Đúng rồi từ lúc tiến vào đây nàng còn chưachạm vào bất cứ thứ gì , chỉ cần tránh xa không tiếp xúc với bông hoa đó, chắc chắn sẽ không sao .
Như Yên thực ra không biết, loài hoa này ngoài việc làm chất bán dẫn cho độc dược kia, còn có một tác dụng đó là dụ xà độc ,chỉ có trong trong vu thuật. Vì nghi ngờ thân phận dược sư của Chỉ Doanh mà hội trưởng lão không dùngtới dược vật , ngược lại nhị trưởng lão do cơ duyên tình cờ quen biết một kẻ trong vu giáo, có khả năng điều khiển độc vật, nên đã nghĩ ra cách này.
Cả đại sảnh đường đang hồi hộp theo dõi nhất cử nhất động của Như Yên mà không nhận ra dưới chân bàn, một con rắn màu đen tuyền dài hơn một thước , há miệng lộ ra hai chiếc răng nanh chứa đầy kịch độc, chiếc lưỡi đỏ lòm phun ra , rụt vào mang theo tiếng phì phì ghê rơn đang lặng lẽ trườn lên bàn. Khéo léo chen mình trong đống đồ vật, không khiến người nào phát giác,tiến tới mục tiêu là Như Yên.
Như Yên vẫn không hay biết nguy hiểm tiến tới gần, nàng vẫn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Cách đó không xa Sam Sam đang nằm lim dim ngủ, bỗng nhiên mở to hai mắt, nó là ma thú, nó nhạy cảm với linh lực hơn con người, có ai đó đang sử dụng linh lực ở đây, có điều khí tức thật quỷ dị, hơi nghiêng về hơi thở hắc ám. Nó cẩn thận đánh giá xung quanh một chút, sau đó nhạy cảm phát hiện bên cạnh luồng khí tức quỷ dị ấy có tiếng động lạ, có cái gì đó đang di chuyển phát ra tiếng “tê tê…”. Sau một hồi xem xét không thấy gì, nó lại nắm xuống, lim dim mắt tự hỏi bao giờ chủ nhân mới xong đây. Nhắc tới chủ nhân, nó lại nghĩ về hoàn cảnh lần đầu tiên tiếp xúc với nàng.
Thực chất sau khi ác chiến với kẻ thùnó bị thương rất nghiêm trọng, đang nằm trong hang dự tính bế quan tu luyện tới khi lành hẳn mới trở lại tìm kẻ thù tính sổ, ai ngờ nó nhận ra mùi đan dược, có người đang luyện đan gần đây. Tò mò, nó lần theo mùi hương nhàn nhạt tìm kiếm, theo như nó biết thế giới này dược sư đã biến mất hoàn toàn. Mà nó biết có người luyện dược cũng chỉ vì ngàn năm trước chủ nhân cũ của nó chính là một dược sư thiên tài.Chắn chắn mùi vị của đan dược này là đan dược trị thương lại đúng lúc nó đang cần.
Cẩn thận vừa đi vừa quan sát, cuối cùng nó tìm thấy một mật thất , xung quanh được bố trí huyễn cảnh nhìn như một đám núi giả, nó khinh bỉ cái này cũng muốn đánh lừa nó, nếu nó không nhận ra thì mấy ngàn năm tu luyện của nó muốn vứt đi à. Nhẹ nhàng hóa giải huyễn cảnh, sau một trận rung động, nó nhìn thấy một thạch động, cẩn trọng đi vào, chợt nó né tránh vào một góc. Trong phòng một thiếu phụ mỹ mạo đang cúi đầu dặn dò một oa nhi “ Tiểu Yên Ngoan ngồi đây một lát, mẫu thân sẽ quay lại ngay . Ngoan, đừng sợ nhé” nói rồi thiếu phụ kia rời đi để lại đứa bé một mình ngồi đó.Nó thở phào nhẹ nhõm tuy con người kia không phải đối thủ của nó nhưng nó cũng mệt lắm rồi, không muốn có thêm vết thương nào trên người nữa. Hic từ khi nào nó trở nên chật vật và lén lút như kẻ trộm thế này chứ. Nghĩ thế nó nhìn đứa trẻ bên trong rồi ung dung như vào chốn không người, tìm thấy đan dược trị thương nhanh chóng nuốt xuống. uhm dễ chịu nha, đan dược này không tồi đi. Nhìn sang cái bàn bên cạnh, uhm điểm tâm này có vẻ rất ngon, đã bao lâu nó chưa ăn điểm tâm rồi, nó rất nhớ nha. Một mạch chén sạch đĩa điểm tâm thơm ngon không chừa chút mảnh vụn, nó vỗ chiếc bụng tròn xoe đang muốn rời đi chợt :
“Ma thú cũngmuốn đi trộm đồ ư, không phải ngươi nghĩ không ai phát hiện ra mình đấy chứ” một giọng nói thanh thúy mà non nớt cất lên. Oa nhi kia đúng là Như Yên , nàng im lặng theo dõi con hồ ly nhỏ này nãy giờ, không nghĩ nó ăn xong rồi muốn quệt miệng bỏ chạy.
“lão tử là quang minh chính đại , không phải ăn trôm” nói xong chớt nó khựng lại, gặp ma sao, ai vừa nói chuyện với nó???.
“Chậc chậc ma thú biết nói, tu vi của ngươi chắc là cao đi, phải rồi, ngươi là quang minh chính đại ăn trộm đồ của người khác” đứa bé không sợ sệt đáp lại
Tuyết Vân Sam hoàn toàn ngốc ở đó, ai nói cho nó biết nó thấy gì đây, một hài tử chưa đầy một tuổi nhìn đang nhìn nó đầy khinh miệt.
“Nhà ngươi không cần nhìn, thế nào ăn rồi ngươi không định không trả tiền cứ thế mà đi chứ, nếu để cho giới ma thú biết hồ ly ngươi ăn trộm đồ, cái này chậc chậc… ngươi cũng tự biết đi”
Mỗ con vật nào đó rùng mình, không được nếu để bọn ma thú kia biết chuyện, danh danh đỉnh đỉnh Tuyết Vân Sam đại nhân nó đi trộm đồ, danh tiếng của nó coi như nát bét, nó làm sao còn mặt mũi ở lại Ngọc Lung nhai này làm lão đại đây. Nghĩ nghĩ nó cắn răng :
“lão tử không phải hồ ly, ta là ma thú Tuyết Vân Sam danh danh đỉnh đỉnh; nói đi, ngươi muốn thế nào, cái kia…ta không có kim tệ” bất đắc dĩ nha, nó là ma thú nó làm gì có tiền đây
“Thế này đi, ta chỉ chia sẻ đồ của mình với người thân thôi, bằng không ngươi kế ước với ta đi. Như thế chúng ta sẽ là người một nhà rồi, chút đan dược và thức ăn ấy chỉ là chuyện nhỏ thôi, ừm... ngươi theo ta về nhà, mẫu thân ta nấu ăn rất ngon a ???” mỗ nữ nào đó vẻ mặt rất dụ dỗ. Tuyết Vân Sam ma thú ư, nàng có hứng thú với nó nha.
Tuyết Vân Sam ma thú nghĩ nghĩ, đã mấy ngàn năm ta không được ăn ngon rồi, lại nhớ cái mùi vị điểm tâm khi nãy cộng thêm lời dụ dỗ của Như Yên, mỗ ma thú nào đó rất không có hình tượng vì miếng ăn bán mình “ta đồng ý”
Một giọt máu nhỏ lên mi tâm nó, một hồi quang mang bao vây hai người lại,ta nhầm là một người một thú, sau đó nâng họ xoay tròn trên không trung rồi đặt trở về vị trí cũ. Qua một lát ánh sáng biến mất nàng và Tuyết Vân Sam chính thức kế ước thành công.
“chủ nhân” sau khi kế ước Tuyết Vân Sam ma thú trở nên ngoan dịu nghe lời.
“uhm ngươi từ nay gọi là sam sam đi”
Sam Sam sau đó rời đi theo lời dặn của nàng, cố ý xuất hiện làm phụ thân nàng bắt được sau đó trở thành thúsủng của nàng. Không ai trừ Như Yên biết Sam Sam là một ma thú lợi hại.
Ngước mắt lên nhìn vị chủ nhân bé bỏng chợt nó nhìn thấy một cái đầu gớm ghiếc thò ra từ đống đồ vật, hừ một con vật nho nhỏ mơ tưởng làm hại đến chủ nhân của lão tử. nói rồi nhanh chóng chạy vụt qua.
Như Yên vừa thoát khỏi suy nghĩ của mình, muốn nhanh chóng chọn một vật nào đó lên, nhìn nhìn đống đồ trên bàn nàng thấy một cái nghiên mực từ ngà voi, ừ lấy cài này hẳn là được đi.
Cùng lúc nàng vươn tay với cái nghiên một bóng đen nhanh như chớp lao về phía nàng, mục tiêu là cái cổ nhỏ bé, Như yên hoàn toàn không chút phát giác.Đang nhìn theo nữ nhi bảo bốiThang Chỉ Doanh thấy vậy theo bản năng lao tớimuốn ôm lấy nữ nhi cùng lúc đó Mộc Thăng phát ra linh lực ngăn cản nhưng căn bản là không kịp, con độc xà đó tốc độ quá nhanh lại gần Như Yên hơn, quả cầu sáng lướt qua chứ không trúng mình rắn. Nhìn nó đã tiếp cận nữ nhi họ cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹt, đau đớn không thở nổi…… trong lúc nguy cấp ấy, một bóng trắng lướt qua nhanh đến mức nhiều người không kịp nhìn kĩ, chỉ thấy sau đó khi Như Yên cầm chiếc nghiên mực quay đầu lại đã rơi vào vòng tay ấm áp của mẫu thân ;bên cạnh bàn, dưới sàn nhà lát đá cẩm thạch, xác một con độc xà đen nhánh dài hơn một thướcvẫn đang quằn quại trong vũng máu.
Ôm lấy nữ nhi , Chỉ Doanh kiểm tra khắp một lượt, đến khi chắc chắn nàng không sao nàng mới cảmthấy tối sầm mặt mũi, mất đi ý thức. Mộc Thăng nhanh tay đỡ lấy nươngtử cùng nữ nhi, quay người phân phó người thu thập hiện trường, chú ý các chi tiết, rồi cáo luiđưa mẹ con nàng về viện của họ. Mọi người sau một hồi kinh hoàng cũng bắt đầu giải tán . Buổi lễ kết thúc một cách nhanh chóng.