Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

chương 10: 10: thái tử qua đêm ở tình tuyết viện mất ngủ đến sáng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại Vinh Liễm Cung nơi ở của Kính quý phi, đang đêm ánh đèn bên trong phòng nàng vẫn sáng rỡ như ban ngày.

Khương Linh Đế ngồi trên giường, được Kính quý phi dùng khăn tay mềm lau đi vệt máu vừa ho ra.

Hai vị ngự y Trần và Mạnh quỳ cách xa một đoạn, run rẩy chờ nghe ông hỏi: “Trẫm còn gắng gượng được bao lâu nữa?”

Trần ngự y cúi mọp sát đất nói: “Bẩm hoàng thượng, có lẽ…có lẽ không quá một năm nữa.”

“Một năm?” Khương Linh Đế cười một trận rồi gằn giọng xuống đe dọa: “Thật sự là một năm sao?”

Mạnh ngự y lo ngại nói: “Nếu hoàng thượng cứ ngày đêm lo nghĩ, không thể an ổn tịnh dưỡng thì sợ là nửa năm cũng khó trụ nổi.”

Trần ngự y nghe Mạnh ngự y dám nói ra sự thật với Khương Linh Đế thì sợ đến vỡ mật gỡ gạc: “Chúng thần sẽ cố gắng tìm cách.

Hoàng thượng xin đừng tức giận.”

Kính quý phi thấy hai vị ngự y đã chịu dày vò cả đêm bèn cho lui trước, đỡ Khương Linh Đế nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Khương Linh Đế chụp lấy tay nàng siết chặt, chưa muốn nhắm mắt: “Trẫm chỉ còn nửa năm.

Thái tử vẫn cứ vô tri không hiểu thế sự hiểm ác, nội loạn tứ phía.

Làm sao trẫm an tâm rời khỏi nó đây? Nếu không còn trẫm bảo vệ, nó sẽ bị lũ sói đó ăn thịt mất.”

“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy thái tử không yếu đuối như người nghĩ, giờ còn có thái tử phi trầm ổn thông minh ở bên cạnh, người đừng lo lắng quá được không? Các ngự y đã nói người cứ lo lắng thế này thì bệnh tình làm sao khỏi được?”

“Ái phi ngươi không hiểu.

Trẫm lo lắng thế này còn chưa đủ, nếu đủ thì cũng không bị ám hại tới mức chỉ còn sống được nửa năm.

Xem ra trẫm nên tàn nhẫn hơn với thái tử, để nó mau chóng hiểu được quốc quân một nước cần phải thế nào.”

“Được rồi hoàng thượng, có chuyện gì sáng mai người thức dậy hẳn nói tiếp.

Người nhắm mắt một lúc đi.”

Kính quý phi cầm bàn tay Khương Linh Đế ép chặt lên má.

Khương Linh Đế nhìn vào ánh mắt ôn nhu của nàng thì tâm tình lắng xuống đôi phần, miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Kính quý phi nhẹ nhàng ngâm nga một bài dân ca quê nàng để dỗ giấc ngủ cho ông.

Đợi khi ông đã ngủ say, nàng mới khẽ nằm xuống bên cạnh, nghe trong giấc mộng xa xôi ông vẫn miên man gọi tên ai đó mà nước mắt chảy ra.

Trưa hôm sau tại Tình Tuyết Viện, Trình Sở Y vừa gieo quẻ xong thì Chúc Bình tới báo đã bắt được bà chủ Thẩm và Ngô lão đầu.

Lai lịch của nữ nhân này kể ra không tầm thường.

Nàng ta tên Thẩm Bội Chi, kỳ thật chỉ mới hai mươi lăm tuổi, là con gái của một thuật sĩ giang hồ.

Năm mười sáu, nàng được gả cho Tiết độ sứ Phúc Châu Chu Lãn tuổi trẻ tài cao.

Bất quá, Chu Lãn mắc bệnh nặng qua đời sớm.

Hà tri phủ suy đoán có lẽ vì vậy mà nàng ta mới giết người để hồi sinh cho phu quân mình.

Tuy rằng nơi chôn cất phu quân nàng ta vẫn chưa tìm thấy nhưng Hà tri phủ bắt được hung thủ rất vui mừng, những chuyện khác cũng không muốn truy cứu.

“Sai rồi!” Trình Sở Y lắc đầu nói.

Chúc Bình hỏi lại: “Hà tri phủ lại bắt sai người nữa sao?”

“Lần này không phải bắt sai, mà là đi sai đường.

Ta vừa bốc được quẻ “Trong Gương Xem Hoa,” ám chỉ những gì nhìn thấy không phải sự thật.

Có lẽ còn có nội tình khác.

Chỉ tiếc là…”

Tiếc là hắn đã bị Khương Mặc Hiên cấm xuất cung, không có cách gì gặp trực tiếp nữ nhân đó để hỏi.

Khương Mặc Hiên vừa vặn đến nghe được hắn than thở, tạm cho Chúc Bình lui trước mới nói: “Người muốn bắt đã bắt được, miễn không có thêm người vô tội bị hại thì lý do đúng hay sai còn quan trọng gì nữa?”

“Thái tử nói đúng.” Trình Sở Y rót trà ra ly tự uống, không màng đôi co, vì biết có đôi co thì Khương Mặc Hiên cũng không cho hắn ra ngoài.

Khương Mặc Hiên đổi đề tài: “Ta đến dùng bữa, sao còn chưa mang thức ăn lên?”

“Ta dùng xong rồi.

Hay là thái tử về Đan Dương Viện dùng đi.”

“Ngươi là ý gì? Không phải yêu cầu ta mỗi ba ngày đến đây dùng bữa chung một lần sao? Ta đến lại bảo là dùng rồi.”

Trình Sở Y thật tình nói: “Hôm nay dạ dày ta có chút không khỏe.

Sấu Tử mới nấu chút cháo loãng cho ta dùng.”

“Lại bệnh nữa sao?” Khương Mặc Hiên liếc hắn, người gì mà ốm yếu còn hơn cọng cỏ ven đường nữa.

“Không phải.” Trình Sở Y cười ngại nói.

“Hôm qua nghĩa phụ sai người mang tới vài giỏ sơn trà mới hái trong vườn phủ quốc sư.

Ta tham ăn cho nên tổn hại dạ dày.”

Khương Mặc Hiên không biết nên cười hay khóc trước câu trả lời này, hỏi: “Đã gọi ngự y khám qua chưa?”

“Không đáng ngại.”

“Nếu ngươi lại bệnh như lần trước, phụ hoàng sẽ giáo huấn ta một trận nữa.

Tốt nhất vẫn phải gọi người tới xem ngươi.”

Khương Mặc Hiên đứng lên, bảo Trình Sở Y vào giường ngồi và cho truyền ngự y tới.

Lát sau, Công Tôn ngự y đến, bắt đi bắt lại mạch mấy lần cho Trình Sở Y mà không dám nói gì.

Khương Mặc Hiên sốt ruột: “Y bị làm sao?”

“Cái này…” Công Tôn ngự y thấp thỏm, vẫn là không dám nói, nhưng lại không thể không nói ra.

“Cứ như…cứ như là thái tử phi có hỉ mạch.”

“Hỉ mạch?”

Khương Mặc Hiên mặt đen hơn than nhìn Công Tôn ngự y, trong khi Trình Sở Y lại bật cười vì không nhịn nổi.

Khoan nói Khương Mặc Hiên còn chưa làm gì hắn, mà kể cả khi y chịu làm gì đó thì một nam nhân như hắn sao có thể có hỉ mạch?

Trình Sở Y vội giải thích với Khương Mặc Hiên: “Mạch tượng của ta từ nhỏ có chút dị thường, không giống với đại đa số người khác, cho nên nghĩa phụ mới lo ngại nếu mai này ta bị bệnh khó mà tìm được người chữa trị, bèn đưa ta vào núi học y một thời gian, có gì cũng tự chữa được cho mình.” Rồi quay sang Công Tôn ngự y, vén tay áo lên cao thêm chút nữa: “Khi bắt mạch cho ta, ngài hãy bắt cao thêm ba phân so với người bình thường, như vậy sẽ dễ nhận ra mạch tượng chuẩn xác hơn.”

Công Tôn ngự y gật gù đã hiểu, nhích cao tay hơn một chút.

Khương Mặc Hiên nhìn vào cánh tay trần của hắn, trắng nõn mềm mại, đúng là so với nữ nhân không thua kém gì.

Bất giác, lông mi run run, tự hỏi nếu sờ vào sẽ có cảm giác thế nào?

Công Tôn ngự y bắt xong thì nói: “Quả nhiên là vậy, mạch tượng đã ổn rồi.

Thái tử phi không bị bệnh gì cả, thái tử có thể yên tâm.”

Khương Mặc Hiên nói: “Sau này sức khỏe của thái tử phi giao cho ngươi, tránh cho đổi người mới lại không rõ mạch tượng của y thế nào.”

Công Tôn ngự y gật đầu vâng lệnh và lui ra.

Trình Sở Y nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ không còn sớm nữa, giục Khương Mặc Hiên: “Thái tử nghe ngự y nói rồi, ta hoàn toàn không sao.

Ngươi cũng nên về Đan Dương Viện dùng bữa và nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ta không đói.” Khương Mặc Hiên nhàn nhạt nói.

Trình Sở Y nghĩ bụng đã không đói sao khi nãy còn cố tình làm ầm lên chỉ vì một chuyện vặt?

“Ta…” Khương Mặc Hiên vẫn đứng yên, điệu bộ khó nói thành lời.

“Sao vậy?”

“Phụ hoàng nói ngày mai ngươi đến đánh cờ cùng người, ta cũng phải đi theo.”

Trình Sở Y gật đầu.

Khương Linh Đế đã mở miệng thì hắn phải đi thôi, còn lựa chọn nào nữa? Nhưng thiết nghĩ đây cũng không phải chuyện khiến Khương Mặc Hiên ấp úng thế kia.

“Còn gì nữa?”

“Phụ hoàng còn nói bên ngoài có nhiều tin đồn không tốt…Thôi bỏ đi.

Đêm nay, ta ngủ lại đây.” Khương Mặc Hiên lười giải thích này nọ nên chốt lại bằng một câu đơn giản.

Trình Sở Y ngạc nhiên giây lát rồi hiểu ra.

Từ khi tân hôn đến nay, Khương Mặc Hiên chưa lần nào qua đêm tại nơi của hắn.

Cung cấm hằng ngày nhiều kẻ ra người vào như vậy, hiển nhiên cũng không có bí mật nào là giấu kín mãi mãi được.

Chuyện này có lẽ đã lọt đến tai Khương Linh Đế, cho nên ông mới giáo huấn Khương Mặc Hiên một trận chăng? Nếu thật là vậy, buổi đánh cờ ngày mai không đơn thuần chỉ đánh cờ mà thôi.

Khương Linh Đế hình như muốn thăm dò thái độ của bọn họ, vậy nên mới khiến Khương Mặc Hiên nói ra đầy khó xử đến thế.

Trình Sở Y nhìn Khương Mặc Hiên cảm thông.

Thái tử cũng có chỗ bất đắc dĩ không thể theo ý mình, thế thì có khác gì hắn đâu?

“Vậy…” Trình Sở Y đứng lên khỏi giường.

“Thái tử nằm giường đi, ta đến nhuyễn tháp ngủ.”

Khương Mặc Hiên nhớ lại đêm ở phủ quốc sư, Trình Sở Y đã từng nhường giường cho y.

Nay Trình Sở Y đang khó chịu trong người, y cũng không nên thái quá.

“Ta ngủ ở nhuyễn tháp được rồi.

Ngươi ở yên đi.”

Khương Mặc Hiên đi ra nhuyễn tháp, cởi hài nằm xuống, thật mệt phải nói thêm.

Trình Sở Y nhìn chiếc chăn trên giường, nói: “Nhưng nhuyễn tháp không có chăn.

Hay là…”

“Được rồi, ta không lạnh.”

Trình Sở Y thấy thái độ Khương Mặc Hiên đã cương quyết như vậy nên không nói nữa.

Giờ mà gọi người hầu mang thêm một chiếc chăn vào thì chẳng khác nào nói với thiên hạ hai người chung phòng mà vẫn ngủ riêng.

Trình Sở Y leo lại lên giường đắp chăn, lăn vào trong rồi lại lăn ra ngoài tạo nên tiếng sột soạt nho nhỏ.

Khương Mặc Hiên nghe thấy hỏi: “Ngủ không được? Đang nghĩ chuyện gì?”

“Cũng không có chuyện gì?” Cảm giác trong căn phòng đột nhiên có thêm hơi thở của một người cứ bứt rứt khó yên làm sao.

Trình Sở Y tìm sang chuyện khác để nói: “Thái tử, ngươi không tò mò một người đã bất chấp tất cả, thậm chí giết người chỉ để hồi sinh một người, đằng sau đó là câu chuyện thế nào sao?”

“Ta không nhiều chuyện như ngươi.

Việc thiên hạ nhiều như vậy, ngươi quản hết được sao?”

Bị Khương Mặc Hiên tạt cho cả gàu nước lạnh vào mặt, Trình Sở Y cũng chỉ biết cười trừ: “Đương nhiên không quản hết được.

Có điều, việc đã hiện ra trước mắt, ta cũng muốn biết nguồn cơn ra sao.

Cứu người và giết người, nghĩa phụ từng nói chỉ là ý niệm trong khoảnh khắc mà thôi.

Nghĩa phụ cho rằng giết người thì dễ, cứu người mới khó, nhưng ta không nghĩ vậy.

Giết người thật ra cũng rất khó.

Không phải ai trời sinh cũng là kẻ máu lạnh thích tương tàn đồng loại của mình.

Thái tử, ngươi từng giết người chưa?”

Khương Mặc Hiên bắt bẻ: “Nói thừa! Ở trên chiến trận không giết người thì đợi người tới giết à?”

“Vậy vào lúc kết thúc sinh mạng của một người khác, ngươi đã nghĩ gì?”

“Ta nghĩ…” Khương Mặc Hiên bỗng dừng lại, sao có cảm giác như bị Trình Sở Y dắt mũi? “Tại sao phải nói với ngươi?”

Trình Sở Y không làm khó y, nói: “Ta chưa từng giết người.

Hy vọng cả đời này ta cũng không cần phải giết một ai.”

Khương Mặc Hiên nhìn lên đỉnh trần nhà.

Y đã nghĩ gì nhỉ? Hình như y nghĩ rằng tất cả bọn họ đều đáng chết, còn thực sự bọn họ có đáng chết hay không thì ai mà biết được?

Một canh giờ sau, Trình Sở Y vẫn chẳng tài nào ngủ được.

Hắn nhổm dậy, nhìn sang phía nhuyễn tháp.

Khương Mặc Hiên đã nằm quay mặt vào trong góc, không rõ ngủ hay chưa.

Nhuyễn tháp đặt cạnh cửa sổ, một đêm dài như thế, nếu sáng ra y bị bệnh thì hắn cũng thấy tội.

Trình Sở Y ôm chăn bước xuống giường, lại gần nhuyễn tháp gọi: “Thái tử?”

Khương Mặc Hiên định lên tiếng, nhưng không hiểu hắn muốn làm trò quỷ quái gì nên giữ im lặng chờ xem tình hình.

Trình Sở Y gọi không nghe đáp lại, nghĩ rằng Khương Mặc Hiên thật sự ngủ rồi.

Hắn rón rén đắp chăn lên người y, sau đó đi ra phía cửa sổ, vốn muốn đóng chặt, lại vì trông thấy mặt trăng quá tròn và đẹp mà khựng tay.

Hắn nhớ, một lần nào đó, đã từng hứa sẽ đưa Lan nhi đến đại mạc ngắm trăng.

Nơi đó có mặt trăng tròn nhất và to nhất, còn có cả tự do mà hai người bọn họ khát khao nhất.

Hắn chăn cừu thả dê, Lan nhi ở trong lều nấu bếp, cuộc sống giản đơn yên ả như vậy có gì là khó đối với những người tầm thường khác? Vì sao đến phiên hắn lại khó khăn trùng trùng tới mức không thể thực hiện được?

Trình Sở Y dứt khoát khép cửa không nghĩ tới nữa.

Càng nghĩ càng đau.

Càng nghĩ càng dệt thêm ảo mộng sai lầm.

Trời chưa sáng, Trình Sở Y đã dậy gọi người chuẩn bị nước rửa mặt và điểm tâm sớm cho Khương Mặc Hiên.

Tính khí thái tử khó chiều chuộng, hắn mà không chu đáo với y thì y lại kiếm cớ nổi giận.

Khương Mặc Hiên cả đêm không ngủ được tẹo nào, khi ăn cũng không chú tâm lắm vì hai mí mắt cứ muốn dán chặt một chỗ.

Trình Sở Y thấy lạ hỏi: “Thái tử sao vậy?”

“Không sao!” Khương Mặc Hiên gác đũa, không thể nói thẳng là cả đêm đề phòng Trình Sở Y cho nên không ngủ được.

Trên đường đến Càn Khôn Điện diện kiến Khương Linh Đế, Khương Mặc Hiên tinh ý nhìn xuống thắt lưng của Trình Sở Y dặn: “Lát nữa khi chơi cờ với phụ hoàng, ngươi giả vờ xoa ngang eo mấy cái để người nhìn thấy.”

“Để làm gì?” Trình Sở Y ngờ nghệch hỏi.

Khương Mặc Hiên ngại nói thẳng ra dụng ý, bảo: “Cứ làm như lời ta đi.

Ngươi không ra vẻ một chút phụ hoàng sẽ lại mắng ta.”

Trình Sở Y vẫn là ngờ nghệch chưa hiểu.

Khương Mặc Hiên rít nhẹ qua kẽ răng, mắng: “Ngu ngốc!”

Trình Sở Y không thèm chấp nhất với y.

Số lần mà thái tử trở cơn cũng ngày càng nhiều rồi.

Khương Linh Đế vừa thấy Trình Sở Y đến liền ngưng xem tấu chương và bảo Liên Cẩn dọn bàn cờ.

Trình Sở Y đánh đến nửa ván, bị Khương Mặc Hiên âm thầm kéo tay áo mới nhớ đến lời y dặn.

Hắn giả làm động tác xoa eo.

Khương Linh Đế rất tinh mắt, cho nên cũng không cần lộ liễu làm đến mấy lần như lời Khương Mặc Hiên, chỉ cần một lần đầu là ông đã nhìn ra.

Nhưng mà, tính ông vốn đa nghi cho nên vẫn hỏi: “Thái tử phi, đêm qua ngươi ngủ có ngon không?”

Trình Sở Y ngập ngừng.

Nếu hắn nói ngon, chứng tỏ đêm qua giữa hắn và Khương Mặc Hiên chẳng xảy ra sự tình gì cả, còn như nói không ngon, lại giống như cố tình dẫn dắt suy nghĩ lệch lạc cho người khác.

Mấy lời ngượng như thế bảo hắn làm sao nói ra miệng? May thay Khương Mặc Hiên đã chen vào giải vây: “Phụ hoàng, đừng hỏi chuyện này được không?”

Khương Linh Đế cười nhẹ: “Được, không hỏi.

Thái tử biết nghe lời là được.”

Sau khi rời khỏi Càn Khôn Điện, Khương Mặc Hiên đưa Trình Sở Y ra ngoài cổng cung, nơi có xe ngựa của Chúc Bình đang đỗ sẵn.

Trình Sở Y ngơ ngác: “Chúng ta đi đâu?”

“Đưa ngươi đến phủ nha, không phải muốn đi gặp nữ tử đó sao?”

Trình Sở Y mừng rỡ leo lên xe ngựa trước.

Khương Mặc Hiên vào trong rồi vẫn không biết hành động này của y là đúng hay sai.

Y khó chịu nói: “Muốn làm gì thì làm hết một lượt trong hôm nay thôi.

Đừng mong lần sau ta còn đưa ngươi xuất cung nữa.”

“Thái tử, kỳ thật tâm địa của ngươi vô cùng tốt.” Trình Sở Y nhận xét.

Lúc mới vào Trữ cung, hắn cảm thấy Khương Mặc Hiên thật khó chung đụng, huênh hoang tự mãn không coi ai ra gì.

Thế nhưng ở lâu ngày, hắn dần dần phát hiện Khương Mặc Hiên cũng không đến nỗi nào, cùng lắm chỉ cay độc trên miệng lưỡi một chút.

Nếu như bọn họ luôn tương kính mà sống thế này thì còn gì bằng?

Khương Mặc Hiên kinh ngạc.

Trình Sở Y thế mà lại khen y? Nhưng thật lòng nghĩ lại, dạo này y dung túng cho Trình Sở Y cũng hơi bị nhiều.

Bất quá, nào phải là y tự nguyện làm vậy.

Trình Sở Y là công cụ tốt giúp cho y tìm được đáp án về cái chết của mẫu phi.

Điều tra nhiều năm như vậy vẫn không chút manh mối, y cần có sự đột phá mới từ hắn.

Khương Mặc Hiên tự nhủ với chính mình.

Đúng, chỉ là công cụ mà thôi.

Đợi xài hết tác dụng thì y sẽ ném đi không chút nương tình.

Tạm thời cứ nhẫn nhịn hắn trước đã..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio