Dị Giới Thú Y

chương 159: gia tộc phất lạp địch nặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm 721 lịch Huyễn Thú, sau nửa năm mất tích, niềm tự hào của Tế Tự đại lục, hữu tướng đế quốc Khải Tát, thủ tịch Tế Tự cung đình, phó viện trưởng học viện ma pháp hoàng gia, Thượng Cổ Thánh Tế Tự cấp chín công tước Phất Lạp Địch Nặc, cuối cùng đã về đến thành Bàng Bối.

Long Hoàng không trực tiếp đưa Sở Thiên vào thành Bàng Bối, mà lại đưa hắn đến biên giới phía tây Khải Tát, căn cứ của quân đoàn Bò Cạp, sau đó Sở Thiên được quân đoàn trưởng quân đoàn Bò Cạp là Thác Nạp Đức đích thân hộ tống về đế đô.

Cách đây nửa năm, thành Bàng Bối không có sự thay đổi gì lớn, vẫn là đông phương đệ nhất đô thị, còn người của thành Bàng Bối, cũng vẫn trong bộ dạng bận bịu và tự hào như ngày thường. Có điều, thành Bàng Bối hôm nay lại tràn ngập không khí của ngày lễ, bởi vì, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ của họ đã trở về.

Lô Địch Tam Thế đích thân thống lĩnh văn võ bá quan đại thần, ra khỏi thành mười dặm nghênh đón Sở Thiên, một nghi thức chào mừng long trọng xa hoa, Sở Thiên đi tới hoàng cung Khải Tát đã lâu không gặp.

"Phất Lạp Địch Nặc, người phía sau ngươi là ai?" Trong hoàng cung, Lô Địch Tam Thế bắt đầu dò hỏi Sở Thiên và hành tung của nửa năm vừa qua.

Sau khi giới thiệu những người khác, Sở Thiên kéo lấy tay Chu Lệ Á, "Bệ hạ, đầy là một vị hôn thê khác của thần, Chu Lệ Á!"

"Vị hôn thê!?" Lô Địch Tam Thế đứng bật dậy từ ngai vàng của mình, ánh mắt sắc nhọn chọc thẳng vào người Sở Thiên. "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn để Sắt Lâm Na thế nào?"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nheo mắt cười, khoát tay thị ý Chu Lệ Á đừng nói gì vội, sau đó nói: "Bệ hạ, thần có thể nói chuyện riêng với ngài không?"

Tuy Sở Thiên lại đưa về một nữ nhân, nhưng Lô Địch Tam Thế hiện tại vẫn rất tin tưởng Sở Thiên, sau khi hừ nhạt một tiếng, phất tay áo quát các đại thần khác lui ra, còn bọn người Chu Lệ Á cũng ra khỏi đại điện dưới sự ra hiệu của Sở Thiên.

"Bệ hạ bớt giận!" Thấy Lô Địch Tam Thế đang giận dữ, Sở Thiên bình thản cười, nói: "Hạ thần mãi mãi tận trung với Khải Tát, trung thành với bệ hạ!"

"Ta biết lòng trung thành của ngươi!" Lô Địch Tam Thế cau mày lại, Sắt Lâm Na là con cờ lớn nhất mà hắn khống chế Sở Thiên, nhưng hiện nay Sở Thiên lại có thêm một lão bà nữa, vậy tác dụng của Sắt Lâm Na chắc chắn sẽ bị giảm xuống không ít. "Vậy Chu Lệ Á là người thế nào, sao lại trở thành vị hôn thê của ngươi!"

"Ài! Bệ hạ, đừng nhắc nữa!" Sở Thiên ủ rũ, ca thán: "Hạ thần cũng là bị người ta bức ép!"

"Uhm? Là ai ép ngươi?" Lô Địch Tam Thế thấy bộ dạng không cam tâm tình nguyện của Sở Thiên cũng hài lòng, nộ khí cũng giảm đi mấy phần.

"Ma thú cấp mười, Hấp Huyết Bức Vương Đức Khố Lạp!" Sở Thiên chậm rãi báo ra cái tên này.

Trong nháy mắt, cơn giận dữ của Lô Địch Tam Thế biến mất. "Ngươi nói thật chứ?"

"Hạ thần không dám lừa gạt bệ hạ!" Sở Thiên vốn không muốn tiết lộ quá nhiều bí mật của mình. Nhưng vì tương lai của Chu Lệ Á, hắn cũng đành nói ra một phần sự thật: "Bệ hạ, Chu Lệ Á là cháu gái của Đức Khố Lạp!"

"Vậy nàng ta cũng là ma thú cấp mười!" Trong mắt Lô Địch Tam Thế hiện lên vẻ phấn chấn. nguồn TruyenFull.vn

"Hiện tại huyết thống của Chu Lệ Á vẫn chưa thức tỉnh, nhưng sau này nàng ta sẽ trở thành ma thú cấp mười!" Sở Thiên nói: "Chu Lệ Á vẫn chưa biết thân phận của mình, vẫn mong bệ hạ tạm thời đừng nói cho nàng ta biết!"

"Ài, bỏ đi! Chuyện của ngươi và Chu Lệ Á tự đi giải quyết đi!" Chỉ cần có thể tăng thêm một chiến sủng cấp mười cho đế quốc, Lô Địch Tam Thế sẽ không quan tâm đến việc Sở Thiên cưới bao nhiêu lão bà.

"Đa tạ bệ hạ!" Nói rồi, thần sắc của Sở Thiên bỗng ảm đạm xuống, buồn khổ nói: "Bệ hạ, ma sủng A Mạt Kỳ của hạ thần vì cứu thần, đã chiến tử rồi!"

"Cái gì!?" Cơn giận dữ của Lô Địch Tam Thế vừa nguôi ngoai bỗng lại nổi lên, Chu Lệ Á, ma thú cấp mười trong tương lai còn chưa thức tỉnh, nhưng hiện tại đế quốc lại tổn thất một chiến sủng cấp chín chân chính, sự tổn thất này, không phải là chuyện Lô Địch Tam Thế có thể chịu được.

"Ngươi không phải là Thánh Tế Tự sao!? Sao không cứu sống A Mạt Kỳ?" Lô Địch Tam Thế giận dữ nói.

Khốn kiếp, ngươi cho rằng lão tử không muốn cứu sao! Sở Thiên trong bụng mắng thầm, nhưng bên ngoài vẫn giữ bộ mặt đau khổ, "Lúc đó đã không kịp!" Dứt lời, Sở Thiên ngẩng đầu, mỉm cười, "Nhưng bệ hạ, thần có lòng tin khiến A Mạt Kỳ sống lại!"

"Ngươi có thể khiến hắn sống lại?" Lô Địch Tam Thế nhìn bộ dạng cười mỉm của Sở Thiên, hiểu rõ Thánh Tế Tự này muốn làm gì. "Ngươi là hữu tướng đế quốc, có quyền điều động bất cứ thứ gì để A Mạt Kỳ sống lại!"

Mục đích đã đạt được, Sở Thiên cũng không cần phải giả bộ đáng thương nữa, tiếp đó hắn đem chuyện đã trải qua trong nửa năm nay báo lại cho Lô Địch Tam Thế, đương nhiên là rất nhiều chuyện đã được sửa đổi và giấu kín đi. Như việc Mặc Phỉ Đặc, kim bài Thú Hoàng, còn có biệt hiệu Liệp Vũ Sát Thần…

"Được rồi, ngươi đi thăm Sắt Lâm Na một lát đi! Nửa năm nay nàng ta vì việc của ngươi mà lao tâm lao lực rồi!" Tổn thất A Mạt Kỳ, tâm trạng Lô Địch Tam Thế không được tốt, liền trực tiếp đuổi Sở Thiên đi.

Ra khỏi hoàng cung, Sở Thiên về phủ công tước của mình, sau đó Sở đại thiếu gia ngẩn người.

Trong trí nhớ của Sở Thiên, phủ công tước của hắn ở phía nam thành Bàng Bối, tính cả xưởng chế thuốc thì đất chiếm cũng chỉ có một con phố mà thôi, nhưng hiện tại, trang viên hào nhoáng ngày xưa không còn thấy nữa, thay vào đó là, một cung điện trang nghiêm đồ sộ, và ba con phố lớn ở giữa nam thành, toàn bộ đã bị tòa cung điện này chiếm dụng.

"Ta kháo, thúc thúc, đây chính là nhà người?" Lỗ Tây Nạp trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Chỗ này đúng là tuyệt hơn cái ổ sói nát chúng ta nhiều."

"Đây có thể là nhà ta…" Sở Thiên mù tịt gật đầu, bởi vì phía trên chiếc cổng lớn có ba lối vào rộng đến mấy chục thước kia, đang treo cao tấm biển phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc.

"Ông chủ! Cuối cùng ngài về rồi!" Đám bộc nhân trong nhà Sở Thiên được Ba Bác Tát dẫn đầu chạy ra nghênh đón.

"Ba Bác Tát, phủ công tước của ta sao lại biến thành như vậy!" Sở Thiên lao đến áp mặt hỏi.

"Ha ha, ông chủ, đây đã không phải là phủ công tước rồi." Ba Bác Tát vừa nói đã gây chấn động: "Đây là đại bản doanh của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc!"

Thấy bộ dạng Sở Thiên vẫn mông lung, Ba Bác Tát giải thích: "Ông chủ ngài vẫn nên hỏi công chúa Sắt Lâm Na đi, nửa năm nay người không có nhà, may mà có công chúa điện hạ lo liệu mọi việc, gia tộc Phất Lạp Địch Nặc mới có bộ dạng như ngày hôm nay!"

"Sắt Lâm Na ở đâu?" Sở Thiên hỏi.

"Công chúa điện hạ và các ma sủng của ngài toàn bộ đang ở quân doanh ngoài thành huấn luyện võ sĩ của gia tộc!" Nói rồi, Ba Bác Tát tự hào cười. "Nhưng công chúa sắp về đến nơi rồi."

"Ca ngợi ông chủ! Thật không thể tưởng tượng, ông chủ người lại có cả võ sĩ gia tộc!" Tiếng ca ngợi Sở Thiên phát ra, tên Bối Lợi đeo bám lấy Sở Thiên, hắn nói: "Chẳng lẽ ông chủ ngài là truyền nhân của một gia tộc cổ xưa nào đó?"

Sở Thiên nheo mắt cười, hắn từ rất lâu đã nghe đồng đảng của mình là Lôi Cát nói, trên đại lục có không ít những gia tộc cổ xưa, những gia tộc này thực lực cường đại. Thậm chí có không kém gì với cường quốc đại lục, họ có trong tay quân đội của mình, tài phú của mình, ngầm ảnh hưởng đến cục thế của đại lục. Có điều ở đế quốc Khải Tát nơi có chế độ tập trung vương quyền, gia tộc cổ xưa này chỉ có mỗi gia tộc Phan Mạt Tư mà thôi.

Sự khác biệt lớn nhất giữa gia tộc và quý tộc chính là vũ lực, quý tộc tuy có thân vệ, nhưng sau khi bản thân họ chết đi, thân vệ cũng sẽ phân tán, nhưng võ sĩ gia tộc lại khác, họ sẽ tận trung với tộc trưởng mọi thời đại, đến chết không thôi. Kỳ thực, đế quốc Lôi Tư, kẻ địch sống chết của Khải Tát, chính được tạo thành bởi nhiều đại gia tộc chấp chưởng mới có được.

Đúng là làm khó dễ cho Sắt Lâm Na, Sở Thiên trong lòng có chút cảm động, ở quốc gia như Khải Tát, dựa vào thân phận của Sắt Lâm Na, muốn tạo dựng một gia tộc đích thực quá khó khăn.

"Ông chủ, công chúa về rồi!" Ba Bác Tát chỉ lên bầu trời hét lớn.

Trong bầu trời, trên thân ảnh mạnh mẽ của NMD, Sắt Lâm Na thân vận nhung trang, nhưng lại vô cùng quyến rũ đang ngồi trên đó.

Chu Lệ Á vô thức lui về sau hai bước, nhưng lại bị Sở Thiên kéo lại. Còn Tiểu Bạch cũng cắn mép váy của Chu Lệ Á, kéo nàng về phía trước.

"Phất Lạp Địch Nặc, xin lỗi!" Vừa gặp mặt, câu đầu tiên của Sắt Lâm Na lại là xin lỗi. "A Mạt Kỳ sau khi được biết chàng ở phía tây đại lục, vốn định gọi tất cả ma sủng cùng đi, nhưng ta lo trong nhà không có ma thú nào mạnh để lo liệu, nên chỉ một mình A Mạt Kỳ đi, nếu không phải mệnh lệnh của ta, A Mạt Kỳ có lẽ sẽ không…"

"A Mạt Kỳ sẽ không chết!" Sở Thiên nhẹ nhàng ôm Sắt Lâm Na vào lòng, cười nói: "Đừng quên rằng, vị hôn phu của nàng là Thượng Cổ Thánh Tế Tự, A Mạt Kỳ sẽ sống lại!"

"Ta tin chàng có thể làm được!" Sắt Lâm Na kiên định gật đầu. Sau đó thân thiết nhìn Chu Lệ Á cười, "Vị này là Chu Lệ Á muội muội phải không, ha ha, thật xinh đẹp!" Dưới sự nhiệt tình thân thiết của Sắt Lâm Na, hai người nhanh chóng trở thành người nhà.

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Các nàng không đánh nhau thì hay quá! Sở Thiên thở phào một hơi.

"Ô ô!" Tiểu Bạch lạnh lùng nhìn Sở Thiên, đúng là quá dễ dàng cho tên xấu xa này.

"Phất Lạp Địch Nặc, chúng ta vào trong thôi. Có chút chuyện cần chàng đích thân xử lý." Sau khi Sắt Lâm Na tạo quan hệ với Chu Lệ Á, bèn chuyển sang Sở Thiên, nghiêm túc nói: "Nửa năm nay, trong nhà có rất nhiều thay đổi."

Sở Thiên gật đầu, từ phủ công tước có thể nhìn ra, trong nhà quả thực có quá nhiều thay đổi rồi.

Sắp xếp xong cho những người khác, dưới sự dẫn đường của Sắt Lâm Na, Sở Thiên tiến vào địa đạo từ một căn phòng được che giấu kín, đến một mật thất rộng lớn phía dưới trung ương đại điện.

Mật thất rất lớn, trên nóc đỉnh là hai viên dạ minh châu đang chiếu sáng, bốn bức tường toàn bộ đều là những giá sách bày đầy các quyển trục, giữa mật thất, lại chỉ có một bộ bàn ghế lớn rất đặc biệt.

"Phất Lạp Địch Nặc, đây là nơi bí mật nhất của gia tộc, hiện tại chỉ có chàng, ta, và Ba Bác Tát biết nơi này… lúc trước A Mạt Kỳ cũng biết." Sắt Lâm Na chỉ vào các giá sách trên tường của mật thất nói: "Những thứ này là cơ mật quan trọng nhất của gia tộc."

Nhìn những thứ này, Sở Thiên cảm thấy cơ hồ những ngày ôm vợ đếm tiền vẫn còn chút xa xôi.

Lấy ra một tập quyển trục, Sắt Lâm Na nói: "Đây là danh sách võ sĩ gia tộc, vì để bệ hạ không nghi kỵ gì, hiện tại võ sĩ gia tộc chỉ có một vạn người, có điều trong đó có ba nghìn trọng trang cung kỵ do Bội Kỳ và An Na huấn luyện. Chiến lực đủ để dẹp gọn một vạn thiết kỵ Khải Tát." Nói rồi, Sắt Lâm Na lại rút ra một quyển trục khác, "Đây là thư tận trung của đoàn trưởng binh đoàn Thổ Long, hiện tại binh sĩ của họ đã hoàn toàn đầu quân vào gia tộc ta. Ba vạn binh sĩ này chàng có thể điều động bất cứ lúc nào…"

"Hiện tại những cường giả cao cấp trong gia tộc còn rất ít, chỉ có thể sau này chiêu mộ thêm." Sau khi chuyển giao vũ lực của gia tộc, Sắt Lâm Na dùng tay ra hiệu cho Ba Bác Tát, "Dược phẩm của chàng ta không tiện nhúng tay vào, đều do Ba Bác Tát quản lý, cụ thể vẫn nên để hắn nói."

"Ông chủ, xưởng thuốc không có vấn đề gì, chỉ có điều Ngưu Hoàng có lúc không đủ." Ba Bác Tát đang nói, bỗng nhiên lại cười, "Thuốc của chúng ta ngoài cung cấp cho quân đội đế quốc ra, còn lại đều bán ra các nơi trên lục địa, đặc biệt là sau khi công chúa điện hạ đổi tên cho thuốc, ha ha, thứ mà chỉ cần mấy đồng kim tệ là có thể làm ra, lại có thể bán đến giá trên vạn kim tệ!"

"Có phải là Thánh Tế Tự Thủ Hộ không, còn có Chúc Phúc gì nữa?" Sở Thiên hỏi.

"Đúng vậy, công chúa nói, phải để người uống thuốc mãi mãi nhớ đến công tích của ông chủ người, cho nên dược phẩm của chúng ta đều đã đổi tên. Kết quả bất ngờ, vừa nghe là thuốc do ông chủ người tự tay chế ra, những thương nhân đều chịu bỏ ra giá cao để nhập hàng, hắc hắc, kim tệ hiện tại của chúng ta đã không đếm được hết rồi."

Chẳng lẽ đây chính là hiệu ứng của danh nhân? Sở Thiên gãi đầu.

Bây giờ Sở Thiên rất vui, Sắt Lâm Na hoàn toàn đứng trên góc độ của Sở Thiên, thay hắn lo liệu cả một gia tộc, một người vợ vừa xinh đẹp và tài giỏi đúng thật không dễ tìm.

"Chuyện đó, Sắt Lâm Na, sau này chuyện trong nhà vẫn là nàng lo liệu đi." Dù gì Sở Thiên không có dự định phản bội đế quốc Khải Tát, cho nên chuyện trong gia tộc giao cho Sắt Lâm Na quả thực là khiến hắn rất yên tâm. "Ba Bác Tát, xưởng thuốc vẫn là ngươi quản lý, đúng rồi, Ngưu Hoàng sao lại không đủ nữa?"

"Ông chủ, Ngưu Hoàng thì có rất nhiều, nhưng một mình Địch Áo lo không xuể!" Ba Bác Tát oán trách nói: "Vì bảo mật, hiện tại chỉ có một mình Địch Áo lấy Ngưu Hoàng, hiện tại hài tử đó vẫn bận bịu ngoài thành."

"Gọi Địch Áo về đây đi!" Sở Thiên gỡ không gian giới chỉ xuống, lắc lắc rồi cười nói: "Ngưu Hoàng hiện không cần nữa, chỗ ông chủ còn có thứ tốt hơn…"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio