống lại, làm cho hắn hiểu được sâu sắc thế nào là cái tội của việc nhìn gái đẹp. Lưu Vân nói. - Cho dù ngươi có là mỹ nữ, binh lính của ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái. Bởi vì hắn đang chấp hành mệnh lệnh của ta. Đang thực hiện chức trách người linh trinh sát. Lâm Mị nghe Lưu Vân nói xong có chút không hiểu. - Một người quân nhân so với bất luận kẻ nào đều càng hiểu cách phát hiện mỹ nữ, thưởng thức mỹ nữ. Nhưng hắn càng hiểu được trọng trách của mình. Ta nghĩ lúc bọn họ nghỉ ngơi, nếu như ngươi từ quân doanh đi ra, ta cam đoan mỗi người đều dùng ánh mắt say đắm nghênh đón ngươi, sau đó dõi mắt nhìn ngươi rời đi, cuối cùng trong lòng sẽ thốt lên một tiếng: Đẹp quá! Kiều Y Tư hiểu những gì Lưu Vân nói. - Binh lính như vậy, ta nghĩ cho dù đối mặt với ngàn vạn quái vật Huyết thần giáo, không có mệnh lệnh của ngươi bọn họ cũng sẽ không lùi về phía sau nửa bước! - Đương nhiên. Thiên chức của người quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. - Xem ra truyền thuyết về ngươi cũng không phải do may mắn mà có được! Lâm Mị thở dài nói. - Nếu như A Tư Mạn cũng có những quân nhân hư vậy, cho dù là tay không, Huyết thần giáo cũng không thể nhanh chóng đánh bại bọn họ như vậy! - Đối mặt với Huyết thần giáo, bởi vì không có cách nào vượt qua sự sợ hãi mà lựa chọn chạy trốn. Đó là phản ứng bình thường nhất của mộ người bình thường. Không phải cứ mặc bộ quân trang vào là có thể tự xưng là quân nhân. Một người quân nhân chân chính phải trải qua sự tẩy lễ của thân thể và tâm hồn. Lưu Vân cười nói. Lâm Mị nghe vậy không khỏi cười nói. - Ta cảm giác ngươi dường như giống người đã trải qua mấy đời binh nghiệp vậy? - Đúng như ngươi nói! Lưu Vân nói. Đi tới bên ngoài doanh trại có thể nghe rõ tiếng ngáy như thiên lôi từ bên trong truyền ra. Lưu Vân nhìn qua rất hưởng thụ loại thanh âm này. - Đối với một sĩ quan mà nói, thanh âm này là bản nhạc êm tai nhất thế gian. Lâm Mị hỏi. - Tại sao? - Giống như hiện tại, nó ít nhất có thể nói lên ba điều: Thân thể binh lính của ta rất khỏe mạnh, tâm tình không tồi, cũng không bởi vì phải khai chiến với quân đội Huyết thần giáo mà cảm thấy sợ hãi. Lúc này Kiều Y Tư mới hoàn toàn chịu phục Lưu Vân. Lúc đầu đi theo Hải Luân bao vây tiêu diệt Lưu Vân, hắn đã từng nghe được rất nhiều truyền thuyết về vị Chiến Thần này. Nhưng hắn vẫn không thể tin một thanh niên hơn tuổi lại có thể tạo nên nhiều thần thoại nhưu vậy. Nhưng hiện tại hắn hiểu được đây là một thống soái trời sinh, một người có thể thay đổi chức nghiệp của người quân nhân. Giống như hiện tại, hắn thuận miệng nói ra mấy câu đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Kiều Y Tư về mối quan hệ với binh lính. Tướng lãnh thương lính như con mình, từ cổ chí kim cho tới nay cũng có không ít người, nhưng người có thể hiểu rõ binh lính của mình như hắn thì chưa từng có người nào cả. - Bá tước đại nhân, ta có thể mạo muội đưa ra một yêu cầu không? Kiều Y Tư đột nhiên nói. - Sao? Xin mời tướng quân nói. Kiều Y Tư nói. - Nếu như chiến tranh kết thúc, ta có thể làm thủ hạ của người hai năm được không? Chỉ cần làm một binh lính bình thường thôi! - Xem ra sau này Học viện chỉ huy quân sự đế quốc sẽ có thêm lưu học sinh rồi! Lưu Vân thầm nghĩ. - Được rồi. Chỉ cần tướng quân không cảm thấy ủy khuất, chỉ cần hoàng hậu bệ hạ đồng ý! Lưu Vân trầm ngâm một chút rồi đáp. - Nếu như tới ngày chiến tranh chấm dứt ngươi còn muốn ta tiếp tục ở chỗ này làm hoàng hậu ta sẽ chết cho ngươi xem! Lâm Mị nghiến răng nghiến lợi nói vào tai hắn. ________________________________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio