Biên: todryan
Khuôn mặt của Tô Giang Thần không cảm xúc nhưng tinh thần hắn lại hoảng hốt,ánh mắt mông lung, thoạt nhìn ngơ ngác ngây ngốc, lòng không yên, cùng bầu không khí trên bàn ăn không hề hợp nhau.
Trước mắt không có gì xa lạ mà lại là những khuôn mặt quen thuộc, đang ở ăn uống linh đình, nói cười hoà thuận vui vẻ, chỉ bất quá xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn như những bóng gạch men mơ hồ mà huyền ảo.
Hai giọng nói bình thường nhưng quen thuộc , truyền tới lỗ tai của hắn.
"Ngươi biết chưa, bác sĩ Diệp tiên đoán ngày tận thế của thế giới sắp đến ,ngay ngày hôm nay đấy."
"Ngươi thật buồn cười, còn tin tưởng lời đồn đoán đó sao? Hắn bởi vì tạo ra và truyền bá lời đồn đại kết cục là bị viện khoa học khai trừ rồi, hiện tại tất cả danh dự của hắn đều ném vào thùng rác cả rồi."
"Vậy cũng là! năm , toàn thế giới mọi người đều truyền nhau lời tiên đoán của người Maya rằng tận thế sẽ đến, kết quả ra sao? Hiện tại là năm ,ngay cả một cái bóng tận thế cũng không thấy được."
Tận thế nguy cơ!
Gần phủ xuống!
Tô Giang Thần bị mấy chữ này làm cho giật mình tỉnh giấc, nhãn thần khôi phục thanh minh, nhìn quanh một vòng, ánh mắt lợi hại , mang vẻ kiên nghị , sắc bén như đao bắn ra xung quanh.
Năm , bữa cơm năm mới, liên hoan lớp, tận thế bắt đầu.
Ẩn sâu ở trong đầu,hình ảnh tối âm u, vắng vẻ nhất trong góc phòng, cùng tràng cảnh quen thuộc lên sân, dần dần trùng hợp đến một chỗ, ngay lập tức hắn lập tức hiểu được, bản thân hắn đã trọng sinh!
...
Không có ai biết, Tô Giang Thần hiên tại ở đây là người đến từ chính năm sau , đó là một thời đại máu tanh, tàn khốc, thống khổ, bi thương, tuyệt vọng, hắn may mắn còn tồn tại, vì không nhiều nhân loại có được sức mạnh, đành phải trốn ở trụ ở trong lòng đất , kéo dài hơi tàn.
Ngày tháng năm , tận thế chính thức bắt đầu trên toàn cầu, gần một nửa số người biến thành tang thi, những người sống sót lại một lần nữa chết trong miệng tang thi , ngày sau, dị năng giả cùng sinh vật biến dị cũng lần lượt xuất hiện. Địa Cầu chấm dứt thời đại văn minh, tiến nhập một thời đại mới xưng là " kỷ nguyên X", một thời đại kinh hoàng.
Thời gian tới mọi người đều biết lịch sử, nhưng ở hiện tại, nhưng đó chỉ là một lời đồn đoán sai lầm.
Tô Giang Thần lấy điện thoại di động ra.Màn hình điện thoại hiên ra trước mắt
giờ phút ngày tháng năm .
Trong lòng của hắn trong nháy mắt giống như vạn vạn con ngựa chạy qua, hai hàng lông mày nhíu lại.con ngươi ngăm đen thâm thúy,ánh mắt toát ra vẻ khẩn trương, vội vàng, xao động phức tạp
Cách thời điểm bùng nổ tận thế chỉ còn phút!
Mình chỉ có thời gian phút để chuẩn bị!
Tô Giang Thần khổ não bưng cái trán, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ai oán, giống như là chỉ kém một con số liền trúng giải độc đắc!
Ánh mắt băng hàn của hắn trong chốc lát lộ ra làm người sợ hãi, lửa giận trong lồng ngực đang thiêu đốt ,tùy thời khả năng bạo phát.
phút,
Làm được cái gì chứ !
Đột nhiên, bạn học bên cạnh nhẹ nhàng thọc một chút vào cánh tay của hắn, đưa tư tưởng phức tạp của hắn trở lại với hiện thực.
Tô Giang Thần quay đầu nhìn lại, đó là bạn cùng ký túc xá của hắn Vương Nghĩa Lam, một ít người năm đó cùng hắn quan hệ không tệ, bây giờ hắn chỉ còn nhớ được tên của vài tên đồng học.
Vương Nghĩa Lam trên vẻ mặt lo lắng, bĩu môi hướng hắn chú ý tới bàn ăn đối diện.
Nơi đó, một người mặc trang phục hàng hiệu, trên đầu mang kiểu tóc bóng loáng, vẻ mặt xấu xí nụ cười nham hiểm, mang vẻ nam nhân chính bưng một ly bia, nói: "Tô Giang Thần, cùng ngươi uống rượu là xem trọng ngươi, ngươi đừng lập tức không biết xấu hổ, cho rằng không có nghe thấy!"
Tô Giang Thần sớm quên mất tên của hắn, chỉ nhớ rõ đó là một tên ỷ vào trong nhà có tiền, nơi khi dễ đồng học, tự cao tự đại, hoành hành ngang ngược, là một tên phú nhị đại.(con nhà giàu)
Đây nếu như là trước kia, nếu là hắn cự tuyệt uống rượu, sợ rằng sẽ gặp phải sự chế nhạo, châm chọc của tên phú nhị đại này.
Nhưng Tô Giang Thần đã không phải là Tô Giang Thân kia chỉ biết là học tập, khúm núm, không biết chống lại người bắt nạt mình. Ở trong tận thế , hắn là một trong những dị năng giả mạnh nhất, hai tay dính đầy máu tươi, trong ý thức tất cả đều là giết chóc, giết qua tang thi, sinh vật biến dị cùng thi thể của con người đủ để chất đầy một cái sân bóng rổ.
Hắn lẳng lặng ngồi ở ghế trên, trong ánh mắt hắn phóng ra hàn ý vô cùng với khí tức lạnh thấu xương chỉ cường giả mới xuất hiện
Thân thể tên phú nhị đại kia ngay lập tức run lẩy bẩy, dường như cả thân thể hắn lâm vào trong hầm băng,hai mắt hắn không tự chủ tách ra Tô Giang Thần, đứng lại cứng ngắc, hai chân run rẩy.
Bạn học cùng lớp đều khẩn trương mà ngạc nhiên nhìn Tô Giang Thần, cảm giác nhiệt độ chung quanh hình như trong nháy mắt giảm xuống độ , người ngồi ở chỗ kia giống như một đầu dã thú hung tợn, đáng sợ.
Tên phú nhị đại cắn chặc hàm răng, cố lấy đủ can đảm, ly khai chỗ ngồi hướng Tô Giang Thần đi đến. Ở trong mắt hắn trong, nếu như bị một ánh mắt Tô Giang Thần hù dọa, là một chuyện tình thật mất mặt, mà mặt mũi đôi với hắn mà nói, là vô cùng trọng yếu, không thể bị chà đạp, có thể hắn không biết là,tư thế hắn bước giống hệt tư thế người máy, tựa như một đứa trẻ nhỏ mới tập đi.
"Ngươi muốn làm gì? Không được khi dễ đồng học!" Bàn kề cận lớp trưởng Đoạn Tuyết đứng lên, ngăn ở trước người của hắn, trong tiếng nói mang theo vẻ không cho cãi lại.
"Cút ngay! Ngươi chớ xía vào việc của ta!" tên phú nhị đại đem nàng đẩy ra, đi tới trước mặt Tô Giang Thần , đưa ngón trỏ ra chỉ vào hắn, trong miệng vừa mời phun ra một cái "Ngươi. . .", đã bị ngang nhiên cắt đứt.
Tô Giang Thần nhanh như tia chớp đứng lên, tay phải nắm cây ngón tay trỏ của hắn, một đòn, ngón tay biến thành một cái hình dạng kì quái hiếm thấy , chân trái thật cao giơ lên, nặng nề đá vào ngực của hắn.
Tên Phú nhị đại kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị đá ra xa ba thước , đụng vào mấy ghế mới ngừng lại được. Hắn sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt vặn vẹo, bưng đoạn ngón tay cái, hai tay ôm ở ngực, cơn đau đớn mãnh liệt khiển thân hình hắn cuộn lại một con đun , không ngừng co quắp rên rỉ.
Tô Giang Thần sửng sốt một chút, lắc lư xuống thân thể mình, lại nhắm mắt lại cảm thụ một phen, trong lòng có chút tiếc hận, lại có một ít yên tâm và may mắn . Trở lại quá khứ, mình đã tiến hóa đến tương đương trình độ kinh khủng thân thể cơ năng đều đã biến mất, quan trọng là ..., dị năng của hắn còn giữ lại, bất quá tựa hồ từ cao nhất cấp S biến thành cấp E.
Đây là tên bình thản hèn yếu kia là Tô Giang Thần sao? Tuy nói tân niên tân khí tượng (năm mới sức khỏe mới( , nhưng biến hóa của hắn cũng quá lớn đi, quả thực người thưòng tiếp xúc với hắn đều cảm giác rằng hắn cùng quá khứ với hiện tại như hai người hoàn toàn khác nhau vậy!
Các đồng học đều bị cử động của hắn làm cho kinh sợ ngây ngô tại chỗ, đám tay chân của tên phú nhị đại luống cuống nhìn hắn, hơn nửa ngày mới có mấy người kịp phản ứng, đem tên phú nhị đại đang rên rỉ đau đớn khó thở đem đi.
Tên Phú nhị đại bên người cũng không thiếu kẻ có ác cảm với hắn, cũng có kẻ nịnh bợ hắn. Nhưng tất cả bọn họ bị hành vi của Tô Giang Thần làm cho hoảng sợ, không dám tùy tiện ra tay giúp hắn tìm công đạo, chỉ là đều chỉ trích Tô Giang Thần hành xử độc ác.
"Ngươi đây cũng quá dã man! Làm sao có thể động thủ đánh người?"
"Ngươi có phải điên rồi hay không? Còn không vội vàng xin lỗi!"
"Thật tốt, lần liên hoan đồng học này, đều bị ngươi phá hư!"
"..."
Thật tốt, liên hoan đồng học sao?
Tô Giang Thần tràn đầy giễu cợt nghĩ: Đâu là tốt? Đây tuyệt đối là lần liên hoan đồng học bết bát nhất lịch sử rồi!
Hắn lạnh nhạt nhìn điện thoại di động, sắc mặt thập phần bình tĩnh, trong giọng nói lại mang theo tâm tình phức tạp khó có thể nắm lấy: "Muốn bắt đầu rồi!"