Dị Giới Thú Y

chương 60: lý do hoàn mỹ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Thiên trở về A Cổ Lạp sơn, đương nhiên A Mạt Kỳ và NMD vẫn không có tư cách tiến sâu vào bên trong núi, nhưng Sở Thiên không còn để ý đến chuyện này nữa rồi.

Mấy ngày kế tiếp, Sở Thiên bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, bàn bạc chi tiết việc liên minh của Tinh Linh tộc và Khải Tát, tặng lễ vật cho các trưởng lão Long tộc, đấu tranh gây gắt với Khắc Lâm Tư, những chuyện này làm Sở Thiên mệt đến mức than ngắn thở dài. Nhưng đây không phải là điều khó khăn nhất, khó nhất là phải ứng phó với sư nương tương lai Mai Lâm của mình.

Mai Lâm và An Đông Ni vốn chưa kết hôn, nên càng không cần nói đến con cái nữa, nên Mai Lâm đã đem tình thương của người làm mẹ đè nén mấy chục năm nay giành hết lại cho Sở Thiên, trên thì chỉ đạo pháp thuật, dưới thì hỏi han bữa ăn giấc ngủ, không có chuyện gì là bà không hỏi qua.

Trước mặt vị pháp thần cấp chín này, Sở Thiên tự biết không thể giấu được chuyện thiểu năng pháp thuật của mình, thêm vào đó Mai Lâm xem mình như con trai ruột của bà, nên hắn ngoan ngoãn thừa nhận sự thật này, đồng thời dưới yêu cầu không thể tin chuyện này của Mai Lâm, bắt đầu kiểm tra lại pháp thuật của mình!

"Trì Dũ thuật!" Sở Thiên hét lớn một tiếng, tay phải đặt vào thủy tinh cầu, sau đó quay đầu đi, không dám xem kết quả của quả của thủy tinh cầu ma pháp hiển thị ra…

Không đúng! Cơ thể mình sao vậy nhỉ? Cả loạt trình tự này Sở Thiên đã làm không biết bao lần ở trên núi Lạc Nhật, nhưng không có lần nào kỳ lạ như lần này! Cơ thể đang trống rỗng, bỗng lại tràn ra một luồng khí nóng từ phía buồng tim, sau đó mày chóng truyền đến tay phải.

Bùm ~~~ quầng sáng trắng vốn có của Trì Dũ thuật không hề xuất hiện, nhưng thủy tinh cầu lại bị nổ tan thành cát bụi!

"Phất Lạp Địch Nặc! Ngươi…" Nét mặt của Mai Lâm càng thêm kinh hãi, còn kinh hãi hơn khi nghe thấy chuyện Sở Thiên là một kẻ thiểu năng pháp thuật, bà phục người xuống, vốc một nắm nhỏ thủy tinh lên tỉ mỉ xem đến nửa ngày trời, sau đó lại giương tay, một đạo hỏa quang lóe lên, trong ngọn lửa, nắm bột thủy tinh trong suốt ấy bị thiêu rụi, nhưng trong không khí lập tức lại tản ra một làn khói màu vàng óng!

"Long ngữ ma pháp?!" Mai Lâm rốt cuộc đã xác định được ý nghĩa mà làn khói vàng óng đó biểu thị, "Phất Lạp Địch Nặc! Tính chất pháp thuật của ngươi sao lại là Long ngữ ma pháp?!" Long ngữ ma pháp là một thuộc tính pháp thuật chỉ có riêng của Long tộc, uy lực mạnh mẽ khôn cùng, nhưng lại có một thiếu sót, đó là không phải người thuộc long tộc thì không thể dùng!

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên trong lòng vui sướng như điên, cách giải thích duy nhất khi xuất hiện tình huống này chính là, máu của mình đã hòa nhập với máu của Long Hoàng! Cho nên hắn nhếch miệng cao hứng nói: "Ta không dám xác định, nhưng lúc ta chữa trị cho Long Hoàng, máu của hắn đã vào cơ thể của ta!" Trong phút chốc, Sở Thiên thấy tất cả mọi thứ trên đại lục Huyễn Thú này đều đẹp đẽ biết bao…

"Ngươi còn cười sao!" Mai Lâm nhướng mày, trừng mắt nhìn Sở Thiên, lo lắng nói, "Ngươi có biết không! Vốn dĩ ta vẫn còn có thể giúp ngươi có pháp lực, nhưng bây giờ thì…., ài! Cả đời này của ngươi thật không còn cách nào để tu luyện ma pháp nữa rồi!"

"Ha ha, tại sao lại thế?" Sở Thiên không hề bị tin tức khủng khiếp này làm cho kinh sợ, ngược lại còn lộ ra xu hướng cười ngây dại." "Tại sao cả đời này ta không còn cách nào tu luyện ma pháp nữa?"

"Ài!" Mai Lâm thở dài một tiếng, còn tưởng Sở Thiên bị dọa đến ngớ ngẩn, thương tiếc nhìn kẻ mà bà coi như con ruột của mình là Sở Thiên rồi nói: "Máu của Long Hoàng đã làm thay đổi thuộc tính pháp thuật của cơ thể ngươi, khiến ngươi có một pháp lực kinh hồn, nhưng Long ngữ ma pháp chỉ có thể phóng ra khi có cơ thể của Long tộc, cho nên…"

Mai Lâm không nói thêm được lời nào, nhưng Sở Thiên hiểu bà muốn nói gì, cho nên lại càng vui vẻ nghĩ: Ta bị máu của Long Hoàng thay đổi thuộc tính pháp thuật, cho dù pháp lực của ta có vô cùng mạnh mẽ, nhưng cơ thể con người của ta không thể sử dụng được ma pháp nữa. Mà lần này ta đã lập công lớn vì Khải Tát ở hội nghị y học A Cổ Lạp sơn, nên chắc sẽ không bị đá sang một bên! Ha ha! Hỡi Lô Địch Tam Thế vĩ đại, Sắt Lâm Na yêu quí, Ba Bác Tát trung thành, hỡi tất cả sinh vật có trí tuệ trên đại lục này nghe đây, ta, hầu tước Phất Lạp Địch Nặc cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố: Lão tử không thể sử dụng ma pháp!!!

Không biết pháp thuật có là gì chứ? Thiểu năng pháp thuật thì sao, Sở Thiên vốn dĩ không quan tâm những điều này, điều duy nhất mà hắn quan tâm là: Làm sao để chuyện này không bị vạch trần! Bây giờ thì tốt rồi, bấy lâu nay vấn đề khó nhất vẫn đang quấy nhiễu Sở Thiên đã được giải quyết rồi, trong lúc mà Sở Thiên khổ não nhất, máu Long Hoàng lại cho hắn một lý do thật là hoàn mỹ!

"Ha ha, Mai Lâm a di, không có pháp thuật thì bỏ đi." Sở Thiên nhìn Mai Lâm còn đang trách cứ và lo lắng cho mình, cảm thấy chút áy náy bèn giải thích: "Không phải ta không dùng pháp thuật vẫn chữa khỏi cho Long Hoàng đấy sao?"

"Đúng rồi, Phất Lạp Địch Nặc, nếu ngươi không có pháp thuật, vậy sao lại chữa khỏi cho Long Hoàng?" Mai Lâm cũng phát hiện chuyện này có chút gì không đúng, trên lịch sử đại lục này không hề có người nào có thể chữa trị cho người khác mà không có ma pháp.

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Bộ dáng thần côn lại xuất hiện trên mặt Sở Thiên, "Nữ thần đã nói, mỗi một chuyện đều có rất nhiều cách giải quyết, thuật Tế Tự cũng như vậy…." Nữ thần Sinh Mệnh không biết lúc này đang ở đầu than thở, nhưng Sở Thiên lại bắt đầu biên diễn rồi, "Khi ta phát hiện ta không có pháp lực, ta cũng không vứt bỏ đi chức nghiệp Tế Tự vĩ đại của mình, mà là lựa chọn một con đường Tế Tự khác."

"Một con đường Tế Tự khác ư?" Mai Lâm đã bị Sở Thiên lừa được, chợt sực tỉnh ngộ nói: "Chẳng lẽ, ngươi đã học thuật thượng cổ Tế Tự ư?"

Mai Lâm a di, người phối hợp quá tuyệt! Sở Thiên đang không biết làm thế nào để biên diễn tiếp, thì Mai Lâm lại cho hắn một lựa chọn hoàn hảo, "Đúng, là thuật thượng cổ Tế Tự! Ta vô tình có được một quyến sách từ thời thượng cổ, trên đó ghi chép rất nhiều thuật Tế Tự, nhưng những thuật này không cần dùng đến pháp thuật, hơn nữa đối tượng chữa trị của nó chỉ giới hạn là ma thú mà thôi!"

"Ồ! Vậy chẳng trách ngươi lại chữa được cho Long Hoàng." Mai Lâm đã chấp nhận lý do Sở Thiên đưa ra, tiếp đó lại lo lắng nói: "Không được, không có pháp thuật ngươi dùng cái gì để phòng thân? Trên đại lục lại nhiều cao thủ như vậy…."

"Mai Lâm a di người cứ yên tâm đi!" Sở Thiên đắc ý đáp: "Ma thú của ta đủ để bảo vệ ta rồi, hơn nữa ta còn có thể miễn dịch với Hỏa hệ pháp thuật!"

"Miễn dịch với Hỏa hệ pháp thuật?" Mai Lâm như nhớ lại điều gì đó, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi đứng yên đó, đừng phản kháng!" Sở Thiên bị lời của Mai Lâm nói làm cho ngây người ra, nhưng hắn tin rằng Mai Lâm sẽ không hại mình, cho nên nghe lời đứng yên tại chỗ không dám cử đông.

Một ma pháp trượng màu xanh da trời xuất hiện trong tay của Mai Lâm, đồng thời, một loạt các chú ngữ phức tạp vang lên từ miệng bà. Nhưng những chú ngữ này dường như rất phức tạp, Mai Lâm đã niệm rất lâu mà vẫn chưa kết thúc, Sở Thiên nét mặt khó hiểu nhìn sư nương tương lai, trong lòng thấy kỳ dị, Mai Lâm a di muốn làm gì? Với thực lực pháp thuật cấp chín của bà mà còn phải niệm chú ngữ lâu như vậy, pháp thuật này đây chắc chắn sẽ kinh thiên động địa rồi, vậy sao bà còn không để mình tránh?

Sở Thiên lần này đã đoán sai, phần tiếp theo thực sự không có cảnh tượng kinh thiên động địa gì, ngược lại còn có chút im ắng, một quầng sáng màu xanh da trời tập trung trên người Mai Lâm, sau đó từ từ truyền vào pháp trượng, khi quầng sáng tụ lại thành một quang cầu lớn bằng nắm tay thì chú ngữ của Mai Lâm cũng kết thúc. Truyện được copy tại Truyện FULL

"Thủy mạc thiên hoa!" Mai Lâm nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ, sau đó chỉ pháp trượng vào Sở Thiên, quang cầu màu xanh nhạt đó theo động tác của Mai Lâm từ từ phóng đi, cuối cùng, trong khoảnh khắc quang cầu lao trúng vào Sở Thiên, một màn Thủy hệ quang vụ bao kín khắp người Sở Thiên, sau đó rồi biến mất…

Sắc mặt Mai Lâm tái nhợt lại, nhưng vẻ mặt dường như được an ủi nói: "Phất Lạp Địch Nặc, sau này ngươi…"

"Là ai?!" Mai Lâm chưa kịp hết lời, giọng nói pha lẫn sự uy nghiêm và phẫn nộ của Long Hoàng đã vang vọng cả A Cổ Lạp sơn, "Lại có người dám sử dụng Thủy hệ cấm chú ở A Cổ Lạp sơn!?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio