Sáng hôm sau, Mạc U dậy từ rất sớm nướng thỏ– bữa sáng của y và cẩu đầu, một đêm suy nghĩđã khiến tâm tình y tốt hơn một chút, tinh thần thoạt nhìn cũng phấn chấn như trước. Nhưng quầng thâm ở mắt thì không cách nào che giấu được.
Hay mình không đưa Cẩu đầu đi, không ai lại vào giữa rừng không hiu quạnh này để tìm nó, như vậy nó sẽ mãi sống với y? Không được, đêm qua đã quyết tâm rồi cơ mà, y không thể cứđắn đo mãi như vậy.
Cắn xé lấy một đùi thỏ, Sở Thần im lặng thong thảăn sáng, ánh mắt như có như không đảo qua vật nhỏđối diện. Thấy y cứ ngồi đơ ra, không chịu động đũa thì bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi. Nếu Sở Thần không hiểu sai thì hình như người sắp bị bỏ rơi là hắn, sao vật nhỏ này lại rối rắm như vậy chứ!? Huống chi hắn không có khả năng rời khỏi và… cũng không muốn rời khỏi.
Trong bầu không khí rối rắm ấy, bữa sáng rất nhanh chấm dứt. Sở Thần đứng yên nhìn Mạc U bận bịu xếp thỏ rừng, cá vào trong một cái bao cột chặt lại. Sau đó thấy y đứng nhìn chằm chằm con hươu nhỏ, vẻ mặt khó xử, tựa hồ không biết làm sao để vác con hươu này đi. Bộ dạng vật nhỏ cau mày, cắn cắn môi vô cùng đáng yêu thật khiến người ta nổi thú tính mà. Sắc lang nào đấy vừa quan sát vừa chép miệng.
Mạc U hoàn toàn không đểý tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống y ở bên cạnh, hiện tại y đang cực kỳđau đầu. Cá và thỏ thì y có thể cho vào bao mà vác ra chợ, nhưng còn con hươu này thì sao đây? Y vác không nổi nha… không hiểu hôm đó cẩu đầu sao có thể tha nó về tận đây cơ chứ?! Thôi thìđể nó lại vậy, số cá và thỏ này cũng đãđủđổi về nửa bao gạo rồi, hươu con thì chiều nay qua nhờĐiền Ưu bán giùm vậy. Suy nghĩ thấu đáo, Mạc U nhanh chóng vác bao lên vai, cất tiếng gọi “Chúng ta đi thôi, cẩu đầu.”
Sở Thần đi theo phía sau, được một đoạn nhỏ thì chạy đến bên cạnh Mạc U, dùng đầu húc húc chân y, ý muốn bảo y để hắn khiêng bao thú cho. Nhưng người kia hiển nhiên không hiểu được ý của hắn, chỉ vươn tay xoa đầu hắn, khẽ cười: “Ngoan nào, chúng ta đi mau cho kịp phiên chợ.” Nói xong liền cắm cúi đi nhanh. Bất đắc dĩ, Sở Thần chỉđành đuổi theo y.
.
.
Mất nửa canh giờ, cả hai mới đến được tới chợ. Ở thôn Thác Thủy, hằng tháng chỉ diễn ra ba phiên chợ, hôm nay là phiên chợ cuối cùng. Ở tinh cầu này, mọi người không sử dụng tiền, chỉ dùng thức ăn trao đổi với nhau, hoặc những nhà giàu có thì dùng bảo thạch, vàng bạc đểđổi lấy thứ mình cần.
Vừa đặt chân đến, Mạc U và Sở Thần rất nhanh được mọi người chúýđến. Mạc U bị họ săm soi vì hầu hết mọi người trong thôn đều biết y là một á chủng, đã vậy còn có tin đồn rằng y yếm hại chết phụ mẫu mình, cho nên ánh mắt mọi người nhìn y không hề mang theo chút cảm tình nào.
Người ta thường nói miệng lưỡi thế gian đáng sợ, thật không sai. Mạc U cúi gầm mặt, bờ môi bị y cắn mạnh muốn ứa máu, mặc dùđây không phải lần đầu tiên nhưng mỗi lần nghe thấy bọn họ bàn tán về mình Mạc U đều không nhịn được màđau thắt lòng, vết sẹo bên má trái cũng tự dưng đau rát lên. Nếu không phải muốn tìm chủ nhân cho cẩu đầu, y đã không đến đây. Kể từ lần đi chợ nhục nhã cách đây ba năm, y chưa từng đặt chân vào bất kỳ phiên chợ nào nữa, bình thường đều là qua nhà Lạc Ôđổi gạo. Cố gắng lờđi ánh mắt của những người xung quanh, y bước nhanh tới chỗ lão Tôn, nhà nhiều lúa gạo nhất thôn, đặt bao thú xuống “Tôn lão, ta muốn đổi gạo.”
Lão Tôn nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, nhíu nhíu mày, lại nhìn số cá với thỏ rừng trong bao, âm thầm tính toán, rất nhanh liền kêu người nhà khiêng nửa bao lúa nhỏ ra, vẻ mặt chán ghét nói: “Đây, cầm đi.”
Nhìn nửa bao lúa nhỏ trước mắt, Mạc U ngây người, y không thể giã lúa thành gạo, cắn răng nhỏ giọng chất vấn: “Sao lại là lúa? Số cá và thỏ này không ít…”
Chưa kịp để y nói hết câu, lão Tôn nóng nảy cắt ngang: “Chỉ có nửa bao lúa, không chịu thì cút đi, đừng cản trở người khác buôn bán, đồá chủng bẩn thỉu.”
Mọi người xung quanh nghe thấy lời lão ta thì bâu lại chỉ trỏ, nhỏ to đồng tình với lão. Uất ức cúi chặt đầu, hai mắt lên men, Mạc U gắng gượng kiềm chế không cho nước mắt chảy ra, móng tay đâm vào lòng bàn tay rỉ máu tự lúc nào y cũng không hề hay biết. Giờ khắc này y thật sự không muốn ởđây thêm một chút nào nữa. Có lẽ y chỉ thích hợp với rừng sâu hoang vắng mà thôi.
Cúi người, toan nhận lấy nửa bao lúa ít ỏi kia rồi nhanh chóng rời đi nơi này, nhưng khi cánh tay y chưa chạm vào thìđã bị một bàn tay to lớn chặn lại. Ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy một nam nhân vô cùng anh tuấn đang cau mày nhìn y. Người nọ rất cao, mái tóc màu xám tro tùy ý cho gió thổi phất phơ, đường nét gương mặt góc cạnh có chút cao ngạo, lại ẩn chứa sự lãnh khốc, cuồng dã. Đôi mắt dài sắc nhọn màu bạc ngập tràn sát ý nhìn y một hồi rồi quay đầu nhìn thẳng vào lão Tôn, ném một con hươu xuống dưới chân, mở miệng, giọng nói từ tính lúc này đây tựa hồân ẩn lửa giận.
“Một bao gạo.”
Đối diện trực diện với nam nhân kia, bất giác sau lưng lão Tôn ướt đẫm một mảng lớn. Thật đáng sợ, đôi mắt đó như muốn xuyên thẳng qua người lão vậy… vội vàng sai người khiêng một bao gạo lớn ra, lão cẩn trọng nói:
“Đây là một bao gạo, cảm ơn đã ghé qua, lần sau gặp lại.”
Nam nhân hừ một tiếng, sau đó chồng bao gạo và cả bao thú của Mạc U lên vai, một tay đỡ lấy, tay còn lại nắm chặt lấy tay Mạc U, kéo y xuyên qua đám đông tiến vào rừng. Trước khi đi còn không quên đảo mắt nhìn một vòng. Bịánh mắt bén nhọn của hắn đảo qua, mọi người xung quanh không khỏi rùng mình, tựđộng tản ra, tiếp tục phiên chợ. Dù hơi sợ nhưng ai cũng tò mò về nam nhân anh tuấn khí phách kia.
Duy có một cặp mắt kinh nghi vẫn dõi theo bóng dáng hai người kia mãi đến khi chỉ còn là một chấm mờ.
.
.
Mạc U ngây ngốc mặc nam nhân kia kéo đi, sau một lúc lâu thì bừng tỉnh hốt hoảng vội vàng giật tay ra khỏi bàn tay của người nọ, nhưng không tài nào rút tay vềđược, khẽ liếc mắt nhìn hắn, cảm nhận được hắn đang tức giận thì cúi đầu thật thấp, để mặc người nọ thô bạo lôi y đi. Y không biết hắn là ai, càng không biết hắn muốn gìở y, tuy đôi mắt bạc kia khiến y có chút quen thuộc, nhưng sao cũng được, y có gìđể mất nữa chứ. Ngay cả cẩu đầu cũng không thấy đâu, có lẽ nóđã tìm được nhà của nó. Lại nhớ tới những lời ban nãy của mọi người, rốt cuộc không nhịn được nữa từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Nam nhân kia, cũng chính là Sở Thần đang cực kỳ tức giận. Vốn hắn vừa đặt chân đến chợ thì thấy có người tò mò không hiểu sao lại có một con chó to lớn như vậy. Cảm thấy không ổn, lỡđể cho tên thợ săn nào đó nhận ra hắn là sói hoang thì sẽ rắc rối to. Nếu là trước kia Sở Thần không ngại giết chết vài tên nhưng hiện tại hắn chỉ muốn yên bình bên cạnh vật nhỏ của hắn, cộng thêm nới đây không còn là thế giới kia nữa, vậy nên hắn quay về rừng, biến thành hình người sẵn tiện vác hươu đến cho Mạc U luôn. Ai ngờ, khi vừa đến nơi thì bắt gặp vật nhỏ của hắn bị một đám người hiếp đáp. Có biết hắn phải kiềm nén xúc động bạo sát lũ người đó biết chừng nào để dẫn y đi.
Cố gắng bình ổn sát ý trong lòng, đôi ngươi sắc bạc dần trở về nét lãnh đạm thường ngày, cảm thấy đãổn, lúc này Sở Thần mới cúi đầu nhìn Mạc U. Thấy y cúi thấp đầu, lại nhìn cánh tay nhỏ gầy như muốn đứt gãy trong tay mình, hắn vội vàng dừng lại, đặt hai bao trên vai xuống đất, quỳ xuống trước mặt y, nhẹ nhàng xắn tay áo y lên, một mảng bầm đỏđập vào mắt hắn, lại gỡ bàn tay siết chặt rỉ máu phía dưới ra. Sở Thần vừa đau lòng vừa ân hận, không chút chần chờ cúi đầu liếm sạch vết máu rồi hôn nhẹ xung quanh vết bầm kia.
Đang chìm đắm trong sựđau buồn, bỗng nhiên Mạc U cảm giác cánh tay được thả lỏng, ngay sau đó có gìđó mềm mềm chạm vào, rất dịu dàng. Mạc U ngước nhìn liền sững sờ, quên cả khóc, khuôn mặt đãđỏ nay càng đỏ hơn, tựa hồ muốn xuất huyết vậy, người kia… người kia… cư nhiên hôn y nha. Hoảng loạn cuống quýt đẩy Sở Thần ra, thấy hắn ngã xuống mặt đất thì lúng túng hồi lâu sau đó quay người bỏ chạy.
Sở Thần ngồi bệt dưới mặt đất nhìn bóng dáng nhỏ béđang vội vã trốn đi, lại nhớđến gương mặt đỏ au của y, liếm liếm môi.
Làm sao đây, hắn ngày càng cảm thấy đói rồi…