“Ngươi là ai? Sao ngươi lại ởđây? Chúng ta từng gặp nhau rồi à?” Vừa ngồi xuống lớp rơm, ngay lập tức Mạc U đã hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vệt hồng vẫn chưa phai.
“Sở Thần.”
“Hở?”
“Ta tên là Sở Thần.” Sở Thần khẽ cười, nhìn vào mắt y, cốýđè thấp giọng ra vẻái muội nói tiếp: “Chúng ta đã ngủ chung, tắm chung hơn tháng nay, ngươi nói xem hai ta như vậy có gọi là quen biết nhau hay không?”
Một lần nữa đối diện với cặp mắt kia, Mạc U bối rối quay đầu đi, nhưng khi nghe tới câu sau của hắn, y đỏ chín mặt vội vàng phản bác:
“Nói bậy!! Ta… ta… chưa… từng gặp ngươi, sao có thể… như vậy.”
“Định chối bỏà? Ưm xem nào… Trên vai trái ngươi có một vết sẹo hình chữ thập nhỏ, bên eo phải có hai chấm tròn nhỏ màu son, còn ở dưới mông…Ưmmmmm” Sở Thần mặt không đổi sắc ung dung nói ra những bằng chứng chứng minh lời nói của mình, nhưng chưa kịp nói hết câu thìđã bị một bàn tay nhỏ nhắn bịt chặt miệng lại.
“Ngươi…đừng nói nữa.” Không hiểu tại sao người nọ lại biết những đặc điểm trên cơ thể y, càng nghe mặt càng nóng lên, Mạc U vội vã chồm tới chặn miệng hắn lại, không cho hắn tiếp tục “Sao ngươi… lại biết?”
Rõ ràng y chưa bao giờ gặp hắn chứđừng nói chi đến việc tiếp xúc với hắn, nhưng sao người nọ lại có thể kể ra những đặc điểm kia. Hơn một tháng nay, y không hề bước chân ra khỏi khu rừng này, bên cạnh y chỉ có Lạc Ô thỉnh thoảng ghé chơi, ngoài ra đâu còn ai hết… A, còn có…
‘Xoẹt’ một tiếng, trước mặt bỗng lóe sáng, Mạc U liền đưa tay che mắt lại. Qua một lát, cảm thấy bên má trái có vật gìđó mềm mềm ươn ướt liếm lên, Mạc U cả kinh trợn mắt nhìn, cả người cứng ngắc.
Trước mặt y cư nhiên là… là Cẩu đầu. Nhưng cẩu đầu không phải đãđi rồi sao?!?! Sao lại… Còn người kia đâu?!!… Nhưng khi não bộ y chưa kip xoay chuyển thì bỗng nhiên bên tai nghe được tiếng nói vang lên:
“Như thế này thì quen đúng không?”
Giọng nói này là của… Mạc U đảo mắt nhòm xung quanh, bên trong hang đá trừ bỏ y và cẩu đầu ra thì không có ai nữa cả. Vậy thì….
Như nghĩ tới điều gì, Mạc U đưa mắt nhìn cẩu đầu, bộ lông xám tro kia, còn cóđôi mắt…đôi mắt vốn dĩ màu xám nay lại biến thành màu bạc. Hết thảy đều giống…
Ngay khi Mạc U ngẩn người chìm vào mớ suy luận rối rắm của mình, Sở Thần đã biến lại hình người, nằm dài bên cạnh y trên lớp đệm rơm quen thuộc. Thở dài một hơi, chưa bao giờ hắn cảm thấy nhớ cái giường Kingsize kiếp trước của mình như vậy. Có lẽ ngày mai hắn phải đóng một cái giường, ngủ dưới đất thế này không tốt cho sức khỏe. Hắn thì sao cũng được, nhưng vật nhỏ của hắn thì khác.
“Này ngốc, hỏi xong rồi thì ngủđi, khuya rồi.” Nhổm người dậy, Sở Thần lấy ngón tay chọt chọt má Mạc U. Xúc cảm mềm mại trên đầu ngón tay truyền đến, nhướn nhướn mi, không chút đắn đo, Sở Thần nhoài người cắn nhẹ một cái lên má y. Nhận thấy vật nhỏ khẽ rùng mình thụt lùi về sau, Sở Thần giật mình, dường như hắn đã quá vội vàng, quên mất Mạc U chưa tiếp nhận hắn. Toan lên tiếng giải thích thì nghe thấy y nhỏ giọng mếu máo:
“Cẩu tinh đại thần, ta làá chủng, thịt ta bẩn lắm, ngài… ngài đừng ăn ta nha…”
Cẩu tinh?!!! Vật nhỏ này suy nghĩ cả buổi cuối cùng rút ra kết luận hắn là cẩu tinh. Sở Thần dở khóc dở cười, lại nghe y tự ti với thân phận á chủng như vậy, Sở Thần cảm thấy thật khó chịu.
“Ngươi nghĩ ta là cẩu tinh, hử?!” Vươn tay nâng cằm y lên, cưỡng chế bắt y phải nhìn thẳng vào mắt mìn.
“Không phải sao…” Mạc U rũ mi, không dám nhìn vào đôi mắt kia, đôi mắt xinh đẹp ấy khiến y hoang mang, giọng ngày càng nhỏđi, hắn là Cẩu đầu, chó biến thành người không phải yêu quái thì là gì. Hèn chi cẩu đầu lại có thể biến lớn chỉ trong một đêm, lại còn bắt được rất nhiều con mồi, bởi vì nó vốn dĩ không phải một con chó bình thường mà là cẩu tinh nha.
“Ngu ngốc.” Tuy mắng nhưng giọng nói lại mang theo ý cười. “Ta là người sói”
“Người sói?” Là gì nha? Vật nhỏ nào đấy quên mất mình đang sợ, tròn mắt hỏi.
“Ta từ nơi khác tới, đơn giản là một con người có thể biến thành sói, hiểu chưa?”
Thấy Mạc U gật đầu lại lắc đầu, nhìn màu tối đen như mực ngoài hang, Sở Thần bất đắc dĩ dứt khoát kéo y nằm xuống bên cạnh, để y gối đầu lên cánh tay mình, tay kia đặt trên eo y, không cho y kháng cự, nhẹ giọng nói:
“Tóm lại, ngươi nhặt được ta thì ta là của ngươi, ta sẽ không hại ngươi, về sau ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta để ta bảo vệ ngươi, chăm sóc ngươi, được không?”
Cảm nhận được hơi thởấm áp của hắn trên đỉnh đầu, nghe được những lời hắn nói hốc mắt Mạc U không tự chủđược đỏ lên. Mạc U mắng bản thân mình yếu đuối, chỉ vì một câu nói của hắn mà lại cảm động như thế. Nhưng đã bao lâu kể từ ngày phụ mẫu mất đi y mới lại được nghe có người muốn bảo vệ mình, chăm sóc cho mình. Suốt mười năm nay, ngoại trừ sự khinh bỉ, cay nghiệt của mọi người, chưa từng có ai ôn nhu với y như vậy. Phút chốc, y thật sự muốn đồng ý với người nọ. Nhưng một á chủng như y xứng sao? Hắn nói hắn từ nới khác đến, có lẽ hắn chưa hiểu rõ về nơi đây nên mới nói như thế. Ở bên cạnh một á chủng, lại là một á chủng xấu xa yếm chết phụ mẫu mình như y thì chỉ có thể lãnh lấy khinh ghét của người đời mà thôi. Y không thể hại hắn… hít sâu một hơi, Mạc U đáp lời hắn:
“Nếu như là… trảơn thì ngươi đã trả hết rồi. Thật đấy, hơn một tháng qua ngươi đã giúp ta rất nhiều, ngươi không cần phải…” Mạc U đưa tay đẩy đẩy cánh tay bên hông mình ra, nhưng đổi lại là siết chặt hơn, bất lực, y đành phải nói tiếp: “Ngươi không nhất thiết phải ở trong rừng sâu này, ở bên ngoài thích hợp với ngươi hơn…”
“Rồi sao?” Giọng nói lạnh băng, không nghe ra tình tự trong đó.
“Cho nên ngày mai ngươi có thểđến nhà trưởng thôn, nhờ ngài ấy sắp xếp cho ngươi.”
“Nói xong.”
Cảm thấy giọng nói càng ngày càng lạnh của hắn, Mạc U bất giác run run, nhưng vẫn gật đầu. Ngay lập tức một cỗđau đớn từ bên eo truyền tới, Mạc U nhíu mày, cắn chặt răng không kêu lên. Tại sao hắn lại tức giận, y đã nói gì sai ư?
“Muốn đuổi ta đi?” Xoay người đặt y ở dưới thân, Sở Thần nhìn vào mắt Mạc U, đôi mắt bạc lóe ra hàn quang.
“Không… không phải, chỉ là…”
“Ta rất đáng sợ sao?”
Gật đầu rồi lại lắc đầu. Hắn tuy có chút hung dữ nhưng không hề làm hại y nha! Hơn một tháng nay còn giúp y rất nhiều.
“Vậy là… ngươi chán ghét ta? Bởi vì ta dị hợm người không ra người thú không ra thú? Hay là ngươi kinh tởm một quái vật như ta?” Gục đầu vào hõm vai y, Sở Thần buồn bã nói. Mạc U tinh thuần như thế, hắn sao có thể quên đi thân phận bẩn thỉu của mình cơ chứ. Nhưng dẫu có vậy, dù cho có vấy bẩn y, hắn cũng phải cóđược y.
“Không, không phải mà…” Mạc U nghe ra ưu thương trong lời hắn nói, luống cuống muốn giải thích, nhưng không biết phải nói sao, uất ức, ủy khuất trào lên tạo thành men cay nơi khóe mắt, nước mắt vốn đã nuốt ngược vào trong nay lại tuôn tràn ra, y vội vàng đưa tay lên che hai mắt lại, muốn ngặn chặn dòng lệ kia nhưng không thể. Nước mắt Mạc U rơi khiến cho trái tim Sở Thần co rút lại. Hắn dùng lực gỡ tay y ra, lúng túng lau đi nước mắt tuôn chảy trên má y, bất chợt bị y nghiêng đầu tránh đi, lại nghe y nức nở
“Ta mới là một tên á chủng bị kinh tởm… ngươi có biết á chủng nghĩa là gì không? Là máu dơ, máu bẩn, là những kẻ dị loại đáng khinh. Lúc sáng ở chợ ngươi cũng đã chứng kiến mọi người chán ghét ta như thế nào rồi còn gì. Ngươi không cần vì ta tiện tay cứu ngươi mà miễn cưỡng ở lại đây…”
“Nhìn ta.” Sở Thần quay đầu y lại đối diện với mình, chân thành nói: “Nghe cho kỹ, ta không quan tâm á chủng, dị loại gì cả, lại càng không phải trảơn gì hết, ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi mà thôi.”
“Đừng khóc,” bắt lấy tay y đặt lên vị trí trước ngực mình, Sở Thần dịu dàng hôn lên khóe mắt y, hôn lên những giọt nước mắt mặn đắng kia, “Ta sẽđau lòng.”
Bất ngờ trước hành động của Sở Thần, lại nghe đến câu ‘Ta sẽđau lòng’ nhu tình của hắn, Mạc U ngây ngẩn cả người, bất giác hỏi ra một câu
“Vì sao?”
“Vì ta thích ngươi.”