Khoảng thời gian này, khiến cho Lưu Vân cảm thấy ngoài ý muốn chính là lão Tạp đối với tất cả việc làm của hắn đều không hỏi gì cả. “Những việc này chẳng lẽ lão Tạp có thể hiểu được?” Mang theo cái nghi vấn này, hắn đi tìm lão Tạp. “Ngươi không hỏi ta tại sao lại có những ý nghĩ này, tại sao lại làm những chuyện như vậy?” Lưu Vân hỏi, đồng thời trong lòng cũng chuẩn bị những lời thỏa đáng để chuẩn bị nói ra. Lão Tạp không hỏi bất cứ vấn đề gì, thâm thúy nhìn hắn nói: “Ba mươi năm trước ta là kẻ điên cuồng, mà nay ngươi lại càng điên cuồng hơn. Thiên tài và người điên, hành vi của bọn họ không ai có thể giải thích được, suy nghĩ nhiều chỉ là tự tìm phiền não. Hơn nữa ta nghĩ ngươi sẽ là một thiên tài.” Lưu Vân nhìn thật sâu vào con mắt cơ trí, nhìn xa trông rộng của lão, vừa nhắm mặt lại suy nghĩ trong chốc lát rồi mới nhẹ nhàng nói: “Đại thúc, ta không muốn quyền thế, không muốn danh lợi, càng không nghĩ đến việc hi sinh tính mạng binh lính của mình, ta chỉ vì mình mà huấn luyện họ. Ta làm như vậy chỉ vì bảo vệ những người bên cạnh ta, bao gồm cả ngươi. Hai mươi hộ vệ này, nếu như lấy tư chất của bọn họ, tương lai vũ kỹ có thể thành tựu được bao nhiêu? Cuối cùng cũng chỉ là một gã võ sĩ bình thường mà thôi. Như vậy không công bình, bọn họ muốn chính là một cơ hội thay đổi vận mệnh. “Ba mươi năm trước ta lựa chọn con đường toàn hệ gian nan, ta là người cô độc. Sau này ta sẽ cùng đi với ngươi. Hiện tại ta mới phát hiện, sau khi trải qua thất bại trong quá khứ, trái tim của ta vẫn không chịu an phận.” Lão Tạp tựa hồ vững tin rằng thanh niên trước mắt mình có khả năng sáng tạo kỳ tích. “Ngươi xem trọng ta?” Kì thật, Lưu Vân đối với hiện tại làm tất cả những thứ đó nhưng cũng không có tin tưởng quá lớn. Dù sao Lam Nguyệt đại lục cùng thế giới của mình cũng không giống nhau lắm. “Trước đây ta chỉ cảm giác được ngươi là một kẻ ăn chơi trác táng, hiện tại ta căn bản không hiểu được ngươi. Lão có thể cùng một quái thai như ngươi cùng nhau hồ đồ, cũng không phải là không thể. Ta xem những binh lính được ngươi huấn luyện, ta chờ mong sẽ có nhiều điều đặc sắc. Nhân sinh đặc sắc, đúng là không thể bỏ qua được. Lão Tạp thật đúng là một lão già chí tại nghìn dặm a. Lưu Vân không khỏi thở dài nói. “Đại thúc, ta có điều muốn cùng ngươi thương lượng.” Lưu Vân nghĩ thầm, như thế nào người này trước đây cũng là thiên tài, nhất định có thể trợ giúp mình giải quyết vấn đề. “Được, ngươi nói đi. Ta nghĩ hẳn là vấn đề về phương diện ma pháp.” “Người như thế nào lại đoán chính xác vậy?” “Hắc hắc, ngươi gọi cái này là vệ đội, theo ta vẫn còn cần thêm một ma pháp sư.” Lão Tạp bộ dáng vênh váo, đắc ý, làm cho Lưu Vân giận đến nghiến răng nghiến lợi. Mẹ kiếp, chờ ma pháp sư của lão tử nhiều hơn nữa, ta sẽ một quyền đánh ngươi, một cước đá ngươi. Bất quá bây giờ còn không thể đắc tội với lão, chuyện phiền toái của hắn đúng thật là quá nhiều. “Đại thúc, người bình thường có thể luyện ma pháp chứ?” Lưu Vân hỏi nghi vấn thứ nhất. “Tu luyện ma pháp cần thể chất cùng tinh thần lực. Một người trước khi quyết định có thích hợp tu luyện một hệ ma pháp nào đó hay không. Bao hàm cả mỗi hệ nguyên tố thể chất của người đó. Nói cách khác mỗi người có một thể chất thích hợp với mỗi loại nguyên tố. Như muội muội của ngươi A Lôi, trời sinh thủy hệ thể chất lại càng cực kỳ hiếm thấy. Mà tinh thần lực thì quyết định số lần phóng thích ma pháp, cũng là sự phân chia tiêu chuẩn cùng cấp bậc của ma pháp sư. Mà trình độ thuần thục chú ngữ thì quyết định tốc độ phóng thích ma pháp.” Không thể không nói lão Tạp là một sư phụ rất chuyên nghiệp. Nhưng Lưu Vân nghe xong lại có ý kiến. “Ta bảo này, Tạp đại thúc a, đầu của người có phải hay không có tạp chất?” Sau khi đi tới Lam Nguyệt đại lúc, Lưu Vân hình như nhiễm thói quen nói móc người khác. Trực tiếp đứng ở trước mặt đả kích đối phương làm cho hắn có cảm giác thích thú. “Ta đọc trong một bộ sách ma pháp nhập môn đã thấy nói qua điều đó. Ta muốn hỏi ngươi, người bình thường có biện pháp nào học ma pháp không?” “Trên lý thuyết thì có. Không có ma pháp thể chất, có thể dùng đồng hệ ma tinh thạch giải quyết vấn đề. Nhưng việc đề cao tinh thần lực lại rất phiền toái.” “Biện pháp này ta có.” Lưu Vân vội nói. Trong đặc chiến đội có một loại biện pháp rất hữu hiệu trong việc cường hóa tinh thần lực con người: Đó là nhiều lần hành hạ, giày vò, vượt qua sanh tử giữa cái sống và cái chết. “Nếu như làm cho một người học được một cái ma pháp, hơn nữa chỉ là ma pháp sơ cấp, tốc độ có thể như thế nào?” “Có thể thuấn phát. Bất quá bình thường không có đứa ngốc nào như vậy, cho nên chỉ có đại tới cấp bậc ma đạo sư mới có thể thuấn phát sơ cấp ma pháp.” Lão Tạp thật sự không rõ, trong đầu người này như thế nào toàn có những ý nghĩ kỳ quái. Trong mắt Lưu Vân hiện lên sự vui mừng, lại tiếp tục đặt câu hỏi. “Một người sử dụng mội cái lôi điện sơ cấp thiểm điện thuật đánh vào hộ thuẫn của một ma đạo sư, có thể có hiệu quả không?” “Tương đương với việc gãi ngứa.” Lão Tạp có chút tức giận. “Vậy nếu mười người thì như thế nào?” “Có chút đau nhức!” Lão Tạp tức giận quát. “Vậy bốn mươi người thì như thế nào?” “Có chảy máu, nhưng không chết được!” Lão Tạp cảm giác mình có chút không không chế được. “Nếu như cái tia chớp thuật đồng thời đánh trúng cùng một điểm trên hộ thuẫn?” “Không ai biết bởi vì không ai có thể làm được!” Lão Tạp trực tiếp quát. “A, ta hiểu được.” Lưu Vân hoàn toàn không chú ý tới lão Tạp đang tức giận, chỉ lo chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Tiếp theo đó Lưu Vân bảo lão Tạp dạy cho hắn một ít sơ cấp ma pháp. Lão Tạp nói trước hết muốn kiểm tra thể chất cùng tinh thần lực của hắn, sau đó mới có thể quyết định dạy cho hắn hệ ma pháp nào. Kết quả kiểm tra làm cho lão Tạp không ngừng lắc đầu. “Lão Tạp, sao vậy, chẳng lẽ ta không thích hợp học tập ma pháp?” Không thể học cũng không có việc gì, dù sao chỉ là vì muốn làm một chút ma pháp nghiên cứu. Lưu Vân đối với việc mình học ma pháp cũng không ôm hy vọng quá lớn. “Không phải. Toàn hệ, tinh thần lực cường đại.” Lão Tạp đột nhiên cười, “Xem ra ngươi cũng gặp phải lựa chọn trước đây của ta. Toàn hệ hay một hệ?” “Ách, có thể là sau khi giải trừ nguyền rủa, thể chất xảy ra biến hóa.” Tinh thần lực cường đại, Lưu Vân muốn là được. Là một huấn luyện viên đặc chiến đội, tinh thần lực không cường đại mới là chuyện lạ. Nhưng toàn hệ thể chất lại làm cho hắn cảm giác ngoài ý muốn, vội vàng tìm lấy một cái cớ. “Toàn hệ, dù sao có người ở phía trước gánh trách nhiệm, ta sợ gì.” Nhìn ánh mắt chờ mong của lão Tạp, Lưu Vân hung hăng nói. Hắn cảm giác được có học ma pháp hay không, học vài hệ hay một hệ, có thể thành tựu hay không đối với hắn mà nói không có ý nghĩa lớn. Bởi vì hắn chưa từng nghĩ tới việc trở thành một nhân vật phong vân ở đại lục này. “Ta hy vọng sẽ gặp nhiều kì tích trên người ngươi.” Thất bại trong việc đánh sâu vào toàn hệ ma pháp sưu vĩnh viễn là đau nhức trong lòng lão Tạp. Việc trao đổi ma pháp giữa hai người một già một trẻ lẳng lặng trôi qua. Kết quả là Lưu Vân mỗi ngày đều nổi giận đùng đùng, tức đến sùi bọt mép, tốc độ thuần thục của trì dũ thuật ngày càng nhanh, không ngừng hướng tới trạng thái thuấn phát. Ban đêm, sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, các hộ vệ đều rất nhanh chóng ngủ say. Lưu Vân đẩy cửa phòng các hộ vệ, đi vào. Nhìn những hộ vệ đang say sưa ngủ, nghe tiếng lẩm bẩm, Lưu Vân phảng phất trở lại quân doanh quen thuộc, thấy được những gương mặt quen thuộc. Nhẹ nhàng đắp lại chăn mềm cho các hộ vệ, Lưu Vân yên lặng ra khỏi phòng. Đêm rất yên tĩnh. Gió mát ôn nhu vuốt ve khuôn mặt, giống như đôi tay tình nhân. Trên bầu trời, những vì sao nhấp nháy giống như đôi mắt tình nhân. Dưới bầu trời đêm, Lưu Vân như một tòa điêu khắc, tịch mịch, cô độc.