Sắc trời tối đen, trong không khí tràn đầy hàn ý. A La Ước đang ngồi trong trướng, độ ẩm trong trướng đang hạ xuống, không khí có vẻ lạnh lẽo. A La Ước sắc mặt âm trầm ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn hai gã thuộc hạ đang quỳ gối ở phía trước. Đêm nay tâm tình A La Ước vốn đang rất vui vẻ. Hắn vẫn nằm trong trướng hưởng thụ mỹ nữ ôn nhu hầu hạ. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Hắn đang chờ đợi tin tức tốt từ chiến trường truyền đến. Hắc Ưng là đối thủ đáng được coi trọng. Nhưng là một sĩ quan chỉ huy ưu tú, hắn không cần phải tự mình dẫn quân ra tiền tuyến chém giết, bày mưu tính kế quyết thắng ngoài nghìn dặm mới là bản lĩnh chân chính. Kỹ thuật lạc hậu của Lam Nguyệt đại lục, trình độ ma pháp cũng lạc hậu hơn so với Tư Thản Tinh đại lục. Hắc Ưng tuy mạnh nhưng ở trong mắt hắn chỉ là một hài tử đang tập tễnh học đi. Độc Hạt có được trang bị cao cấp nhất của Tư Thản Tinh đại lục giống như một người khổng lồ tràn đầy lực lượng. Kết cục của trận chiến này đã sớm được biết trước. Mặc dù Minh Lạc đã mấy lần nhắc nhở hắn phải cẩn thận với Lưu Vân cùng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội dưới tay hắn, bởi vì bọn họ sắp sửa phải đối mặt với cả Lam Nguyệt đại lục mà đại lục này lại rất mới mẻ xa lại với bọn họ nhưng A La Ước cho rằng đại ca mình quá mức cẩn thận. Lấy miếng băng quả từ trên bàn ở vào miệng, A La Ước chậm rãi đứng lên. Mùi vị của băng quả dường như đã thay đổi trong đêm nay. Băng quả từng làm cho hắn cảm thấy sảng khoái hiện tại lại gây cho hắn cảm giác đắng chát. Đó là mùi vị của sự thất bại. A La Ước không khỏi nghĩ tới cái cảm giác cái đêm mấy năm trước Băng nhân tộc võ sĩ gây cho hắn. - Có lẽ đó lại là một chuyện tốt! Trong lòng A La Ước khẽ thở dài. Sau cái đêm đó, lâu lắm rồi hắn không có nếm mùi vị thất bại. Những năm gầy đây hắn trở nên cuồng vọng tự đại. Sau khi trừ bỏ Băng nhân tộc, dẫn theo Độc Hạt tung hoành khắp Tư Thản Tinh đại lục, hắn không đem bất cứ chủng tộc, bất cứ đối thủ nào để ở trong lòng. Dựa vào khoa học kỹ thuật cường đại của Khoa Tư Lâm đế quốc, vũ khí trang bị đứng đầu đại lục, hắn không chỉ có tạo nên một chi tinh binh vô địch mà còn sáng tạo vô số thần thoại trên chiến trường. Dưới sự tác động của hắn, Độc Hạt cùng sĩ quan dưới tay hắn đều coi trời bằng vung, không để kẻ khác vào mắt. Loại cuồng vọng này đã biểu hiện vô cùng rõ trên chiến trường đêm nay. Vì vậy xuất hiện tình trạng đáng chê cười này. Địch An luôn luôn tỉnh táo, anh dũng thiện chiến đã coi Lưu Vân bá tước, một nhân vật mang đậm sắc thái truyền kỳ trong lòng dân chúng Lam Nguyệt đại lục là kẻ nhu nhược, không chút do dự dẫn miêu nhân đuổi giết hắn. Hơn nữa hắn còn muốn bắt sống. Kết quả là bọn họ đã rơi vào bẫy của địch nhân, bị đánh cho đầu hoa mắt choáng. A La Ước tin tưởng nếu nhưu Địch An không có trái tim thì hắn nhất định không cách nào quay trở về. Mà Dực nhân nhát gai sau khi nhận được lệnh của hắn để có được tốc độ phi hành nhanh nhất đã cởi bỏ áo giáp ma pháp trực tiếp đánh về phía doanh trại Hắc Ưng. Kết quả là lọt vào công kích từ xa của địch nhân, thiếu chút nữa bị tiêu diệt toàn bộ. Trang bị vũ khí hoàn mỹ khiến cho các tướng sĩ vô cùng tự tin trên chiến trường. Nhưng sự tự tin mù quáng trên chiến trường lại biến thành nhược điểm trí mạng, mang đến sự hủy diệt trí mạng. Cuồng vọng làm cho Độc Hạt ngay trong lần giao phong đầu tiên với Hắc Ưng đã phải trả giá trầm trọng. Cuồng vọng làm cho Độc Hạt lần đầu tiên nếm mùi thất bại ở Lam Nguyệt đại lục. - Tất cả đứng lên đi! Thất bại một lần mà đã như vậy rồi! A La Ước cau mày quát hai gã thuộc hạ. Hai người sợ hãi, rụt rè đứng dậy. Địch An vẻ mặt xấu hổ, trong mắt Dạ Ma là sự kinh ngạc. - Thất bại lần này không thể trách toàn bộ các ngươi. Là do ta khinh địch. Tình báo của chúng ta làm không tốt. Uy lực của Hắc Ưng lại vượt qua sự phỏng đoán của chúng ta. A La Ước chủ động chịu trách nhiệm của lần thất bại này. Đây cũng là dũng khí của một vị chỉ huy ưu tú khi gặp phải thất bại trong chiến đấu. - Trong tay bọn họ có hai loại vũ khí uy lực kinh người! Địch An cảm giác được những tiếng nổ mạnh trên chiến trường vẫn còn đang vang vọng bên tai hắn. - Chiến giáp của bọn họ có lực phòng ngự siêu cường đối với ma pháp. Hơn nữa bọn họ lại còn có được rất nhiều ma pháp sư! Dạ Ma nơm nớp lo sợ nói. A La Ước vội hỏi. - Trở về ghi lại quá trình chiến đấu cho ta. Sau đó báo cáo rõ từng chi tiết! Không được bỏ qua chi tiết nào! Cuộc chiến của Độc Hạt và Hắc Ưng vừa mới bắt đầu, sớm muộn gì chúng ta cũng gặp lại bọn họ trên chiến trường! - Rõ! Trong lòng hai người cùng thở phào nhẹ nhõm. - Cái váy đẹp kia của ngươi đâu? Sáng sớm, Hắc Ưng Đặc chiến đại đội bắt đầu chuẩn bị xuất phát. Lưu Vân mang theo mấy người Nã Luân Đa đi ra khỏi trướng Vừa gặp Hải Luân thì nàng đã đi tới bên cạnh hắn, ghé vào tai hắn hỏi nhỏ. Lưu Vân nghe vậy không khỏi cau mặt lại, hồi lâu mới lúng túng nói. - Cái đó…rất lạnh nên không dám mặc! Tiếp theo hắn tức giận nhìn Lai Ân, trong lòng thầm mắng. “Cái tiểu tử thúi nhà ngươi, sớm muộn gì lão tử cũng thu thập ngươi!” Đêm đó sau khi chiến đấu trong rừng rậm kết thúc, Lưu Vân vẫn không dám bỏ đi quang mang ma pháp trên người. Không có một nam nhân nào nguyện ý để lộ mông mình trước mặt mỹ nữ. Trốn ở trong quang mang, hắn lén gọi Lai Ân tới bên cạnh rồi giải thích tình cảnh xấu hổ của mình, bảo hắn tìm cho mình một cái quần. - Đầu nhi đánh mất quần, ai có thừa cái nào thì mang ra đây! Lúc này Lai Ân cao giọng rống lên. Khi ánh mắt kinh ngạc của Hải Luân rơi xuống người Lưu Vân, lúc ấy hắn rất khó chịu, hận không thể đào được một lỗ mà chui xuống. Trong óc tinh linh xạ thủ hiển nhiên cũng không có quan niệm nịnh hót lấy lòng thủ trưởng. Mấy người tinh linh xạ thủ không hiểu chuyện không có đưa ra một cái quần, ngược lại tụ tập một chỗ thảo luận làm sao quần của đầu nhi lại bị mất. Khi Lưu Vân vẫn còn đang bị ánh mắt quái dị của mọi người nhìn thì Lai Ân hiển nhiên đã ý thức được hành động sai lầm của mình, vội chui đầu vào trong rừng cây. Một lát sau hắn liền cầm ra một cái giống như váy bằng lá cây rộng thùng thình đưa cho Lưu Vân. Đó là “Công thệ thủ công của tinh linh”. - Đầu nhi chấp nhận đi. Trong chiến giáp của ta không có mặc gì, cho nên phải chạy vội đi kiếm cái này cho ngươi! Lưu Vân bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này. Từ đó về sau hắn rất hận miêu nhân bộ tộc. Mà cả miêu nhân bộ tộc cũng bởi vì vậy mà bị hắn hành hạ cho tới chết đi sống lại. - Thật ra mặc mãi chiến giáp cũng không hay. Thỉnh thoảng thay đổi trang phục cũng tốt! Hải Luân lại tiếp tục hành hạ hắn. - Hôm nay thời tiết thật đẹp…. Lưu Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi cười ha hả. - Ngươi không làm mất cái váy đẹp như vậy chứ? - Trời xanh mây trắng, đẹp quá! Mấy người Nã Luân Đa ngạc nhiên nhìn hắn. - Không hiểu đầu nhi bị gì kích thích nữa? - Báo cáo quân đoàn trưởng, ngoài doanh trại có người tự xưng là A La Ước muốn gặp ngươi! Đnag lúc Lưu Vân đang bối rối thì lính canh gác vội chạy vào báo. - Hắn tới làm gì? Lưu Vân nghe vậy không khỏi cả kinh. Mấy người Nã Luân Đa cũng khẩn trương. Hải Luân nói. - Ngươi đánh bại hắn. Làm sao hắn có thể bỏ qua cho ngươi được chứ? Tử Văn Thành nói. - Đầu nhi, ta dẫn người bắt hắn lại đây! - Lão đại của Độc Hạt, hay là mọi người cùng lên đi! Thiết Liệt nói. Lưu Vân lắc đầu. - Chúng ta không rõ thực lực của người này. Nhưng hắn là hoàng tử của Khoa Tư Lâm đế quốc cho nên sẽ không quá yếu. Hắn dám đến tự nhiên nắm chắc có thể thoát thân. Chúng ta động hắn thì có vẻ hẹp hòi quá! - Đầu nhi, có phải hắn định một mình tới tìm người để đơn đả độc đấu? Lai Ân hỏi. - Tìm ta để đấu? Hắn không phải loại đầu đất như vậy! Lưu Vân nói. - Nơi này là địa bàn của ta, không sợ lão tử chơi chết hắn sao! - Ừm, điều này cũng đúng. Lai Ân cũng không vui vẻ gì, sáng suốt lựa chọn trầm mặc. Hắn biết đầu nhi cần một ít thời gian để tiêu hóa “công nghệ phẩm của tinh linh”. Sự kiên lưu lại ám ảnh trong lòng hắn. Hải Luân lắc đầu. - Ta nghĩ hắn sẽ không làm như vậy. A La Ước chịu ảnh hưởng rất lớn từ Minh Lạc, cho dù là đối mặt với địch nhân cũng sẽ giả bộ phong độ. Hắn tới nơi này có lẽ là muốn hướng ngươi thị uy! - Thị uy? Xem ra tối hôm đó vẫn chưa giáo huấn hắn đến nơi đến chốn! Lưu Vân cười nói. - Ngươi nghìn vạn lần đừng khinh thường! Độc Hạt rất khó diệt trừ, tương lai hắn nhất định tìm cơ hội trả thù! - Không có việc gì. Chờ ta có thời gian sẽ muộn hắn bồi luyện Hắc Ưng! Ngươi về trước đi. Ta đi ra ngoài gặp hắn! Hải Luân gật đầu rời đi. - Lưu Vân bá tước. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Nhìn thấy Lưu Vân, A La Ước giống như lão bằng hữu lâu năm nói chuyện với hắn. - Rất hân hạnh! Tối hôm qua các hạ có ngủ ngon không? Lưu Vân cười hỏi. - Không chợp mắt được. Một đêm kích thích, thật khó quên! Hy vọng có cơ hội để thử nghiệm lại! A La Ước nghe vậy bình tĩnh trả lời. Thái độ của hắn làm cho Lưu Vân cảm giác tối qua người bị ăn đòn là người khác. - Ngươi muốn gặp ta có chuyện gì không? Lưu Vân cũng không có vòng vo mà trực tiếp hỏi. - Tối hôm qua cùng Hắc Ưng Đặc chiến đại đội của bá tước tiếp xúc làm cho A La Ước được lợ không ít. Trước khi biệt li A La Ước vì cảm kích mà có một lễ vật nho nhỏ dâng tặng cho bá tước! A La Ước cười nói. - Vậy sao? Lưu Vân kinh ngạc nói. - Bá tước có nghĩ tới tại sao chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này không? Lưu Vân nghe vậy sắc mặt khẽ biến. Trong lòng hắn vẫn rất hoang mang. Tại sao Độc Hạt lại biết hành động lần này của Hắc Ưng, chuẩn bị sẵn mai phục trên đường trở về của hắn. Phải biết rằng lần hành động này không có nhiều người biết. Á Lịch Sơn Đại là một trong những người đó, hắn khó có thể để lộ tin tức. Ngoại trừ hắn, bởi vì dính dáng đến việc tác chiến của đế quốc, hắn bảo Lâm Thi Nhã báo cáo với hoàng tử Thế Viêm. Trong quá trình này có thể để lộ bí mật. - Trong lòng ta cũng đang không rõ. - Thừa tướng của Hỏa Vân đế quốc dường như rất hận ngươi! Hắn thậm chí không tiếc mượn tay ta diệt trừ ngươi! Bá tước nên cẩn thận một chút! - Đó là lễ vật của ngươi? Lưu Vân bình thản hỏi. Nhưng trong lòng hắn lại dấy lên lửa giận. Lúc dẹp loạn Ước Sắt Phu hắn chỉ biết Tư Lạc Đức có chuyện. Ngay lúc đó hắn là đại biểu thế lực mới trong chính giới ở đế đô, sau khi cân nhắc lợi hại hắn không có làm khó dễ thừa tướng. Tư Lạc Đức đã làm thừa tướng trong thời gian dài, có nhiều quan hệ không rõ ràng với nhiều quý tộc quan viên. Hắn không muốn đế quốc vừa mới trải qua ngọn lửa chiến tranh lại chấn động một lần nữa. Sau đó thừa tướng cũng sáng suốt lựa chọn dưỡng bệnh, không hề quan tâm quá nhiều tới quốc sự cho nên Lưu Vân cũng dần dần yên tâm. Nhưng độc xà cuối cùng vẫn là độc xà. Hiện tại nó vừa kết thúc kì ngủ đông, vừa bò ra khỏi động đã cắn người. Hơn nữa lại cắn đúng chỗ yếu hại của Lưu Vân. - Đúng vậy! Chiến trường là nơi anh hùng thể hiện. Ta không muốn thấy ngươi chết ở trong tay tiểu nhân. Mặc dù nếm mùi thất bại nhưng A La Ước vẫn rất tự tin. - Chỉ như vậy thôi sao? Lưu Vân cười lạnh nói. A La Ước cười. - Ta còn muốn mượn đao của người để làm thịt một con chó. Hiện tại con chó này đối với ta đã vô dụng, ngược lại làm cho ta cảm thấy rất ghét nó. - Tốt lắm. Rất mạnh, cũng rất thẳng thắn! Lưu Vân nhìn A La Ước. - Đương nhiên nếu như ngươi bắt lấy nó để nuôi thì ta cũng không có ý kiến! Cáo từ! A La Ước tiêu sái xoay người rời đi. Sau khi A La Ước rời đi, Lưu Vân đứng đó trong chốc lát rồi quay trở về doanh trại. Hắc Ưng Đặc chiến đại đội lập tức lên đường. - Hắn muộn mượn tay người để diệt thừa tướng Hỏa vân? Làm như vậy với bọn họ có chỗ tốt gì chứ? Trên lưng ngựa, Hải Luân nghe Lưu Vân nói vậy bèn hỏi. - Có lẽ có người thích làm chuyện thất đức hại người. Ít nhất hiện tại ta đang đau đầu không biết nên đối phó thừa tướng như thế nào! - Aa, xem ra lúc này ngươi đã làm cho hắn rất đau cho nên hắn cũng không muốn cho ngươi sống tốt hơn chút nào! Nguyên số ma đạo thương đó cũng đủ làm cho hắn đau lòng. Trên mặt Lưu Vân hiện lên thần sắc lo lắng. - Nếu đơn giản như vậy thì tốt! Lần này A La Ước tới gặp ta là một dấu hiệu không tốt. - Ngươi nói là Minh Lạc chuẩn bị động thủ với ngươi? Hải Luân nhíu mày hỏi. - Chắc là không phải hiện tại. Tuy nhiên cũng mau thôi. Minh Lạc ở Thú nhân đế quốc đang như mặt trời giữa trưa. Ta nghĩ lão gia hỏa Tư Lạc Đức kia nhất định đã phái người liên lạc với Minh Lạc, đồng thời bán đứng ta. Tư Lạc Đức quá đam mê quyền lực, lão làm sao có thể an tâm dưỡng bệnh chứ? Nếu Hỏa Vân hoàng thất không còn tín nhiệm hắn nữa thì lão gia hỏa này sẽ tìm cách tìm một con đường mới. Minh Lạc là một lựa chọn tốt của lão. - Mượn tay ngươi diệt trừ Tư Lạc Đức đối với Minh Lạc có chỗ tốt gì? Hải Luân không hiểu hỏi. - Tư Lạc Đức đảm nhiệm chức vụ thừa tướng ở Hỏa Vân đế quốc đã lâu. Hỏa Vân đế quốc có thế lực quý tộc thâm căn cố đế, Tư Lạc Đức chính là cây đại thụ của bọn chúng! Nếu ta muốn chặt gẫy cây đại thụ này thì sẽ phải quyết liệt với toàn bộ quý tộc Hỏa Vân đế quốc, nhất định sẽ khiến Hỏa Vân rung chuyển! Sau khi Thú nhân đế quốc khai chiến với Hỏa Vân, Minh Lạc chỉ cần tỏ vẻ muốn thu nhận những quý tộc này, bọn họ sẽ nhanh chóng nhào vào lòng hắn. - Ngươi lo lắng rất có đạo lý. Đây là phong cách hành sự của Minh Lạc. Tại Tư Thản Tinh đại lục, mỗi một nơi hắn công chiếm, hắn đều chọn một thống trị giả mới từ các phương thế lực ở đó. Lưu Vân cười khổ nói. - Cho nên ta thấy rất đau đầu. Động hắn thì hậu quả rất nghiêm trọng. Không động hắn thì lại có một mũi nhọn ở ngay lưng. Bước đi này của A La Ước thật hay! - Nếu vậy thì đừng suy nghĩ nữa. Quay trở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành làm rõ mọi chuyện rồi mới quyết định đi! Hải Luân ôn nhu nói. - Ừ!