Đây là một mùa đông lạnh lẽo, khó có thể thấy được ánh mặt trời. Nhưng hôm nay trời lại có nắng. Mặc dù sự lạnh lẽo của mùa đông còn chưa có biến mất hoàn toàn nhưng trong không khí đã có chút hơi thở của mùa xuân. Mùa xuân đã tới gần. Na Á lẳng lặng ngồi phía trước cửa sổ, hưởng thụ ánh nắng say động lòng người. Hài tử đang ngủ yên trong lòng nàng. Nhìn hài tử, Na Á đột nhiên cười. Trong thời gian mang thai hài tử, cuộc sống của nàng tràn ngập sợ hãi, sầu lo, kích động, bi thương, thống khổ, cũng có sự mừng rỡ, vui sướng, chờ mong. Khi hài tử được sinh ra giống như vầng thái dương trên bầu trời chiếu rọi vào nàng, loại bỏ hết tâm tình lo lắng u buồn, chỉ để lại quang mang ấp áp và sự hạnh phúc. Trong một thời gian rất dài nàng luôn sống trong một thế giới tối tăm toàn một màu xám. Công chúa như nàng đã phải trải qua một đoạn đường mà người thường không cách nào hiểu được cũng không cách nào biết được những khó khăn, gian nan trên con đường này. Từng phạm phải sai lầm, trong lòng nàng nảy sinh sự hối hận, sự vô vọng trong tình cảm tràn ngập trong nội tâm nàng. Thiên chi kiêu nữ này sau khi Lưu Vân xuất hiện đã tự hứa sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm nữa. Lúc Lưu Vân xa rời nàng, đột nhiên nàng mới nhận ra mình chỉ có hai bàn tay trắng. Mình là một nữ nhân mù quáng chìm đắm trong tình cảm. Na Á cảm giác được cho dù mình là một công chúa cũng không chiếm được trái tim của người mình yêu, nàng cũng chỉ là một tên khất cái đáng thương trên thế gian này. Cuộc sống rất công bình. Khi nàng yên lặng đứng ở phía xa chúc phúc cho người mình yêu, đồng thời nỗ lực giúp hắn thì ông trời đã ban cho nàng một lễ vật tốt nhất. Hài tử đã thay đổi tâm cảnh trong lòng nàng biến nàng từ một cô gái đầy u ất trở thành một mẫu thân tràn ngập tình yêu thương. Đưa tay vuốt nhẹ lên người hài tử đang ngủ say, ánh mắt Na Á nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn những cây lá, hoa cỏ, đám mây đang bay trên bầu trời. Đây là một thế giới hoàn mỹ! Na Á mỉm cười. Bởi vì đứa con trai này giốgn như ánh mặt trời vờn quanh nàng, khiến cho cuộc sống của nàng tràn ngập hạnh phúc. Thậm chí nàng cảm giác được khi trái tim nhỏ bé đang đập, trong lòng nàng cũng cảm thấy vui sướng. - Hài tử, có lẽ sau này ngươi sẽ không còn được gặp mẫu thân nữa nhưng trong lòng ngươi phải nhớ kỹ mẫu thân rất yêu ngươi! Na Á cúi người xống, hôn nhẹ lên trán hài tử. Một giọt nước mắt ấm áp lặng lẽ chảy xuống, làm ướt mặt hài tử. Đó là giọt nước mắt hạnh phúc, cũng là tình yêu thương của người mẹ dành cho đứa con của mình. Trong lúc mơ ngủ, cái đầu của hài tử khẽ chuyển, khuôn mặt mũm mỉm dường như đang mỉm cười. Chẳng lẽ nó hiểu được những lời mẫu thân nói? Không. Nó sẽ không hiểu, chỉ là bị tình thương của người mẹ làm cho nó cảm thấy rất thoải mái. Chẳng lẽ nó hiểu được tấm lòng của người mẹ? Không. Nó sẽ không hiểu nhưng nó cảm giác được tình yêu thương, sự ấm áp khi nằm ở trong lòng mẹ. - Na Á muội muội, muội thật sự quyết định rồi sao? Ngải Phù Ny đẩy cửa phòng đi tới bên cạnh nàng, khẽ hỏi. La Kiệt còn chưa có trở về nhưng Ngải Phù Ny cũng không quá bi thương. Nàng biết hắn đang đợi nàng. Trong tương lai không xa bọn họ sẽ gặp lại. Hiện tại việc nàng muốn làm chính là giúp hắn hoàn thành những việc hắn chưa làm xong. - Đúng vậy, sư tỷ. Mọi chuyện đã chuẩn bị tốt rồi chứ? - Đã chuẩn bị tốt. Ta từ trong vệ đội của ngươi chọn ra mười cô gái để đưa Thiết Nhị sư rời khỏi pháo đài. Tuy nhiên ta lại lo lắng về chuyện của Thiết Nhị sư. Nghe nói Mạc Qua sau khi nhận lệnh đã lập tức triệu tấp tất cả các sĩ quan của Thiết nhị sư đến sư bộ họp. Nói thật, chính ta cũng không tin tham mưu trưởng Hắc Ưng quân đoàn lại ra một mệnh lệnh như vậy! Ngải Phu Ny cười khổ nói. - Ta nghĩ Á Lịch Sơn Đại tướng quân có lý của hắn. Na Á lạnh lùng bảo. - Cho dù Mạc Qua muốn kháng lệnh ta cũng sẽ thuyết phục hắn. - Ngươi không lo lắng cho hài tử của mình sao? Ngải Phù Ny oán giận nói. - Trong suốt năm làm công chúa cao quý, trong mắt của ta chỉ có bản thân mình. Na Á thở dài nói. - Hiện tại ta phải lo lắng cho hắn, lo lắng cho đế quốc, lo lắng cho dân chúng của đế quốc này. Sau một trận đánh ở Phổ Lí Tắc Lợi thành, ta đã thề rằng chỉ cần Na Á còn sống, ta sẽ không để cho dân chúng phải đổ máu. Thiết Nhị sư là chủ lực của Hắc Ưng quân đoàn, cũng là tâm huyết của hắn. Bọn họ đã tổn thất Nhất đoàn, ta phải vì hắn mà bảo tồn lực lượng. Dõi mắt khắp cả đại lục, ngoại trừ hắn thì còn có ai có thể dẫn dắt mọi người thoát khỏi sự uy hiếp của Huyết thần giáo đây? Na Á đưa mắt nhìn hài tử trong lòng rồi nói tiếp. - Thật ra ta cũng vậy. Ta hy vọng hài tử có thể có một cuộc sống hòa bình, có hoàn cảnh tốt để phát triển. Khi nó lớn lên, ta hy vọng nó nhìn thấy mặt tốt đẹp của thế giới này, chứ không phải nhìn thấy chiến tranh, giết chóc và máu tươi. Ta cũng hy vọng tất cả các hài tử của đế quốc cũng có thể lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Đây là tâm nguyện của mỗi một người làm mẹ! Khẽ thở dài, Ngải Phù Ny nói. - Ngươi nhẫn tâm để Hỏa Phượng quân đoàn hy sinh ở chỗ này? - Sư tỷ, mỗi tướng lãnh đều có một mặt tàn khốc của mình. Là sĩ quan chỉ huy pháo đài, ta phải cân nhắc lợi hại để đưa ra lựa chọn tốt nhất cho cuộc chiến. Ta nghĩ cái ta có thể làm cho bọn họ chính là cùng sống chết với bọn họ. - Ta biết ta không cách nào khuyên can ngươi nhưng ta muốn ở lại cùng ngươi. Hy vọng ngươi sẽ không khuyên ta rời đi. Ngải Phù Ny nói. - Sư tỷ, sau khi La Kiệt đại ca rời đi, ta cũng chưa từng khuyên ngươi. Ta biết hắn rất yêu ngươi cho nên ngươi phải trở nên kiên cường. Hiện tại ta đáp ứng ngươi, để ngươi ở lại cùng ta. Nhưng ngươi cũng phải đáp ứng một thỉnh cầu của ta. - Ngươi nói đi. - Lúc này chúng ta đem vận mệnh của mình cho ông trời an bài. Nếu như chúng ta có thể sống sót trong trận chiến này, ngươi cũng phải sống cho thật tốt, được không? Na Á nói xong lẳng lặng nhìn Ngải Phù Ny. Nàng đem tính mạng của mình cùng Ngải Phù Ny buộc chặt lại với nhau. Trong lòng Ngải Phù Ny cũng cảm thấy ấm áp, cuối cùng nàng gật đầu. Từ khi La Kiệt rời đi, cuộc sống của nàng không còn ý nghĩa nữa nhưng Na Á lại không thể cứ như vậy mà ra đi. Lúc Mạc Qua tới gặp Na Á, trên tay của hắn cầm mệnh lệnh của Á Lịch Sơn Đại, cũng mang tới quyết định kháng lệnh của Nhị sư. Lúc hắn rời đi, hộ tống hắn rời đi còn có mười nữ binh của Hỏa Phượng quân đoàn. Na Á viết thư đề cử để cho các nàng tiến vào Học viện chỉ huy quân sự học tập. Những nữ binh này cũng không muốn rời khỏi Hỏa Phượng quân đoàn nhưng lại không dám cãi lời quân đoàn trưởng. Cả đám khóc lóc rời đi. Ngoại trừ các nữ binh này, Mạc Qua mặc dù trong lòng không muốn nhưng cũng không kháng lệnh. Sau khi đám Mạc Qua quay lại sư bộ liền bàn giao việc phòng ngự pháo đài cho Hỏa Phượng quân đoàn. Trước lúc hoàng hôn ra lệnh cho tất cả rút khỏi pháo đài. Không người nào biết công chúa thuyết phục Mạc Qua như thế nào. Tất cả các sĩ quan của Thiết Nhị sư sau khi tiếp nhận mệnh lệnh đều chạy tới sư bộ nhưng Mạc Qua cũng không có giải thích bất cứ điều gì với bọn họ. - Nếu như ta còn là sư trưởng của các ngươi thì chấp hành mệnh lệnh đi! Cuối cùng các sĩ quan yên lặng chấp hành lệnh của hắn. Sau này đoàn trưởng Tam đoàn đã nói một câu như vậy: - Ta chấp hành mệnh lệnh không phải bởi vì ta bị lửa giận của sư trưởng hù dọa mà bởi vì lúc hắn nổi giận, ta thấy trong mắt hắn có nước mắt. Ta tin tưởng lúc hắn đưa ra quyết định này trong lòng hắn cũng rất thống khổ. Thống khổ này chắc chắn lớn hơn so với bất cứ ai trong chúng ta! Lúc hoàng hôn, Thiết Nhị sư bắt đầu rút khỏi pháo đài Tây Đặc. Nhóm cuối cùng rút khỏi pháo đài là đoàn người Mạc Qua. Na Á mặc trang phục mang theo vài sĩ quan của Hỏa Phượng quân đoàn đi tới doanh trại của Thiết Nhị sư, đưa tiễn bọn họ. Mạc Qua nhìn qua các quan binh, tất cả mọi người đã sắp thành đội ngũ. Đi tới trước mặt Na Á, Mạc Qua hướng nàng hành quân lễ. Một thanh âm hữu lực, lại mang vài phần bi thương vang lên thao trường: - Công chúa điện hạ, Thiết Nhị sư của Hắc Ưng quân đoàn mời người kiểm duyệt! Na Á đáp lễ rồi đi tới phía trước đội ngũ. Theo sách sử Hỏa Vân đế quốc ghi lại đây là lần cuối cùng Na Á lấy thân phận công chúa đế quốc kiểm duyệt quân đội. Lần kiểm duyệt này của nàng cũng có những câu nói được lịch sử ghi lại. - Hỡi các binh lính, một quốc gia có thể không có công chúa nhưng không thể không có một chi quân đội cường đại, một chi quân đội cường đại đủ khiến trái tim địch nhân băng giá. Một chi quân đội như vậy tồn tại không phải vì chiến tranh, không phải vì xâm lược, không phải vì dã tâm mà vì đem lại hòa bình cho dân chúng. Trong mắt của ta, Hắc Ưng quân đoàn chính là một chi quân đội như vậy. Hôm nay các ngươi rời đi không phải là sợ hãi rút lui, cũng không phải chạy trốn mà bởi vì các ngươi còn đang phát triển, các ngươi còn mục tiêu xa hơn! Hỡi các binh lính, lúc các ngươi rời đi cũng mang theo hy vọng trong lòng ta. Ta hy vọng trong tương lai không xa Hắc Ưng có thể bay cao trên bầu trời đế quốc, xóa tan mây đen, mang lại ánh bình minh cho đế quốc! Ta hy vọng trong tương lai không lâu Hắc Ưng quân kỳ có thể mang tới nắng xuân khiến cho những đứa trẻ có thể sống trong hòa bình, hạnh phúc! Ta hy vọng trong tương lai không xa Hắc Ưng quân đoàn sẽ mang tới cuộc sống mới cho Lam Nguyệt đại lục vốn đã phải chịu vô số đau thương. Từ nay về sau những người mẹ sẽ không phải rơi lệ vì chiến tranh! Thanh âm của công chúa vang lên trong thao trường, quanh quẩn trên không trung. Lời của nàng đánh tan tảng đá trong lòng các binh lính, thổi vào một luồng gió xuân trong lòng mỗi người! Mà hy vọng của nàng cũng khắc sâu trong lòng binh lính. - Công chúa, xin bảo trọng! Mạc Qua cúi chào công chúa rồi rời khỏi pháo đài. - Xuất phát! Mạc Qua lớn tiếng ra lệnh. Nhóm quan binh cuối cùng của Thiết Nhị sư lặng lẽ rời đi trong bóng đêm. Li biệt. Li biệt có phải là sự bắt đầu mới? Na Á không biết. Nàng nhìn đơn vị bộ đội này, tựa như nhìn nam nhân mình yêu mến----- càng lúc càng xa, rốt cuộc cũng biến mất khỏi tầm mắt. Sau khi Thiết Nhị sư rời đi không lâu, đại quân khô lâu của Huyết thần giáo cũng tới pháo đài Tây Đặc. Cùng Huyết Khô Lâu còn có vạn khô lâu binh làm vật hi sinh----khi chúng còn sống đều là quan binh Nhất sư chấp hành nhiệm vụ chặn địch để Hỏa Phượng quân đoàn rút lui. Huyết thần giáo lợi dụng chúng làm tiên phong, phát động công kích mãnh liệt pháo đài Tây Đặc. Na Á lập tức dẫn Hỏa Phượng quân đoàn gia nhập chiến đấu. Khi huyết chiến ở pháo đài Tây Đặc bắt đầu, một đơn vị quân đội khác cũng ngay trong đêm rời khỏi chiến trường Tây Tư cấp tốc đi tới La Mạn hành tỉnh. Đây là viện quân Hắc Ưng Kỵ binh sư của An Đông Ny. Trải qua nhiều ngày bôn ba gian khổ, Ôn Khắc cũng tìm được An Đông Ny ở chiến trường Tây Tư, cũng đem hành động của Huyết thần giáo nói cho hắn biết. An Đông Ny kinh hãi, lập tức dẫn Hắc Ưng kỵ binh sư rút khỏi chiến đấu, mạnh mẽ hành quân về phía pháo đài Tây Đặc. Hắc Ưng Kỵ binh sư đột nhiên rút lui khiến cho Thú nhân viễn chinh quân chú ý, vội vàng đem tình huống này báo cáo với Minh Lạc. Căn cứ tình huống của Hỏa Vân do thừa tướng Tư Đức Lạc báo cáo, Minh Lạc đã sớm biết việc Lưu Vân dẫn Hắc Ưng Đặc chiến đại đội đi tới A Tư Mạn, hiện tại hẳn còn chưa trở lại Phổ Lí Tắc Lợi thành. An Đông Ny dẫn kỵ binh sư vội vã rút lui khỏi chiến trường, hành quân về phía La Mạn hành tỉnh, điều này nói rõ đại bản doanh của Hắc Ưng ở Phổ Lí Tắc Lợi thành có thể đã xảy ra chuyện. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, Minh Lạc đoán rằng Hắc Ưng quân đoàn rất có thể bị Huyết thần giáo tập kích. Hơn nữa Huyết thần giáo có khả năng tập trung tất cả lực lượng chuẩn bị đem Hắc Ưng quân đoàn nhổ tận gốc. Phải biết rằng lạc phu tạo của Hắc Ưng quân đoàn có lực sát thương cực lớn đối với quái vật của Huyết thần giáo. Nếu như không có chuẩn bị kỹ càng, Huyết thần giáo sẽ không tùy tiện hành động. Điều này cho thấy trận quyết chiến cuối cùng giữa Hắc Ưng quân đoàn và Huyết thần giáo sắp diễn ra. - Lưu Vân bá tước à, ngươi nhất định phải đánh thắng! Ta cũng không muốn chơi đùa với đám quái vật kia! Đứng ở trước tấm bản đồ ở trong phòng, Minh Lạc chăm chú nhìn về vị trí Phổ Lí Tắc Lợi thành, trong lòng thầm cười khổ. Hắn biết một khi Lưu Vân chiến bại, mục tiêu kế tiếp của Huyết thần giáo chính là Thú nhân đế quốc. Hắn sẽ bị ép phải đối mặt với quân đội Huyết thần giáo. Mà không tới vạn bất đắc dì thì hắn cũng không muốn có quan hệ với những quái vật này. Vài ngày sau sứ giả của Minh Lạc cải trang thành thương đội mang theo rất nhiều vũ khí cùng trang bị và tiền tài đi tới Hàn thành của Hỏa Vân đế quốc. Mục đích lần này của bọn họ cũng giống lần trước, đại biểu Thú nhân đế quốc giao hảo với Nạp Lan. Bởi vì lúc này các quốc gia trên đại lục đã kết thành liên minh, Nạp Lan sau khi quả quyết cự tuyệt đối phương, cũng chỉ có thể uyển chuyển khuyên những người này rời đi. Cử động của Minh Lạc cùng Thú nhân đế quốc làm cho Nạp Lan cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Ở Hỏa Vân đế quốc, hắn rời xa quyền lực trung tâm đi tới tòa thành xa xôi này nhưng lại không nghĩ tới lúc này lại đột nhiên trở thành hồng nhân trong mắt Thú nhân. - Sư phụ, tất cả đúng như người dự đón, Thú nhân đế quốc đang ngo ngoe muốn động! Hoàng hôn, Nạp Lan một mình leo lên tường thành Hàn thành, nhìn về phía phương đông xa xôi, tự nhủ. Lúc này tâm tình hắn rất kích động. Không có chiến tranh, quân nhân là người anh hũng cô độc, tất cả nổ lực đều là yên lặng, thậm chí không người biết tới. Đặc biệt loại tướng lĩnh thất bại như hắn càng khó có ngày xuất đầu lộ diện. Chỉ có chiến tranh mới có thể làm cho quân nhân một lần nữa đúng lên, trở thành tiêu điểm của vạn người chú ý. Cũng chỉ có chiến tranh mới có thể để một tướng lĩnh như hắn có một con đừong quay về với quyền lực trung tâm. Quan trọng hớn chính là một quân nhân không ai biết đến có thể lưu danh sử sách sau trận đại chiến này. Khát vọng thành công trong người mỗi thanh niên mà nói, cũng chỉ có danh tiếng thiên cổ bất diệt mới hấp dẫn hơn nhiều so với quyền lực! - Chỉ mong Hàn thành có để ta một lần nữa được sinh ra! Nạp Lan yên lặng cầu khẩn. Nạp Lan cũng không biết một hồi gióc lốc do Huyết thần giáo tạo ra đang kéo tới Hỏa Vân đế quốc, mà trung tâm của cơn gió lốc chính là pháo đài Tây Đặc nơi công chúa Na Á đóng quân. Hắn cũng không nghĩ đến sau trận gió lốc này sẽ xảy ra nhiều chuyện rung chuyển cuốn hắn vào trong dòng xoáy này.