Phó Nghị mơ thấy cằm mình rơi mất, kinh sợ từ trong mộng ngồi bật dậy, động tác quá mạnh đụng Giang Kha ngã lăn qua một bên.
"Cmn ngươi làm gì a?" Thiếu niên bị đánh thức sắc mặt âm trầm, đủ thấy tức giận bạo phát tới nơi.
"Xin lỗi, xin lỗi." Phó Nghị vội vàng xoa xoa chỗ hắn đụng: "Không đau chứ... Hi!"
Giang Kha nhìn hắn đỡ eo còn gào thét, sắc mặt dịu lại, vỗ vỗ cái mông Phó Nghị cười nói: "Không sao, tiểu gia không đau, chú thì sao, cái mông vẫn tốt chứ?"
Nhắc đến cái mông Phó Nghị lại nhịn không được, vừa nãy trong phòng tăm bị Giang Kha lăn qua lộn lại làm tới hôn mê, khóc lóc lộn xộn hết cả, cuối cùng vẫn bị đối phương nửa tha nửa bế ném lên giường.
"Không tốt chút nào hết." Hắn lầm bầm.
"Để tôi xem có sưng không nào." Giang Kha vừa nói vừa định thân thủ tới.
"Không cần!" Phó Nghị bảo vệ cẩn thận nửa người dưới tiến vào trong chăn.
Giang Kha gãi đầu một cái, gõ gõ nam nhân đang lui thành một cục vào trong chăn: "Lão tao hóa này, vừa nãy sao vậy, tự nhiên la to."
"... Mơ thấy cằm mình nứt ra, sau đó rơi mất."
"Không chảy nước miếng trên giường đấy chớ?" Giang Kha cảnh giác liếc nhìn gối.
"Không." Trong chăn Phó Nghị lắc đầu một cái, động động như con nhộng, sau đó thở dài.
"Than thở cái gì a." Giang Kha lại nằm xuống, bỏ một góc chăn ra.
"Chủ Công giải mộng nói, mơ thấy cằm nứt ra là điềm báo chuyện làm ăn gặp xui xẻo."
"Chú còn tin cái này nữa cơ à?" Giang Kha cười nói, "Quả nhiên người làm ăn đều như vậy, ông già tôi cũng thế, thỉnh thoảng còn mời thuật sĩ phong thủy ăn cơm này nọ."
"Tôi không khoa trương đến thế," Phó Nghị thoáng kéo chăn xuống, lộ vẻ mặt ưu sầu, hắn cũng không có tiền mời thầy cúng về làm trò mèo, "Có lẽ ảnh hưởng từ phụ thân hồi còn nhỏ, cũng tin chút chút."
"Chuyện làm ăn dạo này thuận lợi lắm mà, làm sao đảo cái xui ngay được."
"Chuyện như vậy khó mà nói trước được."
"Chú đang trù ẻo tôi đấy à?" Giang Kha liếc mắt cho hắn một cái.
Phó Nghị suýt thì quên hai người đang là đối tác làm ăn, nhanh chóng đổi giọng: "Không phải, tôi xui xẻo chứ đâu phải cậu đâu."
"Đều một phường cào cào châu chấu, có thể tốt hơn chỗ nào."
"Đại tập đoàn như các người, dễ gì bị ảnh hưởng."
"Cũng chưa chắc, năm đó Thịnh Thiên không phải cũng là đại tập đoàn đó sao, nói cái liền gục."
"... Cậu hiểu biết quá nhỉ."
"Đương nhiên, bọn họ ở nhà nhàn rỗi liền tán gẫu đủ thứ chuyện hết mà."
"Ngược lại... Như thế này cũng chẳng phải chuyện tốt gì." Phó Nghị chôn mặt vào gối nói.
"Phó Nghị, bình thường chú cũng thế này à." Giang Kha đột nhiên kêu tên hắn hỏi.
Phó Nghị còn tưởng y đang ngủ, sợ hết hồn: "Tôi làm sao?"
"Chính là, ân ~ không muốn ~ a ~ sẽ chết ~ tôi sợ lắm ~ ôm tôi đi~ làm sao giờ~ thật lo lắng cho~... Kiểu vậy ấy, mặt đỏ, sau đó a a a." Nói xong làm cái động tác gạt lệ mềm mại hết sức.
"Cậu nói cái gì? Cậu, cậu đang bắt chước tôi đấy sao Giang Kha?" Phó Nghị bị cái động tác mô phỏng của y làm chấn kinh rồi, cảm giác như cách đây không lâu mình vừa ở trong phòng tắm làm trò hề vậy.
"Phí lời, chú vừa nãy lúc làm tình chẳng thế là gì."
"Ý gì đây? Tôi như vậy là bởi vì... cậu làm nhanh quá, tôi không thích ứng kịp." Phó Nghị lập tức biện giải, còn hơi lớn tiếng: "Hơn nữa tôi nói "Tôi sợ, ôm tôi đi" lúc nào hả?" Khi nói bốn chữ kia thanh âm hắn run lên, ngữ khí chột dạ.
Nói thật, đây là khát vọng yếu đuối thường trực trong lòng hắn. Tuy bên ngoài khỏe như trâu, nhưng nội tâm như con thỏ. Kỳ thực hắn ước ao được như Quinn âm nhu một chút, ít nhất tỏ ra thần phục cùng ỷ lại cũng không có quá nhiều ánh mắt khác thường.
"Chú chưa từng nói vậy, nhưng mặt chú lại nói vậy nha", Giang Kha nhíu mày, "Rõ ràng điềm đạm đáng yêu, còn khóc ôm lấy tôi nói cái gì chậm một chút a không được a."
"Đó là... lúc làm tình thôi."
"Hiện tại cũng thế, gặp ác mộng liền sợ phát run, lần đầu tiên cũng khóc trong nhà tắm..."
"Đó là vì, tâm tình không tốt."
"Đêm từ thiện kì thực chú rất sợ con chuột kia đi, nhìn là biết, mọi khi chắc cũng chẳng hơn. Chẳng giống vẻ ngoài chút nào, so với nữ nhân ôi chao..."
"Đừng nói nữa!" Phó Nghị hô lên, sau đó lập tức ý thức được mình hơi quá, sắc mặt trắng bệch, "Xin lỗi." Mím chặt môi run run xoay người.
"Chú khóc đấy à?"
"Không có." Nhưng hắn có ý nghĩ này.
"Tôi có nói sai sao?"
"... Không có." Phó Nghị bi ai trả lời: "Cho nên mới nói xin lỗi, vừa này thất lễ rồi."
Chính là vì Giang Kha nói ra sự thực hắn mới phát hiện bản thân thật đáng thương, chính mình bao năm ẩn núp làm trò hề, kết quả bị một nam nhân làm lần liền lộ nguyên hình, còn ai vô dụng hơn hắn không.
Giang Kha yên tĩnh lại, Phó Nghị cầu khẩn mong hắn mau ngủ đi, cho hắn được an tĩnh thêm lúc nữa.
"Xem ra chú thật sự không phải Phó Nghị mà bọn họ nói." Nhưng đối phương rất thanh tỉnh, âm sắc trong suốt, như ánh trăng ngoài cửa sổ vậy.
"Bọn họ nói gì về tôi?"
"Chị tôi nói chú là người khuôn phép thành thục thận trọng bạo ngược bức người, hành tẩu hormone."
"Đấy không phải tôi." Phó Nghị cười khổ, "Đó là chuyện trong kinh doanh nhất định phải làm thôi."
"Vậy cũng lợi hại thật, nếu không phải nhìn thấy bộ dáng trên giường của chú, tôi cũng suýt nữa bị gạt." Giang Kha bật cười.
Hắn ngụy trang bao năm, đương nhiên phải lợi hại rồi, Phó Nghị đắng chát nghĩ.
"Kia lúc thường ngày thì sao, trước mặt bằng hữu cũng vậy à."
"Người mà tôi quen đều là do công việc mà ra."
"Chắc phải có bạn không liên quan đến làm ăn chớ." Giang Kha như đứa trẻ muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ hỏi liên tục.
"Hình như... Không có."
Người duy nhất không làm ăn với hắn mà cũng không xuất hiện, lại vẫn duy trì liên lạc bạn bè, có lẽ chính là học đệ yêu thầm nhiều năm chăng? Phó Nghị nhớ tới gương mặt đối phương, đột nhiên phát hiện trong ngần ấy năm thầm mến người ta, hắn chưa bao giờ có dũng khí biểu lộ con người thật của mình, thông báo thất bại xong quay về làm con rùa vụng về, mỗi lần nhìn thấy đối phương lại nho nhã lễ độ cẩn thận từng li từng tí một, vẫn ngây thơ tin rằng có thể dùng thời gian và tấm chân tình này lay động đối phương.
"Vậy người nhà chú đâu rồi?"
"Bọn họ biết chuyện liền đuổi tôi ra ngoài."
Giang Kha ồ một tiếng, Phó Nghị nghe thấy drap trải giường bị vuốt nhẹ một cái, sau đó một mùi hương thoang thoảng và nhiệt độ thân người ai đó tập kích lưng hắn.
Hắn ngừng thở, không biết đối phương muốn làm cái gì, vì căng thẳng mà tim đập liên hồi.
"Nói thật, tôi cảm thấy bộ dáng này của chú tương đối tốt." Hô hấp của đối phương quét vào cổ hắn.
"... Thật không?"
"Thật."
Lời này làm Phó Nghị bất ngờ không thôi, hắn nghĩ thầm đối phương tuy khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, tính khí lại thay đổi thất thường, lần đầu gặp mặt cũng rất tồi tệ, nhưng nhìn chung những lời cậu ấy nói, những việc cậu ấy làm đều khiến hắn thấy thật ấm áp.
Hắn nhớ tới nồi súp bắp đặc trong bếp, còn có tờ giấy trên hộp sữa chua dâu tây, cảm thấy sống mũi cay cay.
"Ít nhất tiểu gia nắm lấy cũng có chút hăng hái." Giang Kha bấm cái mông của hắn một cái.
"Cậu... Cậu tên tiểu tử hư hỏng này." Phó Nghị tức đến suýt chút nữa thúc khuỷu tay đánh đối phương.
"Tôi làm sao?"
"Không có gì." Phó Nghị nhanh chóng ngậm miệng.
"Chú đó, trước mắt tiểu gia đừng có ra vẻ tổng tài làm gì, trong nhà có ông già đáng chết cả ngày áp bức đủ phiền lắm rồi."
"Tôi đâu dám ra vẻ với cậu, cậu cũng là ông chủ mà." Phó Nghị nói nhỏ, "Hơn nữa sao tôi có thể sánh được với Giang đổng chứ... Để ông ấy nghe được chắc tức chết mất."
"Vậy cứ để lão tức chết đi." Giang Kha thản nhiên đáp, dựa đầu lên lưng hắn một chút: "Tiểu gia buồn ngủ, hàn huyên với chú lâu vậy được rồi."
Tuy rằng mấy câu này có chút mất hứng, nhưng Phó Nghị vẫn không khỏi cảm động.
Ngoài cha mẹ thì y là người đầu tiên thấy con ngươi thật của hắn, cho dù quá trình không tốt đẹp cho lắm, nhưng từ đầu đến giờ, cuối cùng nghe được lời khen "Tôi thấy bộ dáng này của chú tương đối tốt", điểm ấy cũng đủ để hắn cảm động đến khắc cốt ghi tâm rồi, ai bảo hắn đáng thương đến độ một người bằng hữu tri kỷ cũng không có.
"Giang Kha, cảm ơn cậu."
"... Chú khóc đấy à?" Giang Kha giật giật đầu.
"Tôi đâu dễ khóc vậy." Phó Nghị đưa lưng về phía hắn kéo khóe miệng cười nói, "Ngủ đi, muộn rồi."
"Hừ, ngủ ngon."
Phó Nghị khẽ ừ một tiếng, để mặc đối phương dựa vào lưng mình không thể động đậy, đôi mắt có chút chua xót.
...
Cũng may hôm sau là thứ bảy, Phó Nghị không phải phá thien hoang địa bỏ việc.
"Dậy rồi à."
Hắn miễn cưỡng bị Giang Kha đạp tỉnh, cứ như báo đáp mối thú nửa đêm hôm qua. Phó Nghị choáng váng ôm chăn rớt xuống giường, lăn một vòng trên sàn rốt cục thanh tỉnh.
"Thu dọn nhanh lên còn trả phòng." Chỉ thấy Giang Kha mặc quần áo chỉnh tề đi lại trong phòng thu dọn, trông rất bận rộn.
"Cậu phải về à." Phó Nghị dùng chăn bao lấy cơ thể trần trụi, khom lưng nhặt quần áo trên mặt đất.
"NO." Giang Kha vừa soi gương vừa đeo dây chuyền, "Mấy ngày nay chị gái không rảnh quản tôi, không cần về."
"Vậy cậu..." Phó Nghị muốn nói lại thôi, cũng không biết hỏi như vậy có thích hợp không.
Tối hôm qua cuộc đối thoại của hai người cứ như một giấc mộng vậy, ấm áp đến không chân thực, mà hiện tại Giang Kha trở lại bình thương, Phó Nghị lại thấy có chút không biết là làm sao.
"Đi trước đây Phó tổng, chúng ta tuần sau gặp lại trên công ty nha." Giang Kha vác ván trượt lên vai, chớp chớp mắt chào hắn.
"Hẹn gặp lại." Hắn cũng lễ phép đap, nhìn thiếu niên mở cửa chạy nhảy ra ngoài, vội vã biến mất như lần đầu tiên.
Đây là tư vị gì vậy? Phó Nghị vừa mặc quần áo vừa nghĩ. Lại như đứa bé tuổi, vừa đem toàn bộ bí mật nói cho bằng hữu, mà người bạn mới quen này đảo mắt đã hi hi ha ha đi tìm người khác chơi, giống như xong việc thì chẳng còn là gì, cho nên đứa nhỏ liền khổ sở muốn khóc lớn.
Cái tư vị rất ngây thơ, nhưng đối với hắn cũng rất chân thực.
Hắn nhất định phải luôn nhắc nhở mình, hắn và Giang Kha không bao giờ là người của cùng một thế giới.