Bạch y nữ tử đứng ở trên cây cầu nhỏ trong hoa viên, lẳng lặng nhìn một mảnh phiến cánh hoa ở dưới dòng suối nhỏ đang trôi. gió nhẹ nhàng thổi qua làm cái khăn che hé ra một khuôn mặt tái nhợt nhưng tuyệt đẹp . Sau cơn mưa mùa hè mát mẻ , vốn làm cho người khác khoái trá . Nhưng lúc hoa rơi, cũng nhất làm cho hồng nhan đau buồn. Bạch y nữ tử trong lòng lúc này đang tràn ngập ưu sầu cùng bi thương. - Muội muội, đừng nghĩ nhiều như vậy . Tiếp tục cố gắng, ta sẽ toàn lực giúp ngươi . Lâm Mị nhìn bạch y nữ tử đang đau khổ, không khỏi mềm lòng, ôn nhu an ủi nói. Bạch y nữ tử đối với Lâm Mị mà nói giống như thân muội muội, làm cho Lâm Mị thường thường sinh ra cảm giác muốn che chở nàng, đối với việc nàng muốn làm những chuyện như vậy, cũng toàn lực cầm cự. Nhờ trải qua nhiều lần lừa gạt giữa ta và người, cùng với đấu trí, Lâm Mị cảm giác được bạch y nữ tử xuất hiện, làm cho nàng tìm được tình cảm chất phác trong cuộc sống – đó là tình thân. - Ta không có việc gì, tỷ tỷ. Ta đã quen . Bạch y nữ tử cười khổ nói. - Bệ hạ, thừa tướng A Đạo Phu cầu kiến! Một thị nữ đi đến, thấp giọng nói. - Cho hắn vào đi. Lâm Mị nói. - Bệ hạ, Bố Lỗ Khắc từ tiền tuyến truyền đến tin tức, tả lộ quân đoàn trong bảy ngày trước phá được Dặm Tắc Lợi thành bên trong La Mạn, rồi hướng La Lan thành mà tiến. Hữu lộ quân đoàn khi tiến công Ba Đặc thành , gặp phải quân thủ thành ương ngạnh chống cự nên thương vong rất lớn. Nhưng Ba Đặc thành bị cô lập không ai trợ giúp, vật tư thiếu thốn, quân thủ thành chết thảm trọng, phỏng chừng mười ngày sau có thể bị đánh hạ. Trung lộ đại quân đã áp đến ngoài La Lan thành, đóng quân chờ lệnh. A Đạo Phu đi đến, hướng Lâm Mị thi lễ, rồi báo cáo quân tình mới nhất từ tiền tuyến truyền đến . - Tốt lắm, Bố Lỗ Khắc . bước tiếp theo có tính toán gì không? Lâm Mị hài lòng gật gật đầu. - Hỏa Vân đế quốc mới thành lập đệ lục quân đoàn, do Hương Ngọc công chúa suất lĩnh đã tiến vào Dặm Tư thành. Nàng đồng thời cũng hạ lệnh tháo dỡ các cây cầu bắc qua sông Bội Khoa Tư ở phía Nam Dặm Tư thành. Sông Bội Khoa Tư hiện tại đã chặt đứt , làm cầu vượt sông quá khó khăn, lại không có đường vòng, tả lộ quân đoàn không cách nào tiến lên. Theo tình huống thực tế thì Bố Lỗ Khắc hạ lệnh tả lộ quân hướng La Lan thành xuất phát , đợi hữu lộ quân đoàn sau khi phá được Ba Đặc thành thì ba đạo đại quân đối với Hỏa Vân đệ ngũ quân đoàn cùng La Lan thành hình bị hợp vây, khiến cho đệ lục quân đoàn đến tiếp viện, sẽ tiêu diệt. A Đạo Phu tiếp tục nói. - Hương Ngọc công chúa này cũng có chút tài năng. Ngươi hồi âm cho Bố Lỗ Khắc, chuyện tiền tuyến do hắn tự xử trí, ta tin tưởng năng lực của hắn . - Dạ, bệ hạ. Bố Lỗ Khắc cũng nhắc tới, Hỏa Vân đệ ngũ quân đoàn- sư đoàn đóng quân tại Tắc Phổ trấn có gần ngàn nhân, từ Tắc Phổ trấn phá vòng vây, xâm nhập đến bên trong Bác Mạt Nhĩ tỉnh. Dẫn người phá vòng vây là con trai của Hỏa Vân đế quốc nguyên soái Viêm Thiên, Lưu Vân Khải Đức. - Nga? Bố Lỗ Khắc cũng nhanh như vậy cùng Khải Đức Gia Tộc chống lại ? Chính là người trên trời thì tới cũng là chết. Ngươi bảo hắn yên tâm, ta sẽ lưu ý . Lâm Mị cười quyến rũ nói, - Viêm Thiên làm ra kế hoạch, cuối cùng lại đem con mình đi vào, thật sự là buồn cười. Nếu như Lưu Vân nghe được Lâm Mị nói, nhất định sẽ mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai, hận không thể đào cái lỗ mà chui vào. - Bệ hạ, đơn vị quân đội này cũng không tầm thường! Bọn họ lúc phá vòng vây đã dễ dàng đánh chết Ách Hưu Lạp ma đạo sư. A Đạo Phu trầm giọng nói. - Cái gì! Lời của ông ta không chỉ có làm cho Lâm Mị cảm thấy khiếp sợ, mà cũng làm cho bạch y nữ tử đang xem xét tình báo không xa cũng dừng lại ngưng thần lắng nghe. - Một đội quân nhỏ, dĩ nhiên có thể giết chết một gã ma đạo sư ? Tiếp theo, A Đạo Phu hướng Lâm Mị kể lại rõ chi tiết báo cáo tình huống việc Lưu Vân lãnh đạo phá vòng vây - Muội muội, ngươi đối với đơn vị quân đội này thấy thế nào? Nghe xong A Đạo Phu nói, Lâm Mị xoay người hỏi. - Tỷ tỷ, ngươi đều cũng biết rồi, còn hỏi ta? Bạch y nữ tử cười nói, - Ta xem, thừa tướng trong lòng hẳn cũng đã có tính toán rồi ? - Ta chỉ là càng ngày càng ỷ lại ngươi . Ngươi nghĩ ra được cái phản kế hoạch này sách, làm cho Ước Sắt Phu thân vương trước trận khởi binh, làm cho Hỏa Vân hai mặt thụ địch. Mấy câu nói của ngươi còn hơn trăm vạn đại quân a! - Được rồi, ta sẽ nói hai điều cần làm. Đệ nhất, phương thức tác chiến của bọn họ so với Phù dung Hắc ưng dong binh đoàn cực kì tương tự. Lưu Vân, hẳn là cùng Chiến Ưng quan hệ mật thiết, hoặc là bản thân hắn chính là Chiến Ưng, cho nên tuyệt đối không thể thả bọn họ trở về. Chi thần bí quân đội này tại Hàn thành đánh một trận đã hiển lộ lực lượng đáng sợ của họ, nếu họ phát triển lớn mạnh, chắc chắn trở thành họa lớn cho tỷ tỷ. Đệ nhị, phong tỏa bất cứ tin tức gì về đơn vị quân đội này , thẳng đến khi tiêu diệt nó. Lúc hai quân đối chiến, tinh thần là mấu chốt. Tin tức về đơn vị bộ đội này đột nhập vào cảnh nội của đế quốc vẫn kiên trì chiến đấu nếu truyền tới Hỏa Vân đế quốc, tất nhiên làm cho tinh thần Hỏa Vân đế quốc đại chấn. Tiêu diệt nó rồi thì tuyên truyền mạnh mẽ trận chiến này sẽ tiêu diệt uy phong của Khải Đức gia tộc , dao động Hỏa Vân quân tâm. Ba người vừa tiến hành một phen thương nghị rồi Lâm Mị hướng A Đạo Phu ra lệnh: - Phong tỏa tất cả về tin tức đơn vị quân đội này, quân đội cả nước tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, điều sư đoàn độc lập kỵ binh đế quốc tiến vào Bác Mạt Nhĩ tỉnh, toàn lực triển khai áp chế. Đế đô - Vân thành. Viêm Thiên cùng hoàng tử Thế Viêm, cũng đang lo lắng về Lưu Vân đang ở nơi nào không biết . - Bá phụ, nhiều ngày như vậy, Lưu Vân đại ca một điểm tin tức cũng không có, Tắc Phổ trấn đã xảy ra chuyện gì ? Nếu như lúc đầu không phải ta ra cái đề nghị kia, Lưu Vân đại ca cũng sẽ không đến sư đoàn , lại càng không sẽ tới tiền tuyến, làm thành cái cục diện hiện tại này. Chuyện này hẳn là trách ta. Thế Viêm nhìn Viêm Thiên, thành khẩn nói. - Điện hạ, ngươi quá lo lắng. Ngươi cũng gặp qua đơn vị quân đội của Lưu Vân, ngươi nên tin tưởng hắn. Viêm Thiên mấy ngày này kì thật cũng vì Lưu Vân mất tích mà khó ăn khó ngủ, nhưng giờ phút này lại phải thốt lời an ủi hoàng tử. - Ta cảm giác rất kì quái , hắn đã mất tích , quân đội cũng không biết Tắc Phổ trấn đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lời đồn lại truyền được đến đây. Thế Viêm tại Sồ Ưng học viện cùng Lưu Vân tiếp xúc thời gian cũng khá dài, hắn minh bạch Lưu Vân sẽ không làm ra chuyện buông bỏ quân đội một mình chạy trốn . - Chuyện này, điện hạ cũng không cần lo lắng, chờ hắn đã trở về, hết thảy đều rõ ràng hay sao chứ ? - Bá phụ, ngươi sao cũng không đứng ra vì hắn mà nói một lời? - Điện hạ, giờ phút này ta là Đế quốc nguyên soái, Lưu Vân bất quá là một người cái đội trưởng nho nhỏ . Tại trong quân, sự sống chết của hắn, căn bản không phải chuyện ta cần quan tâm. Quốc sự trước mắt, ta đây làm cha , cũng chỉ có thể chờ đợi hắn bình an trở về. Viêm Thiên vừa nói, trong mắt hiện lên một tia thống khổ cùng bất đắc dĩ. Thân làm cao vị, vừa lại lúc đế quốc trong thời buổi rối ren, mỗi tiếng nói cử động của hắn đều phải lấy đại cục làm trọng. - Điện hạ, trong đấu tranh chính trị, trầm mặc cũng là một loại phản kích. Nếu như Lưu Vân có thể sống trở về, mà chuyện so với mọi người suy nghĩ không giống nhau, chẳng khác nào nặng nề đánh một cái bạt tai vào người khác. Thế Viêm nghe xong, cười khổ nói: - Bá phụ a, Gừng càng già lại càng cay a! Ta cam đoan với ngươi, nếu như Lưu Vân đại ca là anh hùng, ta sẽ cho hắn cùng đám quan binh của hắn được vinh dự! - Điện hạ, trước mắt phản quân của Ước Sắt Phu mới chiếm lĩnh , Bắc nguyên cùng A Na tỉnh, tạm thời không dám dễ dàng phát binh tiến công. Ước Sắt Phu ở ba tỉnh này mặc dù căn cơ thâm hậu, nhưng còn chưa đủ để nắm chặt. Mộc Phong đệ nhất quân đoàn, cũng tạo thành áp lực rất lớn cho hắn . Ta đề nghị chiêu mộ thêm năm mươi vạn quân đội, lại từ các nơi điều động mười vạn quân đội địa phương, thành lập mới hai quân đoàn, đầu nhập chiến tuyến phương Nam. - Tân binh không có trải qua huấn luyện , có thể dùng được sao chứ? Thế Viêm có vẻ có chút lo lắng, bật thốt lên hỏi. - Có thể từ trong chiến tranh sống sót , đều trở thành binh lính chính thức . Nghe Viêm Thiên nói xong, Thế Viêm trầm mặc . Chiến tranh, cũng không ít hy sinh, mà hy sinh lớn nhất đều là dân thường.