Bộ chỉ huy Hắc Ưng quân đoàn. Trên bàn hội nghị đang để ba bức bổ nhiệm thư đến từ đế đô. Đứng ở trước mặt bàn là Á Lịch Sơn Đại, Long Vân cùng Nã Luân Đa. Đối với ba người thì ba bức bổ nhiệm thư này như cục than nóng làm trong lòng bọn họ vô cùng hoảng hốt. Á Lịch Sơn Đại đột nhiên thở dài nói: - Các ngươi biết vì sao lại xuất hiện ba bức bổ nhiệm thư này không? Long Vân cùng Nã Luân Đâ không khỏi khẩn trương nhìn hắn. Nã Luân Đa nhíu mày nói: - Chẳng lẽ hoàng thất muốn diễn vở kịch chim hết thì vứt cung, thỏ chết thì diệt chó săn? Long Vân nhíu mày nói: - Diệt cái lông à! Thú nhân đang động thủ với chúng ta, tên Nạp Lan vương bát đản kia cũng làm phản, lúc này hoàng thất phanh hắn thì có khác gì phanh mình đâu? Nã Luân Đa nói: - Ngươi quên mất lúc quân vụ bộ hạ mệnh lệnh này còn chưa biết tin tức Thú Nhân tuyên chiến với chúng ta. Long Vân cảm thán nói: - Ngươi nói cũng có đạo lý. Chẳng lẽ thật sự là họa do công cao chấn chủ? Đầu nhi thật đáng thương! Như vậy thì chúng ta cũng giải tán đi, chiếc ghế quân đoàn trưởng này ngồi bỏng mông! Nã Luân Đa cũng nói: - Ta cũng nghĩ như vậy. Hắc Ưng đã chứng minh Nã Luân Đa ta không phải là phế vật. Như vậy là đủ rồi! Mệnh lệnh đột ngột đến từ đế đô đã miễn bỏ toàn bộ các chức vụ trên người Lưu Vân, tất cả quyền lợi từng thuộc về hắn đều bị bọn họ chia cắt. Điều này không thể không khiến cho bọn Nã Luân Đa cùng Long Vân sinh lòng ngờ vực vô căn cứ. Mệnh lệnh này được truyền tới sau khi Lưu Vân dẫn quân thành công tiêu diệt Huyết thần giáo. Điều này khiến cho trái tim hai người băng giá. Từ khi đi theo Lưu Vân cho tới nay bọn họ cùng hắn đã trải qua chiến hỏa tẩy lễ, cùng nhau vượt qua những thời khắc sinh tử. Bọn họ không chỉ thề nguyện trung thành với Lưu Vân mà còn coi hắn là huynh đệ sinh tử. Hắc Ưng quân đoàn là tâm huyết của Lưu Vân. Bất luận kẻ nào muốn dao động địa vị của Lưu Vân tại Hắc Ưng quân đoàn đều là si tâm vọng tưởng. Cho dù kháng lệnh có làm cho bọn họ đánh mất tiền đồ của mình, thậm chí bị đưa đến tòa án quân sự thì bọn họ cũng không nhăn mày chút nào. Á Lịch Sơn Đại nghe hai người nói xong bèn cười khổ: - Nghe xong lời nói của các ngươi trong lòng ta cảm thấy chỉ số thông minh của mình thật sự siêu việt. Nã Luân Đa cùng Long Vân hoang mang nhìn hắn. Á Lịch Sơn Đại nói: - Vì sao không thay đổi cách nhìn? Giả dụ như người nào đó muốn có nhiều thời gian danh cho hài tử hơn. Cho nên chủ động buông bỏ gánh nặng? Nã Luân Đa … Long Vân … Ba ánh mắt đều nhìn xuống thư bổ nhiệm ở trên bàn. Bức bổ nhiệm thư nằm im lặng giống như đang cười trào phúng. Á Lịch Sơn Đại nói: - Hắn đem chúng ta đặt trên bàn lửa để nướng. Nã Luân Đa nói: - Thời điểm hắn nướng ngươi cũng không quên vứt ta lên cùng. Long Vân nói: - Các ngươi vốn nhàn nhã, hắn làm khổ các ngươi là được rồi. Ta ở trong núi Đại Hành Sơn làm trâu làm ngựa rồi hắn còn làm khổ ta. Cái này là cho ta thêm một bộ dây cương lên người đây mà! Ta muốn tìm hắn đánh một trận cho đỡ ngứa tay! Á Lịch Sơn Đại cùng Nã Luân Đa cùng nhìn Long Vân với vẻ xem thường. Á Lịch Sơn Đại nói: - Ta nhớ rõ hắn mới đến tam đoàn đã cùng ngươi đánh một trận. Kết quả như thế nào? Long Vân …. Nã Luân Đa nói: - Ngươi muốn tìm hắn đấu? Chẳng lẽ ngươi quên dưới Phổ Lí Tắc Lợi thành, một đao kia của hắn khủng khiếp thế nào sao? Long Vân …. Á Lịch Sơn Đại nói: - Chuyện công chúa khiến trong lòng hắn rất khó chịu. Hắn cần yên tĩnh một vài ngày. Chúng ta cũng đừng quấy rầy hắn. Nã Luân Đa nói: - Ta nghĩ hắn làm như vậy là đúng. Chúng ta không thể tránh ở phía sau hắn để hắn đỡ cho chúng ta mọi sóng gió. Hắc Ưng đang dần lớn lên, chúng ta cũng phải học hỏi tự đứng một phương gánh vác. Long Vân kiêu ngạo nói: - Ở Đại Hành Sơn ta đã làm như vậy. Á Lịch Sơn Đại mỉm cười nói: - Hiện tại ngươi thử làm tốt chức quân đoàn trưởng của ngươi đi! Long vân tức khắc không nói gì. Nã Luân Đa nói: - Sau khi Thú nhân đế quốc tuyên chiến với chúng ta, hắn có phản ứng gì? Á Lịch Sơn Đại nói: - Ngày hôm qua ta báo cáo với hắn tin tức Thú nhân đế quốc tuyên chiến, hắn chỉ nói một chữ-----Ừ. Da đầu Long Vân run lên: - Xem ra hắn dự định để chúng ta tự mình giải quyết? Tuy rằng ta đã từng dẫn Tam đoàn tham gia không ít trận chiến nhưng đó chỉ là mấy ngàn người! Sau đó ta lại làm kiến thiết hậu cần, đã bao giờ có kinh nghiệp chỉ huy đại quân với các trận chiến lớn đâu! Á Lịch Sơn Đại thở dài nói: - Hắn sớm đoán được Thú nhân sẽ đánh tới. Cuộc chiến với Huyết thần giáo toàn dựa vào một mình hắn chỉ huy quân đội. Đây là chỗ thiếu sót, hắn cần người có thể san sẻ gánh nặng với hắn. Chúng ta chính ba khẩu súng, hắn muốn mượn quân đội của Minh Lạc mài dũa chúng ta. Nã Luân Đa an ủi Long Vân rồi nói: - Cho dù hắn ở phía sau màn, ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn? Hắn đang khảo nghiệm chúng ta, cũng cho thấy hắn tin tưởng chúng ta! Quân đoàn trưởng đại nhân, trong tay ngươi nắm lực lượng tinh nhuệ nhất Lam Nguyệt đại lục, bất luận đối mặt với địch nhân nào ngươi đều có lực chiến một trận! Á Lịch Sơn Đại lại nói: - Đứng ở phía sau màn? Có lẽ hắn sẽ không đi! - Báo cáo! Bên ngoài phòng đột nhiên truyền đến một thanh âm. - Vào đi! Á Lịch Sơn Đại đáp. Một gã sĩ quan cầm bao công văn trong tay, đẩy cửa phòng đi vào. Hắn nhìn thấy ba người, không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng. Á Lịch Sơn Đại hỏi: - Có chuyện gì? - Báo cáo tướng quân, quân đoàn trưởng đại nhân phái ta đến mời các vị ngày kia tới tham dự hôn lễ của hắn! Nói xong viên sĩ quan lấy từ trong bao công văn ra ba tờ thiếp mời màu hồng đưa tới tận tay ba người. Sau giờ ngọ, trong hoa viên tràn ngập ánh mặt trời. Lưu Vân cùng Hải Luân ngồi ở hai bên thạch bàn tán gẫu. Sau khi Hải Luân vào Phổ Lí Tắc Lợi thành, Hoa Phi Lệ liền an bài nàng ở trong phủ thành chủ. Bời vì Lưu Vân bận việc chiến sự nên không có thừoi gian cùng nàng gặp mặt, Hoa Phi Lệ liền mang nàng đi dạo xung quanh. Đối với người từng cầm quân đuổi giết Lưu Vân, khiến Hắc Ưng rơi vào hiểm cảnh, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện thần bí bên cạnh Lưu Vân khiến cho trong lòng nữ chủ nhân như nàng cũng có chút mâu thuẫn. Nhưng sự dịu dàng, khiêm tốn cùng hồn nhiên của Hải Luân, khí chất cao quý của nàng khiến hai nàng sống với nhau rất vui vẻ. - Nếm thử một chút tay nghề của ta đi. Hoa Phi Lệ cầm tới một mâm điểm tâm tinh mỹ, đặt ở trên bàn rồi mỉm cười nói với Hải Luân. - Cám ơn! Hải Luân gật gật đầu. - Hai người trò chuyện tiếp đi, ta xin lỗi không tiếp được! Hoa Phi Lệ cười xin lỗi với Hải Luân rồi quay người rời đi. Ngày mai là hôn lễ cho nên còn rất nhiều việc chưa chuẩn bị xong. Nàng còn phải tự mình đi xử lý. - Rất xin lỗi vì ta không làm tròn trách nhiệm của chủ nhân! Sau khi Hoa Phi Lệ rời đi, Lưu Vân nhìn Hải Luân, áy náy nói. - Nhưng mà là một nam nhân, ngươi đã làm rất tốt. Hải Luân khẽ thở dài. - Sự thật chứng minh ta cũng không có nhìn nhầm đúng không? - Nếu không có sự trở về của Long Vương cùng Tinh linh nữ vương, có lẽ ta cũng không làm được gì. Lưu Vân cười khổ nói. - Uy lực một đao kia vượt xa tưởng tượng của ta. Nói thật, trận này tuy thắng nhưng ta lại thấy thắng rất mơ hồ. - Nếu vận mệnh có thể đoán trước thì còn gì tuyệt vời nữa? Bọn họ trở về có lẽ là kết quả mà ngươi cố gắng đấu tranh. - Ta mặc dù thắng trong cuộc chiến này nhưng lại vĩnh viễn mất đi nàng! Sự bi thương lại tràn ngập trong lòng Lưu Vân. Hải Luân thở dài nói: - Ta nghĩ nếu Na Á công chúa có linh thiêng, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ. Tình yêu đôi khi còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình. Ít nhất hiện tại ngươi từng biết có một nữ nhân dụng tâm yêu ngươi. Hiện tại ngươi cũng yêu nàng. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải xác định tình cảm dành cho nàng là tình yêu chứ không phải sự đồng cảm, thương hại. - Nàng luôn nghĩ tới ta. Nhưng ta lại không biết điều đó. Hải Luân đưa một miếng điểm tâm lên miệng, chậm rãi cắn. - Điểm tâm rất ngon miệng. Nhân cũng rất vừa. Hải Luân nói. - Mà món nợ của ta cũng càng lúc càng nhiều, đúng không? Lưu Vân lên tiếng. Hắn hiểu Hải Luân đang thiện ý nhắc nhở hắn. Ngoại trừ Na Á, bên người hắn còn có hai nữ nhân rất yêu hắn. Quá khứ đã trôi qua, người trước mắt càng nên trân trọng. - Ta cũng không nói như vậy. Hải Luân cười duyên nói. - Hơn nữa nàng làm như vậy cũng là một loại hạnh phúc. Lưu Vân im lặng một lát rồi đột nhiên nói: - Hôm trước ta nhận được tin tức Thú nhân đế quốc đã tuyên chiến với Hỏa Vân. - Minh Lạc rốt cuộc cũng động thủ? - Đúng vậy. Nạp Lan đóng ở Hàn thành phía tây Hỏa Vân đã làm phản, dẫn theo mấy vạn quân đội đầu phục Minh Lạc, mở cửa ngõ đế quốc cho hắn. - Đây là thủ đoạn mà Minh Lạc rất am hiểu. Tại địa phương hắn không thể hoàn toàn khống chế hắn sẽ chọn ra một con rối làm công cụ cho hắn. - Ánh mắt của hắn rất độc! Nạp Lan là một đại danh tướng của Hỏa Vân, từng lập vô số chiến công hiển hách trong lúc bình định nội chiến ở đế quốc. - Chỉ tiếc là vĩnh viễn chỉ có một ngôi sao tỏa sáng dưới bầu trời. Lúc ngôi sao Lưu Vân bá tước mọc lên, tất cả các vì sao khác đều ảm đạm thất sắc. Vị thiên tài này chỉ có thể buồn bực đi tới biên giới Hỏa Vân trông coi biên cương. Ta còn nghe nói hắn cũng rất thích Na Á công chúa? - Ngươi có vẻ rất hiểu chuyện của hắn! Lưu Vân kinh ngạc nói. Hải Luân cười nói: - Lúc A Tư Mạn cùng Hỏa Vân có chiến tranh, ta thường dụng tâm nghiên cứu qua mỗi vị danh tướng của Hỏa Vân. - Na Á không chết, Nạp Lan không có khả năng làm phản. Hiện tại hắn dựng cờ hiệu báo thù cho công chúa. Cái này gọi là vì giận dữ hồng nhan! Lưu Vân thở dài nói. - Giận dữ vì hồng nhan? Hải Luân lẩm bẩm lời nói của Lưu Vân, trong ánh mắt toát lên sự bi thương. - Đúng vậy. Ngoại trừ cừu hận thì có lẽ chỉ có nữ nhân mới có thể dẫn tới một cuộc chiến tranh. - Hắn muốn trung thành với bản thân mình nhưng lại phản bội linh hồn của mình. Lưu Vân đau lòng nói. - Nếu Na Á biết nhất định sẽ rất tức giận. - Ngươi có nắm chắc đối với cuộc chiến tranh anỳ? Hải Luân hỏi. - Không có. Nhưng ta biết đối với ta và Minh Lạc thì đây là một cuộc đọ sức sinh tử. Độc Hạt phải chịu trách nhiệu về cái chết của Na Á. Lưu Vân trầm giọng nói. - Trong cuộc chiến với Huyết thần giáo, quân chính quy của Hỏa Vân chưa từng gặp tổn thất lớn cho nên binh lực so với Thú nhân cũng không yếu kém hơn nhiều. Đọ sức giữa ngươi cùng Minh Lạc trực tiếp quyết định kết cục cuối cùng cho cuộc chiến này. Cho nên ngươi nhất định phải để ý. - Ừ. Đế quốc đã hạ lệnh bãi chức quan chỉ huy chiến khu Tây Nam của ta cùng chức vụ quân đoàn trưởng Hắc Ưng quân đoàn. Hiện tại ta có thể chuyên tâm ứng phó hắn. Hải Luân nghe vậy không khỏi kinh hãi: - Chiến khu Tây Nam cùng Hắc Ưng quân đoàn không có sự chỉ huy của ngươi thì làm sao có thể chống lại Minh Lạc? - Á Lịch Sơn Đại tiếp nhận chức vụ quan chỉ huy chiến khu Tây Nam. Long Vân đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng Hắc Ưng quân đoàn. Nã Luân Đa đảm nhâm chức tham mư trưởng quân đoàn. Bọn họ đều là một tay ta bồi dưỡng nên, ta rất rõ năng lực của bọn họ. Ta còn tiếp tục ở lại sẽ khiến cho bọn họ không có cơ hội thi triển tài hoa. Ba người ngày ở cùng một chỗ, những ý nghĩ xấu trong bụng tuyệt đối không ít hơn so với Minh Lạc. - Nhưng võ kỹ của Minh Lạc tương đối cao cường, thủ hạ của ngươi không thể ứng phó được! Hải Luân lại nói. - Chiến tranh là trò chơi của tập thể. Lấy tính cách của Minh Lạc thì hắn sẽ không trực tiếp xuất thủ. Nếu hắn làm như vậy ta cũng có biện pháp ứng phó. Hải Luân không hiểu hỏi: - Vậy còn ngươi? Lưu Vân nói: - Ta đến từ Hắc Ưng Đặc chiến đại đội, ta sẽ đem bọn họ trở lại. Minh Lạc cùng Thú nhân đế quốc sẽ cảm nhận được uy lực chân chính của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội! Hải Luân lẳng lặng nhìn Lưu Vân. Trong lời nói của Lưu Vân nàng cảm nhận được chiến ý mênh mông cùng sự tự tin cường đại. Trong lòng nàng rất tò mò, nam nhân đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích này trong tương lai không xa sẽ cho nàng thấy những gì. - Ngày mai là hôn lễ của ta cùng Na Á. Ngươi có tới tham gia không? Lưu Vân hỏi câu cuối cùng.