Dị Giới Ràng Buộc

chương 22: tuần trăng mật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảnh báo: H +, thú x nhân

——

Cuối cùng thì mùa đông cũng đã tràn về. Vạn vật bắt đầu kỳ ngủđông của mình. Thôn Thác Thủy hiện tại trắng toát một màu. Những bông tuyết trắng xóa lả tả tuôn rơi, đọng lại mặt đất tạo thành một lớp băng tuyết dày. Mọi người trong thôn hầu hết đều ở trong nhàđốt than sưởi ấm, tận hưởng kỳ nghỉ hiếm hoi trong suốt một năm lao động vất vả của mình. Thỉnh thoảng cũng có vài đứa trẻ nghịch ngợm khoác trên mình bộđồ lông xù giữấm chạy ra ngoài sân chơi ném tuyết.

Khu rừng nơi Sở Thần và Mạc U sinh sống cũng đã thay áo đón mùa đông. Cây cối trơ trụi lá, khẳng khiu mỗi cành, thú vật đa phần đều trốn vào ổ hoặc di cư tránh rét hết, cho nên bầu không khí dị thường tĩnh lặng, độc mỗi tiếng gióùù thổi.

Trong ngôi nhà gỗ duy nhất của khu rừng, ngược lại bầu không khíấm áp lại bao trùm. Sợ vật nhỏ của hắn lạnh, Sở Thần dự trữ rất nhiều than, dưới gầm giường than được đốt liên tục, bởi vậy Mạc U lười biếng mặc chiếc áo khoác lông dày ụ, cuộn tròn trong chiếc chăn lớn chỉ lóđôi mắt to tròn ra tận hưởng sựấm áp mà chiếc giường mang lại. Đây là kỳ nghỉđông đầu tiên y cùng với Sở Thần, cũng là mùa đông ấm áp nhất của y nha.

Bưng chén cháo gà nóng hổi bước vào, Sở Thần nhìn cục bông trước mắt, bật cười.

“Đáng ghét.” Bĩu môi trừng đầu sói đang cười nhạo mình, Mạc U nhích nhích người lại sát mép giường.

Thấy cục bông bự kia từng chút từng chút một lăn ra kiếm ăn, Sở Thần thu hồi nụ cười, tiến tới ngồi xuống bên cạnh y.

Đút Mạc U một muỗng cháo, nhìn cái miệng nhỏ nhắn nhai nhai nuốt nuốt, bất chợt Sở Thần cúi người ngậm lấy môi y, hút hết số cháo trong miệng y, sau đó hôn thêm một lúc mới buông y ra, tiếp tục đút.

Kết thúc bữa ăn, một nửa số cháo đều nằm trong bụng Sở Thần, nhúng khăn ấm chu đáo lau mặt cho Mạc U, Sở Thần vừa lau vừa nói:

“Ngày mai ta dẫn ngươi vào rừng chơi, chịu không?”

Mạc U khó hiểu nhìn hắn, phản đối ngay: “Lạnh như vậy, ở nhàđi nha~”. Trong giọng nói mang theo ý làm nũng rõ ràng.

“Ngoan, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi cực kỳấm áp.” Thần thần bí bí nói ra một câu, Sở Thần đứng dậy dọn dẹp, để lại vật nhỏ nào đó tò mò ngồi suy đoán.

Đêm hôm đó, Mạc U cốý trêu ghẹo Sở Thần nhưng hắn vẫn điềm tĩnh ôm y ngủ, không mảy may lay động khiến y vừa khó hiểu vừa khó chịu, để lại mấy dấu răng trên cổ hắn mới chịu ngoan ngoãn cho Sở Thần ôm.

.

.

.

Ngày hôm sau, khi Mạc U tỉnh dậy đã thấy mình đang ở trong một hang động xa lạ, chống người ngồi dậy, y mới phát hiện ra phía dưới là một chiếc giường bằng đá lớn sờ lên rất ấm, bên cạnh là một bể nước bốc khói nghi ngút, Mạc U kinh hỉ tròn mắt nhìn — làôn tuyền nha!

Trong trí nhớ của y, khi y còn rất nhỏđã từng được phụ thân dẫn đi tắm ôn tuyền một lần. Không ngờ bây giờ y lại được nhìn thấy nó thêm lần nữa. Bỗng có tiếng nói từ sau truyền tới

“Thích không?”

“Thích!!!” Mạc U ngay lập tức trả lời hắn, sung sướng híp mắt cười, hiện tại y chỉ muốn nhảy ùm xuống dưới ấy chứ.

Sở Thần từ phía sau đi đến bên cạnh Mạc U, nhìn dáng vẻ vui mừng của y, môi Sở Thần khẽ nhếch lên, không uổng công hắn chuẩn bị bất ngờ này cho y.

Hang động ôn tuyền này là do một lần đuổi theo con hoẵng mà hắn tình cờ phát hiện ra. Lúc ấy, hắn đã nghĩ tới kỳ nghỉđông này ngay tức khắc.

“Ngươi xuống ngâm mình trước đi, ta đi lấy vài thứ rồi sẽ quay lại ngay.” Bỏ lại một câu, Sở Thần liền rời khỏi.

Mặc dù cảm thấy từ hôm qua đến giờ Sở Thần là lạ, nhưng hiện tại ôn tuyền đã chiếm trọn tâm trí của y. Mạc U nhanh chóng cởi sạch quần áo, bước xuống làn nước ấm kia. Ngay tức thì, cả người từđầu đến chân đều cảm thấy vô cùng thư thái. Thoải mái thở hắt ra một tiếng, Mạc U khép mắt lại, tận hưởng sự sảng khoái do ôn tuyền mang đến.

Bỗng nhiên, cả người y bị rơi vào một cái ôm quen thuộc. Thả lỏng người, Mạc U đem toàn bộ sức nặng giao cho Sở Thần. Nhưng chỉ một lát sau, cảm nhận được bàn tay hư hỏng của người kia đang lần mò khắp cơ thể mình và cả vật cương cứng đang đâm vào đùi mình, Mạc U liền hiểu ra ýđịnh của hắn. Hơi lúc lắc người tránh đi, hiện tại y chỉ muốn ngâm mình thôi nha.

“Ngoan nào bảo bối, không phải ngươi muốn sinh đứa nhỏ cho ta sao?” Cắn cắn vành tai Mạc U, Sở Thần thấp giọng thì thầm.

Hắn biết?!?!?!! Mạc U ngạc nhiên nhìn Sở Thần, y tưởng mình giấu kỹ lắm rồi chứ, y vốn muốn tạo bất ngờ cho hắn, nào ngờ—

Sở Thần nhìn bộ dạng mất hứng của bảo bối nhà mình, ý cười trong mắt càng thêm đậm nét. Sao hắn có thể không nhận ra cơ chứ? Ánh mắt khao khát khi y nhìn bụng bầu của Lạc Ô và cả sự nhiệt tình trúc trắc khiêu khích hắn mỗi đêm. Y nào biết mỗi một cửđộng nhỏ nhất của y đều không thoát khỏi mắt hắn, bởi trong mắt Sở Thần trừ y ra chẳng còn gì nữa cả.

Cười cười, Sở Thần hôn nhẹ lên gáy Mạc U, nói khẽ bên tai y: “Nếu muốn sớm có đứa nhỏ thì phải nghe lời ta, được không bảo bối?”

“Ừm….” Nghe ngữ khí mờám của hắn, không biết hắn lại nghĩ ra chiêu gì trêu chọc mình, Mạc U có chút chần chờ, nhưng khi nghe đến ‘sớm cóđứa nhỏ’, chút băn khoăn kia liền biến mất vô tung. Dù sao cũng không phải lần đầu y chiều theo hắn nha, với lại trong lúc đó y cũng không phải không thoải mái.

“Vậy thì, không được cãi lời ta, biết chưa ngốc?” Sớm biết y nhất định sẽđồng ý, Sở Thần nở nụ cười âm tà. Bắt đầu tuần trăng mật thôi!

========H==========

“Ư~ nhẹ chút ….Thần…. ưm…”

Sở Thần men theo dòng nước nóng, từ phía sau đâm thẳng ba ngón tay vào trong mật huyệt Mạc U, tay còn lại đỡ lấy y không để y khuỵu xuống. Đâm vào rút ra chừng vài cái, cảm nhận được ba ngón tay của mình được bao bọc trong sự nóng ẩm khít chặt, lại nghe những tiếng rên rỉ vụn vỡ ngọt ngào của y, Sở Thần khuyếch trương qua loa liền để y đứng khom người chống tay lên thành bể, đặt dục vọng sưng nóng của mình trước lối vào, không nói một lời thúc mạnh vào.

“Aaaaaa—”

Hét lớn một tiếng, nước mắt Mạc U ứa ra, môi dưới cũng bị y cắn rướm máu. Phía sau chưa được mở rộng hẳn, không trải qua tiền diễn, dù có nước ấm làm mềm nội bích, nhưng thứ kia của Sở Thần quá lớn, lại thô bạo tiến vào như thế, Mạc U cảm thấy đau vô cùng. Sở Thần không hề cho y chút thời gian hít thởđã vội vàng chuyển động. Mỗi lần đều đâm vào thật sâu, Mạc U có cảm tưởng hắn nhưđang đâm thủng y vậy, đầu óc trống rỗng, Mạc U chỉ có thể há miệng liều mạng thở dốc.

“Ưm….Thần….ư.. A…”

Mỗi một cúđâm rút, Sở Thần đều cốý ma xát qua điểm nhạy cảm của y, tay hắn luồn qua mân mêđầu nhũ y, thô bạo ngắt nhéo, phía dưới dán vào thật khít, điên cuồng đong đưa hạ thân, xen lẫn đau đớn khoái cảm nhanh chóng ập đến, phân thân y cũng chậm rãi dựng đứng lên, nhịn không được, Mạc U lần tay xuống dưới cầm lấy nó chậm rãi luật động. Qua một hồi, sau cú thúc mạnh của Sở Thần, y tiết ra, mà hắn vẫn không hề có dấu hiệu hạ nhiệt

Chậm rãi rút dục vọng ra khỏi cơ thể Mạc U, Sở Thần ôm lấy người đang mềm nhũn sau cao trào bước ra khỏi bể nước. Đặt Mạc U lên giường đá, Sở Thần tách mông y ra kiểm tra. Do ngâm nước nóng nên cả người y đều ửng hồng, thấy phía sau y ngoại trừ hơi đỏ ra thì không hề bị thương chút nào, Sở Thần an tâm hơn. Xem ra hắn nghĩ không sai, thân thểá chủng cónhững đặc thì thích hợp với chuyện phòng the. Vậy là hắn có thể buông tâm, tùy hứng một chút rồi.

Nằm trên giường đá, Mạc U khẽ rùng mình, mặc dùđáởđây kháấm, nhưng so với độ nóng của ôn tuyền thì cách biệt xa. Tư thế nằm sấp khiến y không thể nhìn thấy phía sau, chỉ cảm nhận được Sở Thần tách mông y ra, sau đó—

“Ư~~~ Thần, lấy ra đi mà…ưm…”

Nhét một quả Y La vào trong huyệt động Mạc U, thấy y ngọ ngoạy muốn trốn thì vỗ mông y một cái, cảnh cáo

“Đã bảo không được làm trái ý ta mà bảo bối, đành vậy.” Nói xong, hắn dừng tay không tiếp tục nữa. “Ngươi tự mình nhét vào đi, nếu nhét vào được bảy cái, ta sẽ dịu dàng với ngươi.”

Nghe hắn nói, Mạc U xoay người lại, ủy khuất nhìn hắn, thấy hắn đứng yên, nhìn y mỉm cười hiển nhiên không cóýđịnh thay đổi chủý. Không còn cách nào khác, Mạc U cầm lấy một quả lạ nhỏ, mềm, màu đỏ lên do dự một chút rồi chậm rãi nhét vào cửa sau của mình.

Sở Thần đứng bên nhìn y khó khăn cho từng quả Y La vào trong cơ thể, hai mắt dần chuyển sang màu xám đục. Quả Y La là Sở Thần được HổĐầu giới thiệu cho, đó là một loại quả có tác dụng trị thương cầm máu. Hiện tại y cần nó.

Mạc U cắn răng cố hết sức nhưng khi nhét đến quả thứ ba thì y đã không thể chịu được nữa, mồ hôi y đã tuôn ra ướt đẫm vầng trán, phân thân y cũng lại hơi hơi ngẩng đầu lên. Biết mình không thành công, lại nhìn đôi mắt tối sầm của hắn, Mạc U quay sang mang theo tia lấy lòng ôm lấy Sở Thần, trong lòng thầm hy vọng hắn đừng quá thô bạo. Sở Thần bình thường rất ôn nhu nhưng khi hoan ái thì rất đáng sợ nha…

Sở Thần đưa tay vuốt nhẹ tóc y, khàn giọng nói: “Nằm úp sấp, nâng mông cao lên.” Giọng điệu không cho phép cự tuyệt.

Nhìn y ngoan ngoãn làm theo lời mình, mật huyệt phấn hồng luân phiên hé mở, bên trong ẩn hiện những quảđỏ, tất cả hiện ra mồn một trước mắt hắn, Sở Thần nằm đè lên người y, nói khẽ bên tai y một câu “Ráng nhịn một chút.” Ngay lập tức đẩy mạnh phân thân lửa nóng của mình vào, mật huyệt đã chứa ba quả Y La nay càng thêm chật chội. Mạc U kêu lên một tiếng đau đơn.

“Aaaa—”

Sở Thần nắm chặt eo Mạc U, thúc thật mạnh vào, nghiền nát số quả dại kia, thịt quả kết hợp với thủy mật huyệt tiết ra tạo thành chất lỏng bôi trơn tuyệt vời, khiến cho Sở Thần ra vào càng thêm trơn tru, tiếng rên rỉ của Mạc U cũng bắt đầu trở nên ngọt ngào hơn. Sở Thần thò tay bịt chặt lỗ nhỏ trên đỉnh phân thân của Mạc U, ngăn cản y phát tiết

“Thần, buông …ư…”

Tuyến tiền liệt liên tiếp bịđánh vào, khoái cảm cuộn trào muốn bắn ra nhưng lại bị cản trở, Mạc U khó nhịn vặn vẹo mông.

“Ngoan, một chút nữa thôi, cùng ta.”

Xoay cằm y lại, Sở Thần hôn lên môi y, đầu lưỡi chui vào liếm lộng xung quanh, quét sạch mật ngọt trong khoang miệng y. Mạc U cũng nhiệt tình đáp lại hắn. Qua một lúc, Sở Thần nhấp mạnh vài cái phóng thích thật sâu vào trong cơ thể y, dịch thể nóng hổi từng dòng từng dòng bắn mạnh vào khiến Mạc U nẩy mạnh người, tay Sở Thần vừa buông, y liền tiết ra.

Hai lần cao trào làm Mạc U mệt lả người, gục xuống giường, ồồ thở gấp, cả người y lúc này mềm nhũn, tay chân thì mỏi nhừ. Sở Thần để yên trong cơ thể y một chút rồi chậm rãi rút ra. Nằm xuống bên cạnh Mạc U, hắn vuốt nhẹ lưng y, giúp y điều chỉnh hô hấp lại.

Bóp nát một quả Y La, Sở Thần đút vào miệng Mạc U, lại ngồi dậy, múc một bát cháo đem từ nhàđến đút y ăn. Thấy y ăn hết thì mỉm cười hôn lên má y một cái, nhẹ nhàng giúp y xoa bụng tiêu thực.

“Bại hoại.” Môi cong lên, Mạc U gẩy gẩy cái thứ khiến y vừa khổ sở lại vừa vui sướng kia. Đáng ghét, còn lớn đến như vậy làm gì chứ.

“Vốn muốn cho ngươi nghỉ ngơi chốc lát, xem ra không cần thiết rồi.”Đen mặt nhìn vật nhỏ ngu ngốc không biết tốt xấu, Sở Thần nói xong liền dùng một sợi vải buột chặt đỉnh phân thân y, rồi lật người y lại.

Thật ra, vừa làm ra hành động kia Mạc U đã hối hận rồi. Bị hắn lật người lại, quỳ gối hai tay chống thẳng, bỗng Mạc U cảm giác có gìđó khác lạ, xoay người lại, y liền nhìn thấy — Cẩu đầu?!?!!!!!

Sững người một chút, biết hắn muốn làm gì, y mếu máo, vội vàng nài nỉ cầu xin

“Thần, biến lại hình người được không?”

“Ngươi không muốn đứa nhỏ nữa à?” Sở Thần dùng một câu chốt cuộc đối thoại lại ngay.

Mạc U vừa nghe đến ‘đứa nhỏ’ thì chậm rì rì quay người lại, ngay lập tức bịđè lên, bộ lông xám cọ xát da thịt khiến y có chút ngứa ngáy, liếc xuống bộ vị sinh dục phía dưới của hắn, bất giác lại căng thẳng cả lên. Y chắc sẽ không bịđâm nát luôn đó chứ.

Sở Thần vươn đầu lưỡi liếm xung quanh huyệt đông của y, dùng nước bọt giúp nó trơn thêm một chút. Cảm thấy đã tạm ổn, hắn liếm lưng y một chút rồi chậm rãi đưa phân thân của mình vào.

“Ư….ưm…ưm..ư..’

Cảm nhận được phân thân Sở Thần vừa tiến vào liền phình to lên gấp mấy lần, lại như mọc ra một cái móc câu bấu chặt lấy vách tường non mềm bên trong cơ thể mình, Mạc U vừa cảm thấy lạ lẫm vừa đau rát. Phân thân bị cột chặt,không thể phát tiết. Cảm giác bị nhồi đầy khiến y rên lên từng tiếng đứt gãy. Tâm lýđang mập hợp với một dã thú làm cho Mạc U thấy thẹn rồi lại mang theo tia kích thích khó nhịn, dịch trong mật huyệt cũng bắt đầu tràn ra.

Sở Thần dừng một chút, biết y đã thích ứng liền không cố kỵ mãnh liệt luật động. Bên trong y vừa ẩm ướt vừa nóng, cho dùđã làm lâu vậy nội bích vẫn gắt gao cắn chặt lấy hắn cơ hồ khiến hắn điên cuồng.

“Ưmn….Ư….a…ư…”

Nếu lúc này có ai tiến vào hang động sẽ bắt gặp một cảnh tượng cực kỳ loạn, một con sói hoang to lớn đang đè lên người một thiếu niên nhỏ gầy, khối thịt khổng lồ miệt mài ra vào trong hậu môn của y, thiếu niên kia thìđang rên rỉ một cách thống khổ nhưng lại có chút vui sướng.

“Aaa..ư…ưm….”

Hai tay Mạc U đã không thể chống đỡđược nữa, y úp mặt xuống giường, mông vẫn nhếch lên cao đón nhận từng cúđâm vào của hắn. Vai, gáy và cả mông y đã bị hắn cắn ứa máu, phân thân phía dưới đã trướng to nhưng y không dám tháo ra, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt nhưng vẫn cố gắng xoay mông giúp hắn tận hứng. Sở Thần thô bạo ác liệt như vậy làm y có chút ủy khuất lại có chút mừng rỡ— càng mạnh bạo càng chứng minh hắn yêu y càng nhiều nha!

Ước chừng một canh giờ, Sở Thần áp chặt hạ thể vào mông y, mạnh mẽ bắn tinh. Cả người Mạc U co giật mạnh, cong người hứng lấy những dòng tinh của hắn.

Qua một hồi lâu, Sở Thần mới rút phân thân ra, biến lại hình người, với tay lấy một nút gỗ bịt chặt cái lỗ nhỏ của y lại.

“Thần…. cho ta bắn.” Vô lực xoay đầu lại nhìn Sở Thần, Mạc U yếu ớt nói. Y nhịn đến sắp hỏng rồi.

“Cầu ta, bảo bối.” Vừa nói vừa vuốt ve lên xuống phân thân bé bỏng đang cần bộc phát kia

“Cầu… cầu ngươi, phu quân.”

“Ngoan.” Sở Thần tháo dây buộc, một dòng dịch trắng tràn ra. Mạc U liền gục xuống giường.

Sở Thần cắn vài quả Y La rồi cúi đầu mớm vào miệng y, dòng nước ngọt.lịm chảy vào cuống họng khô rát khiến Mạc U cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Tham lam mút lấy môi Sở Thần, y muốn nhiều hơn.

“Yêu tinh này…” mắng khẽ một tiếng, Sở Thần dùng miệng đút y thêm vài quả, sau đó lạnh giọng nói:

“Khỏe rồi, vậy tiếp tục nào.”Đưa phân thân đã mềm nhũn của mình đến bên môi Mạc U, ra lệnh: “Ngậm nó.”

Do lần ăn đau vừa rồi, Mạc U ngoan ngoãn trườn dậy, há miệng ngậm lấy dục vọng của hắn. Phía sau bị trướng đầy có chút khó chịu. Mùi xạ hương xông thẳng vào mũi, cả vị tanh tưởi đọng lại trên đó làm y nhả ra

“Ọe…ọe….khụ khụ….”

Áp chế bớt cảm giác buồn nôn, y vội vàng cho thứ kia vào lại miệng, nhớ lại những hình ảnh Lạc Ô cho y xem trước kia, Mạc U chậm rãi phun ra nuốt vào dục vọng của Sở Thần. Cảm giác phân thân trong miệng lớn thêm một vòng thì vui mừng đẩy nhanh tốc độ. Khối thịt trong miệng càng ngày càng lớn, Mạc U đã chỉ có thể ngậm lấy phân nửa, cộng thêm thể mao của hắn chỉa vào mặt khiến y khó chịu nhưng vẫn cố cửđộng lên xuống.

Sở Thần nhìn đôi môi sưng đỏ bóng lưỡng cật lực hầu hạ mình, mặc dù lần đầu có hơi trúc trắc, răng nanh đôi lúc cạ vào chỗ yếu hại của hắn nhưng Sở Thần vẫn cảm thấy hưng phấn vô cùng.

Rút phân thân ra khỏi miệng y, cầm lấy vỗ thật mạnh lên má y vài cái, rồi lại thô bạo nhét vào. Sở Thần nắm lấy tóc Mạc U, tự mình chuyển động ra vào, ép y phải há miệng thật lớn, đẩy mạnh vào sâu cuống họng y, cứ thế vài lần thì dừng lại, lệnh nói

“Bảo bối, cái miệng phía dưới của ngươi hết chỗ chứa rồi, đành phải nhờ cái miệng nhỏ nhắn này vậy, mút mạnh một chút, ta muốn bắn vào đây.”

Mạc U có chú khó thở nhưng vẫn nhu thuận nghe theo, mút mạnh vài cái thì một dòng dịch thể phóng sâu vào cuống họng y. Không thể tránh đi, y đành phải cố gắng nuốt xuống, nhưng căn bản không thể nào nuốt hết vào được, dịch thể tràn ra ngoài khóe môi cực kỳ mỹ.

“Khụ khụ khụ….”

Sở Thần vuốt lưng y, bất ngờ bế bổng ý lên ngậm lấy môi y. Hôn hết sức dịu dàng, giống nhưác thú vừa rồi không phải hắn vậy.

“Ư~~~” Mạc U hơi cựa người, động phải nút gỗ phía dưới lập tức rên rỉ ra tiếng. Lại nghe hắn thấp giọng cười, nói:

“Vi phu chưa no nha bảo bối, nhưng phía dưới ngươi đầy rồi, vậy nên phải rửa sạch đi đã.” Nói xong liền bế y xuống ôn tuyền.

Tắm rửa sạch sẽ xong, Sở Thần lau khô người y, mặc vào cho y một chiếc áo choàng lông lớn, nhưng lại không cho y mặc quần. Mạc U thẹn đỏ mặt trừng hắn một cái. Không biết hắn lại muốn làm gìđây.

“Ăn cơm trước đã, hay ngươi muốn tiếp tục luôn?”

“Ăn cơm, ta đói.”

Phì cười một tiếng, Sở Thần bưng hạp cơm lại, múc cháo ra đút y ăn. Do quá mệt, y ăn liền hai chén. Sở Thần ngồi bên cạp ngô nướng nhìn y no nê rồi nằm ườn ra xoa bụng, cười cười, bước lại giúp y xoa xoa.

………….

Đã hai ngày trôi qua, Sở Thần như một con dã thú đói khát không ngừng đòi hỏi, tác cầu trên cơ thể Mạc U. Qua những lần làm tình, hắn biết cơ thể y tuy gầy yếu nhưng dẻo dai, sức chịu đựng lại hơn người, cộng thêm quả Y La hỗ trợ, cho nên hắn càng ngày càng không cố kỵ, càng làm càng mạnh bạo. Mà Mạc U nhu thuận lại như chất kích thích khiến hắn càng thêm cuồng dã.

Hiện tại, Mạc U đang đứng thẳng chống tay lên vách đá, chân dang rộng ra, cong người chổng mông tự mình đưa đẩy khối thịt to lớn của Sở Thần ra vào trong cơ thể. Miệng không ngừng rên rỉ

“Ư…ưm…ư…”

“Xoay mông mạnh lên, đã cho ngươi nghỉ ngơi một đêm rồi thì nên dùng sức một chút.” Vỗ mạnh mông y, Sở Thần xấu xa hỏi: “Thoải mái không, bảo bối?”

“Thoải mái…ưm….lớn quá…ư…” Mạc U trải qua điều giáo ngoãn ngoãn thành thật trả lời. Những lời đãng khiến y ngượng chín mặt. Cố gắng lắc mông cho hắn tiến vào sâu thêm. Phân thân của y đang bị cột chặt để không tiết ra quá sớm.

“Ngoan thật.” Khen một câu, Sở Thần rút ra, lệnh nói: “Xoay người quỳ xuống.”

Biết hắn muốn gì, Mạc U xoay người lại, quỳ xuống, vươn đầu lưỡi liếm lộng dục vọng của Sở Thần, sau đó há miệng thật to phun ra nuốt vào. Nước mắt tràn trề trên gương mặt nhỏ nhắn.

Đứng yên cho y hầu hạ, khi sắp tới cao trào, hắn mạnh mẽ nâng mông y lên, cắm vào phóng ra bên trong.

Trong bụng y không biết đã chứa bao nhiêu dịch thể của hắn nữa, nhưng mật huyệt vẫn co bóp như muốn hút cạn hắn.

Lôi phân thân ra, Sở Thần dùng nút gỗ bịt kín lại. Mỗi lần bắn vào hắn đều giữ lại bên trong một lúc rồi mới tháo ra. Không chỉ Mạc U, Sở Thần cũng muốn sớm có một đứa nhỏ của hắn và y. Cho nên hắn càng phải tích cực cày cấy hơn nữa.

Mạc U nằm rạp dưới mặt đất bình ổn hô hấp, thấy hắn đưa phân thân đẫm tinh trước mặt mình, ngoan ngoãn há miệng mút sạch.

Sở Thần khom người bế y đặt lên giường, hôn lên môi y một chút rồi cúi người tháo dây buộc trên phân thân y ra, ngậm lấy nó liếm hút. Động tác cực kỳ dịu dàng hầu hạ y tiết ra những giọt tinh hoa cuối cùng.

“Xong rồi?” Thoải mái nằm trên giường, Mạc U mở to mắt nhìn Sở Thần.

“Ừ, hôm nay tha cho ngươi, cực khổ rồi bảo bối.”Ôm y vào lòng, Sở Thần vuốt ve mấy vết sẹo trên khắp cơ thể y “Đau không?!”

“Ừm, đau nhưng… ta thích.” Hai tiếng cuối cùng nhỏ như muỗi, Mạc U đỏ bừng mặt, xấu hổ vùi đầu vào lòng hắn, nghe hắn cười thì há miệng cắn hắn một phát, khẽ mắng: “Bại hoại.”

Đưa tay xoa bụng y, Sở Thần cười lớn.

hương :

Bảy ngày bảy đêm

———

Một lần nữa mở mắt ra, Mạc U thấy mình đã quay về nhà từ lúc nào. Nằm trên chiếc giường êm ái ấm áp, y thửđộng thân, nào ngờ cơ thểđau nhức như rục rã ra làm y đành phải ngoan ngoãn nằm yên.

Không biết Sở Thần đãđi đâu rồi nha!! Bất chợt nhớ tới mấy ngày mấy đêm cuồng hoan trong hang động, cả người y liền biến thành con tôm luộc. Phía sau y tê dại đau nhức, còn có chút trướng đầy giống như Sở Thần vẫn còn đang ở bên trong vậy. Cúi đầu nhìn xuống người, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ— thê thảm.

Trước ngực bị tàn phá nặng nề, tím xanh khắp người, bụng với đùi non bị hắn cắn chi chít sẹo. Tuy đáng sợ nhưng được nhìn thấy một mặt khác của Sở Thần khiến y có chút vui sướng. Hắn điên cuồng vì y nha!!!

Khi Sở Thần bước vào thì bắt gặp vật nhỏ của hắn đang ngây ngốc khúc khích cười. Lúc hoan ái thì kiều mị, ngọt ngào, bây giờ lại ngốc trở lại rồi.

“Hưng phấn như vậy? Chúng ta tiếp tục?” Nâng cằm y lên, Sở Thần tà tà nói.

Nghi hoặc nhìn nhìn Sở Thần, vật nhỏ ngu ngốc nào đấy không biết sống chết, ngây thơ thốt ra một câu

“Ngươi còn cương được?”

Vốn chỉ muốn trêu y nào ngờ khả năng sinh lý bị nghi ngờ, đầu sói nào đóđen mặt nhào tới, cười lạnh

“Ngươi thử là biết vi phu được hay không được, ngu ngốc.”

Hậu quả của việc nghi ngờ và chứng minh là Mạc U phải nằm liệt cả tháng trời trên giường.

.

……..

.

“Thần, chúng ta qua thăm Lạc Ôđi.”

Bưng chén canh gà húp một ngụm, thoải mái híp mặt lại, Mạc U sực nhớ ra gìđó quay sang nói với Sở Thần.

Thấy trời dần sang xuân cũng đã bớt lạnh, Sở Thần nghĩ một chút gật đầu đồng ý.

Điền Ưu nhận lấy con cá chép to trên tay Sở Thần, gật đầu cảm ơn, Lạc Ô thì vác bụng bầu nhanh chóng kéo tay Mạc U vào trong phòng trò chuyện. Hơn hai tháng nay hắn đã không gặp y rồi.

“Hỏng hết rồi!” Chọt chọt vùng cổ chi chít vết bầm tím của y, Lạc Ô cười cười chọc ghẹo. “Xem ra ngươi đã có một kỳ nghỉđông vui vẻà nha~”

Mạc U đỏ bừng mặt, túng quẫn quay mặt đi không dám nhìn Lạc Ô. Đổi lại là một tràng cười khiếp đảm của hắn.

“Muốn sờ thử không?” Thấy y cứ nhìn chằm chằm bụng mình, Lạc Ô hỏi.

“Muốn.” Khẽđưa tay chạm vào phần nhô ra trên bụng Lạc Ô, Mạc U càng thêm ước ao.

“Đợi ta một chút,” bỗng Lạc Ôđứng dậy, lấy ra một cái hộp đưa cho y “Cho ngươi, đây là bí quyết mẫu thân ta truyền lại.” Mẫu thân hắn chính là một á chủng.

“Bí quyết???” Nhìn những hạt thủy châu màu đen trong hộp gỗ, Mạc U hỏi lại

“Đúng vậy, dùng thứ này, hoan ái liên tục bảy ngày, một tháng sau nhất định thụ thai.” Lạc Ô thần thần bí bí giải thích.

Nhận lấy chiếc hộp gỗ trên tay Lạc Ô, Mạc U ngây người ra “Thật sao?”

“Thật, ngươi về thử là biết. Chỉ sợ ngươi chịu không nổi thôi.” Có kẻ nào đó gian tà cười nói.

Mạc U ngây thơ bị người nào đó dụ dỗ, trong lòng thầm hạ quyết tâm phải cố tẩm bổ thân thể. Chỉ là nếu y suy nghĩ cẩn thận sẽ phát hiện ra lỗ hổng — nếu linh nghiệm vậy sao Lạc Ô không dùng mà phải đợi mất hai năm mới có thai. Ai……

.

.

.

Những ngày sau đó, dưới con mắt khó hiểu của Sở Thần, Mạc U ra sức ăn thật nhiều. Lúc đầu Sở Thần còn có chút nghi hoặc, nhưng sau nửa tháng thấy y có da có thịt hơn, hắn chẳng nghĩ nhiều nữa, chỉ chuyên tâm nấu thật nhiều món ngon vỗ béo vật nhỏ của hắn.

Mùa đông lạnh giáđã tan biến, khí trời vào xuân ấm áp, trong lành. Muôn hoa đua nhau khoe sắc, vạn vật tràn đầy sức sống. Mọi người trong thôn bắt đầu tất bật sửa soạn nhà cửa đón xuân.

Sở Thần đi ra hang lương thực kiểm tra lại, cảm thấy đủ sức dùng trong nửa tháng nữa thì hài lòng. Bưng tô canh cá bước vào phòng, vừa vào tới thì bắt gặp vật nhỏ của hắn đang ngồi trên giường cặm cụi đọc đọc xem xem gìđó, có vẻ rất bí mật. Đặt tô canh xuống bàn, Sở Thần nhẹ nhàng đi đến sau lưng y nhìn thử.

“Vật nhỏ đãng, nửa tháng rồi không chạm vào ngươi, muốn lắm rồi à?”Đúng là nửa tháng nay y lấy lý do muốn bồi bổ sức khỏe không cho phép hắn chạm vào mình, cự tuyệt hắn cầu hoan, hại hắn nhịn đến khổ sở.

Mông bị bóp mạnh làm cho Mạc U giật nảy người, nghe Sở Thần nói vậy thì xấu hổ vô cùng. Vội vàng xoay người lại giấu ‘bí kíp’ của Lạc Ô ra sau lưng, cười ngượng:

“Không phải… là….là…”

“Chuyện gì? Đến cả phu quân mà ngươi cũng muốn giấu à?” Sở Thần nhíu mày, trầm giọng ép y phải nói ra.

“Không phải, là thế này….”

Lúng túng kể hết ra những gì Lạc Ô chỉ, Mạc U đỏ mặt cúi đầu len lén liếc trộm Sở Thần.

Sở Thần nhìn mấy viên mọng nước màu đen trong hộp gỗ cầm một viên đưa lên mũi ngửi — chỉ là một loại tinh dầu côđặc có tác dụng bôi trơn, lại nghe câu chuyện hoang đường kia, cau mày không nói gì cả. Bảy ngày bảy đêm hoan ái? Có ngốc cũng phải nghe ra điều vô lý trong đó. Hắn bắt đầu có chút không hiểu Mạc U vì sao lại muốn cóđứa nhỏ như vậy

Quỳ trước mặt Mạc U, nâng mặt y lên nhìn mình, Sở Thần ôn nhu hỏi:

“Ngươi không tin ta?”

“Không phải, ta tin ngươi, nhưng mà….” nhỏ giọng trả lời hắn, y thoáng dừng lại, những bất an trong lòng như nước vỡ bờ tràn ra thành những tiếng nức nở không kìm được: “Hức….hức… nhưng ta sợ một ngày nào đó ngươi sẽ rời khỏi thế giới này như người từng đến vậy… ta chỉ muốn có gìđó ràng buộc chúng ta lại với nhau… ta biết ngươi rất tốt với ta, rất yêu ta, nhưng ta vẫn cứ nhịn không được mà lo sợ… hức… Thần, ta rất yêu ngươi nha.”

Dịu dàng vuốt ve mái tóc vật nhỏđang chôn đầu vào ngực hắn nức nở, nghe y nói ra lời yêu, Sở Thần cảm giác những giọt nước mắt nóng ẩm của y thấm qua lớp vải, chảy vào tim hắn — bỏng rát, nhức nhối nhưng cũng rất ấm áp.

Vật nhỏ ngu ngốc này, bảo bối của hắn, hắn không ngờ y lại có nhiều bất an như vậy. Tự trách mình, Sở Thần đưa tay lau đi những giọt lệ lo sợ kia, hôn nhẹ lên trán, mũi rồi dừng lại trên đôi môi phấn hồng. Sở Thần hôn rất chuyên tâm, rất ôn nhu, như muốn vỗ về an ủi y. Rời khỏi môi Mạc U, Sở Thần nắm lấy tay y đặt lên vị trí trước ngực mình

“Bảo bối, cảm nhận được không? Nơi này chỉ vì ngươi mà sống, ngươi nói xem nếu rời khỏi ngươi nó sẽ còn đập nữa không?”

Nhìn vào cặp mắt đỏ hoe, Sở Thần mỉm cười, nói tiếp:

“Ta không phải đã nói rồi ư, cảđời này ta sẽ quấn chặt ngươi cho đến chết…”

“Xui xẻo, không được nói bậy.” Mạc U nghe đến chữ chết liền bịt miệng hắn lại, không cho hắn nói nữa “Là ta lo nghĩ lung tung, ta tin ngươi mà! Nhưng ngươi không muốn đứa nhỏ sao?”Đôi mắt to tròn mở to hồi hộp nhìn hắn.

Sở Thần bật cười, liếm lên ngón tay y, gặm gặm mấy cái mới thả ra, vỗ nhẹđầu y mấy cái, nói: “Ngươi đã là ràng buộc cảđời của ta rồi, đứa nhỏ ta đương nhiên muốn, bởi vìđó là do ngươi sinh cho ta, hiểu không?”

Ngẫm ngẫm lại từng chữ trong lời nói của hắn, hai mắt Mạc U nóng bừng lên, ôm chặt lấy Sở Thần. Có một người xem mình là tất cả của hắn, yêu hết mọi thứ thuộc về mình, y còn đòi hỏi gì nữa, gặp được hắn là niềm hạnh phúc nhất đời của y. Môi nở một nụ cười ấm áp, giờ phút này trong lòng y chỉ có ngọt ngào chiếm giữ mà thôi.

Một lúc sau, y ngẩng đầu lên nhìn Sở Thần, ngượng ngùng nói khẽ: “Vậy ngươi không muốn bảy ngày bảy đêm hoan ái sao?”

Lần này đến phiên Sở Thần ngẩn người, khó tin nhìn y. Vật nhỏ nhà hắn tháo gỡ lệnh cấm cho hắn ư? Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Sở Thần khàn giọng cảnh báo: “Ngươi biết ta thích cuồng hoang?”

Mạc U đỏ mặt gật gật đầu, qua mấy lần ân ái, y đã nhận ra điều này.

“Vậy lúc đó mọi chuyện đều phải nghe theo lời ta, không được làm trái ý, cũng đừng khóc bảo ta dừng lại, được chứ?”

“Ừm.” Xấu hổ gật đầu, Mạc U đỏ mặt đáp ứng.

Cười tà một tiếng, Sở Thần bưng tô canh qua, múc cho y một chén, nói:

“Bảo bối, ăn đi, bảy ngày bảy đêm tới phải để ngươi chịu khổ rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio