Dị Giới Thú Y

chương 194: địa ngục ma thú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên ngây người nhìn cơ thể của người đang nổi trên đầm nước, không nói ra lời.

Nhị ca của Mặc Phỉ Đặc, cũng chính là huynh đệ của ông chủ địa ngục, Con mẹ nó! Đây tuyệt đối là một con cá lớn?

Nếu như là bình thường, Sở Thiên nhất định sẽ thi triển y thuật cứu sống người này, sau đó nhân cơ hội kiềm lời, nhưng hiện tại Sở Thiên lại do dự, bởi vì Sở đại thiếu gia lừa phỉnh Mặc Phỉ Đặc, ai biết được ông chủ của địa ngục sau khi tỉnh lại, có gây phiền phức cho hắn không!?

"Phất Lạp Địch Nặc ca ca, ngươi mau lên!" Mặc Phỉ Đặc lo lắng phát khóc, ôm cứng lấy chân Sở Thiên, cầu khẩn, "Các ngươi chết rồi linh hồn còn có thể vào địa ngục, nhưng nhị ca ta là ma thú địa ngục, hắn chết rồi, linh hồn sẽ bị biến mất hoàn toàn."

Sở Thiên nheo mắt lại, thầm nghĩ, lão tử lại đánh cược vậy.

Sở Thiên nói với Sa Khắc: "Sa Khắc, ngươi vớt người đó lên đây!"

Rất nhanh, nhị ca của Mặc Phỉ Dặc được đặt trước mặt Sở Thiên.

Mái tóc màu xanh sậm dài đến hông, lông mi màu đỏ rực như lửa, diện mạo lạnh lùng nhưng lại trắng bệch, đây chính là hình dạng của ông chủ thứ hai của địa ngục.

Nhị ca của Mặc Phỉ Đặc giống như một đống bùn lầy đang nằm trên đất không động đậy, trên cổ còn in dấu hai hàm răng sắc nhọn, máu từ nơi đó không ngừng chảy ra ồ ạt.

"Mặc Phỉ Đặc, ngươi có thể nhìn ra, nhị ca ngươi bị ai đả thương không?" Sở Thiên chỉ vào dấu răng nhọn nói, "Vết thương kiểu này, chỉ có ma thú cao cấp mới có thể làm được!"

"Ta… Ta không biết." Mặc Phỉ Đặc lắc đầu rất nhanh, "Hắn có bị… có bị chết không?"

"Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không sao đâu!" Sở Thiên vỗ về Mặc Phỉ Đặc, "Hiện tại người đợi ở đây, đừng quấy rầy ta!"

"Uhm." Mặc Phỉ Đặc nghe lời ngồi xổm xuống một bên, nước mắt ngắn dài nhìn Sở Thiên.

Sở Thiên xem xét kỹ càng vết thương, vết răng cắn sâu và tròn, giữa hai vết răng rõ ràng đã lớn ra rất nhiều.

Sở Thiên có một cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, vết thương này chắc chắn là vết răng của động vật loài khuyển để lại, chẳng lẽ nói đường đường là nhân vật đứng thứ hai địa ngục, lại bị chó cắn sao?

Chỉ là một vết cắn bình thường không gây khó được cho Sở Thiên, xử lý vết thương, trừ độc, cầm máu, khâu lại, rất nhanh vết thương đã được khôi phục lại nguyên dạng.

Lại bôi thêm Thủ Hộ của Thánh Tế Tự lên, Sở Thiên vỗ tay: "Được rồi, Mặc Phỉ Đặc, nhị ca người đã không… "

Đột nhiên, Sở Thiên sững người. "Mẹ kiếp, chuyện này là thế nào?"

Vết thương vừa mới khép lại, lại thoát ra khỏi chỉ, tự mình nứt ra, máu màu xanh sậm lại không ngừng chảy ra, cứ như chưa từng được Sở Thiên chữa qua lần nào!

Lúc này, Ba Bác Tát nãy giờ đứng bên cạnh nhìn, nói: "Ông chủ, xem ra ma thú cắn bị thương nhị ca của Mặc Phỉ Đặc, chắc chắn không đơn giản, nếu không thuật thượng cổ Tế Tự của người cũng không thể không có tác dụng!"

Lau mồ hôi trên trán, Sở Thiên nheo mắt lại, đã lâu như vậy rồi, hắn chưa từng gặp phải lúc y thuật của mình không có hiệu quả!

"Ta thử lại lần nữa!" Nói rồi, Sở Thiên nhanh chóng lặp lại quá trình chữa trị một lần nữa.

Kết quả, vẫn không có tác dụng!

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên có chút hốt hoảng, Sở đại thiếu gia sở dĩ có ngày hôm nay, cái dựa vào chính là y thuật, nhưng hiện tại, hắn lại không thể chữa khỏi một vết cắn thương đơn giản nhất của động vật, nếu chuyện này đồn ra ngoài, tấm biển thuật thượng cổ Tế Tự sẽ bị đập nát mất.

"Phất Lạp Địch Nặc ca ca, ngươi mau lên!" Mặc Phỉ Đặc ôm ngực, đau khổ nói: "Tim ta rất đau, có lẽ nhị ca ta không sống được bao lâu nữa rồi."

Lẽ nào huynh đệ họ có thần giao cách cảm? Sở Thiên hai mắt sáng lên: "Mặc Phỉ Đặc, hiện tại ngươi đau nhất chỗ nào?"

"Toàn thân ta đều rất đau." Mặc Phỉ Đặc sắc mặt xám xịt, đã không còn thần thái như của ngày trước nữa.

Đây chẳng phải là phí lời sao!? Sở Thiên từ bỏ suy nghĩ tìm cách trên người Mặc Phỉ Đặc.

Quệt nhẹ một giọt máu, Sở Thiên quan sát kỹ, trong chất máu màu xanh đậm này, thỉnh thoảng lại có chất lỏng màu đen không bình thường chảy ra.

"Mặc Phỉ Đặc, máu của nhị ca ngươi là màu gì?" Sở Thiên vội hỏi.

"Giống như ta, đều là màu này." Mặc Phỉ Đặc chỉ vào thứ máu màu xanh đậm nói.

Vậy thì chất lỏng màu đen này không phải là máu? Sở Thiên nghĩ tới đây, mau chóng dùng dao phẫu thuật, rạch vết thương to thêm một chút.

Máu trên cổ ồ ạt chảy ra, Sở Thiên cẩn thận kẹp các huyết quản rồi, phát hiện tất cả chất lỏng màu đen đó, lại toàn bộ được chảy xuống từ đầu.

Sở Thiên tạm thời phong bế huyết quản dưới vết thương, lần này, quả nhiên không còn bị tách nứt nữa.

"Ba Bác Tát, ngươi mang Mặc Phỉ Đặc và Sa Khắc tránh đi một lát, ta muốn mổ đầu của người này ra." Sở Thiên ngưng trọng nói.

Mổ đầu? Ba Bác Tát tỏ ra run rẩy, sau đó mang Mặc Phỉ Đặc và Sa Khắc trốn về phía xa.

Cạo hết mái tóc dài đi, Sở Thiên thuận theo vết thương trên cổ hắn, khẽ khàng rạch da đầu ra, sau đó tháo một phần xương sọ xuống.

"Con mẹ nó! Thì ra là như vậy!" Sở Thiên cười.

Giống với các ma thú cấp mười khác, đại não của Mặc Phỉ Đặc và nhị ca hắn cũng là vòng tròn, thứ chất lỏng màu xanh đậm ở giữa nằm ở trung ương đại não, rất quỷ dị.

Nhưng, chính trên chất lỏng màu xanh đậm ---- tinh hạch của ma thú cấp mười, lại có một thứ bẩn thỉu màu đen che lên, chính là thứ bẩn thỉu này, chậm rãi nuốt chửng tinh hạch, sau đó tiết ra thứ chất lỏng màu đen đó.

Nhẹ nhàng lọc thứ bẩn thỉu đó ra khỏi tinh hạch, sau đó Sở Thiên phục hồi lại trạng thái ban đầu cho chiếc đầu.

Lần này, vết thương không cần Sở Thiên phải xử lý gì, tự động khép lại với một tốc độ có thể nhìn thấy.

Thu dọn dụng cụ phẫu thuật,Sở Thiên hét lớn với mấy người phía xa: "Qua hết đây đi, ta đã chữa trị xong cho hắn rồi!"

"Đa tạ ca ca!" Mặc Phỉ Đặc là người đầu tiên hưng phấn chạy đến, "Thân thể ta cũng không đau nữa rồi."

Ba Bác Tát cũng đã theo tới, có điều Sa Khắc lại không hề quan tâm mà thoải mái ngủ thiếp đi.

Sau khi thấy nhị ca mình không có chuyện gì nữa, Mặc Phỉ Đặc mấy lấy một nắm đồ ăn vặt từ trong ngực ra, nhét đầy miệng.

"Mặc Phỉ Đặc, hiện tại nhị ca ngươi ở đây rồi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết hắn tên gì không?" Sở Thiên cười hỏi.

"Ô… Không được!" Mặc Phỉ Đặc tinh nghịch lắc đầu.

"Ta tên Địch Á Lạc!" Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền vào tai Sở Thiên.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nhanh chóng lấy lại bộ dạng thần côn chuẩn mực, quay người lại, cười nói: "Ha ha, ngươi tỉnh rồi à? Vậy thì tốt quá rồi!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Nhị ca!" Mặc Phỉ Đặc cúi thấp đầu, khiếp sợ nói: "Xin lỗi, ta sai rồi, ta muốn về nhà…"

Địch Á Lạc không để ý đến Mặc Phỉ Đặc, ngược lại nhìn Sở Thiên lạnh lùng nói: "Là ngươi đã chữa khỏi cho ta?"

"Ha ha, là ta. Nếu như ngươi đã là nhị ca của Mặc Phỉ Đặc, vậy thì mọi người đều là người một nhà rồi." Sở Thiên nở một nụ cười vô cùng chân thành, "Thân thế của ngươi thế nào rồi, có cần ta kiểm tra lần nữa không?"

"Không cần!" Địch Á Lạc lãnh đạm cự tuyệt Sở Thiên, cử động chân tay một lát, sau đó mái tóc hắn vừa bị cạo khi phẫu thuật đã trở lại nguyên trạng, chi là sắc mặt vẫn còn trắng bệch.

"Ngươi là ai?" Địch Á Lạc nhìn Sở Thiên hỏi.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ta là hữu tướng Khải Tát, Quang Minh thần điện Hồng Y đại chủ giáo… " Nói rồi ở Thiên phát hiện sắc mặt của Địch Á Lạc càng lúc càng lạnh, thế là lược bớt chuỗi danh hiệu của mình đi: "Ta là Phất Lạp Địch Nặc!"

"Thượng Cổ Thánh Tế Tự của nhân gian?" Sắc mặt của Địch Á Lạc đã tốt hơn một chút, "Ta đã nghe qua tên của ngươi ở địa ngục."

Ha ha, danh tiếng của lão tử còn truyền đến cả địa ngục sao? Sở Thiên đắc ý cười.

Địch Á Lạc tiếp tục nói: "Ở địa ngục, có rất nhiều vong linh muốn quay lại nhân gian giết chết ngươi!"

Sở Thiên lập tức không cười thêm được nữa.

Địch Á Lạc thoáng nhìn đệ đệ của mình trốn sau lưng Sở Thiên, hỏi: "Mặc Phỉ Đặc, sau khi rời khỏi nhà, ngươi luôn đi theo người này sao?"

"Phải ạ." Mặc Phỉ Đặc gật đầu, "Phất Lạp Địch Nặc ca ca là người tốt, người xem," Mặc Phỉ Đặc lôi hết trang sức và đồ ăn vặt trên người ra, nói: "Những thứ này đều là Phất Lạp Địch Nặc ca ca cho ta."

"Hừ!" Địch Á Lạc hừ nhạt một tiếng, hai mắt sắc bén nhìn Sở Thiên.

Lúc này Sở Thiên mới chú ý tới, đôi mắt của Địch Á Lạc, giống với mắt phải của Mặc Phỉ Đặc, đều lóe ra nhưng tia sáng dị sắc.

Lẽ nào đôi mắt của đại ca Mặc Phỉ Đặc, là màu xanh lè sao? Sở Thiên trong lòng thầm nghĩ.

Một lúc lâu sau, Địch Á Lạc đã nhìn Sở Thiên chán chê, sau đó gật đầu, nói: "Sau này Mặc Phỉ Đặc giao cho ngươi, nếu hắn không vui, ta sẽ trở lại nhân gian giết ngươi."

"Ha ha, ngươi yên tâm đi." Sở Thiên trong lòng cười sằng sặc, từ này về sau, ma thú cấp mười bị phong ấn Mặc Phỉ Đặc đã là của lão tử rồi.

Mặc Phỉ Đặc lại đau lòng: "Nhị ca, ngươi và đại ca không cần ta nữa sao? Không có ý tứ!"

"Hừ! Nếu như không phải ngươi, ta cũng sẽ không thiếu chút nữa bị tan biến linh hồn!" Địch Á Lạc tức giận nhìn Mặc Phỉ Đặc.

"Ha ha, trẻ con thường phạm lỗi mà!" Sở Thiên miệng thì khuyên giải, nhưng mắt lại nheo lại, "Địch Á Lạc tiên sinh, sao ngài lại bị thương vậy?"

Địch Á Lạc chỉ vào Sở Thiên, lạnh lùng nói: "Ngươi không có tư cách biết."

Con mẹ nó! Sở Thiên lúc nào đã bị người khác khinh thị qua, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Lúc này, sắc mặt của Địch Á Lạc đã có chút huyết sắc, có lẽ sức mạnh cũng đã khôi phục được vài phần.

Có sức mạng rồi, sắc mặt của Địch Á Lạc lại ngưng trọng lại, rồi nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, sau đó hỏi: "Khí tức của Long Hoàng? Sao ngươi lại có khí tức của Long Hoàng?"

Sở Thiên nheo mắt lại, làm ra vẻ thần bí nói: "Ta đã hứa với Long Hoàng, không thể nói chuyện này ra ngoài!"

Nhắc tới Long Hoàng, Địch Á Lạc cũng không tiếp tục truy vấn Sở Thiên nữa.

"Nếu như ngươi đã có quan hệ với Long Hoàng, uhm, giao Mặc Phỉ Đặc cho ngươi ta cũng yên tâm rồi." Địch Á Lạc chậm rãi nói.

"Nhị ca, Phất Lạp Địch Nặc ca ca còn có mùi của Mạch Khẳng Tích nữa!" Mặc Phỉ Đặc đột nhiên chen miệng vào, thiếu chút nữa là Sở Thiên bực đến chết, chỉ cần nhắc đến Mạch Khẳng Tích, cơ hồ Sở Thiên sẽ gặp phải phiền phức.

Mắt Địch Á Lạc lóe lên một tia hàn quang, vươn tay ra, nhấc Sở Thiên lên.

Một lát sau, Địch Á Lạc lắc đầu: "Có mùi của Mạch Khẳng Tích, nhưng rất nhạt, ta biết là tại sao rồi."

Nói rồi, Địch Á Lạc thả Sở Thiên xuống.

Sở Thiên sửa sang lại pháp bào, sau đó cười nhạt, không nói thêm gì nữa.

Địch Á Lạc chỉ vào Ba Bác Tát, hỏi Sở Thiên: "Tên Vong Linh Pháp Thần bị hao tổn pháp lực này là người của ngươi?"

"Ba Bác Tát là cố vấn ma pháp của ta." Sở Thiên nói.

Địch Á Lạc chợt giơ tay lên, dùng một quang mang màu trắng ngoét chụp vào Ba Bác Tát.

Khẽ niệm vài câu chú ngữ, Địch Á Lạc thu tay lại: "Pháp lực của ngươi đã khôi phục lại rồi."

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Đa tạ… "

Sở Thiên vừa định nói cảm tạ, lại nhìn thấy Địch Á Lạc lạnh mặt nói: "Không cần cảm tạ ta, nể mặt của Mạch Khẳng Tích, ta giúp ngươi một lần, nhưng sẽ không có lần sau."

"Cao thủ... Ngươi làm tên này sống lại rồi a?" Lúc này, Sa Khắc cũng đã tỉnh lại sau giấc ngủ ở phía đằng xa, uốn eo một cái, rồi lảo đảo đi tới.

"Sa Khắc! Đừng ăn nói hồ đồ!" Sở Thiên sợ ngốc tử này khiến Địch Á Lạc nổi giận.

"Sao thế?" Sa Khắc gãi đầu, không biết mình sai ở chỗ nào, "Tên tiểu tử này làm sao?"

"Địch Á Lạc tiên sinh, xin lỗi, Sa Khắc là một ngốc tử, ngài đừng nên nổi giận!" Sở Thiên vội vàng tạ lỗi, chọc giận ông chủ địa ngục, hậu quả này không phải Sở đại thiếu gia có thể gánh được!

Sắc mặt của Địch Á Lạc vẫn lạnh lùng không đổi, nhưng nhìn chằm chặp vào Sa Khắc.

"Này, tại sao ngươi lại nhìn ta?" Sa Khắc không hiểu liền hỏi.

Dần dần, khóe miệng của Địch Á Lạc hiện ra một nụ cười cổ quái, hỏi Sa Khắc: "Ngươi, không nhận ra ta sao?"

"Tại sao ta lại nhận ra ngươi?" Sa Khắc rút chiếc búa sau lưng ra, ra vẻ hung dữ nói, "Còn nhìn ta? Nhìn ta nữa, ta ăn thịt ngươi!"

Địch Á Lạc càng lúc càng lộ rõ nụ cười, cơ hồ như phát hiện ra một chuyện gì hứng thú.

"Ngốc tử? Ha ha." Địch Á Lạc cuối cùng không nhịn được, khẽ cười ra tiếng, "Ha ha, ta hiểu rồi, ta hiểu rồi…"

Sở Thiên kinh ngạc nhìn Địch Á Lạc, không biết vì sao hắn lại cười.

Một lúc lâu sau, Địch Á Lạc thu lại nụ cười, khôi phục lại thần sắc lạnh lùng, nói với Sở Thiên: "Phất Lạp Địch Nặc, chỉ cần ngươi giúp ta chăm sóc tốt cho Mặc Phỉ Đặc, đợi sau khi ngươi chết, ta bảo đảm ngươi sẽ có quyền thế và địa vị giống như ở nhân gian khi xuống địa ngục!"

Dứt lời, thân ảnh Địch Á Lạc từ từ biến mất.

"Nhị ca, đợi ta với!" Mặc Phỉ Đặc kêu lớn đuổi theo, nhưng chỉ vồ vào được không khí.

"Mặc Phỉ Đặc, quay lại đây, sau này Phất Lạp Địch Nặc ca ca sẽ chăm sóc cho ngươi."Sở Thiên cười xấu xa gọi Mặc Phỉ Đặc lại.

Sa Khắc chớp mắt, vẫn chưa hiểu là chuyện gì, nhưng Ba Bác Tát ở bên đã nhìn thẳng về Mặc Phỉ Đặc.

"Này, lão đầu, ngươi nhìn ta làm gì?" Mặc Phỉ Đặc bất mãn nói.

Ba Bác Tát đột nhiên ngồi phục xuống, bám vào vai Mặc Phỉ Đặc, vội vã hỏi: "Ngươi tên Mặc Phỉ Đặc?"

"Phí lời! Ngươi bị hồ đồ à?" Mặc Phỉ Đặc hất tay của Ba Bác Tát ra.

Ba Bác Tát lại không hề tức giận, hơn nữa còn thất thần hỏi: "Có phải ngươi bị phong ấn?"

"Lão tử đã sớm nói rồi, nhưng các ngươi không tin!" Mặc Phỉ Đặc bất nhẫn nói.

Ba Bác Tát nuốt mạnh nước miếng, vết sẹo trên mặt co rúm lại hỏi: "Người vừa rồi là nhị ca Địch Á Lạc của ngươi, vậy đại ca ngươi, có phải tên là Ba Nhĩ không!?"

Mặc Phỉ Đặc trợn tròn mắt nhìn Ba Bác Tát, ngạc nhiên hỏi: "A? Sao ngươi biết được? Ta đã nói đâu?"

Sở Thiên vỗ vai Ba Bác Tát, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Ba Bác Tát hướng về Sở Thiên cười khổ nói: "Tử Thần tại thượng, Ba Nhĩ, Địch Á Lạc, Mặc Phỉ Đặc, tam đại thần thú của địa ngục trong truyền thuyết hóa ra thật sự tồn tại… "

Tam đại thần thú của địa ngục? Sở Thiên nhìn Mặc Phỉ Đặc miệng đang đầy đồ ăn vặt nhai nhóp nhép.

Ba Bác Tác cũng phát hiện hình tượng của Mặc Phỉ Đặc, không cân xứng với hai chữ miêu tả trong truyền thuyết, sắc mặt quái dị nói với Sở Thiên: "Ông chủ, chăm sóc Mặc Phỉ Đặc cho tốt đi, đại ca hắn khống chế tất cả các vong linh dưới địa ngục, nhị ca chấp chưởng thông đạo của nhân gian và địa ngục, chăm sóc tốt Mặc Phỉ Đặc, chúng ta sau khi chết cũng sẽ được hưởng phúc đấy… "

Sở Thiên gật đầu, vỗ vào gương mặt nhỏ bé đáng yêu của Mặc Phỉ Đặc, dùng nụ cười thuần khiết nhất nói: "Tiểu Mặc Phỉ Đặc, đợi khi chúng ta về nhà, Phất Lạp Địch Nặc ca ca sẽ mang tất cả đồ ăn vặt trên đại lục này về cho ngươi, ngươi nói ca ca có tốt không… "

… … … … … … … … ….

Trong tiếng nước chảy rào rào, Sở Thiên và Ba Bác Tát tận lực nịnh hót Mặc Phỉ Đặc, mãi đến khi miệng của đứa trẻ không còn khép lại được nữa, Sở Thiên mới phát hiện trời đã sáng.

"Nguy rồi, hôm nay là đại điển sắc phong Thánh Nữ!" Sở Thiên vỗ đùi một cái, cuối cùng cũng nghĩ ta nhiệm vụ của mình.

"Mẹ kiếp, đây là nơi nào?" Sở Thiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, phát hiện bản thân đã lạc đường, "Ba Bác Tát, ngươi còn nhớ đường không?"

Ba Bác Tát lắc đầu: "Không nhớ, tối qua ta chỉ lo đến việc đuổi theo Mặc Phỉ Đặc."

"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ngươi đã đến trước rồi?" Chính lúc Sở Thiên đang sốt ruột, lão hồ ly Phúc Da lại đem theo một đội thú nhân xuất hiện, "Ha ha, sáng nay chúng ta không nhìn thấy ngài còn đang lo lắng, không ngờ điện hạ lại đến trước rồi."

"Đây chính là nơi diễn ra đại điển sao?" Sở Thiên cười hỏi.

"Phải, chính là nơi này, điện hạ ngài không biết sao?" Phúc Da chỉ về con thác lớn nói, "Đây chính là nơi khởi nguồn của Thánh Hà, cũng là thánh địa để lịch đại tiên tri kế vị."

Tối hôm qua Sở Thiên mải mê bận bịu, cũng không có thời gian xem xét xung quanh, hiện tại hắn mới phát hiện, trên đại thảo nguyên vốn dĩ đã không nhìn thấy bờ bến, lại xuất hiện thêm một quần thể núi dài liên miên, hơn nữa tất cả các dãy núi đều hướng về thảo nguyên, toàn bộ đều là vách đá thẳng đứng.

Tiếng nước chảy ầm ầm nhức óc, dãy núi nối liền trời, trên đỉnh núi cao vô tận, một con thác dài hơn trăm thước đã chảy từ trên cao xuống, đổ thẳng vào đầm nước phía dưới, nhìn theo đầm nước về phía xa, sẽ thấy một dòng sông rộng lớn đang chảy về phía xa.

"Nếu như điện hạ đã tới trước rồi, vậy thì hãy ở đây đợi bệ hạ và Thánh Nữ đi!" Phúc Da nói xong, liền đem người đi chuẩn bị nơi tổ chức đại điển.

Đại điển chính thức sắc phong Thánh Nữ bắt đầu, tế đàn chuẩn bị cho Trinh Đức được dựng trên đầm nước dưới thác, nhưng trước khi Trinh Đức kế vị, Thú Vương Tra Lý lại cùng Sở Thiên đi lên tế đàn.

Đối diện với các đại biểu của các thế lực lớn, Thú Vương Tra Lý đã nắm lấy tay Sở Thiên, giơ cao lên, lớn tiếng nói: "Thân là chủ nhân của đại thảo nguyên, ta có trong tay vô số dũng sĩ, nhưng trong mắt ta, trên đại lục chỉ có một người xứng đáng với danh hiệu dũng sĩ!"

Hắc hắc, Sở Thiên len lén cười, chẳng lẽ lại nói lão tử sao?

Rất đáng tiếc, Sở đại thiếu gia đã tưởng bở, Tra Lý nói: "Cách Lan Đặc đại đế! Chỉ có quân vương khai quốc của đế quốc Khải Tát, Cách Lan Đặc đại đế mới là dũng sĩ chân chính!"

Chúng nhân Thú tộc ồ lên, nhưng Tra Lý tiếp tục nói: "Năm nghìn năm trước, vào thời đại ma pháp mà các pháp sư không cần phải trả bất cứ giá nào cũng có thể phóng thích cấm chú, Cách Lan Đặc đại đế chỉ dựa vào một trường kiếm, đã có thể tạo dựng ra đế quốc Khải Tát như ngày hôm nay… "

Tra Lý kể về chiến tích lẫy lừng của Cách Lan Đặc đại đế, nhưng tâm tư của Sở Thiên lại bay về Khải Tát ở xa vạn lý kia, nghĩ đến cảnh tượng ở dưới hoàng cung trong thành Bàng Bối…

"Thú tộc cùng Khải Tát đã đấu tranh hơn nghìn năm nay, nhưng, ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng máu chảy nữa!" Tra Lý vẫy tay của Sở Thiên, khiến hắn giật mình tỉnh lại, "Hôm nay, đại thảo nguyên sẽ cùng Khải Tát ký kết điều ước không xâm phạm lẫn nhau! Từ nay về sau, hai nước sẽ là bạn bè vĩnh viễn!"

Trong tiếng hoan hô như núi kêu biển thét, Sở Thiên và Tra Lý đã ký tên mình vào điều ước trên quyển trục ma pháp.

"Được rồi! Nhân vật chính tiếp theo, là Thánh Nữ Trinh Đức của đại thảo nguyên chúng ta!" Tra Lý kéo Sở Thiên đi xuống tế đài.

Bước tới bên cạnh Lan Đức đại chủ giáo, Sở Thiên cùng hắn thầm nhìn nhau cười, kế hoạch giả truyền thần dụ của hai người đã bắt đầu, nhân vật chính hôm nay không còn là Trinh Đức nữa, mà là Sở Thiên sắp trở thành Quang Minh Thánh Đồ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio