Thú doanh huấn luyện, dần dần từng bước được tiến hành. Các học viên của Sồ Ưng học viện sau khi trải qua trận đau nhức ban đầu, chậm rãi tiếp nhận hiện thực tàn khốc, vết thương trên thân thể cùng sức ăn giống nhau, mỗi ngày một tăng. Trong mấy ngày này sắc mặt Lưu Vân vẫn rất âm trầm, người mọi ngày vẫn nhiều lời là lão Tạp cùng tiểu tạp cũng không nguyện ý đi trêu trọc hắn. Bởi vì hắn ở trong thú doanh quân đã hoàn toàn trở thành một bạo quân. - Ở chỗ này lão tử chính là trời, bắt ngươi đi chết ngươi lập tức phải đi! “Ba” một tiếng giòn vang, một học viên nhiều lời lập tức bị một cái bạt tai nặng nề trên mặt. - Rác rưởi, ngâm trong ao phân canh giờ! Một cước đạp một đệ tử bay vào trong ao phân. - Hỗn đản, chạy việt dã km ba lần! Một đệ tử mệt mỏi, cố gắng bò từ mặt đất lên, cắn răng cõng xúc gỗ chạy ra khỏi học viện. - Con đỉa rất kinh tởm sao? Ta ra lệnh cho ngươi cắn nát nó ra! Nhìn Lưu Vân, một gã học viên mắt lộ ra hung quang, hung hăng cắn nát nó, rồi sau đó cúi gập người xuống, không ngừng nôn mửa. - Lau nước mắt của ngươi đi. Nó làm cho ta bệnh! Nam nhân dù có chảy hết máu cũng không rơi một giọt lệ nào! Một gã học viên bị rơi từ trên cao xuống bụi gai, cả người không ngừng chảy máu. Đau đớn đến nỗi không chịu được, nước mắt chảy ra, lập tức khiến Lưu Vân tức giận mắng. Chịu ảnh hưởng bởi sự hành hạ ma quỷ của Lưu Vân, các hộ vệ đội viên cũng cao giọng hát: ‘Chúng ta là ma quỷ! Chúng ta là ma quỷ! Hóa thân làm ma quỷ huấn luyện viên. Trong sân huấn luyện thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, đau đớn, tiếng trách mắng cùng thanh âm quyền cước làm cho những người chăn nuôi ở mục trường run sợ trong lòng khi nghe thấy, sôi nổi thảo luận. Các nữ nhân nấu cơm cũng hỏi han tin tức từ Thủy Linh Nhi. Nhưng Thủy Linh Nhi chỉ lắc đầu không nói gì. Mấy người lão Tạp, Ngải Phật Sâm mỗi ngày nhìn đệ tử chịu khổ, trong lòng đều nghĩ: “Tất cả đau khổ có lẽ sẽ có báo đáp. Hy vọng các ngươi có thể cắn răng chịu đựng.” Nhưng sự tình xảy ra lại thường không vừa ý người. Có tên học viên cuối cùng cũng không cách nào kiên trì, yêu cầu rời khỏi. Lôi hệ có một học viên yêu cầu rời đi, thậm chí tuyệt vọng nói với trung đội trưởng Tử Văn Thành: “Cho dù bị dìm chết trong nước bọt cũng còn thoải mái hơn là bị hành hạ!” Tử Văn Thành nghe xong, lén lút lắc đầu: “Đối mặt với sự giận dữ của đầu nhi, có lẽ còn đáng sợ hơn đối mặt với một đống con đỉa hút máu.” Ý nghĩ của hắn cũng đại biểu cho ý nghĩ của mọi người trong thú doanh. Những học viên yêu cầu được rời khỏi rất nhanh chóng bị đưa tới trước mặt Lưu Vân. Nhìn tên học viên trước mặt, Lưu Vân lại có vẻ rất bình tĩnh. Bởi vì tình huống này hắn đã sớm đoán được. Rất nhiều người bình thưởng biểu hiện rất dũng cảm, nhưng ẩn sâu bên trong là sự nhu nhược, yếu hèn. Chỉ có dưới áp lực thật lớn mới biểu hiện ra ngoài bản chất thật của mỗi người. - Đầu nhi, trước khi bọn họ rời đi, xin cho phép ta cùng bọn họ nói chuyện một lần. Đạt Tạp cười hì hì, xuất hiện bên cạnh gã học viên. Lưu Vân khẽ gật đầu, đáp ứng cho Đạt Tạp mang người đi. - Tiểu Vân, đối với những học viên yêu cầu rời khỏi này, ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ? Trong lòng lão Tạp có chút lo lắng cho những thiếu niên này. - Có thể làm gì bây giờ. Đuổi bọn họ về thành thị, giao cho Hoa Phi Lệ tiểu thư! Lưu Vân dang hai tay ra cười, bộ dáng không thể làm gì được. - Cứ như vậy để cho bọn họ đi sao? Để bọn họ rời đi, không phải uổng phí tâm huyết của chúng ta sao? Những ngày này lão Tạp cũng cảm thấy tiếc rẻ những thiếu niên này. - Chờ Đạt Tạp cùng bọn họ nói chuyện đi. Trong chốc lát, năm học viên đi theo Đạt Tạp bước đến, chỉ là khi bước đi, chân có vẻ như nhũn ra. - Đầu nhi, chúng ta yêu cầu được tiếp tục huấn luyện. Hôm nay chỉ là phút nông nổi nhất thời. - Đầu nhi… … Năm người đột nhiên chuyển biến làm cho ánh mắt mọi người trong phòng như muốn rớt ra. Đương nhiên Lưu Vân cùng Đạt Tạp là ngoại lệ. - Các ngươi đã thật sự hiểu rõ rồi chứ? Lưu Vân cười tà ác nói. - Hiểu rõ rồi, năm người cùng đồng thanh trả lời. - Được. Chuyện lần này ta bỏ qua. Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa. Nếu không thể khắc khổ huấn luyện như những người khác, ta sẽ đuổi các ngươi đi. - Vâng! Năm người lại đáp lần nữa - Muốn rời khỏi cũng cần phải có dũng khí, ta hâm mộ các ngươi. Tại thú doanh cố gắng kiên trì, dù có bị đánh rơi răng, đổ máu cũng cố gắng nuốt xuống, đó mới chính thức là nam nhân. - Tiểu tử, ngươi thật giỏi! Ngươi làm như thế nào vậy? Năm tên học viên rời đi rồi, lão tạp đi tới vỗ vai Đạt Tạp, tò mò hỏi hắn. - Đơn giản, vượt qua sự sợ hãi nhất là phương pháp hữu hiệu nhất, đó chính là làm cho bọn hắn bị sợ hãi lớn hơn nữa. Đạt Tạp cười xấu xa nói. Sau đó những học viên muốn rời khỏi trại huấn luyện, tất cả đều không có ngoại lệ, đều bị tiểu Tạp mang đi tâm sự. Rồi sau đó lại sinh long hoạt hổ trở về sân huấn luyện. Hiện tượng này làm cho rất nhiều người cảm thấy vô cùng hoang mang khó hiểu, mà những học viên sau khi quay về đối với chuyện này cũng nói năng rất thận trọng dè dặt, tuyệt không tiết lộ một chữ. Cho đến sau này, trong một lần ăn liên hoan, một tửu quỷ đã từng trải qua chuyện trên mới tiết lộ bí mật này. - Mẹ kiếp, cái tên ma pháp sư ghê tởm kia, nhắc tới ta đã muốn đánh hắn. Lúc ấy hắn đem ta vào phòng, rút thắt lưng quần của ta ra, thả ra một con hỏa điểu bay vòng quanh, bay tới bay lui quanh chỗ JJ của ta. Hắn nói: - Muốn rời khỏi rất đơn giản thôi. Đầu nhi nói chỉ cần để cho hỏa điểu đáng yêu này cắn cho một cái là được. Chỉ cần nghĩ tới cảm giác đó thôi, đã thấy sống không bằng chết. Ta lúc ấy đã nghĩ nam nhân có thể chết, nhưng làm sao có thể không có cái đó đây? Cả đời hạnh phúc toàn bộ trông cậy vào nó. Ta cần phải kiên trì! Sau khi bí mật này được công khai, tất cả mọi người đều gọi Đạt Tạp là tà ác ‘Điểu pháp sư’, còn sự tà ác của Lưu Vân cũng nhanh chóng được tăng lên với chỉ số mũ cấp lũy thừa. Tiếp theo đó ‘Chiến trường không cần kẻ yếu, thú doanh không tin vào nước mắt’ khắc sâu sự răn dạy, để lại trong thú doanh một khẩu hiệu vang dội: - Kiên trì vì đệ đệ! Trong thú doanh huấn luyện, biểu hiện của Kinh Lôi làm cho Lưu Vân rất vui mừng. Thiên tài của đế đô ma vũ học viện biểu hiện ra bản tính bạo lực cùng sự si mê đối với vũ kỹ. Tất cả những tàn khốc trước mắt hắn dường như chỉ là những chướng ngại trên con đường tu hành vũ kỹ của hắn mà thôi. Phản cảm lúc ban đầu trôi qua, hắn bắt đầu toàn lực đề cao thực lực của bản thân. Còn biểu hiện của Tiểu Cường tại thú doanh lại làm cho Lưu Vân cảm thấy rất giật mình. Thiếu niên này thật xứng với danh hiệu ‘Tiểu Cường đánh không chết’, thân thể có năng lực siêu cường chống lại các đả kích. Con đỉa, bụi gai, tường lửa, thủy long chưa từng tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với thân thể của hắn. Lưu Vân không khỏi hoài nghi: “đứa nhỏ này không biết có phải là luyện công phu thiết bố sam hay không?” Đồng thời với việc thú doanh huấn luyện, kế hoạch ám sát Viêm Thiên của A Tư Mạn đế quốc cũng được triển khai. - Mị ảnh, chuyện này ngươi không thể nóng vội hấp tấp, phải một kích thành công, an toàn thối lui. Lâm Mị nhìn chăm chú vào bóng đen trước mặt, dặn dò lần nữa. - Bệ hạ yên tâm, Mị Ảnh chưa bao giờ làm cho người thất vọng, lần này cũng sẽ như vậy. Bóng đen bình tĩnh nói. - Gần đây có gặp phiền toái gì không? Tương lại ngươi có thể mềm lòng hay không? Lâm Mị vẫn còn có chút lo lắng. - Tất cả đều được tiến hành rất thuận lợi, bệ hạ xin hãy yên tâm. Ảnh Tử đều là những kẻ không có tâm, người sống hay thi thể đối với ta mà nói đều giống nhau. Thanh âm Mị Ảnh lạnh như băng, giống như đến từ chốn Cửu U, không mang theo một chút tình cảm nào. - Vậy là tốt rồi, ngươi đi đi. Tĩnh hậu chờ tin vui của ngươi. Lâm Mị vừa nói xong, bóng đen chợt lóe lên rồi biến mất. Mị Ảnh đi rồi, Lâm Mị xoay người nhìn nữ tử thanh nhã ngồi ở bên cạnh bàn, khẽ cười nói: - Muội muội, muội bị ta làm cho sợ hãi? Nữ tử một thân bạch y, trên mặt che một tấm lụa mỏng, nghe vậy lắc đầu nói. - Tỷ tỷ, một chút chuyện như vậy, tỷ nghĩ là ta sẽ bị tỷ dọa cho sợ hãi sao? - Muội có thấy tỷ là nữ nhân độc ác không? Lâm Mị đi ra phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy nữ tử. - Bọn họ dù sao cũng là địch nhân của tỷ. Đổi lại là một nữ nhân nào, nếu ở vào vị trí của tỷ, cũng đều làm những chuyện như vậy. Bạch y nữ tử thản nhiên nói. - Chuyện ám sát Viêm Thiên đối với lưỡng quốc đều có ảnh hưởng rất lớn, may nhờ có muội hỗ trợ vài lần, bày mưu tính kế. - Tỷ tỷ khách khí, tỷ cùng ta là tình tỷ muội, ta cũng không nhẫn tâm thấy tỷ đau khổ, tổn hại tinh thần. Bạch y nữ tử cầm lấy tay Lâm Mị, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười. - Thật sự không định giúp tỷ tỷ sao? Mặc dù bị cự tuyệt mấy lần, Lam Mị vẫn quyết định hỏi lần nữa. - Tỷ tỷ, ta cảm ơn tỷ đã quân tâm yêu thương ta. Nhưng ta không thích tranh đấu, nếu tỷ muốn, ta có thể giúp người đưa ra chủ ý. Hơn nữa ta còn có chuyện cần làm của bản thân, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian. - Quyền lực đối với nữ nhân mà nói cũng không bằng có một người yêu thương chân thành, đúng không? Lâm Mị thương cảm nói. Bạch y nữ tử cũng không có nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng. - Nữ tử thiên hạ đa phần đều là người đáng thương. Ngươi là hoàng hậu, ta cũng vậy. Lâm Mị lộ vẻ sầu thảm nói. “Ta muốn có một ngày, phong vân biến sắc vì nỗi đau của ta! Ta muốn nỗi hận của ta khiến không còn một ngọn cỏ nào! Ta muốn Lam Nguyệt hoàng quyền, quyền lực quý tộc, tất cả đều tan thành mây khói!” Một thanh âm bi thương, oán độc gào thét trong tận đáy lòng Lâm Mị.