Trời đã về đêm, Bố Lôi Trạch náo nhiệt cả một ngày giờ cũng đã yên lặng. Sở Thiên đến mật thất, đợi để cùng bàn chuyện bí mất với Long Thần. Lúc đó, có hai bóng người đang len lén trôi đến bờ biển.
"Miêu Miêu, đi gặp ai vậy?" tiểu Sở Viêm nằm trên lưng Khách Thu Sa, tay thì bám lấy tai hắn.
"Sa Khắc đó! Nhện nhìn không đẹp!" nói rồi Khách Thu Sa biến thành hải tảo, chở tiểu Sở Viêm bơi đến hòn đảo của Sa Khắc.
Lẻn vào, bí mật nhé!
Khách Thu Sa biến thành cây mây treo trên cửa sổ phòng Sa Khắc, nói nhỏ: "Không được phát tiếng động, nhìn lén thôi!"
Hai cái đầu bé nhỏ treo trên cửa sổ, một sợi mây luồn vào trong kéo rèm thành một khe hở, "Miêu Miêu, đây là động phòng?"
Bên trong, Sa Khắc vẫn mặc bộ tướng quân lễ phục ban sáng, ngồi im trên giường. Năm tỷ muội Tiên Đế cũng ngại, sáu người cứ ngồi im lặng như vậy.
Tiểu Hùng Miêu gãi đầu, "Quái thật, nghe huynh đệ nói, động phòng phải dùng đến của quý, sao Của Quý của Sa Khắc không đến nhỉ?"
Sở Viêm cũng gãi đầu, "Tra Nhĩ Tư, bờ biển, uống rượu!"
"Cái gì? Lúc này sao hắn lại uống rượu?" Tiểu Hùng Miêu hốt hoảng, "Hắn không đến thì sao chúng ta xem động phòng được?!"
"Đúng thế, đúng thế!" tiểu Sở Viêm gật đầu lia lịa, nghẹo đầu nói: "Miêu Miêu, Sa Khắc chơi vui lắm, chúng ta giúp hắn đi!"
"Ừ, Sa Khắc, người tốt, giúp!"
Một sợi mây men theo bờ biển, đánh ngất Tra Nhĩ Tư đang uống rượu, quấn hắn lại rồi chạy mất.
Trong động phòng, cuối cùng năm tỷ muội Tiên Đế không nhịn nổi nữa, Tiên Đế đứng dậy, đỏ mặt nói: "Phu quân Sa Khắc, trời cũng muộn rồi…"
Sa Khắc sững lại, nói: "Trời tối rồi, vậy thì đi ngủ!"
Tiên Đế cũng sững người, đây là lần đầu tiên nghe Sa Khắc lên tiếng, không ngờ Sa Khắc bề ngoài anh minh thần vũ mà khi nói thì lại như thế này. À đúng rồi, cổ họng của Sa Khắc bị thương.
"Ta muốn đi ngủ!" Sa Khắc đứng dậy, định cởi giáp ra nhưng nhận ra là hắn không biết cởi loại giáp quý tộc này.
Năm tỷ muội lại càng đỏ mặt hơn.
Sa Khắc loay hoay mãi mà không cởi được, hắn cuống: "Cái này cởi thế nào vậy? Ta không biết cởi, giúp ta cởi đi!"
Phu quân thật là quá thẳng thắn… Năm tỷ muội cúi đầu, ai cũng ngại giúp Sa Khắc cởi đồ. Nguồn tại ện FULL
"Các ngươi không giúp thì ta làm thế nào mà ngủ được đây?" Sa Khắc khó xử, vỗ tay một cái, Tra Nhĩ Tư vốn rất nghe lời cũng không xuất hiện, lúc này Sa Khắc chết sững, đứng đơ ra không biết làm thế nào, "Của Quý của ta không thấy rồi. Tìm giúp ta được không?"
Năm tỷ muội sững sờ, phu quân đại nhân không biết hàm xúc một chút sao?!
Sa Khắc đành phải hét lên: "Của Quý, Của Quý, ngươi ở đâu rồi? Ta muốn đi ngủ, mau ra đi!" Sa Khắc uể oải ngồi phịch xuống giường, "Thôi rồi, không có Của Quý, ta ngủ thế nào đây?!"
Binh!!
Cửa sổ bỗng mở toang, Tra Nhĩ Tư bị ném vào trong, Khách Thu Sa và tiểu Sở Viêm ngồi trên cửa sổ, nhìn Sa Khắc hiếu kỳ, "Sa Sa, Của Quý của ngươi đến rồi, mau động phòng cho bọn ta xem đi! Nếu không, không có cơm ăn đâu!"
Sa Khắc mừng rỡ, lắc lắc Tra Nhĩ Tư đang bất tỉnh, tháo kính xuống, cười ngốc với năm tỷ muội: "Hì hì, Của Quý của ta đến rồi, bảo hắn giúp ta động phòng, ta đi ngủ đây!"
Một lúc lâu sau…
"A a a a a!!!!" tiếng kêu chói tai của năm tỷ muội Tiên Đế vang lên trong màn đêm.
Tiếp đó, "bịch!" trên hòn đảo bên cạnh, A Tư Nặc bị tân nương ném ra ngoài, "Không giải thích rõ ràng thì đừng có hòng vào đây!"
……
Bố Lôi Trạch vừa yên tĩnh được một lúc lại rơi vào hỗn loạn.
Nhưng đống phiền phức này đều là chuyện của Sắt Lâm Na, Sở Thiên trong mật thất căn bản không nghe thấy gì hết.
Sở Thiên khởi động Lục Ngự Tỏa Hồn Trận nhưng Long Thần không có phản ứng gì. Một lúc sau Tư Tháp Đức Mại Nhĩ mới lên tiếng, giọng có chút mệt mỏi, "Cuối cùng cũng phong ấn được đao linh. Phất Lạp Địch Nặc, ngươi muốn hỏi gì hỏi đi! Sức mạnh của ta không nhiều, không giữ được lâu đâu!"
"Sở Thiên cười: "Rất đơn gian, sao ngươi lại ở trong đó?"
"Đại chiến núi Phán Quyết, ta bị Tư Đặc Ân phá hủy thân thể, nhưng ta dùng linh hồn mở không gian thông đạo, che mắt Tư Đặc Ân giấu linh hồn vào Lưỡi đao Phán Quyết!"
"Kết quả của trận chiến núi Phán Quyết thế nào? Tư Đặc Ân đi đâu?"
"Không biết! Vưu Nhân đại ca hy sinh đầu tiên, sau đó Phượng Hoàng Thần cũng thua, ta chỉ thấy kết cục của hai người đó. Sau đó thì chạy vào trong Lưỡi đao Phán Quyết, nhưng Lưỡi đao Phán Quyết có đao linh. Ban đầu ta bị nó áp chế, không biết tình hình bên ngoài!"
Sở Thiên hỏi nhanh, Long Thần trả lời cũng nhanh. Sở Thiên nhanh chóng nắm được những gì Long Thần đã trải qua.
Đầu tiên, Tư Tháp Đức Mại Nhĩ bị áp chế, cái gì cũng không biết. Sau đó Tư Đặc Ân không biết vì sao lại vứt bỏ Lưỡi đao Phán Quyết, không có trở ngại của Thần Hoàng, Long Thần bắt đầu cuộc chiến đấu lâu dài với đao linh.
Thôn phệ người sử dụng, ban đầu là do đao linh làm. Nhưng sau này vì để phục hồi thực lực, Long Thần cũng bắt đầu làm như vậy. Có thể nói, bi kịch của các chủ nhân Lưỡi đao Phán Quyết từ trước tới nay đều do Long Thần và đao linh hợp mưu gây ra.
Về sau, khi Đức Khố Lạp bị hấp thụ thì Long Thần đã có thể khống chế đao linh, nhưng Lưỡi đao Phán Quyết không còn được Thần tộc sử dụng nữa, rồi rơi vào tay An Đông Ni, vì trên đao có Liệt Hỏa nên An Đông Ni cũng không sử dụng được, cuối cùng đưa cho Sở Thiên.
Bây giờ, quyền khống chế Lưỡi đao Phán Quyết, cơ bản là thuộc về Long Thần, nhưng khi hắn bị tiêu hao quá nhiều thì đao linh sẽ xuất hiện.
"Ngươi có cách nào rời khỏi Lưỡi đao Phán Quyết không?" Sở Thiên hỏi.
"Trừ khi tiêu diệt đao linh, nếu không thì không có cách nào cả!"
Sở Thiên cười, có kinh nghiệm của Cách Lý Phân, hắn tạm thời không có ý định thả Long Thần ra, "Tại sao ngươi chọn ta là người kế thừa?"
"Ha ha!" Long Thần cười lớn, "Ta biết ngươi không phải hậu duệ thật sự, có điều… giờ ngươi đã được giống ta cải tạo kha khá rồi. Thậm chí linh hồn ngươi cũng có khí tức của ta! Như vậy thì trừ việc ngươi không thể biến thân ra thì mọi cái của ngươi đều giống hệt hậu duệ của ta!"
"Cải tạo?!"
"Đúng thế! Trước đây, khi ngươi sử dụng quá độ Lưỡi đao Phán Quyết, không phải thường bị chóng mặt sao? Ha ha, đấy là ta nhân lúc ngươi kết nối với Lưỡi đao Phán Quyết để cải tạo ngươi! Ha ha, không có ta, ngươi có thể chỉ mất tám năm mà trở thành Cao Vị Thần không?"
Sở Thiên nheo mắt, "Ngươi cải tạo ta thế nào?"
"Dùng Phán Quyết đao linh!" Long Thần cười, "Lưỡi đao Phán Quyết là Sáng Thế Thần Khí, lại có sức mạnh của Thần Hoàng Tư Đặc Ân bên trong. Đao linh của nó tuy tạm thời bị ta khống chế nhưng ta không thể tiêu diệt nó. Thế là ta nghĩ ra một cách, đó là đuổi đao linh ra ngoài."
"Ngươi đuổi sức mạnh đao linh lên người ta?" Sở Thiên hỏi.
"Đúng thế, mỗi lần chiến đấu, ta đều cắt một phần của nó. Rồi khi ngươi sử dụng Lưỡi đao Phán Quyết, chuyển hóa nó thành Long Thần Lực truyền cho ngươi! Ha ha, vì thế bây giờ, trừ linh hồn ra ngươi xem ra rất giống với Tư Đặc Ân! Vì sức mạnh của ngươi bây giờ là dung hợp của Long Thần Lực của ta và sức mạnh của Phán Quyết đao linh!"
Sở Thiên lắc đầu cười khổ, "Vậy máu của ta biến thành ba màu là vì cái này?"
"Máu của ngươi, màu vàng là dấu hiệu của ta, màu tím là của đao linh, còn màu đỏ… giờ ngươi đã là Thần, đấy là của Nhân Thần ngươi rồi!"
"Ngươi vẫn chưa cho ta biết, tại sao lại chọn ta là người kế thừa? Nếu ngươi đã khống chế được đao linh thì chắc cũng đã thấy những việc ta làm?!"
Long Thần cười: "Không phải chỉ là trộm mộ lấy cắp thi thể sao? Hừ, lũ hậu duệ không ra sao kia, nếu có một tên nào đáng được bồi dưỡng thì ta cũng không chọn ngươi! Huống hồ, sớm muộn gì ta cũng ra ngoài. Nhưng sau khi ra cũng là trạng thái linh hồn, mà năm đó ở dãy Lạc Nhật, ta đã thấy thuật Thượng cổ Tế Tự của ngươi…"
Sở Thiên bừng tỉnh, nói cho cùng thì Thần Long đang có một vụ đầu tư.
Long Thần giúp Sở Thiên, sau này Sở Thiên phải giúp Long Thần làm một cơ thể. Mà để đảm bảo vụ đầu tư này thành công, Long Thần cải tạo Sở Thiên thành Long tộc, làm người kế thừa của mình.
"Có phải ngươi đang nghi ngờ ta lợi dụng ngươi?" Long Thần hỏi.
Sở Thiên không nói gì, coi như mặc nhận.
"Ta tuyệt đối không lợi dụng ngươi!" Long Thần từ tốn nói: "Với thế lực hiện nay, ngươi còn sợ một Chủ Thần như ta sao? Huống hồ ta còn cần ngươi tạo cơ thể. Trước khi ta phục hồi thực lực thì không có lý do gì để hại ngươi cả! Nếu vẫn chưa yên tâm thì ta sẽ truyền lại vị trí Long Thần cho ngươi!"
"Lão bà nữ thần tại thượng!" Sở Thiên thốt lên kinh ngạc, "Ngươi muốn để ta làm Long Thần?"
"Giờ ta chỉ muốn làm một việc. Đó chính là tìm Tư Đặc Ân báo thù!" Long Thần nói: "Danh hiệu và quyền lực đối với ta không quan trọng nữa, ta ngán chúng đến tận cổ rồi! Huống hồ ngôi vị Long Thần thực tế đã khuyết vạn năm nay, ngươi cũng coi như là hậu duệ của ta, thì truyền ngôi vị cho ngươi thôi!"
Sở Thiên chết sững hồi lâu, không hiểu được ý đồ thực sự của Long Thần là gì.
"Anh bạn, không phải là ngươi không biết vị trí Long Thần này có ý nghĩa gì đấy chứ?"
"Có quyền hiệu lệnh cho mọi Long tộc, bao gồm cả Hoàng Kim Long tộc!" Sở Thiên cười, "Cái này ta biết!"
"Sai!" Long Thần cười, "La Đức Mạn cũng nói với ngươi rồi. Thú tộc, không chỉ là thú đi dưới đất và bay trên trời trên đại lục. Nó là mọi chủng tộc, trừ con người ra! Năm đó, Bố Lai Ân Đặc miện hạ thống nhất Huyễn Thú tộc, chia quyền thống trị Thú tộc cho các Thú Thần. Long Thần cả Phượng Hoàng Thần cai quản toàn bộ thú bay trong tam giới!"
Sở Thiên giật mình, nói như vậy thì, nếu làm Long Thần, nếu còn khống chế được Phượng Hoàng Thần thì tất cả những con có cánh trong tam giới đều phải nghe hắn sao? Cho dù bây giờ Thần tộc nội bộ đại loạn, nhưng danh phận chính thống chắc chắn là vẫn có…
Long Thần nói tiếp: "An Cát Lệ Na cai quản sâu bọ, động vật bò sát. Phượng Hoàng Thần nằm dưới sự khống chế của ngươi, con trai lục địa Thú Vương Cách Lý Phân là đầu bếp của ngươi. Hải Vương Bào Uy Nhĩ lại là con tin của ngươi… Tính cả ta, Phất Lạp Địch Nặc ngươi mới là đại thống lĩnh của Thú Thần tộc, chủ nhân của tam giới!"
Sở Thiên ngoác mồm cười, thầm thêm một câu, đều là trên danh nghĩa thôi, thời đại Thần tộc đại loạn, thực lực mới là tất cả!
Mặc kệ mục đích của Long Thần là gì, để đối phó với Tử Thần, thực lực càng mạnh càng tốt. Sở Thiên cười: "Nghi thức truyền vị của Long Thần cần làm những gì?"
"Đem theo đại thống lĩnh Bào Uy Nhĩ trên danh nghĩa theo ta đến Cực Địa Băng Nguyên và A Cổ Lạp Sơn!"