Dị Giới Thú Y

chương 500: cái đuôi của thần hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ai ya~~~" Đại Hùng Miêu kéo dài tiếng kêu, lầm bầm: "Sao mông ta lại cộm ghê thế nhỉ?"

Phẹt~~~ Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Lại một tiếng nữa vang lên, Tiểu Hùng Miêu bên dưới mông ưm ưm được vài tiếng rồi im bặt.

Chắc chắn là hắn cố ý! Sở Thiên cười thầm, Bì Bồng và Chiến Thần ở ngay trước mặt Phán Quyết Thần Thú, hắn không thể không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn giả vờ như không nhìn thấy gì, nhất định là đang dạy bảo Khách Thu Sa rồi!

Sở Thiên đang định lên tiếng thì Bì Bồng giữ tay lại, khẽ lắc đầu - không phải ta đã nói rồi sao? Phải dỗ Phán Quyết như với trẻ con, để hắn chơi cho đã mới dễ nói chuyện.

Chiến Thần tuy xúc động nhưng cũng không lên tiếng chào, hắn cũng biết tính cách của Phán Quyết. Tên béo này mà đã chơi thì dù là Thần Hoàng cũng ngăn nổi.

Đại Hùng Miêu lại uống một ngụm rượu, ngồi vặn vẹo mông mấy cái: "Hề hề, dễ chịu quá!"

Nói rồi Phán Quyết Thần Thú bỗng khựng lại, vươn cổ ra mở to mắt, vì hắn cảm thấy cục thịt dưới mông đã biến mất.

Một cây trúc lặng lẽ mọc lên trước mặt Phán Quyết Thần Thú, thân cây vừa cao vừa mập, lá xanh mơn mởn, chớp mắt nó đã trở nên "ngon lành" hơn mọi cái cây trong rừng trúc này.

Phán Quyết chép miệng quệt nước miếng, bò ra khỏi cái hố đi vòng quanh cái cây mấy vòng.

Vù vù!!

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng cành lá đập vào nhau, Phán Quyết Thần Thú không thể nhịn nổi nữa, nhổ cả rể lên nhét cái cây vào mồm.

Đúng lúc đó, cây trúc đột ngột biến hình, cái mông béo tròn của Tiểu Hùng Miêu xuất hiện ở trước mồm Phán Quyết và…"phẹt~~"

"Cứu ta với, thối chết mất!!" Phán Quyết bịt mũi chạy, vừa chạy được vài bước thì "uỵch!" ngã lăn ra đất, bụng ngửa lên trời, bốn chân giật giật, mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép.

Phụt, Tiểu Hùng Miêu biến trở về bản thể, lắc mông đắc ý, rồi lấy viên đá chụp ảnh ra chạy lại gần, vén cái váy cỏ của Phán Quyết Thần Thú lên, chĩa thẳng vào chỗ kín của hắn, "Tách! Tách! Tách!" chụp liên tiếp mười mấy kiểu!

"Hố hố, Nam Hải Nhất Phiến Lục ta đâu có dễ bị bắt nạt như vậy?!"

Sở Thiên và Bì Bồng giật mình kinh ngạc, Khách Thu Sa, một Hạ Vị Thần lại quật ngã được Phán Quyết Thần Thú, đến ảnh khỏa thân cũng chụp được!

Phán Quyết Thần Thú lầm bầm mấy tiếng rồi bò dậy, vò đầu bứt tai, nhăn nhó: "Thôi thế là hết, một đời anh minh của ta thế là hết!"

"Ha ha, Kiệt Khắc Tốn, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha!" Bì Bồng cười ha ha tiến lại gần. Kiệt Khắc Tốn, đấy là tên của Phán Quyết Thần Thú.

"Con dơi thối kia, cút đi! Không thấy người ta đang đau lòng sao?" Phán Quyết Thần Thú quay mông ra chỗ khác.

"Thôi đi, ngươi còn sợ bị người khác chụp ảnh khỏa thân sao? Ha ha, Khảm Phổ, ngươi còn nhớ năm đó hắn vì muốn đổi một cây Lan Nguyệt Thảo của Nguyệt Thần mà cởi hết quần áo nhảy múa ở cửa Nguyệt Thần Điện không? Dọa cho những kẻ đang theo đuổi Nguyệt Thần sợ chạy mất dép. Ha ha!" Bì Bồng cười lớn, không để ý đến sắc mặt khó coi của Phán Quyết Thần Thú.

Đầu óc Chiến Thần không được tốt, đã quên những chuyện nhỏ như thế này, nhưng cũng cười theo.

"Cái gì? Ngươi cởi hết quần áo nhảy múa?!" Tiểu Hùng Miêu nhảy đến trước mặt Kiệt Khắc Tốn, bốn mắt gấu nhìn nhau. Phán Quyết đầy ngưỡng mộ, còn Khách Thu Sa thì đầy kính phục! Tiểu Hùng Miêu cung tay: "Tiểu đệ Khách Thu Sa, đại hiệu Nê Cổ Lạp Tư, tiểu hiệu Khải Kỳ, biệt danh Nam Hải Nhất Phiến Lục, dám hỏi đại danh của tiền bối?"

Đại Hùng Miêu cũng cung tay, "Tại hạ Phán Quyết Thần Thú, đại hiệu Phỉ Nhĩ, tiểu hiệu Kiệt Khắc Tốn, biệt danh Phán Quyết Sơn Nhất Điểm Hồng! Tiểu huynh đệ tiền đồ thật sáng lạn! Nhìn góc độ và tốc độ chụp hình của huynh đệ, đời này ta đã mãn nguyện, có cơ hội sẽ giao lưu nhiều hơn!"

Nói rồi Đại Hùng Miêu giơ hai tay ra.

Tiểu Hùng Miêu cũng làm theo, bốn cái tay nắm chặt lấy nhau, "Sau này ai không phục thì chụp người đó!"

Rồi hai con gấu bắt đầu trao đổi kinh nghiệm, bỏ quên những người khác ở một bên.

Chiến Thần không nhịn được, quát: "Kiệt Khắc Tốn, Thần Hoàng bệ hạ đến!"

"Ai dà, ta thấy rồi. Ông già, sao lại trông trẻ thế kia?" Kiệt Khắc Tốn hỏi Sở Thiên nhưng mắt vẫn không rời Khách Thu Sa.

Chiến Thần dùng những lời mà Sở Thiên đã chuẩn bị giải thích.

Phán Quyết Thần Thú cuối cùng miễn cưỡng ngẩng đầu lên, "Biết rồi, cùng lắm thì sau này không gọi là ông già nữa, gọi ngươi là mặt trắng là được rồi! À, mặt trắng, tìm ta có chuyện gì? Không phải đã nói là ta thay ngươi trông coi tòa tháp này, sau này ngươi không làm phiền ta nữa sao?"

Sở Thiên ngạc nhiên, Phán Quyết Thần Thú xuất ngôn không kiêng nể gì nhưng Chiến Thần Khảm Phổ vẫn cười tươi. Xem ra năm đó Kiệt Khắc Tốn cũng nói như thế này với Tư Đặc Ân thật sự, mọi người đã quen rồi.

Sở Thiên nheo mắt cười, "Kiệt Khắc Tốn…"

Phán Quyết ngẩng phắt đầu dậy, chớp mắt lia lịa nhìn Sở Thiên, thấy hắn không phản ứng gì lại cúi đầu xuống.

Kiệt Khắc Tốn để Tiểu Hùng Miêu ngồi lên bụng, nghịch cái bụng nhỏ của hắn, bất mãn nói: "Mặt trắng, ngươi thật sự đã mất trí nhớ rồi! Có chuyện gì nói nhanh lên, ta còn bận lắm!"

Sở Thiên cười, "Bản Thần Hoàng nghe nói Chu Thần Hoàng Lăng Vệ ở chỗ ngươi, nên đến để lấy về..."

"Không được!" Kiệt Khắc Tốn lắc đầu, "Ngươi vứt ta ở đây hơn một vạn năm rồi, khó khăn lắm mới có vài người bạn đến chơi với ta, ngươi còn muốn đòi. Không được, tuyệt đối không được!"

Chiến Thần vội nói: "Kiệt Khắc Tốn, ngươi có biết là Khố Khoa Kỳ phản lại Thần Hoàng, cấu kết với Tử Thần rồi, giờ nanh vuốt của chúng đã xâm nhập vào nhân gian."

"Hừm, ta biết ngay tên tiểu tử Khố Khoa Kỳ đấy không phải loại hay ho gì mà!" Đại Hùng Miêu đứng dậy, nhét Tiểu Hùng Miêu vào đai của cái váy cỏ, "Hừ, năm đó khi hắn cấu kết với Tử Thần là ta đã nhìn ra ngay mà!"

Bì Bồng khựng lại, hắn chưa từng nghe chuyện của Tử Thần và Long Thần. Sở Thiên giật mình, vội vã lấy dáng vẻ của Thần Hoàng, cười: "Kiệt Khắc Tốn, con của ta, con cũng biết đấy, ta đã quên…"

"Má ơi!!"

Phán Quyết Thần Thú bỗng bịt tai lại, nằm phục xuống trước mặt Sở Thiên, cầu xin: "Lão đại, làm ơn mà, đừng có dùng cái giọng này nói chuyện với ta có được không? Lão nhân gia ngươi mất trí nhớ sao không quên luôn cái bộ dạng Thần Côn này đi? Có gì cứ nói toạc móng heo ra, thế mới thoải mái chứ?!"

Sở Thiên không cười nữa, nói: "Ngươi bảo Khố Khoa Kỳ và Tử Thần làm sao?"

"Ài, thế có phải dễ nghe hơn không?!" Đại Hùng Miêu lôi Tiểu Hùng Miêu sắp ngạt chết trong thắt lưng ra, cho hắn hít chút không khí rồi lại nhét vào, cười hề hề: "Ngươi quên rồi sao? Năm đó ta mượn ngươi Thần Hoàng Quan để nhìn linh hồn, hê hê, ta đội Thần Hoàng Quan đi nhìn trộm Tử Thần, không ngờ nhìn thấy cô ta và Khố Khoa Kỳ hẹn hò ở sau Nguyệt Thần Điện. Đúng rồi, còn có cả Long Thần!"

"Cái gì? Ba người? Lẽ nào chúng hẹn hò tay ba?!" Tiểu Hùng Miêu thò đầu ra hỏi.

"Ba cái đầu ngươi!" Kiệt Khắc Tốn ấn Tiểu Hùng Miêu vào trong, lắc đầu nói: "Mặt trắng, năm đó ta đã nói với ngươi rồi, vậy mà ngươi bảo ta nhiều chuyện! Hừm!"

Sở Thiên thầm ghi nhớ, Long Thần quả nhiên là có vấn đề.

Kiệt Khắc Tốn tiếp tục: "Ngươi muốn Hoàng Lăng Vệ cũng được thôi nhưng phải để lại một người ở đây với ta!"

"Ai?"

"Cứu ta với!!" Tiểu Hùng Miêu hét ầm lên, "Ông chủ còn phải đoán sao? Chắc chắn là ta rồi! Ông chủ, đừng mà, ta thề, ta sẽ không làm hư tiểu thiếu gia nữa đâu!"

"Hì hì, tiểu huynh đệ thật thông minh!" Phán Quyết Thần Thú cười.

Sở Thiên chần chừ một lúc rồi cười: "Ngươi hãy cho ta gặp Chu Thần Hoàng Lăng Vệ trước đã, rồi mới nói chuyện của Khách Thu Sa!"

"Được, dơi thối, ngươi đưa hắn đi đi, ta đợi trong tháp. Đúng rồi, chỉ được mình lão đại vào thôi đấy, nếu không đừng trách ta trở mặt!" nói rồi, Đại Hùng Miêu nhấc Tiểu Hùng Miêu đi, không quan tâm đến người khác nữa, nhìn Tiểu Hùng Miêu chằm chằm: "Tiểu huynh đệ, nếu ta không nhầm thì lúc nãy biến thành cây trúc, ngươi dùng Tự Nhiên Lĩnh Vực của Đại Địa Phụ Thần phải không? Có biến được cái to hơn không?"

Sau khi cảm ơn, Bì Bồng ra hiệu cho mọi người ở lại, dẫn Sở Thiên đến Tiếp Nguyệt Tháp.

Trên đường đi, Bì Bồng dặn: "Năng lực của phân thân Kiệt Khắc Tốn là mạnh nhất trong Thần tộc, hắn không có cái gọi là bản thể, toàn bộ cùng sử dụng thần trí và sức mạnh. Hắn lúc nãy cũng là một phân thân, trong Tiếp Nguyệt Tháp còn một tên."

Sở Thiên gật đầu, quả thật Phán Quyết Thần Thú sống vui hơn Đại Địa Phụ Thần nhiều, thậm chí hắn còn có thể phân thân để ra ngoài ăn trúc uống rượu.

Bì Bồng nói: "Đừng có nghĩ tới việc đưa phân thân của hắn đi, phân thân của hắn không thể rời đi quá xa, càng không thể đi xuyên qua tam giới đến nhân gian."

Cửa của Tiếp Nguyệt Tháp đã mở, Bì Bồng ra hiệu cho Sở Thiên tự đi vào còn mình thì ở lại bên ngoài.

Sở Thiên vừa vào trong thì Thần Lực hoàn toàn bị ngăn chặn. Đừng nói đến bay lượn, ngay việc cầm dao cũng khó khăn.

Một con gấu trúc giống hệt ngoài kia đang ngồi sau cửa, thấy Sở Thiên vào thì đóng sầm cửa lại rồi nhấc Sở Thiên đặt lên vai, nói nhỏ: "Lão đại, giờ không có người ngoài rồi, hãy nói thật xem, ngươi thật sự mất trí nhớ hay là Thần Hoàng giả mạo?"

Sở Thiên nheo mắt cười, "Ta mất trí nhớ thật, không tin thì ngươi cứ nhìn mặt và khí độ của ta, sao có thể là giả mạo được chứ?"

"Thật hả?" Phán Quyết Thần Thú cười hề hề, rồi bỗng giữ chặt Sở Thiên: "Thế ngươi có còn nhớ chuyện năm đó chúng ta cùng tắm không?"

"Cái này ta quên rồi!" Sở Thiên ngày càng ngạc nhiên, quan hệ giữa Phán Quyết và Tư Đặc Ân dường như vượt qua những gì Bì Bồng biết.

Phán Quyết xoa xoa chỗ mông của Sở Thiên: "Lão đại, ta biết một số chuyện bọn Bì Bồng không biết, có cần ta nhắc nhở ngươi không?"

"Huynh đệ, ta không có hứng thú với đàn ông, ngươi đừng sờ mông ta nữa có được không?" Sở Thiên bất lực nói.

"Vậy ta nhắc ngươi một câu, lão đại…" Phán Quyết Thần Thú nháy mắt như lúc ở bên ngoài kia, "Đuôi của ngươi đâu???"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio